• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, A Ngốc nhớ tới tình huống lần đầu tiên hắn sử dụng Minh Vương kiếm. Khi đó hắn ra chiêu “Minh Vương nhất thiểm! Thiên địa động!” giết chết một gã thu hoạch giả cấp bậc đạo tặc có công lực cao hơn hắn rất nhiều. Do công lực thấp nên ra chiêu xong thì hắn suýt bị tà khí cắn nuốt, nhờ sự trợ giúp của Thần Long Chi Huyết mới miễn cưỡng ức chế, nhưng lần đó cũng không có chỗ nào bất thường. Bản thân hắn cũng không cảm nhận được tâm tính có gì biến hóa, tựa như thân thể chưa từng bị tà khí xâm nhập. Trải qua nửa năm tu luyện trên Thiên Cương sơn, công lực Sanh Sanh chân khí gia tăng mạnh. Nhưng sau cái chết của Băng hắn sử dụng lại Minh Vương kiếm, lúc này thì cảm nhận rõ tâm linh bị tà khí ăn mòn, tại sao vậy? Chẳng lẽ…chẳng lẽ......A Ngốc đột nhiên cảm giác được bản thân tựa như bắt được cái gì, không ngừng cố gắng suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, một tia linh quang đột nhiên xuất hiện, hắn trong nháy mắt hiểu rõ. Vì sao khi công lực Sanh Sanh chân khí cao thâm lại bị tà khí ảnh hưởng, nguyên nhân chính bởi vì tâm tính hắn thay đổi. Cái chết của Băng khiến bản chất thiện lương của hắn mãnh liệt bị sát khí che dấu, khát vọng giết người, giết chết tất cả ác nhân. Chính bởi trong lòng có sát niệm nên tà khí Minh Vương kiếm mới có thể thuận lợi xâm lấn kinh mạch hắn, từ từ làm sâu sắc sát tâm khiến bản tính thiện lương cũng dần biến mất. Chỉ có thân mình bảo trì thiện lương, hơn nữa được Sanh Sanh chân khí khống chế, mới có thể hoàn toàn không bị Minh Vương kiếm ảnh hưởng. Chính mình thật sự rất ngu xuẩn, lại rơi vào bẫy của Minh Vương kiếm.

Chỉ cần hắn tại lúc sử dụng Minh Vương sinh ra sát tâm, tà khí sẽ thừa cơ thâm nhập thân thể. Không thể như vậy! Chỉ có bản thân khôi phục trạng thái tâm lý trước kia mới có thể từ từ khu trừ tà khí, dùng thần lực Sanh Sanh chân khí đem nội tâm hoàn toàn khôi phục bình thường, không để Minh Vương kiếm khống chế. Nhưng muốn thay đổi tâm tính đã hơn một năm dần trở nên âm trầm, lạnh lùng nghĩ dễ vậy sao. Mặc dù A Ngốc đã hiểu được nhưng sát khí trong lòng sao dễ dàng khu từ hết? A Ngốc sau khi hiểu được tình huống bản thân hơn một năm qua, nội tâm dần bình tĩnh trở lại. Khẩu quyết tu luyện Sanh Sanh quyết có một điểm mấu chốt chính là thuận theo tự nhiên. Đúng vậy, nếu đã như vậy, bản thân cứ thuận theo tự nhiên đi, chỉ cần tận lực tránh điên cuồng giết chóc, nội tâm có thể dần khôi phục. Khi đó, chỉ có hắn khống chế Minh Vương kiếm, chứ không phải bị nó phản khống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể sử dụng vượt qua năng lực Minh Vương kiếm pháp. Tham muốn giết sạch đám ác nhân không hẳn là do hắn tà ác, hẳn là vì muốn cho dân chúng lương thiện có được cuộc sống bình an nên hắn mới ra tay, như vậy, cho dù bản thân là tử thần nhưng như trước vẫn là tử thần thiện lương. Nghĩ vậy, A Ngốc hít sâu, tâm dần bình tĩnh lại, bắt đầu ngồi xuống. Trong đan điền, kim thân màu bạc đang vận chuyển Sanh Sanh chân khí, bạch quang thuần khiết từ kim thân màu bạc phát ra. A Ngốc đột nhiên cảm giác được bạch quang tinh khiết lặng lẽ tiến vào nội tâm, Sanh Sanh chân khí tự nhiên vận chuyển, không ngừng tản ra lấy đan điền làm khởi điểm, trải qua kinh mạch toàn thân rồi lại chảy vào trong đan điền. A Ngốc cảm giác được toàn thân trở nên ấm áp. Trên khuôn mặt hắn mang nụ cười thản nhiên, tựa như vừa biến trở về A Ngốc chất phác thiện lương trước kia. Màn đêm dần phủ xuống Lạc Nhật thành, bầu trời đầy sao phụ trợ cho vầng trăng sáng. Hôm nay ánh trăng phá lệ sáng ngời, hết sức động lòng người. Nham Thạch huynh đệ cùng Trác Vân đi tới cửa phòng A Ngốc, bởi vì lo lắng cho A Ngốc nên sớm từ trong nhập định tỉnh táo lại. Cửa không khóa, ba người lặng lẽ tiến vào trong phòng. Bọn họ kinh ngạc phát hiện, A Ngốc khoanh chân ngồi trên giường tựa hồ có sự thay đổi. Dưới bạch quang của Sanh Sanh chân khí, khuôn mặt chất phác của A Ngốc mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn qua vô cùng điềm tĩnh, không mang theo một tia sát phạt. Sanh Sanh chân khí không ngừng lưu chuyển quanh thân thể, phụ trợ cho sự chân chất tinh khiết của A Ngốc. Trác Vân vừa định nói chuyện, liền bị Nham Thạch bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, Nham Thạch dùng thanh âm cực thấp nói: - Đừng quấy rầy hắn! Hắn tựa hồ đã tìm được phương pháp khu trừ sát khí rồi. Chúng ta trước đi ra ngoài đi. Ba người ra khỏi phòng A Ngốc, Nham Thạch mới buông tay. Trác Vân có chút kinh ngạc hỏi: - Nham Thạch, A Ngốc hắn làm sao vậy? Nham Thạch đã rất lâu rồi không vui mừng như vậy, tươi cười nói: - Các ngươi không phát hiện A Ngốc có sự biến hóa sao? Nụ cười điềm tĩnh trên mặt hắn nói cho ta biết, A Ngốc thiện lương rốt cuộc đã trở về. Trác Vân cả kinh: - Ngươi là nói, A Ngốc hắn...... Bàn tay Nham Thạch mới vừa rồi mang đến độ ấm khiến trên mặt nàng không khỏi có chút nóng rần, nhưng lời Nham Thạch nói càng làm cho nàng kinh ngạc. Nham Thạch gật đầu nói: - Đúng vậy, không biết hắn làm như thế nào, nhưng ta có thể khẳng định, A Ngốc đang hóa giải sát khí trong nội tâm mình. Chúng ta chờ đi. Có lẽ, huynh đệ thiện lương của chúng ta sẽ khôi phục lại bộ dáng ngày xưa của hắn. Nếu như vậy thật tốt quá. Chúng ta không cần phải lo lắng nữa. Trác Vân nói: - Vậy hành động tối nay tính sao bây giờ? Nham Thạch nhíu nhíu mày, trịnh trọng nói: - Trác Vân tiểu thư! Ta biết ngươi phi thường nóng lòng muốn cứu Tinh nhi công chúa Tinh Linh tộc các ngươi. Chúng ta cũng vô cùng nguyện ý trợ giúp Tinh Linh Tộc hoàn thành tâm nguyện này. Nhưng ta nói thẳng, A Ngốc huynh đệ trong lòng chúng ta có địa vị cao hơn nhiều so với Tinh Linh công chúa. Có lẽ, ngươi nghe ta nói như vậy sẽ mất hứng nhưng ta chỉ nói lời thật lòng mình. Thời gian cứu Tinh Linh công chúa vẫn còn, nhưng cơ hội để A Ngốc khôi phục bình thường có lẽ cũng chỉ có lần này. Cho nên, bất luận mất bao lâu, ta đều sẽ đợi, chờ A Ngốc tự thân tỉnh lại. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu lời nói của ta. Không nên quấy rầy A Ngốc, ta rất hy vọng huynh đệ mình trở về! Trác Vân thất thần, nàng có chút mờ mịt nhìn Nham Thạch. Ánh mắt Nham Thạch kiên nghị nhìn nàng. Một hồi lâu, Trác Vân thở dài, nói: - Ngươi a! Ta đối A Ngốc đệ đệ quan tâm chẳng lẽ kém ngươi sao? Như vậy cùng chờ đợi đi, hai năm đều đã qua, cũng không cấp bách một ngày hai ngày. Ta về phòng trước. Vừa nói, vừa xoay người tiến về phòng. Gấn đến cửa phòng, Trác Vân quay đầu lại nhìn Nham Thạch, thản nhiên cười, nói: - Ngươi thật sự là đứa ngốc! Bất quá, ta không thích ngữ khí vừa rồi ngươi nói chuyện. Sau này không nên dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta nữa. Nói xong, khuôn mặt mang theo một tia ửng đỏ mở cửa trở về phòng, chỉ để lại Nham Thạch huynh đệ ngốc lặng tại hành lang. Nham Lực chọc chọc đại ca đang ngốc trệ, nói: - Đại ca! Sao ta có cảm giác không khí giữa hai người có biến hóa. Nàng, có phải hay không...... Nham Thạch tỉnh táo lại, gõ gõ đầu Nham Lực một chút, nói: - Đừng nói lung tung. Mau đem cái ghế trong phòng ra đây, chúng ta luân phiên hộ pháp cho A Ngốc. Không thể để hắn bị kinh nhiễu. Nham Lực vuốt vuốt chỗ trên đầu bị Nham Thạch gõ đau, đáp ứng một tiếng, có chút bất mãn trở về phòng. Tim Nham Thạch đang nhảy lên một cách mãnh liệt, mới vừa rồi đôi mắt Trác Vân ẩn ý cười, hoàn toàn làm chủ tâm thần hắn. Mặc dù Trác Vân đã trở về phòng, nhưng hắn lại cảm giác Trác Vân vẫn đang đứng ở cửa phòng mỉm cười với hắn. Cảm giác động lòng người khiến hắn trên mặt có chút nóng lên. Đã hơn một năm ở chung, thân ảnh Trác Vân sớm đã khắc sâu trong lòng hắn. Dùng sức lắc đầu, Nham Thạch thì thào tự nói: - Ta làm sao vậy? Hiện tại lại đi nghĩ mấy thứ này? A Ngốc lần này giằng co đủ ba ngày, hắn cũng không biết Sanh Sanh chân khí đã vận chuyển bao nhiêu chu kỳ, chỉ là cảm giác được chính mình thủy chung được bao bọc bởi sự ấm áp, thoải mái nói không nên lời. Hít sâu một hơi, A Ngốc thúc dục Sanh Sanh chân khí vận chuyển quay lại kim thân màu bạc trong đan điền, kim thân tựa hồ trở nên thánh khiết, ngân quang lưu chuyển, mặc dù năng lượng còn viễn xa không bằng đệ nhị kim thân ba tấc nơi ngực, nhưng cảnh giới tựa hồ cũng không kém quá xa. Chậm rãi mở mắt. Mặc dù là ban ngày, nhưng đôi mắt hắn lại như hai đạo lãnh điện nhiếp hồn phách. Cảm giác dễ chịu chưa từng có tràn ngập trong lòng A Ngốc, xúc động, tâm tình nhiễu loạn toàn bộ biến mất. Nội tâm hắn hoàn toàn yên tĩnh, hết thảy trong mắt đều tràn ngập sắc thái động lòng người. Ý niệm vừa động, hắn nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, vươn vai vài cái, Sanh Sanh chân khí mênh mông khiến hắn toàn thân bùng nổ lực lượng. Mặc dù không thể xác định chính xác tâm tình khôi phục được bao nhiêu. Nhưng A Ngốc lại nắm chắc, tà khí Minh Vương kiếm hiện tại tuyệt đối không ảnh hưởng đến hắn, đồng thời, Sanh Sanh chân khí cũng có tiến bộ nhất định. A Ngốc cảm giác được ngoài cửa phòng tựa hồ có người, hơi thở quen thuộc, mở cửa ra. Ngoài cửa, ngồi ở trên ghế Nham Lực mờ mịt quay đầu - A Ngốc, ngươi đã tỉnh? Nham Lực vui mừng lẫn sợ hãi hỏi. A Ngốc mỉm cười nói: - Nham Lực đại ca, ngươi là đang hộ pháp cho ta sao? Thật sự là đa tạ ngươi. A Ngốc ấm áp tươi cười như xuân phong làm cho Nham Lực ấm áp, ha hả cười nói: - Đều là huynh đệ, còn có cái gì cám ơn với không cám ơn. Mau, đại ca hắn mấy ngày nay cũng lo lắng cho ngươi không ít đâu! A Ngốc gãi gãi đầu, nói: - Thật ngại quá. Nham Lực đại ca, ta nhập định đã bao lâu? Nham Lực hơi giật mình nhìn A Ngốc, thì thào nói: - Ta nói huynh đệ, động tác gãi gãi đầu này ta đã một năm chưa được thấy. Đại ca nói rất đúng, ngươi thật sự đã khôi phục bộ dáng lúc trước. Thật tốt quá, thật sự là tốt quá, đại ca biết nhất định sẽ thật cao hứng. A Ngốc cũng thất thần! Đúng vậy! Từ lúc Băng mất, chính mình đã thật lâu không làm hành động này. Vừa nghĩ, hắn đã bị Nham Lực kéo vào phòng Nham Thạch. - Đại ca, đại ca, A Ngốc đã tỉnh. Hắn đã khôi phục bình thường. Nham Lực hưng phấn kêu. Nham Thạch thủ hộ ngoài phòng A Ngốc một đêm, vừa mới ngủ không bao lâu, mắt buồn ngủ mông lung nói: - Tỉnh dậy thì tỉnh dậy! Đừng ầm ĩ ta, ta đang mệt.! Đột nhiên, Nham Thạch tựa hồ ý thức được lời Nham Lực nói, ngồi bật dậy, đôi mắt mông lung khôi phục trong suốt, bình tĩnh nhìn A Ngốc nơi cửa. A Ngốc vẻ mặt cảm kích, kêu một tiếng: - Nham Thạch đại ca! Nhìn đáy mắt A Ngốc bình tĩnh, Nham Thạch cảm giác máu trong cơ thể hoàn toàn sôi trào, lập tức từ trên giường nhảy xuống, thong thả hướng A Ngốc đi đến. Thì thào nói: - A Ngốc, thật là ngươi sao? A Ngốc cắn cắn môi dưới, dùng sức gật đầu, nói: - Đại ca, là ta! Nham Thạch mãnh liệt nhào tới, ôm đầu vai A Ngốc, thiết hán hai tròng mắt đã ươn ướt, có chút nghẹn ngào nói: - Huynh đệ, hảo huynh đệ, hoan nghênh ngươi trở về. A Ngốc trở tay ôm Nham Thạch, kích động nói: - Đại ca! Cám ơn ngươi! Nếu như không phải lời ngươi nói cảnh tỉnh ta, chỉ sợ ta thật sự sẽ không xong. Huynh đệ A Ngốc của ta đã trở về. Nham Thạch hai mắt đỏ bừng nhìn A Ngốc - Đừng nói nữa huynh đệ! Hết thảy đã không còn trọng yếu, chỉ cần ngươi khôi phục, đại ca so với cái gì đều cao hứng. Đại ca vô cùng hoài niệm A Ngốc thiện lương! Biến thành tử thần A Ngốc, đại ca thật sự khó có thể tiếp nhận. Huynh đệ, đáp ứng đại ca, sau này không nên để cừu hận che mắt nữa. A Ngốc mỉm cười nói: - Đại ca!Không thể trách khỏi phải đối mặt với ác nhân cừu hận, ta vẫn sẽ như cũ biến thành tử thân tiêu diệt ác nhân. Nhưng ta sẽ là tử thần thiện lương. Nham Lực có chút không rõ nhìn A Ngốc, cau mày nói: - Thiện lương tử thần? Không phải vẫn là tử thần sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa có khôi phục? Nham Thạch chỉ lặng người một chút, trong nháy mắt hiểu được, mỉm cười nói: - Huynh đệ! Ngươi rốt cuộc thông suốt. Đúng vậy, ngươi là thiện lương tử thần. Vĩnh viễn sẽ không thay đổi. A Ngốc kéo Nham Lực lại gần, quàng tay ôm đầu vai hai huynh đệ Nham Thạch, nói: - Chúng ta tam huynh đệ vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất. Hai vị đại ca, cám ơn các người vẫn luôn quan tâm, chiếu cố ta. A Ngốc sau này sẽ vĩnh viễn không bị Minh Vương kiếm khống chế. Nó chỉ là công cụ để ta tiêu diệt ác nhân, vì sinh tồn của đại đa số lương dân, nó chắc chắn sẽ hấp thu càng nhiều tà linh. Nào chúng ta cùng nhau cố gắng lên, trước cứu Tinh Linh công chúa ra. Giờ khắc này, A Ngốc rốt cuộc hoàn toàn thoát khỏi tà khí Minh Vương kiếm, chính thức trở thành thủ hộ giả. - A! Các ngươi tam huynh đệ hảo thân thiết! Cũng không tính tỷ tỷ một phần sao? Thanh âm Trác Vân sau lưng ba người vang lên. Mặt ôn nhu mang theo tươi cười đi đến. A Ngốc quay đầu mỉm cười với Trác Vân: - Tỷ tỷ! Sao có thể không tính phần tỷ. Tỷ cũng sẽ vĩnh viễn là tỷ tỷ tốt của A Ngốc ta! Trác Vân nhìn A Ngốc cười chất phác, nói: - A Ngốc! Tỷ tỷ thật sự rất bội phục ngươi, chỉ dùng ba ngày thời gian đã trả lại cho ta một tiểu nam hài thiện lương. Hì hì. Trác Vân vừa nói vừa lấy tay nhéo mặt A Ngốc. A Ngốc quẫn bách nói: - Tỷ tỷ! Sao ngươi có thể nói vậy, ta sao có thể là tiểu nam hài. Nham Thạch đại ca, ngươi trước nghỉ ngơi đi. Đợi đến đêm, chúng ta sẽ gọi ngươi. Đêm nay sẽ là lúc chúng ta cứu Tinh Linh công chúa. Nếu như nàng bị ác nhân vũ nhục, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã thương tổn nàng. Khuôn mặt vừa nãy còn tươi cười, vừa nói trong đáy mắt A Ngốc liền hiện lên một đạo hàn mang khiếp người. Khí thế bàng bạc vô hình đó khiến Nham Thạch huynh đệ và Trác Vân đồng thời cả kinh. Trong mắt bọn họ, A Ngốc giờ đã trưởng thành, hắn trên người tràn ngập khí thể ngạo uyên sơn nhạc, không giống với khí thế hóa thân tử thần khi trước. Màn đêm lần nữa buông xuống, Lạc Nhật thành, Đồng Tâm lữ điếm, bên trong một gian phòng khách quý, tam nam nhất nữ bốn người ngồi vây quanh cùng một chỗ, đều mặc y phục dạ hành, trên mặt lưu lộ thần sắc ngưng trọng. - Thần Long Chi Huyết dẫn đường, hãy mở ra, thời không đại môn! Vầng sáng màu lam từ trước ngực A Ngốc khởi phát, một quyển trục nhỏ từ từ biến lớn, rơi vào tay A Ngốc. Nhìn quyển trục trong tay lóe lên quang mang màu xanh biếc, trong mắt bốn người đều toát ra sự nóng cháy. A Ngốc mở chốt khóa quyển trục, hít sâu khẩu khí, dùng Sanh Sanh chân khí vứt quyển trục lên không trung. Quyển trục trên không trung chậm rãi mở ra, quang mang màu xanh biếc bùng phát, một cỗ hơi thở sinh cơ trong nháy mắt tràn ngập trong phòng, khiến bốn người đều có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái. Trong quyển trục màu xanh biếc hiện lên một bức họa đồ, chiếm 3 phần là hình ảnh Tinh Linh cổ thụ xanh biếc đánh sâu vào cảm thụ của người nhìn, trên cổ thụ là một đôi nam nữ Tinh Linh đang ngồi, khuôn mặt đều mỉm cười thản nhiên, ôm ấp nhau cực thân mật. Quang mang màu xanh biếc dần chuyển thịnh, hình ảnh trong quyển trục dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên, một đạo lục quang từ quyển trục điện xạ ra, quang mang lóng lánh, trên mặt đất trong phòng xuất hiện một ngôi sao sáu cánh đường kính chừng một thước màu xanh biếc. ***** Tinh Linh thành, Tinh Linh sâm lâm. Tinh Linh nữ vương nhẹ nhàng chụp động đôi cánh trong suốt trên thụ quan Tinh Linh thụ, gương mặt tuyệt mỹ cười buồn, thì thào nói: - Hơn hai năm! Ta rốt cuộc cũng đã đợi được tin tức của các ngươi. Quang mang chợt lóe, Tinh Linh nữ vương biến mất. ***** Trong phòng đã hoàn toàn bị lam quang bao phủ. Bốn người A Ngốc chờ mong ngóng đợi. Quang mang chợt đại thịnh, kích thích khiến bốn người tạm thời mất đi thị giác. Khí tức sinh cơ bất chợt tràn ngập, 14 thân ảnh lam y xuất hiện cùng lúc khiến căn phòng có vẻ trở nên chật chội. Quyển trục thành công triệu hoán Tinh Linh nữ vương, bốn vị đại Tinh Linh sử cùng với chín Tinh Linh sử. Hơn hai năm, lần nữa nhìn thấy Tinh Linh nữ vương, A Ngốc toàn thân đại chấn, tràn ngập cảm tình kêu lên: - Tinh Linh a di! Tinh Linh nữ vương không lòng dạ nào quan sát tình huống chung quanh, bay đến trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt A Ngốc, ôn nhu nói: - Hài tử! Ngươi đen đi, cũng cường kiện hơn. Hai năm này hẳn chịu không ít khổ. Cảm thụ sự quan tâm của Tinh Linh nữ vương, A Ngốc đôi mắt đã ươn ướt - Không khổ! A di, ta không khổ! Trác Vân “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc rống: - Nữ vương bệ hạ! Audi đại Tinh Linh sử giúp Trác Vân đứng lên - Tiểu Vân, ngươi là được mấy người A Ngốc cứu ra sao? Trác Vân nhẹ nhàng gật đầu, lần nữa đươc gặp trưởng bối trong tộc khiến nội tâm nàng khó giữ được bình tĩnh, vạn phần kích động nói không nên lời. A Ngốc buồn chán nói: - Tinh Linh a di! Xin lỗi, ta không hoàn thành lời nhờ vả của người...... Lập tức, hắn liền kể lại ngắn gọn chuyện phát sinh trong hai năm qua. Khi hắn nói đến trước sau có 14 Tinh Linh lựa chọn tự sát để gột rửa linh hồn bản thân, cả phòng nhất thời trở nên yên lặng. Tinh Linh nữ vương ánh mắt có chút ngốc trệ, môi đỏ mọng có chút run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống, thì thào nói: - Hài tử ngốc a! Tại sao? Tại sao các ngươi ngốc như vậy, thân thể mặc dù bị ác nhân vũ nhục, nhưng tâm linh các ngươi vẫn thủy chung là thuần khiết…. Mười bốn danh tộc nhân chết, tạo thành đả kích lớn đối với Tinh Linh nữ vương, toàn thân nàng có chút run rẩy, được Audi trợ giúp mới có thể khống chế được. Nham Thạch trầm giọng nói: - Nữ vương bệ hạ! A Ngốc nói quyển trục chỉ có thể triệu hoán các người trong 2 canh giờ. Hiện tại việc này không nên chậm trễ, ngài có biện pháp tìm được tung tích công chúa hay không? Tinh Linh nữ vương miễn cưỡng ức chế tâm tình kích động của mình, nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Ta có biện pháp! A Ngốc, ngươi đem Tinh Linh Xuyến cho ta. A Ngốc đem Tinh Linh Xuyến cho Tinh Linh nữ vương. Nàng đặt Tinh Linh Xuyến vào lòng bàn tay mình, bắt đầu dùng Tinh Linh ngôn ngữ ngâm xướng chú ngữ. Tinh Linh Xuyến tản ra bích lục quang mang tựa như đang vui sướng, bích lục quang mang dần dần thu liễm, Tinh Linh nữ vương đột nhiên mở hai mắt, nói: - Ta biết vị trí của Tinh nhi, chúng ta hiện tại liền đi luôn? A Ngốc bốn người sớm đã chuẩn bị tốt, lặng lẽ mở cửa sổ, A Ngốc nói: - A di! Ngài dẫn đường, hôm nay nhất định phải đem Tinh nhi công chúa cứu ra. Tinh Linh nữ vương gật đầu, nói: - Hy vọng Tinh nhi nàng vẫn bình an, vì sự tồn vong của Tinh Linh Tộc, các dũng sĩ Tinh Linh Tộc! Chúng ta xuất phát. Nói xong, mang theo bốn vị đại Tinh Linh sử, chín Tinh Linh sử cùng với Trác Vân chụp động cánh tung bay ra. A Ngốc cùng Nham Thạch huynh đệ triển khai thân hình, trên mặt đất theo sát sau đó, bọn họ đều thi triển tốc độ đến cực hạn theo hướng dẫn của Tinh Linh nữ vương, hướng tây Lạc Nhật thành lên đường. Đêm đã khuya, trên đường cơ hồ không có người đi lại. Dưới trăng, 18 thân ảnh nhanh như điện di chuyển trong đêm. Theo hướng tây phóng đi, sau mười lần thay đổi khúc quanh, Tinh Linh nữ vương đột nhiên ngừng lại, nàng chỉ vào phía trước nói: - Tinh nhi ở chỗ này! Mọi người theo hướng nàng chỉ nhìn lại, phía trước là tường vây cao lớn ngoài ngũ thước, tường đá màu trắng nhìn qua dày dị thường, cửa lớn rộng mở hai bên có hơn trăm binh lính thủ vệ, trên cao văn tự điêu khắc bốn chữ cái to: Lạc Nhật hoàng cung. Mọi người không khỏi ta hít một hơi lãnh khí, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, địa phương nhốt Tinh nhi công chúa dĩ nhiên sẽ ở hoàng cung Lạc Nhật đế quốc. Tinh Linh nữ vương cắn chặt hàm răng, nàng có chút do dự, đột nhiên quay đầu nói với A Ngốc: - A Ngốc! Ba người các ngươi tốt nhất không nên vào. Hoàng cung Lạc Nhật đế quốc hẳn nhiên sẽ có đông đảo cao thủ thủ vệ. Đây dù sao cũng là chuyện tình của Tinh Linh Tộc chúng ta. Các ngươi ở chỗ này chờ, nếu như chúng ta thành công cứu Tinh nhi liền giao cho các ngươi, các ngươi hộ tống nàng trở về Tinh Linh Tộc. Nếu như thất bại, vậy chỉ có thể oán trời cao muốn tuyệt đường Tinh Linh tộc ta, chỉ trách Tinh Linh tộc ta mệnh khổ. Nói xong liền chụp động cánh tiến vào hoàng cung. A Ngốc vội kéo cánh tay Tinh Linh nữ vương, la lên: - A di! Chúng ta nếu đều đã tới, lại như thế nào có thể không giúp ngài chứ? Hôm nay cho dù chết ở chỗ này, chúng ta cũng nhất định vì Tinh Linh Tộc tận lực. Nghe được A Ngốc nói, Tinh Linh nữ vương chấn động toàn thân, đôi mắt đẹp toát ra cảm tình thắm thiết, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc A Ngốc, thở dài: - Hài tử! A di biết ngươi có ý tốt nhưng a di không thể ích kỷ như vậy khiến ngươi đi mạo hiểm. Các ngươi ở chỗ này chờ đi!A di tin tưởng, còn chưa có người nào có thể ngăn cản chúng ta. Cho dù chúng ta cứu không được Tinh nhi thì Lạc Nhật đế quốc cũng tất phải thảm trọng. Nói xong, tranh thoát bàn tay A Ngốc, khẽ bay lên. Nham Thạch đột nhiên nói: - Bệ hạ! Ngài trước chờ một chút, ngài cứ như vậy xông vào, sợ rằng rất khó cứu được Tinh nhi công chúa. Chúng ta nên bàn kế hoạch một chút. Tinh Linh nữ vương buồn bả cười, nói: - Không có thời gian, hiện tại chúng ta chỉ có thể ở chỗ này duy trì hơn một canh giờ, sau đó sẽ bị Tinh Linh cổ thụ đưa trở về. Nham Thạch lắc đầu nói: - Ta có một ý định, kỳ thật rất đơn giản, dùng biện pháp này tỷ lệ chúng ta thành công sẽ cao hơn nhiều. Tinh Linh nữ vương ngẩn người, hỏi - Biện pháp gì? Nham Thạch nói: - Nữ vương bệ hạ! Ta nghĩ, ngài nhất định có thể cảm giác được vị trí của công chúa điện hạ. Chỉ cần ngài dùng tự nhiên ma pháp tạo ra hỗn loạn trong nội cung, sau đó sẽ tranh thủ tìm kiếm, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều không phải sao? Tại địa phương hỗn loạn sẽ hấp dẫn đại lượng địch nhân, ý tứ của ta chắc ngài hiểu được. Đôi mắt Tinh Linh nữ vương sáng lên - Ta thật sự là cấp bách hồ đồ, hảo, liền làm như vậy. Gây hỗn loạn sao? Hảo, dùng Tinh Linh sinh trưởng đi. Bốn vị đại Tinh Linh sử, các ngươi giúp ta, chín Tinh Linh sử hộ pháp. Chúng ta thối lui đến bên kia. Vừa nói, nàng vừa chỉ hẻm nhỏ âm u cạnh hoàng cung. Mười tám người nhanh chóng lui đến. Tinh Linh nữ vương ngưng trọng nhìn tộc nhân, trầm giọng nói: - Thành hay bại ở hành động lần này, hảo, chúng ta bắt đầu đi. Lấy danh nghĩa Tinh Linh Tộc vương, ta kêu gọi ngươi, linh hồn Tinh Linh! Bốn gã đại Tinh Linh sử phân biệt đứng ở bôn góc quanh Tinh Linh nữ vương, đồng thời ngâm xướng: - Ta kêu gọi ngươi, linh hồn Tinh Linh! Một cổ thản nhiên bích lục quang mang vòng quanh bọn họ dâng lên, lấy trung tâm là Tinh Linh nữ vương. Tinh Linh nữ vương nhắm mắt, hai tay tại trước ngực làm ra một thủ thế quái dị, nhẹ giọng nói: - Lấy Tinh Linh huyết mạch viện dẫn, tỉnh lại đi, Tinh Linh chi tâm. Bích lục quang mang xung quanh thân thể đột nhiên cường thịnh, nàng không ngừng dùng Tinh Linh ngôn ngữ ngâm xướng chú ngữ, bích lục quang mang càng ngày càng thịnh, đem chung quanh hẻm nhỏ sáng rõ. A Ngốc lấy làm kinh hãi, hắn biết rõ cứ như vậy sợ rằng chú ngữ còn chưa có chấm dứt đã bị người trong cung phát hiện. Vội vã thúc dục Sanh Sanh chân khí, sử dụng Sanh Sanh công pháp biến hóa ra một vòm năng lượng bảo vệ, bao phủ phía trên Tinh Linh nữ vương cùng tứ đại Tinh Linh sử, che chắn quang mang bọn họ tản mát ra. Chín tên Tinh Linh sử cũng đồng thời ý thức được vấn đề này, bọn họ nhanh chóng rút một mảnh lá cây từ bộ quần áo được làm từ thực vật của mình, thúc dục chú ngữ, lá cây nhanh chóng mở rộng, hình thành một tầng lá chắn, bao phủ từng tầng quanh lá chắn do A Ngốc dùng Sanh Sanh chân khí hình thành. Từ bên ngoài xem, quang mang cơ hồ ẩn không thấy. Tinh Linh nữ vương không ngừng ngâm xướng chú ngữ, từ mi tâm nàng xuất hiện một tiểu Tinh Linh màu xanh biếc, bộ dáng giống nàng như đúc, toàn thân trong suốt, nhẹ nhàng hạ xuống vai nàng, từng tầng sóng gợn màu xanh biếc lấy tiểu Tinh Linh làm trung tâm không ngừng lan tràn, các Tinh Linh chung quanh lập tức cảm giác tinh thần đại chấn. Tinh Linh nữ vương chú ngữ cũng không có đình chỉ, nàng như trước nhắm mắt, không ngừng ngâm xướng, mà bốn gã đại Tinh Linh sử cũng không ngừng ngâm xướng, một vòng giới bích lục quang mang từ trên người bọn họ phát ra, dung nhập vào trong cơ thể Tinh Linh nữ vương. A Ngốc quay đầu hỏi Trác Vân: - Tỷ tỷ, cái này là chú ngữ gì? Trác Vân sắc mặt ngưng trọng nói:

- Đây là một trong những cấm chú của Tinh Linh Tộc chúng ta, nó khiến tất cả thực vật trong phạm vi khống chế điên cuồng tăng trưởng, sau đó công kích tất cả sinh vật không có hơi thở Tinh Linh, nhưng chỉ là hạn chế công kích thân thể, không tạo thành thương tổn chính thức. Kỳ thật, ma pháp Tinh Linh Tộc rất hiếm dồn địch nhân vào chỗ chết. Các ngươi ngay cạnh chúng ta, tự nhiên sẽ không bị công kích. Mục đích của cấm chú này nhằm cứu vớt thực vật hoặc là khi Tinh Linh thành lọt vào công kích không cách nào mới có thể sử dụng. Không nghĩ tới Nữ vương bệ hạ cư nhiên hiện tại dùng đến, chờ xem đi, chú ngữ này ta cũng chỉ mới nghe nói qua, đây là lần đầu tiên chứng kiến đấy. Uy lực của những cấm chú thường phi thường cường đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang