• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Vân chấn động, lời Nham Thạch nói đánh sâu vào lòng nàng. Đúng vậy, nếu như chính mình là người bị lăng nhục, bản thân như thế nào có thể đối mặt với người yêu, như thế nào đối mặt tộc nhân? Chính mình cũng sẽ không chút do dự đi tìm chết. Nham Thạch lần nữa ôm Trác Vân vào lòng, ôn nhu nói:

- Khóc đi, khóc được sẽ tốt hơn. Hắn đã chết, linh hồn hắn cũng tuyệt không nguyện ý chứng kiến ngươi thống khổ. Hãy để hắn an tâm ra đi đi.

A Ngốc gắt gao nắm chặt tay, trong lồng ngực lửa giận không ngừng thiêu đốt.Khất Linh là bởi vì bị ngân nữ lăng nhục mới phải tự sát. Tại sao đám tà ác đó lại muốn giết hại Tinh Linh thiện lương như thế. Hắn vụt đứng lên. Nham Thạch vô cùng hoảng sợ, vội vàng kéo vạt áo hắn:

- A Ngốc, ngươi làm gì?

A Ngốc băng lãnh nói:

- Ta muốn báo thù.

Sát khí trong lồng ngực A Ngốc vừa mới bình phục không lâu nay lại vì cái chết của Khất Linh lần nữa hừng hực thiêu đốt. Hắn giãy người thoát khỏi lôi kéo của Nham Thạch, xoay người hồi Vân Mẫu thành.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Trác Vânhô lên.A Ngốc ngẩn người, ngạc nhiên nhìn về phía Trác Vân.

Trác Vân từ trong ngực Nham Thạch đứng lên, trên mặt lệ ngân nhìn qua trông thật thê mĩ. Giọng nàng run rẩy nhưng kiên định không cho phép cự tuyệt.

- Không được quay lại. Ta đã mất đi người yêu, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mất đi đệ đệ sao?

Nụ cười khi nhìn Trác Vân biến mất, A Ngốc giọng căm hận nói:

- Tỷ tỷ, ngươi hãy để cho ta đi đi. Chẳng lẽTinh Linh đại ca cứ như vậy chết đi sao? Ta phải đem ác phụ ghê tởm kia đến tế linh hồn Tinh Linh đại ca. Ngươi yên tâm đi, ta nhất định có thể thành công.

Trác Vân dùng sức lắc đầu, thống khổ nói:

- Không! Ngươi không thể đi. Nếu như ngươi tuyệt đối nắm chắc, ngay lúc cứu Khất Linh ngươi đã có thể giết ác phụ đó. Minh Vương kiếm của ngươi mặc dù mạnh mẽ, nhưng ngươi đã quên mọi việc phát sinh tại Hắc Ám thành sao? Đám ác nhân đó đầy âm mưu quỷ kế người đơn thuần như ngươi sao có thể ứng đối. Bọn họ nhất định đang mở ra thiên la địa võng chờ người.

- A Ngốc, nghe tỷ tỷ nói, không nên đi. Tỷ tỷ đã đủ đau lòng lắm rồi, tuyệt không nghĩ muốn thương tâm một lần nữa. Ngươi biết lần trước ngươi quay lại Hắc Ám thành vìBăng báo thù, chúng ta có bao nhiêu lo lắng không? Lần đó ngươi thành công,nhưng lần này ngươi có dám cam đoan? Vân Mẫu thành có thiên thượng vạn binh lính ngươi chắc có thể đối kháng ? không nên hành động theo cảm tính, hơn nữa cho dù ngươi thành công thì thế nào?Khất Linh đã chết, cho dù ngươi giết bao nhiêu người, hắn cũng không thể sống lại.

A Ngốc vội la lên:

- Nhưng mà, tỷ tỷ......

Nham Thạch ngắt lời A Ngốc, tỉnh táo nói:

- A Ngốc! Ngươi trước bình tĩnh một chút, thù của Tinh Linh huynh đệ chúng ta nhất định phải báo. Bất quá, ngươi trước hãy kể lại chi tiết mọi chuyện phát sinh, để cho chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.

A Ngốc chán nản thở dài, đem mọi chuyện phát sinh kể lại một lần.

Nghe xong A Ngốc tự thuật, Nham Thạch hít một ngụm lãnh khí:

- Cái yêu phụ này dĩ nhiên hại nhiều người như vậy. Sanh Sanh biến của ngươi cũng không thể xúc phạm tới nàng, có thể thấy được công lực nàng cao như thế nào. Sợ rằng thật sự như lời của Trác Vân, nàng ta đang bày thiên la địa võng đợi chúng ta. Trác Vân cô nương nói đúng, ngươi không thể đi, hơn nữa, chúng ta phải nhanh một chút rời khỏi nơi này.

A Ngốc một quyền hướng mặt đất, ầm ầm nổ tung. Trên mặt đất nhất thời xuất hiện một hố sâu đường kính một thước, bùn đất tứ tán. Hhắn giọng căm hận nói:

- Vậy cái chết của Tinh Linh đại ca thì sao? Trác Vân lau nước mắt, mặt cười tái nhợt, - Ta hiện tại không nghĩ đến báo thù, mà là những tộc nhân đã bị bắt đi. Khất Linh đã phải chịu loại hành hạ nhục nhã như vậy. Chỉ sợ bọn họ cũng......Nếu thật như vậy, với tâm tính cương liệt của tộc nhân chúng ta, sợ rằng Khất Linh cũng không phải là người cuối cùng sẽ tự sát. Mọi người trong lòng rùng mình, Trác Vânnói rất đúng, nếu như những Tinh Linh khác cũng chịu vũ nhục như vậy, chắc chắn họ sẽ không thừa nhận nổi. Nham Thạch dứt khoát nói: - A Ngốc, chúng ta trước cứu Tinh Linh Tộc nhân quan trọng hơn. Sớm cứu bọn họ một khắc, cơ hội cứu sống bọn họ sẽ cao hơn. Đợi cứu được tất cả báo thù cũng không muộn. A Ngốc hơi giật mình đứng tại chỗ, nhìn thi thể Khất Linh, trong lòng oán hận không ngừng bốc lên. Trác Vân cẩn thận đặt thi thểKhất Linh xuống, nàng đi tới trước mặt A Ngốc, kéo tay hắn, nức nở nói: - Đệ đệ, nghe lời Nham Thạch đại ca đi, hy vọng tộc nhân khác cũng may mắn được như ta. A Ngốc chưa từng hối hận việc tu luyện tại Thiên Cương sơn làm chậm trễ nửa năm thời gian. Nếu như không có nửa năm đó, chỉ sợ bọn họ một Tinh Linh cũng không cứu được, nhưng là, cái chết của Khất Linh khiến trong lòng hắn không bình tâm nổi. Nhìn ánh mắt cầu khẩn củaTrác Vân, hắn trầm trọng gật đầu. - Được rồi! Vậy chúng ta hãy mau lên đường thôi. Trác Vân xoay người nhìn về phía thi thể Khất Linh, nước mắt lần nữa tràn mi, khóc nói: - A Ngốc, tỷ tỷ cầu ngươi một việc! A Ngốc ngẩn người, nói: - Tỷ tỷ cứ nói, bất luận việc gì ta đều đáp ứng ngươi! Trác Vân hít sâu khẩu khí, nói: - Dùng phương pháp lần trước đối với Băng, ngươi hãy hỏa táng thi thể Khất Linh, ngưng kết tro cốt thành thủ cấp của hẳn để ta có thể vĩnh viễn mang hắn theo bên người. Lời nàng nói tràn ngập bi ai cùng không nỡ, Nham Thạch không khỏi buồn bả thở dài.A Ngốc yên lặng gật đầu, niệm chú ngữ, dùng hỏa cầu thuật hỏa táng thi thể Khất Linh, ngưng kết tro cốt lại rồi đưa cho Trác Vân.Trác Vân nhẹ nhàng vuốt ve tro cốt Khất Linh, thì thào nói: - Linh! chúng ta cuối cùng có thể vĩnh viễn cùng một chỗ! Ngươi trong lòng ta vẫn luôn là một Tinh Linh thuần khiết thiện lương a. Lúc này ngay cả Nham Thạch cũng không biết phải an ủi Trác Vân như thế nào, đành phải nói: - Chúng ta lên đường thôi, còn có rất nhiều Tinh Linh huynh đệ chờ chúng ta đến giải cứu. Một chuyến bốn người, mang theo tâm tình bi ai mà trầm trọng lên đường, chạy hướng tòa thành thị tiếp theo. ====== Qua nhiều tháng sau, Thần thánh Giáo đình. Giáo hoàng đứng giữa Quang Minh thần điện, nhìn cháu gái đang lơ lửng giữa không trung. Một năm đã trôi qua, ba ngày trước, Giáo hoàng kinh ngạc phát hiện ánh sáng thiên sứ quanh người Huyền Nguyệt rốt cuộc bắt đầu dần dần thu liễm. Hắn hiểu được, quá trình thần chi tẩy lễ tiến hành một năm qua sắp kết thúc, cháu gái đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt. Trải qua một năm tẩy lễ, nàng sau này thành tựu tất nhiên sẽ ở trên hắn. Ba ngày, từ khi phát hiện quá trình tẩy lễ sắp kết thúc, Giáo hoàng nửa bước không rời canh giữ trong Quang Minh thần điện. Giữa không trung Huyền Nguyệt toàn thân được bao quanh bởi bạch quang thánh khiết, thiên sứ dung nhập vào trong cơ thể nàng dần dần thoát ly,ánh sánh thiên sứ dần dần ảm đạm đi rất nhiều. Huyền Nguyệt thân thể trở nên trong suốt ánh kim, tràn ngập hơi thở thần thánh, chậm rãi hạ xuống. Giáo hoàng biết quá trình tẩy lễ đã kết thúc, cao giọng ngâm xướng thần chú, cả tòa Quang Minh thần điệnkim quang bùng phát mãnh liệt, nhất là tạikim sắc lục mang tinh trên mặt đất, hơi thở thần thánh khổng lồ nâng thân thể mềm mại của Huyền Nguyệt, khống chế thân thể nàng dần dần hạ xuống. Huyền Nguyệt thân thể mặc dù dần thoát khỏi ánh sáng thiên sứ, nhưng sau lưng nàng sáu đôi quang cánh trong suốt vẫn đang nhẹ nhàng chụp động hạ xuống ngay tại trung tâm kim sắc lục mang tinh trên mặt đất. Giáo hoànglần nữa niệm thần chú, Huyền Nguyệt kim quang trên người dần dần thu liễm, hai tay tạo thành chữ thập tại trước ngực, khóe miệng vểnh lên, lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên. Ngay cả Giáo hoàng một người đã trải qua vô số tang thương cũng bị dáng vẻ của Huyền Nguyệt làm chết lặng, nụ cười lạnh nhạt động lòng người như thiên sứ hạ phàm, thật sâu chấn nhiếp tâm linh Giáo hoàng. Một năm thần chi tẩy lễ, Huyền Nguyệt trên người chẳng những tràn ngậphơi thở thần thánh, mà thân thể cũng thành thục hơn rất nhiều, thân cao chừng một thước bảy, tóc dài màu lam như thác nước phiêu tán ở sau lưng, thẳng buông xuống đến mặt đất, nhìn qua tuyệt mỹ như vậy. Giáo hoàng hít sâu khẩu khí, bình tĩnh tâm tình, từ bên cạnh cầm lấy phục sức thần nữ đã chuẩn bị trước đó, đi từng bước đến bên cạnh, đem áo choàng trắng phủ lên người Huyền Nguyệt, che đi thân thể mềm mại của nàng. Giáo hoàng vươnngón trỏ, nhẹ nhàng ấn lên mi tâm Huyền Nguyệt, ngâm xướng: - Lực lượng thần thánh gột rửa lòng người, lực lượng tinh khiết quán chú thân xác, tỉnh lại đi, đứa con của thần. Kim sắc quang mang từ đầu ngón tay Giáo hoàng chiếu thẳng đến thân thể Huyền Nguyệt khiến nàng run nhẹ, chậm rãi mở mắt. Đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất, ánh nhìn nhu hòa, con ngươi màu lam ẩn giấu một tia kim quang thản nhiên. Phảng phất như chưa từng có gì phát sinh qua, nàng lại trở về là Huyền Nguyệt trước kia. Một năm thần chi tẩy lễ, đối với Huyền Nguyệt mà nói tựa hồ chỉ trong nháy mắt, nhưng chính trong cái nháy mắt này khiến nàng cảm giác được sự trưởng thành của chính mình, trong lòng bình tĩnh không còn sự ngoạn nháo trước kia. Khi tầm mắt đến trước mắt Giáo hoàng, nàng thản nhiên hỏi: - Gia gia, ta đây là làm sao vậy? Giáo hoàng hiền lành vuốt ve mái tóc dài màu lam của Huyền Nguyệt, mỉm cười nói: - Hài tử, ngươi trưởng thành, ngươithật sự là niềm kiêu ngạo của gia gia, không làm cho ta thất vọng! Xem ra, lựa chọn ban đầu của ta là chính xác, thần chi tẩy lễ hoàn toàn kích phát tiềm lực của ngươi. Trải qua một năm thần chi tẩy lễ, thân thể ngươiđã hoàn toàn thay đổi. - Một năm? Huyền Nguyệt trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Giáo hoàng nhẹ nhàng gật đầu nói: - Dĩnhiên đã một năm. - Hảo, chúng ta cũng nên đi ra ngoài. Ba ngươi không biết đã tới hỏi ta bao nhiêu lần. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ theo gia gia học tập thần thánh ma pháp giáo đình. Huyền Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi Giáo hoàng niệm chú ngữ, hai người liền xuất hiện trong thần điện, trong đại điện không có một bóng người.Đang chăm chú ngắm nhìn pho tượng thiên sứ trong Kỳ thần điện, trong lòng Huyễn Nguyệt bỗng sinh ra một tia lĩnh ngộ. - Gia gia, ngài xem, pho tượng này tựa hồ là còn sống? Giáo hoàng ngẩn người, trong lòng mừng rỡ, có thể từ pho tượng thiên sứ trong Kỳ thần điệnlĩnh ngộ điều gì, đủ để chứng minh Nguyệt Nguyệtbây giờ và trước kia bất đồng, chính hawnsn sau khi tiếp nhận tẩy lễ, tiếp tục tu luyện 20 năm mới có được cảm giác này. - Người đâu? Thỉnh Hồng Y tế tự Huyền Dạ, bạch y tế tự Na Toa đến đây. Thanh âm hắn truyền ra xa xa bên ngoài. - Vâng, Giáo hoàng đại nhân! Một thanh âm trầm thấp bên ngoài Kỳ thần điện đáp lại. Huyền Nguyệt như trước nhìn không chuyển mắt pho tượng thiên sứ sau lưng Giáo hoàng, tựa hồ cũng không có nghe được lời Giáo hoàng. Lòng nàng tràn ngập bình tĩnh, ở một khắc này, không có bất luận kẻ nào có thể quấy nhiễu tâm cảnh của nàng. Pho tượng thiên sứ cao lớn trước mặt tựa như đang hướng nàng mỉm cười, cho nàng cảm giác ấm áp như sự quan tâm của phụ thân, mẫu thân. Huyền Nguyệt cứ đứng ngốc lặng thẳng đến HuyềnDạ cùng Na Toabước vào mới chấm dứt. Na Toa vừa vào đại điện, liền chứng kiến nữ nhi một thân trang phục thần nữ, bất chấp hướng Giáo hoàng hành lễ, kích động kêu lên: - Nguyệt Nguyệt, nhớ chết mụ mụ. Phi thân về phía Huyền Nguyệt, nhanh chóng ôm siết lấy nữ nhi đã một năm không thấy.Huyền Nguyệt lẳng lặng áp vào ngực mẫu thân, sự ấm áp này quá chân thật, không khỏi bật thốt lên: - Mụ mụ. Huyền Dạ mặc dù nhớ thương nữ nhi không kémNa Toa, nhưng tính hắn vốn trầm ổn, hướng Giáo hoàng hành lễ: - Bái kiếnGiáo hoàng đại nhân, thỉnh ngài khoan thứ Na Toa vô lễ. Giáo hoàng hiển nhiên tâm tình đang vô cùng tốt, mỉm cười nói: - Không quan hệ! Các ngươi cũng đã lâu không thấy Nguyệt Nguyệt. Huyền Dạ nhìn chằm chằm nữ nhi, hắn giật mình phát hiện hơi thở thần thánh trên người Huyền Nguyệt còn muốn nồng hậu hơn so với Na Toa đã tu luyện nhiều năm, liền hỏi: - Phụ thân, Nguyệt Nguyệttiến độ một năm nayra sao? Thần thánh ma pháp nàng học đã tới cảnh giới nào rồi? Giáo hoàng mỉm cười, nói: - Một năm này nàng không học điều gì nhưng cũng đã thay đổi rất nhiều. Huyền Dạ thất thanh: - Cái gì? Một năm chưa từng học điều gì? - Sau này ngươi sẽ hiểu. Hôm nay là thời gian một nhà các ngươi đoàn tụ, ngày mai bắt đầu, ta muốn tiếp tục dạy Nguyệt Nguyệt. Đi thôi. Huyền Dạ tâm tồn nghi hoặc mang theo thê tử cùng nữ nhi rời khỏi Kỳ thần điện về nhà.Na Toanắm tay Huyền Nguyệt như rất sợ cô đột nhiên biến mất, hòa ái hỏi: - Nguyệt Nguyệt, nói cho mụ mụ, một năm này ngươi theo gia gia học được gì? Huyền Nguyệt lắc đầu: - Mụ mụ, ngài đừng hỏi, gia gia nói đây là bí mật không thể nói. Na Toa cùng Huyền Dạ hai mặt nhìn nhau, nghe được những lời này của Huyền Nguyệt, họ đều cảm giác được nữ nhi mình thay đổi. Một ngày sau, Na Toa cùng Huyền Dạ tâm tình có chút buồn bực đưa nữ nhi về Kỳ thần điện. Bọn họ đều cảm giác được nữ nhi đã thay đổi rất nhiều, không hề hoạt bát như trước mà biến thành một thiếu nữ trầm tĩnh, đối với cái gì cũng đều hiểu thấu. Hai người không khỏi có chút lo lắng, mặc dù bộ dạng này của Nguyệt Nguyệtmới đích xác giống thần nữ, nhưng bọn hắn vẫn thích nữ nhi hoạt bát hiếu động trước kia hơn. Bất luận bọn họ hỏi như thế nào, Huyền Nguyệt cũng đều không nói một năm qua nàng đã trải qua điều gì, giống như thời gian một năm hoàn toàn trống không. Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng chính là, Nguyệt Nguyệt tựa hồ đã quên A Ngốc, một lần cũng không có nhắc qua hắn. ======== Kỳ thần điện. - Bái kiếnGiáo hoàng đại nhân. HuyềnDạ một nhà ba người cung kính hướng Giáo hoàng hành lễ.Giáo hoàng mỉm cười nói: - Đều là người một nhà, không cần đa lễ. Sau này, các ngươi mỗi thập thiên có thể đến xem Nguyệt Nguyệt một lần. Thời gian còn lại không nên tới quấy rầy nàng. Ta tin tưởng, Nguyệt Nguyệt nhất định có thể trở thành thế hệ đứng đầu Giáo đình. Huyền Dạ, Na Toa, các ngươi đi ra ngoài đi. - Dạ! Huyền Dạ cùng Na Toa có chút không cam lòng rời đi. Trong Kỳ thần điện chỉ còn lại Giáo hoàng cùng Huyền Nguyệt. Huyền Nguyệt bỗng nhiên phát hiện, bản thân thật quá bình tĩnh, cho dù đối mặt với thân tình phụ mẫu, tâm tình vẫn như cũ không sợ hãi, dường như không cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì. - Gia gia, chúng ta hiện tại bắt đầu sao? - Nguyệt Nguyệt, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người đầu tiên trong Giáo đình không tiếp nhận Giáo hoàng vị mà được thần chi tẩy lễ. Hơn nữa, thời gian ngươi tiế hành tẩy lễ dài hơn 4 lần so vớiGiáo hoàngbình thường, loại tình huống này cũng chưa từng được ghi lại trong điển tịch của Giáo đình. Thần chi tẩy lễ đến tột cùng đã thay đổi ngươi đến trình độ nào gia gia cũng không rõ ràng, nhưng gia gia tin tưởng thành tựu của ngươi sau này nhất định sẽ vượt qua ta, trở thành đại thần thông giả, tiền đồ của ngươi không thể hạn lượng. Tuy có trụ cột tốt nhưng cũng phải trải qua cố gắng mới có thể đạt được tiến bộ. Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi. Sau khi tiếp nhận thần chi tẩy lễ, quá trình học tập thần thánh ma pháp của Huyền Nguyệt rốt cuộc cũng bắt đầu. ===== Một năm sau. Lạc Nhật đế quốc, Sát thủ công hội. "Bịch. " Thân thể Phó hội trưởng Sát thủ công hội phi thẳng, đập mạnh vào vách tường. Chủ thượng lạnh như băng nói: - Cơ hội ta đã cho ngươi quá nhiều, đã qua một năm rưỡi, chuyện ấy ngươi vẫn không có hoàn thành, lưu lại ngươi có ích lợi gì? Bắt đầu từ bây giờ, hàng ngày ngươi đến diệt sát tổ tố một gã diệt sát giả. Cút cho ta. Phó hội trưởng chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, cúi đầu, lau máu tươi nơi khóe miệng, trong mắt chợt lóe qua một tia oán độc, không có tái giải thích cái gì, hắn khom người lui ra ngoài. Chủ thượng trong lòng tức giận mênh mông, đã qua một năm rưỡi,thiếu niên A Ngốc kia vẫn không khống chế được, trước sau bốn lần tìm được dấu vết hắn, nhưng mỗi lần phái sát thủ đi đều không có người sống trở về, cuối cùng một lần vận dụng hai gã nguyên sát cư nhiên cũng bị mất mạng. Xem ra, tiểu tử này đã nắm giữ được cách dùng Minh Vương kiếm, công lực có vẻ đã tăng tiến nhiều không còn yếu kém như hồi còn ở cùng Minh Vương. Xem cách thức hạ thủ không lưu tình đối với đám sát thủ, hắn hẳn là cực kỳ hận Sát thủ công hội, không có khả năng thu phục nữa. Hừ, nếu không thể cho ta sử dụng, vậy ngươi chỉ có thể đi xuống địa ngục thôi. Chỉ cần có trong tay Minh Vương kiếm, không lâu sau ta có thể tự mình bồi dưỡng ra được một Minh Vương. - Người đâu? - Chủ thượng! - Nhanh đi gọi chín người diệt nhất đang bế quan ra cho ta. - Dạ, chủ thượng. Trong chốc lát, chín đạo thân ảnh màu đen lặng yên xuất hiện trong phòng, Chủ thượng nhìn chín người trên thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm, không khỏi hài lòng gật đầu, nói: - Bảy năm qua các ngươi một mực khắc khổ tu luyện, ta rất hài lòng. Công lực các ngươi giờ đã tiến bộ rất nhiều. Hiện nay thành viên nguyên sát đã bị tổn thất rất nhiều, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ chính thức trở thành nguyên lão Sát thủ công hội, tấn thăng nguyên sát tổ, trực tiếp do ta chỉ huy. Nguyên sát tổ sát thủ tại Sát thủ công hội địa vị không chỉ cao bình thường, chỉ nghe lệnh của duy nhất hội trưởng, đồng thời có thể điều động đơn vị sát thủ khác cấp thấp hơn. - Tạ Chủ thượng! Chín tên sát thủ vô bi vô hỉ đáp ứng.. - Ân. Hiện tại, có một nhiệm vụ muốn các ngươi chấp hành. - Còn nhớ rõ bảy năm trước lúc các ngươi đuổi theo giết Minh Vương không? Lần đó nhiệm vụ các ngươi thất bại. Minh Vương sau đó thu một người đệ tử, mặc dù Minh Vương đã bị chúng ta giết chết, nhưng hắn lại đem Minh Vương kiếm truyền cho đệ tử. Đệ tử hắn hiện tại đã trở thành tân Minh Vương, tự phong danh hiệu Tử thần. Sát ý của hắn so với Minh Vương lúc trước chỉ hơn chứ không kém. Ta từng trước sau phái tứ bát sát thủ đi vào thu phục, nhưng đều chết dưới kiếm của hắn. Tổng cộng tổn thất 17 danh nhẫn sát giả, 8 gã diệt sát giả cùng 2 gã nguyên sátgiả. Theo ta phỏng đoán, hắn công lực hẳn không dưới Minh Vương. Hiện tại, hắn ngay tại Lạc Nhật đế quốc cảnh nội, nhiệm vụ của các ngươi chính là tìm giết chết hắn, rồi mang theo Minh Vương kiếm trở về gặp ta. Sự thành tất có trọng thưởng. Tình huống cụ thể, các ngươi đi tìm phó hội trưởng hỏi, nga, bởi vì hắn mấy lần thất bại, ta đã hạ hắn xuống cấp diệt sát giả. Đi thôi, cho các ngươi ba tháng thời gian, đừng khiến ta thất vọng. Hội sẽ tùy thời cung cấp tình báo cho các ngươi. Lần này hành động do Diệt nhất lãnh đạo. Khi nghe đến hai chữ Minh Vương, chín tên sát thủ đáy mắt đều toát ra một tia quang mang khác thường. - Dạ, chủ thượng. Bóng người chợt lóe, trong mật thất hôn ám lại khôi phục bình tĩnh. - Tử thần? Hừ, lần này ta không tin vẫn không giết được ngươi. Hiện tại hẳn là lúc nên đi hoàn thành yêu cầu của vị quý tộc đó. Lúc trước hắn vẫn không tiếp nhận nhiệm vụ ám sát tử thần, chính là vì vẫn ôm ý niệm mượn sức A Ngốc trong đầu, nhưng hiện tại, hai thành viên nguyên sát tổ chết đã làm cho hắn hoàn toàn từ bỏ. Chủ thượng đáy mắt lóe ra hồng mang khiếp người, lẳng lặng biến mất. ====== "Đinh——", A Ngốc tiện tay cản lại sự tiến công củaDiệt Phượng, Sanh Sanh chân khí mênh mông đẩy lui Diệt Phượngra xa hơn ba thước. Diệt Phượng lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững, thở hổn hển, đôi mắt đẹp lóe lên sự phẫn nộ cùng kinh ngạc. Đã hơn một năm, chính nàng trước sau mười mấy lần ám sát hắn nhưng không cách nào tạo thành bất cứ thươngtổn gì. Nàng kinh ngạc phát hiện, mỗi lần gặp lại công lực hắn đều gia tăng, khoảng cách giữa nàng và hắn càng ngày càng xa, nhưnghắn mỗi lần đều không gây thương tổn chỉ là đánh lui hoặc mặc cho tự mình rời đi. Tại sao sát khí của mình càng ngày càng nhạt, công kích cũng càng ngày càng yếu ớt? Hôm nay vốn kế hoạch là muốn liều mạng xuất kích, nhưng là mới xuất một chiêu, đã bị hắn cản trở về, toàn thân sinh ra cảm giác vô lực. Thiếu niên trước mặt mang khuôn mặt băng lãnh, phảng phất như một tòa băng sơn,khí thế trầm ổn áp bức khiến nàng không thở nổi. Tứ thúc a! Ngươi tại sao không giúp ta? Tại sao giờ đây mỗi lần nhìn thấy hắn, trái tim ta đều có chút nhiễu loạn. Nham Thạch huynh đệ cùng Trác Vân đứng bên cạnh cau mày nhìn cô gái công kích không biết chán này, trong lòng không có một điểm lo lắng. Bọn họ sớm đã nhận ra, cô gái này chính là một trong những thu hoạch giả thuộc Đạo tặc công hội. Mười mấy lần ám sát A Ngốc, nàng căn bản không có một điểm cơ hội thành công. Bọn họ biết, A Ngốc sở dĩ không thương tổn nàng, chính vì nàng có khí chất giống Băng. Thường xuyên nhìn thấy công kích với công lực phi phàm của cô gái, bọn họ đã thành thói quen.Trác Vân không nhịn được nói: - Cô nương, ngươi sao phải khổ vậy chứ? Ngươi căn bản giết không được A Ngốc, buông tha đi! Diệt Phượng đáy mắt tức giận đại thịnh, hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi, chỉ sau mấy cái lắc mình liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Nàng nghĩ thầm, nếu hiện tại giết không được hắn, bản thân phải tìm biện pháp tăng công lực lên mới được, có lẽ, lần gặp mặt sau sẽ tìm được cơ hội ấy chứ. Rời khỏi Đạo tặc công hội đã hơn một năm, cũng là lúc nên trở về. Nhìn Diệt Phượng rời đi, A Ngốc đáy lòng sinh ra cảm giác buồn mất mác vô cớ. Đã một năm rưỡi qua đi, sát ý trong lòng hắn càng ngày càng thịnh. Trong một năm rưỡi này, đã không biết có bao nhiêu ác nhân chết trong tay hắn, ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ. Mỗi lần giết người, hắn đều thấy cực hưng phấn, nhất là những đám sát thủ được phái tới để dò xét hắn. Mỗi lần đều không để chúng có cơ hội nói chuyện, khiến cho bọn chúng ôm hận dưới Minh Vương kiếm. Thù của Âu Văn thúc thúc, chính hắn đang cố gắng báo thù. Tính cả Trác Vân và Khất Linh, bọn họ đã cứu được 15 Tinh Linh. Nhưng ngoại trừ Trác Vân may mắn, thì mười bốn Tinh Linh khác khi cứu được đều đã bị vùi dập thê thảm. Ngay khi được cứu bọn họ đều lập tức lựa chọn tự sát để giải thoát linh hồn mình. Bọn họ thật quá cương liệt. Khi một người toàn tâm muốn chết, bất luận là ai cũng đều không thể ngăn cản. Nhìn từng Tinh Linh nối tiếp nhau tự sát, A Ngốc tâm càng trở nên băng lãnh, ra tay cũng càng thêm ngoan độc. Mỗi một lần cứu thoát Tinh Linh, đám quý tộc cất giấu cùng đồng lõa đều bị hắn tàn nhẫn giết chết, sau đó lưu lại hai chữ Tử Thần trên vách tường. Hắn hoàn toàn phát tiết cừu hận của mình trên thế lực hắc ám này, tựa hồ chỉ có không ngừng giết chóc, mới có thể làm cho tâm hắn thoải mái một ít. Tử thần đã thành cái tên khiến đám quý tộc Lạc Nhật đế quốc nghe tên đã lập tức biến sắc, bọn họ chỉ sợ bản thân sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của tử thần nên thu liễm liễu rất nhiều. Liên hợp Quý tộc ra một hắc lệnh, chỉ cần ai có thể giết chết tử thần, bọn họ nguyện ý trả ngàn vạn kim tệ. Nhưngcho tới bây giờ, trừ bỏ hầu tước phu nhân,còn chưa có ai sống sót dưới tay tử thần. A Ngốc, tựa hồ đã chính thức trở thành vị thần mang hơi thở tử vong. Một năm rưỡi thời gian tận mắt nhìn thấy 14 tộc nhân tự sát, Trác Vân tâm đã chết lặng. Nàng trên lưng đeo một bọc nhỏ chứa 14 thủ cốt (tro cốt hình đầu – giống tro cốt của Băng),mỗi một thủ cốt đại biểu tính mạng của một tộc nhân! Ngây ngốc đứng đó, tâm nàng đau đớn đến không thể hô hấp. Nếu như không phải được Nham Thạch huynh đệ cùng A Ngốc không ngừng an ủi, sợ rằng nàng đã sớm hỏng mất. Nàng hiện tại chỉ có một tín niệm, đó chính là cứu thoát công chúa Tinh Linh Tộc. Nham Thạch huynh đệ nhìn A Ngốc tính cách dần thay đổi đều vô cùng lo lắng. Mặc dù bọn họ muốn khuyên bảo A Ngốc, nhưng từng cái chết của Tinh Linh tộc nhân khiến sát tâm trong họ càng ngày càng nặng, như thế nào khuyên bảo A Ngốc đây? Hoàn hảo, A Ngốc giết đều là ác nhân, đây cũng là điều duy nhất đáng giá vui mừng. A Ngốc công lực qua một năm rưỡi nay tăng trưởng không ít. Trải qua khảo nghiệm huyết tinh cùng sự số gắng không ngừng rốt cuộc thành công hấp thu 7 thành Sanh Sanh chân khí mà Thiên Cương kiếm thánh truyền cho, hơn nữa hắn cũng đã đạt tới thượng giai đệ bát cấp Sanh Sanh quyết. Trong đan điền kim thân màu bạc đã biến thành đứa nhỏ một tấc, đấu khí Sanh Sanh huyễn hóa ra cũng chuyển dần từ vàng nhạt sang xanh biếc, pha trộn vào nhau tạo thành màu vàng xanh, uy lực cùng phạm vi khống chế gia tăng lên rất nhiều. Nhưng một tháng trước công lực hắn dường như gặp bình cảnh, rất khó đề thăng lên nữa, cũng không có biện pháp hấp thụ thêm năng lượng từ đệ nhị kim thân nơi ngực. A Ngốc mặc dù hoang mang nhưng không tìm được biện pháp giải quyết, chỉ có thể tiếp tục không ngừng cố gắng tu luyện, hy vọng vào một ngày nào đó có thể đột phá. Nham Lực cau mày nói: - A Ngốc, nữ đạo tặc cứ dây dưa với ngươi quá phiền toái. Đạo tặc công hội cũng không có người nào tốt. Lần trước chính là bọn chúng tại Tinh Linh sâm lâm bắt đi Tinh Linh. Nếu như không phải tại bọn chúng, những Tinh Linh đó cũng sẽ không bị chết thảm. Ngươi tại sao lại không dứt khoát ra tay với nàng? A Ngốc đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Nham Lực, thở dài, cười khổ đáp: - Nham Lực đại ca, nàng mặc dù không phải người tốt, vẫn luôn muốn giết ta. Nhưng mỗi lần đối diện với khuôn mặt băng lãnh đó, ta lại không nhẫn tâm nổi. Ta biết người trong Đạo tặc công hội đều là ác nhân, nhưng ta...... Nham Lực nói: - Cho dù không giết nàng, ngươi cũng có thể bắt nàng tra khảo chút địa điểm có Tinh Linh, chúng ta đỡ phải tìm loạn khắp nơi.. Nham Thạch trầm giọng quát: - A Lực, ngươi đừng nói nữa. Nếu như ta đoán không sai, Đạo tặc công hội chỉ phụ trách bắt người giao cho cố chủ mà thôi, bọn họ cũng không biết nơi nào. Ta xem, cô nương đó tính cách khá giống A Ngốc nếu không cũng sẽ không chỉ vì chuyện báo thù mà không ngừng đột kích A Ngốc. Về phần chuyện bắt đi Tinh Linh, đó chính là vấn đề của lãnh đạo giả Đạo tặc công hội, bọn họ hoàn toàn bị lợi nhuận cao sai khiến. Mà cô nương này hẳn chỉ là chấp hành giả mà thôi. A Ngốc cảm kích nhìn Nham Thạch, thật tâm hắn không hề muốn thương tổn đến cô nương thường xuyên đến ám sát hắn. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, hắn đều cảm giác như Băng sống lại. Trong tâm hắn, địa vị của Băng thậm chí đã không dưới Huyền Nguyệt, thở dài, hắn lạnh lùng mở miệng:

- Đạo tặc công hội sẽ nằm trong mục tiêu càn quét tiếp theo của ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK