• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, A Ngốc chống tay đứng lên, vầng sáng trên người đã dần dần biến mất, luồn khí lưu ấm áp phân tán trong kinh mạch rốt cuộc cũng không thấy tái hiện, ngoại trừ trên người dính dính khó chịu, hết thảy đều như trước kia tựa như không có thay đổi gì. Nó lê tấm thân mỏi mệt trở về nhà gỗ, lấy một ít nước suối tẩm lên quần áo dơ bẩn, rửa qua loa rồi về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, A Ngốc từ trên giường ngồi lên cảm thấy tinh thần đã khôi phục hoàn toàn, tối hôm qua là đêm duy nhất nó không có ngồi đả tọa sau ngày Ca Lí Tư đi, bút ký đã học thuộc lòng, nó quyết định ngồi đả tọa để giết thời gian. A Ngốc bây giờ cảm thấy rất hứng thú với đả tọa, mấy ngày nay, nó đã có thể phóng ra ngọn lửa màu xanh, còn hỏa cầu cũng có đường kính hơn mười li. Nó không biết là ma pháp lực của nó bây giờ đã có thể so với ma pháp sư sơ cấp.

Sau hai tháng ly khai, Ca Lí Tư rốt cục cũng về tới. Lần đi này lão tiến hành không được thuận lợi lắm, phải dùng rất nhiều thời gian mới tìm được đủ số cỏ huân phong. Lão thấy chung quanh nhà gỗ vẫn yên tĩnh so với lúc trước khi đi cũng khống có gì thay đổi.

"A Ngốc, A Ngốc" Ca Lí Tư gọi nhanh vài tiếng. Không biết vì cái gì, trong khoảng thời gian rời đi đó, lão lại thường xuyên nhớ tới tiểu tử khờ khạo này.

"A! sư phụ, ông rốt cục đã trở lại." A Ngốc từ trong phòng chạy nhanh ra, nhảy mạnh vào trong lòng Ca Lí Tư, ngôn từ, cử chỉ biểu hiện đầy vui sướng.

Ca Lí Tư cẩn thận nhìn A Ngốc, hai tháng không thấy, tiểu tử này thân thể hình như khẻo mạnh hơn nhiều, da tay trắng hồng, dáng vẻ mặc dù vẫn còn ngây ngốc, nhưng cũng coi thuận mắt hơn. Ca Lí Tư cố đè nén tâm tình có chút kích động, nói: "ta rất mệt mỏi, ngươi đi hái vài trái cây cho ta ăn. Ta muốn nghỉ ngơi trước một chút."

"Vâng." A Ngốc vui vẻ đáp lời, về phòng cầm lấy cây trúc màu xanh chạy ra góc rừng trái cây. Khi trở lại nhà gỗ, nó phát hiện trên ghế có một cái túi bố, còn Ca Lí Tư thì đang ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần. "Sư phụ, trái cây tới. Có phải đây là cỏ huân phong ông tìm về không? Để con đem bỏ chúng vào ngăn kéo."

Ca Lí Tư mở to mắt nhìn A Ngốc, có chút ngạc nhiên nói: "ngươi, tiểu tử này, đã học được thông minh chút. Cái này không phải cỏ huân phong, là cho ngươi đó."

A Ngốc kinh ngạc, chỉ vào mũi mình: "Cho con?"

Ca Lí Tư gật đầu nói: "mở ra xem đi."

"Cám ơn sư phụ." A Ngốc hưng phấn ôm cái túi nặng trong lòng, đây là lần đầu tiên nó nhận được quà tặng, trong lòng hưng phấn khiến cho thân thể nó run rẩy. Nó chậm rãi mở cái túi, nhìn quà tặng trong túi khiến nó kinh ngạc nói không nên lời. Trong túi cũng không phải là vật phẩm trân quý gì, cũng không phải là vật gì mới lạ, nhưng đối với A Ngốc mà nói, vật phẩm trong túi làm nó cao hứng, cảm động không gì so sánh được. Bởi vì, đó là một đống bánh bao trắng toát. Bánh bao mặc dù hơi lạnh, nhưng cũng không cứng. A Ngốc ngửi mùi bánh bao, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Nó nghẹn ngào nhìn Ca Lí Tư: "Sư phụ, cám ơn, cám ơn ông."

Ca Lí Tư làm như không có chuyện gì ngồi ăn trái cây, nói: "Có gì để cảm tạ, chỉ là một ít bánh bao không đáng giá mà thôi, ta vốn định mang về cho ngươi vài cái đùi gà, nhưng thứ đó dễ bị hư, nên không có mang về. A Ngốc, ngươi xem bút ký ta đưa thế nào?"

A Ngốc lấy bút ký nó bảo quản thật tốt từ trong lòng đưa cho cấp Ca Lí Tư: "sư phụ, con đã nhớ kỹ tất cả."

Ca Lí Tư kinh ngạc: "Tất cả đều nhớ kỹ? Nếu nói dối, đừng trách ta trừng phạt ngươi."

A Ngốc kiên định nói: "Sư phụ, con không có nói dối, con thật sự nhớ kỹ tất cả. Ông có thể tùy tiện kiểm tra."

Ca Lí Tư nói: "Tốt lắm, vậy ta hỏi ngươi, dùng kim loại nào có thể luyện được binh khí tốt nhất."

A Ngốc đáp không chút do dự: "Muốn luyện được binh khí tốt nhất, phải có ba điều kiện, thứ nhứt, là phải có nguyên liệu tốt, nguyên liệu căn cứ theo đặc ính kim loại chia làm quang minh, hắc ám, thủy, hỏa, địa, phong sáu loại khác biệt. Quang minh và hắc ám là hai trong các loại kim loại quý nhứt. Thứ hai, muốn luyện ra binh khí tốt nhất, cần phải có độ nóng ổn định, độ nóng càng cao, binh khí luyện ra càng ít tạp chất, ngọn lửa màu đen sư phụ sử dụng cơ bản đã có độ nóng cao nhất, nhưng vì ngọn lửa màu đen do ma pháp phát ra nên không thể kiên trì thời gian dài, cho nên chỉ có thể luyện chế một ít binh khí nhỏ. Thứ ba, muốn luyện chế binh khí có linh tính, phải căn cứ vào thiên thời, địa lợi mới tạo thành, kim loại và ngọn lửa, tại địa phương khác biệt và dưới thời tiết khác biệt, binh khí luyện chế ra chất lượng cũng không giống nhau, nếu, trời nắng tại địa thế cao luyện ……"

Ca Lí Tư yên lặng nghe A Ngốc mang phần luyện binh khí trong quyển bút ký của mình đọc ra không sai một chữ, trong lòng kinh ngạc căn bản không thể diển tả bằng ngôn từ, với trí nhớ của A Ngốc, không biết nó đã hao phí bao nhiêu thời gian mới có thể học thuộc lòng hết quyển bút ký này!

"Tốt lắm, dừng lại được rồi, ta tin rằng ngươi đã hoàn toàn thuộc lòng. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi tiếp tục giúp ta làm thí nghiệm giống như trước. Ta bây giờ muốn nghỉ ngơi."

"Tốt lắm, sư phụ." A Ngốc vui vẻ đáp lời. Nó ôm lấy đống bánh bao ngồi trên giường, cầm lấy một cái, dùng sức cắn một ngụm, đã năm tháng nó không có ăn lại món yêu nhất ……

Bắt đầu ngày thứ hai, Ca Lí Tư không ngừng dùng cái đỉnh nhỏ bắt đầu luyện chế, vì A Ngốc đã thuộc lòng quyển bút ký, căn cứ nguyên liệu Ca Lí Tư sử dụng, nó đều có thể đoán biết kết quả rõ ràng, quá trình luyện chế của Ca Lí Tư vì vậy cũng như quá trình thí nghiệm của A Ngốc. Việc làm A Ngốc tương đối kỳ quái chính là Ca Lí Tư đều luyện chế một ít hỗn hợp kim loại, đặc tính của hỗn hợp kim loại này không đồng nhất, nhưng đều rất trân quý, A Ngốc từ nội dung trong bút kí biết, mấy hỗn hợp kim loại ấy đều có thể làm thành binh khí rất tốt. Ca Lí Tư cẩn thận luyện chế mấy hỗn hợp kim loại quý này không biết để làm gì.

Hôm nay, A Ngốc lại giúp Ca Lí Tư luyện chế một khối kim loại tốt. Ca Lí Tư trở về phòng đả tọa còn nó thì đứng ở cửa phòng luyện tập hỏa cầu thuật và hỏa diễm thuật.

"Hê? Tiểu quỷ làm gì ở đây." Một âm thanh hài hước vang lên.

A Ngốc giật mình phát hiện một hồng y quái nhân đi ra từ trong sương mù. Người này ăn mặc rất giống Ca Lí Tư, cũng áo choàng lớn màu đỏ bao phủ toàn thân, thấy không rõ diện mạo. Tay cầm một cái trượng gỗ thật dài, tựa như muốn khoe mình to lớn.

A Ngốc có chút hoảng sợ lui ra phía sau hai bước, chất vấn: "Ông, ông là ai?"

Hồng y quái nhân ngạo nghễ nói: "Ta, ta một ma pháp sư vĩ đại." vừa nói, lão vừa vươn tay phải khô gầy như Ca Lí Tư ra, niệm nhỏ mấy chú ngữ, một hỏa cầu thật lớn đường kính nữa thước màu tím xuất hiện trên tay, ngọn lửa nóng cháy cho dù cách hơn mười thước vẫn làm cho A Ngốc cảm thấy nóng rực. Nhìn hỏa cầu nhỏ trên tay mình, lại nhìn hỏa cầu tím to lớn trên tay hồng y quái nhân, A Ngốc tự thẹn thu hồi ma pháp.

"Ha ha, thế nào, đã biết cái gì là ma pháp sư vĩ đại chưa. Ha ha ha ha."

"Hừ, uy phong gì trước một tiểu hài tử mà khoe khoang." Một hỏa cầu đồng dạng đường kính nữa thước màu đen từ trong phòng gỗ bay thẳng tới hồng y quái nhân.

Hồng y quái nhân sợ hãi, lùi ra sau một bước, hét lớn một tiếng, hỏa cầu tím trong tay bay lên đón chận hỏa cầu đen đang bay tới. Hỏa cầu Hồng y quái nhân phát ra là thuần hỏa hệ ma pháp , còn hỏa cầu từ trong phòng bay ra đúng là hắc ám chi viêm do Ca Lí Tư dung hợp hắc Ám Ma pháp và hỏa hệ ma pháp luyện ra, nói về đặc tính, hồng y quái nhân kém một chút, nhưng về năng lượng thì lão kém hơn rất nhiều.

A Ngốc chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhỏm, một luồn gió nhẹ mang nó ra ngoài mười thước. Trong tiếng ầm ầm, sao lửa bay đầy trời, hồng y quái nhân không tự chủ được thối về sau một bước. Lão quái kêu lên: "Oa, là ta đại ca, đệ đệ đi thật xa thăm huynh, huynh sao có thể đối đãi ta như thế!"

Ca Lí Tư từ trong phòng đi ra, hừ một tiếng, nói: "Ngươi đến thăm ta? Ta thấy ngươi như con chồn đến bắt gà lúc đầu năm. Thấy điệu bộ kiêu căng của ngươi là ta có ác cảm ngay. Ca Lí Tùng, có chuyện gì nói mau, ta không có cái gì tốt để khoán đãi ngươi ở đây."

Hồng y nhân Ca Lí Tùng cười khổ một tiếng, nói: "Đại ca, nói sao ta cũng là thân đệ huynh, huynh sao có thể đối đệ như thế? À đúng..., nó là ai vậy?" Vừa nói, vừa dùng mộc trượng chỉ chỉ A Ngốc.

Ca Lí Tư không vui nói: "Nó là học trò của ta. Có chuyện gì?"

Ca Lí Tùng cười hắc hắc, nói: "không nghĩ tới đại ca huynh cũng thu học trò, cái này không giống phong cách huynh! Nhìn tiểu tử vừa sử dụng hỏa cầu thuật, có thể xếp ngang sơ cấp Ma Pháp Sư. Lão Đại, huynh từ đâu kiếm được một tiểu tử tốt như thế, nhường cho đệ đi. Đệ đến bây giờ còn chưa có đồ đệ."

Ca Lí Tư hừ lạnh nói: "Ngươi nên biết tiểu tử này rất quan trọng đối với ta, nó ngoại trừ là học trò của ta, còn có tác dụng rất trọng yếu."

"A! Lão đại, huynh, huynh không thể …"

Ca Lí Tư hừ một tiếng, cắt ngang: "Vào phòng rồi nói. A Ngốc, ngươi coi chừng ở ngoài này, không có lệnh của ta không được vào."

A Ngốc đồng ý một tiếng, yên lặng nhìn Ca Lí Tư cùng Ca Lí Tùng đi vào nhà gỗ, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ gì ta đều nghe không hiểu! hồng y quái nhân có thật sự là đệ đệ của sư phụ?

Trong phòng.

Ca Lí Tùng: "Đại ca, chẳng lẻ tiểu tử đó đúng là huynh kiếm về để làm thí nghiệm cuối cùng đó?"

Ca Lí Tư hừ một tiếng, nói: "ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, biết chưa?"

Ca Lí Tùng thở dài, nói: "đại ca, huynh thật là nhẫn tâm a! không hổ là ma viêm thuật sĩ. đệ thấy đứa nhỏ đó hình dáng khờ khạo đáng yêu. Huynh hà tất phải ……"

Ca Lí Tư đột nhiên trở nên xúc động, "Việc của ta ngươi không cần lo, có chuyện gì nói mau, nếu ngươi đúng là tới đây có ý xấu, cút mau cho ta."

Ca Lí Tùng cười hắc hắc, vẫn không có tức giân vì lời nói của Ca Lí Tư, "tính ra, tính ra, đệ rất lười lo chuyện của huynh. Đáng tiếc một mầm non ưu tú a! Đệ lần này tới đây, chủ yếu là có việc cầu huynh, hi vọng huynh có thể đáp ứng." Vừa nói, vừa dùng mộc trượng vẽ lên không một cái, một cái khe xuất hiện trong không gian, Ca Lí Tùng niệm vài câu chú ngữ, một cái túi vải bay ra rơi trên mặt đất. "đây là vàng chủ thượng cho huynh, hắn muốn kết quả thí nghiệm của huynh." Túi vải tự động mở ra, bên trong đầy ngọc quí, ước chừng hơn một ngàn viên.

Ca Lí Tư giống như không thấy gì, hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn kết quả thí nghiệm của ta? Đừng có nằm mộng, ta ai cũng sẽ không cho."

Ca Lí Tùng thở dài: "đại ca, không phải đệ khuyên huynh, huynh giữ mấy bảo bối này để làm gì? Nhứt là kết quả thí nghiệm cuối cùng, huynh làm ra nó không phải là vì danh truyền hậu thế sao? Hà tất giữ kín ....... Sao huynh không như đệ làm ……"

Ca Lí Tư cắt ngang lời Ca Lí Tùng, phẫn nộ quát: "Bớt nói nhảm, mang mấy cái này về đi, đã nói không bán tức là không bán."

Ca Lí Tùng trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Tính ra, từ lâu huynh đã không muốn bán đệ có cưỡng cầu huynh cũng không có ý nghĩa gì. Đệ sẽ giải thích rỏ với chủ thượng. Chỉ, đứa nhỏ đó tựa hồ rất có thiên phú với ma pháp, huynh cũng nên nghĩ lại. Không nên vì một thí nghiệm mà lãng phí một sanh mệnh, huynh biết giá trị của nó mà?"

Ca Lí Tư không chút do dự nói: "Giá trị. Để hoàn thành thí nghiệm này, cho dù chết hơn ngàn nhân mạng cũng đáng giá."

Ca Lí Tùng cười khổ nói: "Hyunh nói như vậy từ lâu, đệ cũng không muốn khuyên huynh nữa. Tốt lắm, đại ca, huynh bảo trọng, đệ đi đây. Nếu huynh thay đổi chủ ýi, có thể dùng cách cũ cho đệ biết." Nói xong, Ca Lí Tùng đi nhanh ra cửa.

"Chờ một chút." Ca Lí Tư ngồi đó kêu Ca Lí Tùng lại, "Thí nghiệm của ta cũng không nhất định thành công, nếu thành công sẽ cho ngươi biết. Ngươi cũng nên cẩn thận hơn."

Ca Lí Tùng nhìn Ca Lí Tư một lúc lâu mơi rời khỏi nhà gỗ, Ca Lí Tư ngồi tại chỗ không có đứng lên tiễn.

Ca Lí Tùng đi ra cửa phòng, nhìn A Ngốc một cái, thở dài nói: "tiểu tử, ngươi tự cầu phúc." Nói xong, lão niệm chú ngữ, không khí chung quanh trở nên xao động, nâng Ca Lí Tùng nhẹ như lông bay vào sương mù nồng đặc.

A Ngốc yên lặng nhìn thân ảnh Ca Lí Tùng biến mất, lâu lắm không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK