Thời gian mười ngày đã trôi qua, tuy là ngắn ngủi, nhưng dường như nó cũng đủ để xóa đi những ký ức không đẹp mà những người trong Nạp Lan phủ đã trải qua. Mọi người lại trở về với lối sống thường ngày, vương gia và Na Yến đã đi du ngoạn đây đó sau một khoảng thời gian xa cách, hai cha con muốn có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Trình Anh thì ở trong phủ lo toan mọi chuyện, đặc biệt là bầy ngựa, ông nói bọn chúng cần được chăm sóc lại vì dạo này đã tăng cân không ít, có lẽ những hạ nhân đã không làm đúng những gì ông dặn. Nghe đến đây Triệu Phong chột dạ, nếu Trình Anh mà biết lũ ngựa này phát tướng đến như vậy là do một tay hắn làm ra thì không biết sẽ thế nào nhỉ, quả thật hắn không dám nghĩ đến, nên cứ tốt nhất là đánh bài chuồng.
Kết quả là ai cũng có công việc của chính mình, chỉ còn hắn là vô công rỗi nghề, ngồi buồn chán một mình, cho tới khi một phong thư được chuyển đến.Là thư của vương gia
Trong thư đại khái nói là, sẽ có một cuộc tuyển quân cho binh đoàn đặc biệt của Việt quốc và vương gia nói hắn có thể ghé qua đăng ký để dự tuyển. Nhưng không biết cái đặc biệt mà vương gia nói ở đây là gì, hắn thật sự không hiểu, vì hắn đã đến nơi đó và vượt qua hai vòng đầu tiên trong năm vòng thi, cái mà hắn nhìn thấy quả thật là có chút khó tin- Toàn một lũ nhóc!Hắn tự nói với mình
Mặc dù là Việt quốc trong các nước Bắc Nhung chỉ đứng thứ tám, nhưng nếu nói đến sự thiện chiến trên sa trường, nếu nhận mình thứ hai thì khó nước nào dám nhận mình đứng nhất, vì người dân ở đây rất thượng võ, âu cũng là do lối sống sinh hoạt thường ngày, chủ yếu là săn bắn, chăn thả làm chính.Trong cách giáo dục, Việt quốc luôn nhấn mạnh rằng nước họ là nước nhỏ yếu, rừng không phải là vàng, biển không phải là bạc, tài nguyên thì hoang sơ, lại nằm trong vòng vây của các quốc gia lớn, nên người dân Việt quốc muốn tồn tại bản thân trước hết phải tự cường.
Muốn tự cường, muốn đất nước giàu mạnh, thoát khỏi nanh vuốt khỏi những kẻ tham tàn, thì bản thân quốc gia phải có một sức mạnh quân sự hùng hậu, sẵn sàng đập tan mọi mưu đồ của kẻ thù. Vậy sức mạnh quân sự ấy từ đâu mà có. Phải chăng nó khởi nguyên từ hơn năm mươi vạn dân sống trên mảnh đất này.Sách Học Luận viết
Dân là nước, quốc gia là thuyền trên biển lớnNước có thể lật thuyền, cũng có thể đưa thuyền đi xa vạn dặmMệnh nước cũng là mệnh nhà.
Có lẽ vì điều ấy võ dũng như là một nấc thang vàng cho những ai muốn tồn tại nơi đây, và cũng là lí do vì sao mà giờ đây, tại nơi này đang quy tụ đủ mọi thành phần ở khắp nơi trong Việt quốc, từ những đứa trẻ con nhà quý tộc, quan binh, bá tánh cho đến thường dân…đủ mọi hạng người. Bọn họ tập trung ở nơi đây với một niềm tin sẽ được gia nhập quân đoàn đặc biệt này, để mai sau có thể làm rạng danh gia tộc, họ hàng, hay chính bản thân họ.
Và con số gần một vạn người là không hề nhỏ chút nào.Tuy nhiên đa phần là những đứa trẻ chưa đến mười ba tuổiỞ cái tuổi mà đa phần đều quá thơ ngây, và chưa từng trải qua việc đời, cũng như cơ thể còn quá nhiều hạn chế chưa thể thoát ra khỏi những tấm thân bé nhỏ ấyÝ chí thì có nhưng e là lực bất tòng tâm
Hai vòng thi hít đất và chạy bộ đã trôi qua, phải nói như là một cực hình, chạy bộ gần mười dặm, sau đó lại hít đất một trăm cái, dưới cái nóng như thiêu như đốt, làm cho sức lực mọi người bị vắt kiệt. Đầu choáng mắt hoa, có cảm giác như muốn nôn ra, nhưng chẳng còn gì có thể nôn ra được nữa. Mồ hôi thấm đẫm áo trong lẫn ngoài. Từng giọt, từng giọt rơi xuống tí tách, hay no tròn ôm xát khuôn mặt lăn dài.
Hơi thở dường như khó khăn hơn, hơi nước từ miệng vừa mới thoát ra, thì như bị cái nóng chói chang cuốn đi mất tự lúc nào.
Hắn không còn đứng nỗi nửa, giờ đây Triệu Phong nằm lăn dài ra đất, hắn cố tranh thủ nằm nghỉ một chút, hi vọng có thể hồi lại được phần nào thể lực cho những vòng thi tiếp theo. Chỉ là cơ chân, cơ bụng, cơ tay đều đang nhói đau vì gắng gượng quá sức. Nhưng nào chỉ có mình hắn, nhìn lại phía sau nơi đường chạy, vẫn có rất đông người đang cố gắng lê bước, bò về đích, hoặc đơn giản là gục ngay trên đường chạy và chưa bắt đầu vòng thi tiếp theo. Nhưng nhìn xem, nhìn xem, những khuôn mặt tự tin, vui vẻ lúc nào giờ đây đã được thay bằng vẻ mặt phờ phạc, không chút huyết sắc.
Ước mơ hoài bão giờ đây như bong bóng ngày mưa, vỡ tan ra muôn mảnh.Khốc liệtCon mẹ nó! Muốn giết người àHắn chửi thầm. Triệu Phong không nghĩ rằng tuyển binh lại vất vả như vậy, không biết cái quân đoàn chết bầm này cần những loại người gì kia chứ. Hắn liếc mắc sang nhìn những người cũng như hắn đã vượt qua hai vòng thi
Nhưng hắn không thấy quá nhiều sự khác biệt từ những con người này, họ cũng như hắn, cũng đang thở hông hộc hết sức khó khăn. Nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng hướng về một chỗ, nơi có một tên nhóc mặc áo lụa sát cánh màu tím. Triệu Phong để ý tên nhóc này vì cơ bản hắn có lẽ là người đạt kết quả tốt nhất trong hai vòng thi vừa qua. Dù là thi chạy hay hít đất hắn cũng là người đầu tiên hoàn thành. Nhưng quan trọng hơn là nhìn tên nhóc này không có chút gì để mà có thể gọi là mệt mỏi cả, đã thế nhìn phong thái hắn rất là cao ngạo, khiến cho từ cái nhìn đầu tiên Triệu Phong đã không ưa gì.Phách lối
“Nhưng mà quan tâm làm gì cơ chứ, hắn không ngán đường ta đi có gì mà phải lo, hắn là hắn, ta là ta, cứ chờ đấy rồi một ngày Phong gia ta đây sẽ đá đít ngươi cho mà xem”. Hắn tự nói với lòng- Cuộc thi thứ ba bắt đầuTên quan chủ bạ lên tiếng, một binh lính mang một tấm bản lớn khệ nệ bước ra. Trên đó có treo một tấm vải màu đỏ đề hai chứ màu đen rất to. Triệu Phong tuy nằm khá xa nhưng vẫn có thể thấy được.Leo núi
Bất cứ ai đọc xong cũng không khỏi chửi đổng.- Con bà nó chơi nhau à, người chứ có phải trâu bò đâu mà hành xác ghê vậy.Tiếng la hét phản đối ngày càng trở nên huyên náo, không chỉ là thí sinh mà ngay đến những người thân của thí sinh đứng ngoài rào chắn cũng săn tay áo vào phụ họ. Tên chủ bạ cũng ngơ ngác không biết phải xử lý tình huống này như thế nào. Hắn luống cuống, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt to ị, chảy xệ của hắn. Bản thân hắn càng bối rối hơn, khi có nhiều thí sinh đang kích động những thí sinh khác giải tán nhằm chống đối.
Triệu Phong bên này cười thầm trong bụng.“Đúng rồi hò nữa đi, hét nữa đi, tốt nhất là hủy cái vòng thi vô nhân tính này đi. Con bà nó, quả thật là lết còn hổng nổi chứ nói gì leo núi”. Hắn nghĩHắn ngay từ đầu khi nhận được địa điểm thi đã thấy nghi ngờ, tuyển quân có cần phải đến nơi đồi núi hoang vu như thế này không cơ chứ. Chỉ cần kiếm một mảnh đất rộng gần thành là được rồi. Ai mà ngờ được thì ra chọn nơi này để mà hành xác nhau đây mà, thật là vương gia nhà ta quả là biết cách chơi người khác thật đó
Nhưng có vẻ hắn không vui được bao lâu“ Rầm”Một thứ âm thanh thật lớn vang lên, nó như cắt đoạn những tiếng ồn ào. Đó là tiếng sàn gỗ nơi lão chủ bạ mập đang đứng bị một vật gì to nặng rơi xuống, đánh vỡ. Ánh nắng chói chang chiếu xuống vật đó làm bóng của nó đổ dài trên mặt đất. - Là một thanh đao
Một kẻ bên cạnh Triệu Phong hét lớn lên khi thấy vật này.- Ta đâu có đui, có cần hét toáng lên vậy không.
Triệu phong quắc mắc nhìn qua tên miệng rộng vừa rồi, khiến hắn sợ run cằm cặp. Dù sao con nít vẫn là con nít, nhìn cái vẻ hung thần át sát của hắn không sợ mới lạNhưng cái hắn quan tâm không phải là đao mà là người đứng cạnh thanh đao kia. Đương nhiên không phải là tên chủ bạ heo mập rồi, mà là người quen cũ, Lai Câu.- Trượt tay rồi
Lai Câu nhẹ giọng nói, như có vẻ vô cùng hối lỗi vì hành động vụng về của mìnhTriệu Phong khinh khỉnh nói- Đùa nhau à, một vật nặng như vậy, tự thân nó rời vỏ rớt xuống chắc. Có quỷ mới tin. Tên này nhìn cứng nhắt vậy mà cũng khéo diễn kịch gớm.
Nhưng mà là vô tình hay cố ý thì một màn này cũng khiến cho đám đông phải im lặng. Không im sao được, đây là ai cơ chứ, đệ nhất dũng tướng người người kính phục đây mà!- Rõ rấm thối!- Tên này cũng là tên thích gây sự chú ýTên tiểu tử mặc áo tím lên tiếng, dường như tên này không ưa gì Lai Câu cho lắm thì phải.Lai Câu bước lên giọng đầy uy nghiêm- Ai không phục có thể lên đây nói chuyện với ta
Giọng nói Lai Câu to đến nổi những người ở xa nhất cũng có thể nghe thấy, oang oang cứ như chuông đỗ ấy.- Ta chỉ nhắc mọi người một lần, binh đoàn này về sau do ta tiếp quản. Ở đây ta là người lãnh đạo cao nhất ai không muốn ứng tuyển có thể ra về.Chứ “ về” được Lai Câu nhấn mạnh một cách có chủ ý. Ông muốn cho mọi người ở đây biết người có thực sự tạo ra luật chơi ở đây, nếu không tuân theo lập tức sẽ bị đào thải.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không ai nói với ai một câu nào.Lai Câu thấy tình cảnh này thì tiếp tục lên tiếng- Nếu mọi người đều đã đồng thuận thì chúng ta nên bắt đầu thôi.- Ta sẽ phổ biến luật như sau
Các thí sinh dường như nín thở để xem xem phải đối mặt với vòng thi gì phía trước- Phía sau mọi người là núi Bồ Lĩnh, trên đó đã có người của quân doanh đứng chờ.- Trong vòng năm nén nhan những ai leo được lên đến đó thì coi như đậu vòng này- Mọi người đã nghe rõ rồi chứ.
Các thí sinh khuôn mặt thẫn thờ. Núi Bồ Lĩnh tuy không gọi là cao nhưng năm nén nhan, năm nén nhan làm sao kịp cơ chứ.Đừng nói là leo, dù là chạy có khi còn không kịp nữa là, phải chăng là nói đùaNhưng nhìn khuôn mặt của Lai Câu lúc này không có gì có thể cho đó là đùa cả.Còn tên chủ bạ mập lặng tâm nãy giờ, thì bỗng dưng xuất hiện tay cầm một án hương, và năm cây nhan để sẵn trên bàn. Tên lính hầu cạnh bên thì mang theo chiếc chiêng raBeng
Tiếng chiêng vang lênLai Câu lên tiếng- Cuộc thi chính thức bắt đầu, đốt nhanVừa nghe thấy tên chủ bạ đã châm cây nhan đầu tiên, trong khi mọi người còn đang ngơ ngác. Đến khi cây nhan đã được cắm vào lư rồi mọi người mới sực tỉnh là cuộc thi đã chính thức bắt đầu.Một vài thí sinh lớn tiếng
- Lên thôi, cuộc thi bắt đầu rồi.Rồi người này nối tiếp người kia không ai nói ai đều chạy ù về phía núi Bồ LĩnhTriệu Phong đang nằm dưới đất chống tay đứng dậy chửi thầm- Abc&*#!xyz Lai Câu- Cũng phải để cho con người ta thở với chứ- Vừa mới công bố luật thi mà đã bắt đầu ngay thật là quá đáng mà- Sau này tốt nhất đừng để ta leo lên chức cao hơn ông.
- Không thì cứ xác định là cắm hành vào đít đi nhé!Hắn tâm trạng hết sức phẫn uất nhưng cũng không dám chậm trễ, nối đuôi theo đoàn ngườiGiờ đây núi Bồ Lĩnh một trận huyên náo diễn ra