• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Vân thở dài một tiếng, nói: - Chúng ta đi thôi, phía trước không xa chính là Lạc Nhật thành, đây là thành trì duy nhất chúng ta chưa tìm, hy vọng sẽ tìm được công chúa ở đây. Đã hơn hai năm trôi qua, nếu như không kịp cứu công chúa, Tinh Linh huyết mạch một khi dùng hết, sợ rằng...... A Ngốc đi tới cạnh Trác Vân, kiên định nói: - Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chúng ta nhất định có thể cứu được Tinh nhi công chúa. Bốn người theo đại lộ phía tây đi tới Lạc Nhật thành. Ở nơi đó, không biết điều gì đang chờ đợi họ? ***** Lạc Nhật thành, đô thành Lạc Nhật đế quốc, cũng là Lạc Nhật đế quốc đệ nhất đại thành.Tường thành cao 50 thước không ngừng có binh lính qua lại tuần tra, cửa thành rộng rãi đủ để cho 20 người song song đi qua, Lạc Nhật thành đưa lưng về phía biển chiếm hơn 3 vạn km2, gấp hai lần Hắc Ám thành. Người lui tới cùng xe ngựa nối liền không dứt, đúng là một cảnh tượng náo nhiệt. Cửa thành Lạc Nhật có mấy chục binh sĩ canh gác, ánh mắt bọn họ không ngừng đảo qua từng người đi lại trên đường, hễ nhìn ai khả nghi, lập tức sẽ đi tới kiểm tra một phen. A Ngốc sờ sờ Tinh Linh Xuyến trong lòng, vòng tay cũng không có phản ứng, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, thấp giọng nói với Nham Thạch:

- Đại ca, trong Lạc Nhật thành dường như không có Tinh Linh. Nham Thạch ngẩn người: - Không phản ứng sao? A Ngốc nhẹ nhàng gật đầu. Nham Thạch suy nghĩ một chút, nói: - Thành này nhìn qua vô cùng lớn, có lẽ bởi vì Tinh Linh Xuyến phạm vi điều tra có hạn, chúng ta cứ đi dạo một chút đã. Đây là tòa đại thành cuối cùng của Lạc Nhật đế quốc rồi. Sự phán đoán lúc đầu của Nguyệt Ngân huynh đệ đã được chúng ta kiểm chứng đến 90%, cơ hồ có thể khẳng định là thế lực hắc ám thuộc Lạc Nhật đế quốc đã thuê Đạo tặc công hội đi bắt Tinh Linh. Nếu là vậy, bọn họ không có lý do gì không đem công chúa điện hạ giấu tại Lạc Nhật đế quốc, mà Lạc Nhật thành chính là địa phương có khả năng lớn nhất. Chúng ta một đường hướng Tây mà đi, tất cả đại thành thị đều không có bỏ qua. Ta tin tưởng, công chúa điện hạ nhất định là ở chỗ này. Trác Vân nói: - Nham Thạch nói có lý, trước vào thành đã. Đại thành trong Lạc Nhật đế quốc chúng ta đều đã đi, nếu như ngay cả nơi này cũng không có tung tích công chúa điện hạ thì chỉ sợ càng khó tìm. Chẳng lẽ trời muốn diệt Tinh Linh Tộc ta? Sự sầu lo hiện lên trong đôi mắt nàng. Tầm quan trọng của huyết mạch Tinh Linh vương nàng vô cùng rõ ràng, nó liên quan đến vận mệnh của cả Tinh Linh Tộc. A Ngốc an ủi: - Tỷ tỷ, tỷ đừng có gấp, chúng ta nhất định có thể cứu được công chúa! Vào thành xem một chút đi. Vừa nói bốn người liền hướng cửa thành đi đến. Khi đến trước cửa thành, ánh mắt binh linh thủ thành nhất thời rơi vào bốn người bọn họ. Mặc dù bốn người đều mặc trang phục bình dân, nhưng khí tức A Ngốc cùng Nham Thạch huynh đệ trong lúc vô ý toát ra đã làm cho binh lính phát giác. - Đứng lại. Đầu mục cầm đầu hô lớn về phía bốn người. Bốn người trong lòng rùng mình, Nham Thạch mỉm cười nói: - Vị binh đại ca này, ngài có chuyện gì sao? Vì tránh cho phiền toái, binh khí của hắn cùng Nham Lực đều được thu vào Thần Long Chi Huyết của A Ngốc, cho nên, hắn cũng không lo lắng bọn lính kiểm tra cái gì. Binh lính trên dưới đánh giá Nham Thạch vài lần, nói: - Các ngươi từ nơi nào tới? Đến đô thành làm gì? Nham Thạch đáp: - Chúng ta từ nông thôn tới, đến đô thành muốn tìm cơ hội kiếm tiền, dựa vào khí lực kiếm miếng cơm mà thôi. Binh lính nghi hoặc hừ một tiếng, nói: - Các huynh đệ, giữ lại lục soát cho ta, xem bọn hắn có gì khả nghi hay không. Nham Thạch huynh đệ mặc dù không sợ lục soát, nhưng A Ngốc cùng Trác Vân thì không thế. Hắn ngực mang theo Minh Vương kiếm, mà thân phận Trác Vân là Tinh Linh, đây đều không thể để người khác biết. Bảy, tám tên lính đã hướng bốn người đi tới. Nham Thạch vội vã móc ra ngân tệ, nhét vào tay tên đầu mục, thấp giọng nói: - Đại ca, có một ít cấp các huynh đệ mua chút rượu uống. Trong chúng ta có nữ quyến, lục soát thân sợ rằng không tiện, ngài xem, có thể hay không chiếu cố một chút, sẽ không lục soát. Tên đầu mục tung hứng ước lượng ngân tệ trong tay, rồi mới nâng tay ngăn cản thủ hạ, cười hắc hắc, gật đầu nói: - Được rồi, ta xem các ngươi cũng không có gì khả nghi. Xem ý tốt của ngươi! Vào đi. Nham Thạch trong lòng vui vẻ, bốn người vội vã đi vào thành. Nham Lực hướng Nham Thạch thấp giọng hỏi: - Đại ca, thủ vệ Lạc thành khi trước cũng không có nghiêm ngặt như này? Tại các thành thị khác cũng không có kiểm tra a? Nham Thạch đáp: - Nơi này dù sao cũng là đô thành Lạc Nhật đế quốc, kiểm tra nghiêm ngặt cũng là bình thường. Tốt lắm, trước tìm chỗ nghỉ ngơi. Chúng ta phải cẩn thận một ít, trước đã mấy lần bị người sát thủ công hội tìm tới, chứng tỏ hành tung chúng ta không đủ bí mật, tận lực ít gây chuyện mới tốt. Ân? A Ngốc, ngươi làm sao vậy? A Ngốc đột nhiên bất động đứng nguyên tại chỗ, lấy tay đè ngực, vẻ mặt kinh ngạc. Trác Vân tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, tiến đến cạnh A Ngốc, thấp giọng hỏi: - Có phải vòng tay có phản ứng? A Ngốc gật đầu, mang theo bốn người đi tới một góc hẻo lánh, đem Tinh Linh Xuyến lấy ra. Tinh Linh Xuyến lóe ra thần thái khác thường, toàn thân bích lục, đây là tín hiệu phụ cận có Tinh Linh. Nham Lực vui vẻ nói: - Thật tốt quá, có phản ứng, chứng tỏ Tinh Linh công chúa ngay phụ cận không xa, chúng ta thật tốt số. Trác Vân vui mừng, nhưng sắc mặt vui mừng chỉ trong nháy mắt liền cau mày: - Cơ hồ có thể khẳng định, công chúa điện hạ ngay trong Lạc Nhật thành, nhưng nếu như ta đoán không sai, bởi vì công chúa là huyết mạnh Tinh Linh vương nên phản ứng của Tinh Linh Xuyến sẽ mạnh và ổn định, chúng ta không thể dựa vào mức độ cảm ứng mạnh yếu để xác định phương vị của công chúa, vậy phải làm sao bây giờ ? Lạc Nhật thành to như thế, chúng ta chung quy không thể dò xét từng nhà được, chẳng những thời gian không cho phép mà như thế rất dễ bị phát hiện. Hơn nữa, chúng ta một khi bị phát hiện, sợ rằng nửa bước cũng khó đi chứ đừng nói đến cứu công chúa ra. Bốn người nhất thời lâm vào trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu, ai cũng không có biện pháp gì tốt. Trác Vân thở dài: - Đáng tiếc ta không có năng lực cảm ứng huyết mạch Tinh Linh vương, nếu nữ vương bệ hạ đích thân tới thì tốt rồi. Với năng lực thông thiên triệt địa, bệ hạ nhất định có thể tìm được công chúa. Thật sự không được, chúng ta nên nhanh chóng trở về Tinh Linh Tộc, thỉnh nữ vương bệ hạ đích thân đến. A Ngốc trong lòng vừa động, nhớ tới quyển trục lúc đầu Tinh Linh nữ vương cho hắn, chặn lại nói: - Tỷ tỷ, ta có biện pháp triệu hoán nữ vương bệ hạ đến Lạc Nhật thành. Lập tức, lấy quyển trục từ Thần Long Chi Huyết ra, đem chuyện trải qua nói cho ba người. Trác Vân nghe xong mừng rỡ, - Thật tốt quá, lập tức triệu hoán nữ vương bệ hạ đến đây đi. Bằng vào năng lực của nàng, nhất định có thể xác định vị trí công chúa, chúng ta hạ thủ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nham Thạch ngăn lại A Ngốc đang chuẩn bị mở quyển trục ra, nói: - Trước đừng có gấp, chúng ta tìm địa phương đặt chân đã, quyển trục này mở ra còn chưa biết có tạo nên hiện tượng gì hay không. Nếu như bị người Lạc Nhật thành phát hiện sẽ không tốt lắm. Hơn nữa, nữ vương bệ hạ nếu chỉ có thể triệu hoán trong 2 canh giờ thì chúng ta phải nắm chắc 2 canh giờ này, như vậy mới có thể đem công chúa điện hạ cứu ra. Trác Vân đáy mắt toát ra sự tán dương, thở dài: - Ta đã quá xúc động, như vậy chúng ta nhanh lên đi thôi, trước tìm nơi đặt chân. Hơn nữa….cám ơn ngươi, Nham Thạch. Nham Thạch thật sâu nhìn Trác Vân, ở chung hơn một năm, cảm tình của hắn với Tinh Linh cô nương thiện lương trước mặt càng ngày càng khó kiềm chế. Tâm hắn từ khi Vân Nhi chết tựa hồ nay lại lần nữa sống lại. Trác Vân giống Vân Nhi, từ cái nhăn mày đến nụ cười, đều khiến tâm linh hắn rung động. Nhưng cũng chính vì cái chết của Vân Nhi khiến hắn không cách nào đối mặt với tình cảm của chính mình. Hắn đối với Trác Vân mặc dù dị thường quan tâm, nhưng không dám biểu lộ ra, chỉ là sẽ thường xuyên yên lặng một bên nhìn Trác Vân. Mỗi lần cứu Tinh Linh tộc nhân, Nham Thạch luôn bảo hộ tại bên cạnh Trác Vân, chỉ sợ nàng có việc gì. Biến hóa của Nham Thạch ngay cả chất phác như A Ngốc cũng hiểu được, thì Trác Vân sao lại không rõ ràng chứ? Nhưng là, bởi vì Khất Linh cùng những Tinh Linh đã chết, tâm tình Trác Vân vẫn phi thường sa sút, tình cảm chất phác của Nham Thạch cũng không phải không đả động nàng, chỉ là nàng hiện tại cũng không dám đối mặt với phần tình cảm này. Lúc bình thường, Nham Thạch và Trác Vân luôn có ý vô tình tránh ánh mắt đối phương. Trác Vân có chút tránh né trốn bên cạnh A Ngốc. Bốn người đi tới ngã tư đường Lạc Nhật thành, ngã tư đường này là ngã tư rộng nhất họ được chứng kiến, đạt tới mấy chục thước. Nơi này dường như cũng không có ẩn dấu thế lực hắc ám nào, chung quanh mặc dù cửa hàng san sát nhưng cũng không giống với các thành thị khác, không có những địa phương như sòng bạc hoặc kỹ viện. - Đại ca, ngươi xem lữ điếm kia thế nào? Nham Lực chỉ vào lữ điếm lớn phía trước cách đó không xa. Lữ điếm bề ngoài rất bình thường, cũng không có bất cứ trang sức gì hoa lệ, trước cửa có đại bài tử viết bốn chữ to “Đồng Tâm lữ điếm”. Nham Thạch gật đầu, nói: - Được rồi, chọn nơi này đi. Bốn người tiến vào lữ điếm, tất cả đều ngẩn người, khung cảnh bên trong cùng bên ngoài so sánh quả thực là một trời một vực. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một tòa tiểu lâu hai tầng bình thường, nhưng vừa tiến vào bên trong, đại sảnh dĩ nhiên rộng đến gần ngàn thước vuông, trang sức xa hoa mặc dù so ra kém câu lạc bộ đêm Ám Hào, nhưng cũng hoa lệ tương đương. Đại sảnh bốn góc có bốn cây cột đỉnh lương thật lớn chống đỡ, trong đại sảnh bố trí mặc dù không nhiều lắm, nhưng các loại trang sức lại phi thường khảo cứu. Lúc này, trong lữ điếm khách nhân cũng không nhiều, bên sườn trái là quầy thu tiền, chỉ có thất, tám khách nhân đang tiến hành đăng ký. Chứng kiến bốn người tiến vào, hai gã bồi bàn kiện tráng đi lên đón, vẻ mặt không nóng không lạnh. Một gã bồi bàn âm dương quái tức giận nói: - Đứng lại, các ngươi tới đây làm gì? A Ngốc ngẩn người: - Các ngươi nơi này không phải lữ điếm sao? Chúng ta tới nơi này, đương nhiên là ở trọ. Một gã bồi bàn hừ một tiếng, khinh thường nói: - Các ngươi mới từ nông thôn đến sao, cũng không hỏi thăm Đồng Tâm chúng ta là địa phương nào. Chỉ bằng các ngươi còn không xứng ở chỗ này. Nhanh rời đi không thì đừng trách chúng ta đuổi ra ngoài. Đúng là đồ nhà quê! Nham Lực tiến lên từng bước, trụ vững mũi chân, tóm lấy áo bồi bàn, cả giận nói: - Ngươi nói ai là đồ nhà quê? Bồi bàn ngẩn người, hắn hiển nhiên thật không ngờ bốn người trước mặt này quần áo bình thường lại có dũng khí hướng hắn động thủ. Bàn tay Nham Lực lực lượng mười phần, mặc dù vóc dáng lùn, nhưng một trảo này lại làm cho bồi bàn không thể phản kháng nổi. Hắn thử thoát ra vài lần, nhưng lại phát hiện ngực mình như bị một tòa núi lớn đè nặng, khó có thể nhúc nhích, cả giận nói: - Quỷ lùn, buông cái tay thối của ngươi ra, không muốn sống có phải hay không? Nham Lực ghét nhất bị người khác nói hắn lùn, nhất thời giận dữ, cánh tay dùng sức đơn độc nâng bồi bàn giơ lên. Nếu như để hắn quăng bồi bàn này ra ngoài sợ rằng không chết cũng trọng thương. Nham Thạch kéo cánh tay Nham Lực, cau mày nói: - A Lực! Đừng xúc động!Trước hãy buông hắn xuống. Chúng ta không phải đến đây để nháo sự. Nham Lực nhìn Nham Thạch, hừ một tiếng, buông lỏng tay đem bồi bàn nọ thả xuống. Bồi bàn đạp đạp lui lại mấy bước, được đồng bạn trợ giúp mới đứng vững được, nguyên bản khuôn mặt hãnh diện đã trở nên tái nhợt, thanh âm càng trở nên run rẩy - Ngươi, ngươi...... Nham Thạch quát: - Ngươi cái gì ngươi, dùng mắt cẩu nhìn người, không muốn chết cút ngay. Nói xong, bốn người ngang nhiên hướng bàn quầy đi đến. Bọn họ vừa bước được vài bước, lập tức có hơn mười gã bồi bàn xông tới, một bộ khí thế hung hãn. Đúng lúc này, một người có bộ dáng quản sự từ bàn quầy đã đi tới, cau mày hỏi: - Chuyện gì xảy ra? Hai gã bồi bàn lúc trước chạy đến bên người quản sự, thuật lại chuyện mới phát sinh. Tên quản sự kia nhìn từ trên xuống dưới đám người A Ngốc, có chút không nhịn được nói: - Chúng ta nơi này không có tiền là không thể tới, chẳng lẽ các ngươi không rõ ràng sao? Các ngươi không chịu nổi tiêu phí ở đây. Nhanh rời đi thôi. Vừa nói vừa phẩy phẩy tay như đuổi ruồi. Điều này khiến người luôn bình tĩnh như Nham Thạch cũng không khỏi nổi nóng, đi nhanh tiến lên, từ trong lòng móc ra tồn tiền tạp, ném lên người tên quản sự, lạnh lùng nói: - Mắt chó của ngươi bị mù à, nhìn kỹ xem. Quản sự ngẩn người, kinh nghiệm bao năm khiến lão cho dù bị Nham Thạch nhục mạ cũng không tức giận, nhặt tồn tiền tạp từ mặt đất lên, trong mắt nhất thời toát ra một tia kinh ngạc, - A! Này, đây là….. Nham Thạch hừ lạnh nói: - Ngươi có thể đi tra, trong thẻ có ít nhất một trăm vạn kim tệ, chúng ta đã đủ tư cách trụ lại nơi này của các ngươi chưa? Lạc Nhật đế quốc có mức tiêu phí rất cao, đã qua hơn một năm, số tiền ban đầu đem theo họ đã sớm dùng hết, mà A Ngốc lại không có ý đến ma pháp sư công hội lấy công tác phí cho nên biện pháp họ hay dùng là đến sòng bạc cũng thắng không ít. Mặc dù đã thu liễm rất nhiều so với lúc ở Ám Hào, nhưng trong tay vẫn đang có tới mấy trăm vạn kim tệ, cũng đủ bọn họ dùng thoải mái. Quản sự trở mặt rất nhanh, cung kính đem tồn tiền tạp trả lại cho Nham Thạch, quay đầu trừng đám bồi bàn cả giận nói: - Còn không mau tản ra, dưỡng các ngươi ăn nhàn cơm sao? Ngay cả khách quý cũng nhận thức không được? Chuyển hướng Nham Thạch quyến rũ nói: - Thật không cố ý, đều là bọn kẻ dưới thất lễ. Thỉnh ngài tha thứ chúng ta chậm trễ, mấy vị khách quý xin theo ta! Vừa nói, quay đầu ở phía trước dẫn đường. Nham Lực không ngừng nhếch miệng, loại sắc mặt này hắn xem đã nhiều. Ở Lạc Nhật đế quốc này có tiền là có hết thảy. Bốn người được quản sự dẫn tới trước quầy bên trái, quản sự hỏi: - Mấy vị khách quý, không biết có cái gì muốn chúng ta phục vụ? Nham Thạch nói: - Chúng ta muốn ở trọ. Các ngươi nơi này không phải lữ điếm sao? Đăng ký ba phòng. Lạc Nhật đế quốc bất cứ lữ điếm nào phòng trọ cũng là phòng hai người ở. Bọn họ dọc đường đi, vẫn đều là Nham Thạch huynh đệ hai người một phòng, A Ngốc và Trác Vân thì mỗi người một phòng. Quản sự ngẩn người, bật cười nói: - Nguyên lai thật sự là hiểu lầm, mấy vị nhất định là từ bên ngoài tới đi. Chúng ta Lạc Nhật thành cùng các thành thị khác bất đồng. Dù sao cũng là thủ đô đế quốc, cho nên sòng bạc cùng kỹ viện cũng không thể công khai, do đó đại đa số đều sửa lại bảng hiệu, giống nơi này của chúng ta, mấy vị không phải muốn ngoạn sao? Bốn người đồng thời ngẩn ra, nguyên lai Lạc Nhật thành cũng không phải không có sòng bạc cùng kỹ viện, mà đều là treo đầu dê bán thịt chó. A Ngốc cau mày nói: - Vậy các ngươi nơi này có địa phương trụ lại hay không? Quản sự nói: - Đương nhiên là có, bất quá bình thường đều là vì đại hào khách chuẩn bị, giá cả tự nhiên cao hơn một ít. Nham Thạch đẩy tồn tiền tạp lên trước, nói: - Giá cả không thành vấn đề, chúng ta muốn nhất chính là hoàn cảnh phải an tĩnh, chúng ta không thích ầm ĩ, hiểu chưa? Triệu hồi Tinh Linh nữ vương là chuyện bí mật, tuyệt không thể để ngoại nhân phát hiện. Quản sự vội vã tiếp nhận thẻ thiếp, nói: - Hiểu được, hiểu được! Chúng ta nơi này phòng khách quý luôn luôn trong hoàn cảnh u nhã. Ba gian sao? Không thành vấn đề! Hắn nhanh chóng làm xong thủ tục, ba gian phòng một ngày phí dừng chân đến 300 kim tệ. Nham Thạch hiện tại hiểu được tại sao ngay từ đầu đám bồi bàn đã ngăn bọn họ, tiêu phí nơi này quả thật không phải người nào cũng có thể chịu nổi, sợ rằng so với câu lạc bộ đêm Ám Hào còn hoang hơn. Quản sự tự mình đưa bọn họ đến phòng khách quý. Lữ điếm này nhìn từ bên ngoài thật bình thường nhưng bên trong lại phi thường rộng rãi, trong đó chủ yếu chia thành hai đại bộ phận sòng bạc và kỹ viện, không có tư sản ngoài mấy chục vạn, thật đúng là rất khó ở chỗ này ngoạn nhân. Xuyên qua hành lang thật dài, hai bên hành lang phân biệt với đại sảnh trung tâm là hai loại doanh sinh. Theo lời quản sự, trong kỹ viện cũng có rất nhiều khách phòng bình thường nhưng để phiêu khách các sử dụng. Tại cửa kỹ viện có hơn 10 cô gái không ngừng hướng đến mấy người vẫy tay, bất quá tư sắc bình thường, ngay cả người háo sắc như Nham Lực cũng không cảm thấy hứng thú. Bốn người theo quản sự đi tới hậu viện lữ điếm, trong hậu viện có một tòa tiểu lâu không lớn, quản sự đưa bọn họ vào trong, tại tầng hai mở ba gian phòng cho bọn họ. - Mấy vị khách quý, nếu có cái gì muốn thỉnh cứ việc phân phó, bên trong lâu có người hầu, tùy thời nghe các vị sai phái. Nham Thạch có chút không nhịn được nói: - Ngươi đi xuống đi, có việc ta sẽ gọi bọn hắn. Quản sự tựa hồ vẫn đang có chút không cam lòng, hỏi: - Mấy vị thật sự không tới sòng bạc hay đi ngoạn nhân sao? Chúng ta nơi này thuộc loại nhất lưu. Kỹ viện bên kia cũng có những nữ lưu nhất đẳng chiêu đãi, phục vụ nguyên bộ, bao ngài hài lòng. Nham Thạch cũng không trực tiếp cự tuyệt, lạnh nhạt nói: - Chúng ta đường xa mà đến, muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt hãy tính. Nói xong, bốn người cùng nhau vào một phòng, đem quản sự đóng ở bên ngoài. Trong phòng bố trí quả thật vô cùng hoa lệ, nhưng một trăm kim tệ một ngày phí dừng chân có vẻ quá sang quý. Nham Lực đặt mông ngồi lên giường lớn, nói: - Đại ca, chúng ta hiện tại liền chuẩn bị hành động sao? Nham Thạch lắc đầu, nói: - Không vội, hành động cũng phải đợi buổi tối bắt đầu. Trác Vân hạ đấu lạp xuống lộ ra đôi tai nhọn nói: - Đợi đến tối chúng ta lập tức hành động. Vẻ mặt nàng vẫn hiện lên nỗi sầu lo, khi nào còn chưa cứu được Tinh Linh công chúa thì nỗi lo lắng của nàng cũng sẽ không biến mất. A Ngốc suy nghĩ một chút, nói: - Tỷ tỷ, không biết tại sao? Ta có cảm giác hành động tối nay sẽ không được thuận lợi. Trác Vân ngẩn người, nói: - Tại sao? Lấy thực lực hiện tại của chúng ta, còn có nữ vương bệ hạ cùng mấy vị trưởng lão, cho dù tập hợp quyền thế quý tộc cũng vô pháp ngăn cản hành động của chúng ta. A Ngốc nói: - Ta cũng không hiểu được tại sao có loại cảm giác này, bất quá cẩn thận một chút vẫn hơn. Chúng ta trước tu luyện một lúc đã, đợi đến tối bảo trì trạng thái tốt nhất sẽ hành động. Trác Vân gật đầu, nàng đối với thực lực của A Ngốc rất tin phục, dù sao mỗi lần đi cứu Tinh Linh, cơ hồ đều là do A Ngốc chống cự đại đa số địch nhân. A Ngốc biểu hiện ra thực lực tại trong lòng nàng đánh giá đã không dưới đại Tinh Linh của Tinh Linh tộc. - Tốt lắm, ta đến phòng cách vách nghỉ ngơi. Nói xong, dưới cái nhìn của Nham Thạch nàng yên lặng rời đi. Nhìn Trác Vân rời đi, Nham Thạch cau mày nói: - A Ngốc, ngươi có chuyện gì sao? Từ thần sắc đờ đẫn trên mặt A Ngốc, Nham Thạch sớm đã nhìn ra có điều không đúng. A Ngốc tựa hồ vẫn đang lo lắng cái gì, chỉ là làm trò không biểu hiện trước mặt Trác Vân. A Ngốc đáy mắt hiện lên một tia hàn mang, thở dài một tiếng, nói: - Đại ca, ta thật sự rất sợ Tinh Linh công chúa sẽ giống như nữ Tinh Linh trước đó. Nữ Tinh Linh được cứu ra cách đây hai tháng, trước sau đã ba lần tự sát, nhưng tâm linh đã bị tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng đã tự tuyệt kinh mạch mà chết. Trước sau mười bốn cái chết của các Tinh Linh đã gây cho A Ngốc một vết thương vô cùng sâu, nghiến răng thống hận đối với sự tham lam, âm u của tầng lớp quý tộc, tử thần lại một lần nữa xuất hiện tại gia trung của các quý tộc, nhưng vẫn không đủ để bình phục nội tâm bi thương của A Ngốc. Từ cái chết của Băng đến hiện tại, đã qua một năm rưỡi nhưng nội tâm hắn vẫn thủy chung bị vây trong sự âm u, tăm tối. Mắt thấy sắp cứu vớt được Tinh Linh nhưng lại để vuột mất từng người một, A Ngốc tràn ngập bàng hoàng. Nếu như Tinh Linh công chúa cũng tự sát, nhiệm vụ thất bại, một lần lại một lần đả kích khiến A Ngốc sắp hỏng mất. Giả vờ trước mặt Trác Vân bởi vì hắn không thể nói ra lo lắng của mình. Hắn hiểu được, tận mắt chứng kiến cái chết của từng tộc nhân, sự đả kích Trác Vân phải chịu lớn hơn hắn rất nhiều, hắn không thể kích thích nàng. Nham Thạch thở dài, nói: - Huynh đệ, lo lắng của ngươi ta hiểu được. Hiện tại chỉ hy vọng Tinh Linh huyết mạch có thể bảo trụ được sự trong sạch cho công chúa như lời nữ vương bệ hạ đã nói. Nếu không, chúng ta thật sự rất khó giao phó với nữ vương bệ hạ. Hắn như thế nào có thể không lo lắng đây chứ? Bộ dạng Trác Vân đau lòng đối mặt với sự ra đi của từng tộc nhân cũng khiến tâm linh hắn bị chấn nhiếp.A Ngốc giọng căm hận nói: - Lạc Nhật đế quốc đúng là một đám súc sanh, các loại thủ đoạn tà ác không chỗ nào không có. Ta sợ…Tinh Linh huyết mạch cũng rất khó...... Nham Thạch vỗ vỗ bả vai A Ngốc, nói: - Hiện tại lo lắng cũng vô dụng, hết thảy mọi chuyện đều có thiên ý. Nếu như trời cao để Tinh Linh công chúa phải chịu vũ nhục, chúng ta cũng vô pháp thay đổi. A Ngốc trong mắt đột nhiên tinh mang đại thịnh, trầm giọng nói: - Trời cao, trời cao tính cái gì? Nếu như thật sự có thiên thần tồn tại, hắn tại sao không thương xót cho những người thiện lương, mà lại để mặc thế lực tà ác hoành hành, cho dù trời cao muốn ngăn cản ta, ta cũng muốn cùng hắn đấu một trận. Tinh nhi công chúa nếu như đã bị vũ nhục, ta sẽ khiến tất cả quý tộc Lạc Nhật đế quốc chôn cùng nàng. Trên người A Ngốc tản ra sát ý mênh mông, Nham Thạch huynh đệ không hẹn mà trong lòng đều rùng mình. Nham Thạch thúc dục đấu khí trong cơ thể, chống cự áp lực khổng lồ do A Ngốc gây ra, ôm trụ bờ vai của hắn, nói: - Huynh đệ, ngươi trong lòng sát ý quá mạnh mẽ, cứ như vậy sẽ không tốt. Ngươi có cảm giác được, Minh Vương kiếm tựa hồ dần mất đi khống chế? A Ngốc ngẩn người, tỉnh táo lại, cúi đầu, thì thào nói: - Đại ca, ta như thế nào không biết chứ? Minh Vương kiếm tuy uy lực cường đại nhưng nó cũng đồng thời ăn mòn thể xác và tinh thần ta. Nếu như không phải được Sanh Sanh chân khí khống chế, chỉ sợ hiện tại ta sớm đã bị nó phản khống rồi. Nhưng đối mặt với những tên đáng chết đó, ta sao có thể buông tha? Nhưng hắn cũng không nói ra, tà lực Minh Vương kiếm không chỉ ăn mòn tâm linh mà còn hạn chế công lực hắn tăng trưởng. Mặc dù đã hơn một năm, tuy Sanh Sanh chân khí tiến bộ rất nhanh nhưng mỗi khi hắn đánh sâu vào đệ bát trọng đều bị một lực lượng tà ác ngăn cản khiến hắn không cách nào đột phá lên đệ cửu trọng Sanh Sanh chân khí. Đến không được đệ cửu trọng, Sanh Sanh biến sẽ rất khó có sự đột phá. Hắn cũng không muốn lại dùng Minh Vương kiếm, nhưng mỗi khi gặp phải nguy hiểm lại chỉ có Minh Vương kiếm là vũ khí công kích lợi hại nhất. Ba chiêu đầu Minh Vương kiếm có thể nói là vô kiên bất tồi, đến bây trừ bỏ lúc đầu để Miêu nữ chạy thoát thì cũng chưa có người nào còn sống dưới kiếm Minh Vương. Vì đạt tới mục đích tru sát ác nhân, hắn một lần lại một lần sử dụng Minh Vương kiếm, không biết đã có bao nhiêu người chết dưới khí tức tà ác đó. Minh Vương kiếm cắn nuốt linh hồn càng nhiều, lực cắn trả của khí tà ác cũng càng lúc càng lớn. A Ngốc trong lòng thường thường sẽ dâng lên một cỗ cảm giác ghê phiền, tựa hồ trong thiên hạ tất cả mọi người đều đáng chết. Trong lòng sát khí cũng thường xuyên không lý do dâng lên, nếu như không phải trong nội tâm hắn vẫn luôn tồn tại thiện niệm, đồng thời được thần lực của Sanh Sanh chân khí bảo vê, sợ rằng hắn đã sớm không thể chốngcự chính thức biến thành một ác ma giết người không ghê tay. Nham Thạch lắc đầu, nói: - Huynh đệ! Những người đó mặc dù đáng chết nhưng ngươi cũng nên tận lực không sử dụng Minh Vương kiếm mới tốt. Nếu không…nếu có một ngày ngươi thật sự không thể khống chế, chết trước hết chỉ sợ chính là chúng ta - những người gần gũi ngươi nhất, không phải sao? A Ngốc toàn thân đại chấn, ánh mắt ngốc trệ nhìn về phía Nham Thạch. Hắn biết rõ những lời Nham Thạch nói cũng không phải loạn ngôn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. A Ngốc nhất thời cảm giác chính mình sáng tỏ rất nhiều. Hít sâu khẩu khí, A Ngốc nói: - Đại ca! Ta trở về phòng tu luyện. Chỉ có đem Sanh Sanh chân khí đột phá đến giới hạn ta mới có thể khống chế được Minh Vương kiếm. Nói xong, dứt khoát đi ra khỏi phòng Nham Thạch huynh đệ, tiến vào phòng cách vách. Nhìn A Ngốc rời đi, Nham Thạch bất đắc dĩ thở dài, hướng Nham Lực nói: - Chúng ta cũng bắt đầu tu luyện đi. Hy vọng A Ngốc có thể khống chế được chính mình. Nham Lực nói: - Đại ca! Tình huống của A Ngốc thật nghiêm trọng như vậy sao? Nham Thạch ngưng trọng gật đầu, nói: - Chỉ sợ so với ta nói càng nghiêm trọng hơn. Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, gần đây mấy lần A Ngốc giết người quả thực đã thay đổi thành một người khác, lãnh khốc tựa ác ma, thủ hạ không lưu tình. Có lúc, đối thủ rõ ràng không phải rất mạnh, nhưng hắn lại vẫn như cũ sử dụng Minh Vương kiếm, đem những người đó biến thành thây khô. Ngươi không thấy ác tâm sao? Nhưng A Ngốc tựa hồ cũng không cảm thấy. - Nhìn A Ngốc biến thành bộ dáng này, lòng ta thật sự rất khó chịu. Nếu như sớm biết rằng sẽ như thế, lúc đầu ta sẽ không đồng ý hắn đáp ứng Tinh Linh nữ vương. Cứu Tinh Linh cố nhiên trọng yếu, nhưng nếu như A Ngốc thiện lương biến thành ác ma, sợ rằng sẽ càng thêm đáng sợ. Ai, trong lòng ta vị trí của A Ngốc nặng hơn nhiều so với Tinh Linh công chúa ah! Ngươi hẳn là nhớ kỹ lời nhắc nhở của Phổ Lâm tiên tri đi, chúng ta tuyệt đối không thể cứ để mặc hắn như thế. Nham Lực thật sâu cảm nhận được lo lắng của huynh trưởng, cắn răng hỏi: - Đại ca! Nếu có một ngày A Ngốc thật sự không khống chế được chính mình, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nham Thạch toàn thân đại chấn, nhìn về phía Nham Lực. Huynh đệ hai người toàn thân phát lãnh đứng ở đó. Bọn họ đều cùng nghĩ tới một đáp án, nhưng lại cũng không nguyện ý tiếp nhận cái đáp án này. Nham Thạch gian nan nói: - Hy vọng ngày nào đó vĩnh viễn không nên đến mới tốt. Bắt đầu từ hôm nay, sau này nhất định phải hết sức ngăn cản A Ngốc sử dụng Minh Vương kiếm. Đều do chúng ta công lực quá yếu, nếu như có thể giúp hắn chia sẻ một ít, có lẽ hiện tại sẽ tốt hơn nhiều. A Lực, chúng ta phải cố gắng tu luyện gấp bội.

A Ngốc tiến vào phòng khoanh chân ngồi trên giường lớn. Hắn cũng không có lập tức bắt đầu tu luyện, yên lặng hồi tưởng nhưng lời Nham Thạch nói, từng đợt hàn ý khiến thân thể hắn có chút run sợ. A Ngốc nhẹ nhàng vuốt ve Minh Vương kiếm. “Tại sao? Tại sao ngươi đem cho ta thực lực cường đại, rồi lại gây cho ta đại phiền phức như thế. Ngươi ảnh hưởng đến tâm linh của ta, chẳng lẽ ta thật sự sẽ biến thành ác ma hay sao? Không…không…ta không thể biến thành ác ma. Ta là A Ngốc, trước kia ta vốn thiện lương như vậy nhưng từ sau cái chết của Băng ta đã thay đổi, trở nên cuồng sát. Không thể cứ như vậy được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK