Ở cổng thành, một đạo thân ảnh đứng thẳng, thân mang áo giáp xanh nhìn bọn hắn một cách lạnh lùng, người này chính là đội trưởng binh sĩ tuần thành. Mới rồi chính người này lên tiếng ngăn cản bọn họ đánh nhau.
Tiêu Viêm quan sát một chút tên đội trưởng, thực lực của hắn đạt đến Bát tinh đỉnh phong Đấu Thánh, chỉ một chút sẽ tiến vào Cửu tinh Đấu Thánh.
Đối mặt với tên đội trưởng này, gương mặt vốn đỏ bừng của người đàn ông trung niên cũng dần khôi phục lại bình thường. Hắn bước về phía Tiêu Viêm hừ lạnh, nói: “Tiểu tử, ngươi dám cùng ta so đấu tại Tứ phương chiến đấu đài không hả?”
“Tứ phương chiến đấu đài?”
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Viêm thoáng sửng sờ. Tứ phương chiến đấu đài là nơi thế nào nhỉ? Sao bản thân chưa từng nghe nói qua.
Có lẽ biết được thắc mắc trong lòng Tiêu Viêm, Ly Quắc nhanh chóng bước đến bên cạnh hắn thấp giọng giải thích về nơi gọi là Tứ phương chiến đấu đài.
Tứ phương chiến đấu đài là địa phương được lập ra để chiến đấu, bởi vì trong thành thị không cho phép ẩu đả cho nên mới thành lập nên nơi này để thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Nói chính xác ra thì nơi này dùng để giải quyết những mâu thuẫn cá nhân của hai bên.
Tại Tứ phương chiến đấu đài, mọi người có thể làm gì tùy thích. Thậm chí có thể đánh chết đối phương cũng không có phiền toái gì xảy ra.
“Ngươi muốn cùng ta quyết đấu sinh tử?” Tiêu Viêm hứng thú hỏi người đàn ông trung niên.
Biết được đại khái ý nghĩa của Tứ phương chiến đấu đài, Tiêu Viêm cũng muốn đến nơi đó xem phương thức thi đấu như thế nào, nói không chừng sau này mình sẽ dùng đến nơi này.
Bị một tên Lục tinh Đấu Thánh khiêu chiến, nếu bản thân mình không có thái độ gì thì cũng thực có lỗi cái danh xưng Viêm Đế rồi.
“Đương nhiên! Chẳng lẽ ngươi không dám sao?”
“Ha ha, ngươi đã nói vậy thì ta liền đáp ứng!” Tiêu Viêm nói xong liền nhanh chóng đi vào trong nội thành.
Người đàn ông trung niên thấy Tiêu Viêm rời đi liền lạnh giọng hô to: “Ngươi đi đâu thế? Chẳng lẽ muốn trốn hả?”
“Trốn? Ha ha!”
Tiêu Viêm khoát tay áo rồi nói: “Đi thôi, đến Tứ phương chiến đấu đài!”
…
Tứ phương chiến đấu đài quả thật đúng là địa phương dùng để giải quyết các ân oán cá nhân. Trong Lâm thành tổng cộng có bốn Chiến đấu đài, trừ bốn nơi này ra thì ở những nơi khác trong thành tuyệt đối không cho phép động thủ. Tất cả những ân oán đều phải đến Tứ phương chiến đấu đài để giải quyết. Chiến đấu trên lôi đài, ngươi sống hay chết cũng không có ai quản. Mâu thuẫn của song phương đều đồng ý dựa trên cá nhân giải quyết.
Tiêu Viêm hỏi thêm Ly Quắc một số thông tin, cuối cùng mới hỏi quy tắc nơi này do ai đặt ra. Nhưng đáng tiếc với thực lực Đấu Thánh của Ly Quắc, hắn cũng không biết, hay nói đúng hơn là hắn đủ tư cách để biết điều này.
Cho nên Ly Quắc chỉ có thể nói là quy tắc nơi này đã có từ lâu, ai dám cải lời thì kết quả kẻ đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Thậm chí đã từng có cường giả Đấu Đế không tuân theo quy tắc, giữa phố xá đông người ra tay, cuối cùng bị một cường giả thần bí giết chết.
“Lâm thành quả nhiên cao thủ như mây, cường giả Đấu Đế mà cũng bị giết chết, trách không được những người ở nơi này khổ khổ cực cực nhịn nhục như vậy, thành thật chờ đợi không dám tùy tiện động thủ.” Lúc này, Tiêu Viêm không khỏi đưa mắt nhìn hai cao thủ đang đánh nhau đến mức ta sống ngươi chết trên lôi đài, đáy lòng cười nghĩ.
“Khi trước may mắn là không động thủ ở cổng thành, nếu không chỉ sợ lúc này sẽ gặp phải phiền toái lớn. Cũng không biết có hay không một vị cường giả thần bí thủ hộ quy tắc này.” Tiêu Viêm thầm nghĩ thời điểm khi ở cổng thành, may mắn không động thủ với tên kia. Nếu không chỉ sợ đụng phải phiền toái không nhỏ.
“Xem ra, ở trong thành này ta cần phải cẩn thận một chút, không nên tùy tiện xuất thủ a!” Tiêu Viêm thở nhẹ một hơi, khôi phục tâm tư. Hắn một lần nữa nhìn về phía trên lôi đài.
Lúc này, hai người trên lôi đài đã đánh nhau một cách ác động. Cả hai đều có tu vi Tam tinh trung kỳ Đấu Thánh, quan trọng là hai kẻ này đánh nhau một cách liều mạng, căn bản không có chút nào lưu thủ. Bởi vì bọn hắn đều hiểu, chiến đấu trên lôi đài chỉ có thể có một người sống sót, nếu không phải đối phương chết thì chính mình sẽ chết.
Trên lôi đài lúc này, hai người dần dần lợi dụng bổn nguyên lực Đấu Đế đối đầu nhau. Khí thế phát ra từ hai người mạnh mẽ, sát khí nổi lên khắp nơi. Mỗi một đao đánh tới đều lấy khí thế lôi đình vạn quân, giống như muốn dùng một đao chém đối phương thành hai mảnh vậy. Thế cũng đủ nhìn ra cừu hận giữa hai người này sâu đến nhường nào.
Tiêu Viêm thường xuyên trông thấy các trận chiến đấu bất đồng đẳng cấp giữa các Đấu Thánh, đây còn là lần đầu tiên hắn thấy qua hai kẻ tu vi tương đồng đối chiến lẫn nhau. Tiêu Viêm nhìn xem hai người đánh nhau hết sức chăm chú, cũng không biết hai người này cừu hận đã tới mức nào mà mỗi một chiêu đánh ra đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Hơn nữa, tinh lực của bọn hắn dồi dào, đánh cả buổi cũng không thấy ngừng tay.
Quan sát người khác chiến đấu từ đó rút ra lĩnh ngộ, đây là công việc ưa thích của rất nhiều người. Bằng không thì chung quanh Tứ phương chiến đấu đài cũng không tập trung nhiều người như vậy. Những người đơn thuần thích xem náo nhiệt chỉ sợ cũng không nhiều người đến nơi này. Đa phần người đến đây đều tìm kiếm cảm ngộ, mà cũng không hiếm thấy những kẻ có thể tăng lên thực lực ngay tại nôi này.
Nhưng đối với Tiêu Viêm mà nói, xem trận chiến giữa hai tên Tam tinh Đấu Thánh đối với hắn cũng không có bất kỳ trợ giúp nào. Hắn chỉ muốn tìm hiểu kỹ xem ở đại lục này với Đấu Khí đại lục có gì bất đồng mà thôi.
Cho nên, lúc này Tiêu Viêm xem trận chiến trên lôi đài một cách mê mẩn, thẳng đến khi hai người phân ra thắng bại, một người bị trọng thương giết chết được tên còn lại thì Tiêu Viêm mới thỏa mãn không xem nữa.
Trước không nói xem trận chiến này có được thu hoạch gì, chỉ cần đoán xem bọn họ sẽ thi triển chiêu gì cũng đã rất thú vị rồi. Tiêu Viêm thấy có một vị Đấu Thánh quỷ kế đa đoan, rất nhiều chiêu số nhưng chính Tiêu Viêm cũng không thể nghĩ ra. Tiêu Viêm có thể dựa vào đây mà tham khảo, học tập, cũng có thể thử sức lĩnh ngộ đấu kỹ thuộc về chính mình.
Kẻ thắng trận trên lôi đài gian nan nhảy xuống, nhanh chóng tìm nơi chữa thương. Mà trên lôi đài ngay lập tức có người khác thay thế chiến đấu. Sau khi hai kẻ mới lên chào hỏi lẫn nhau liền hung hăng thi triển đấu kỹ lao vào đối phương.
“Phá Không chưởng!”
“Phong Ma thối!”
Một chưởng, một chân chạm vào nhau để lại những tiếng “Rầm! Rầm! Rầm!” vang lên. Lần va chạm này khiến cho lôi đài khẽ rung lên một chút. Đợt va chạm qua đi, cả hai đều không chiếm được ưu thế gì cho lắm vì cả hai đều ra tay ở thời điểm không sai xót gì.
Bình yên quan sát, Tiêu Viêm đã xem qua bốn tổ chiến đấu. Mỗi tổ chiến đấu cơ hồ không giống nhau. Những kẻ chiến thắng là những kẻ đã trù bị cho mình tuyệt chiêu sau cùng. Chung quy vẫn có kẻ mạnh, kẻ yếu. Cho nên không thể nghi ngờ, mỗi một cuộc chiến phải có một người chết, mà trong đó có một lần cả hai bên đều chết.
Tình huống trong chiến đấu mà cả hai đều chết quả thực rất ít thấy, sở dĩ xảy ra tình huống như vậy cũng là do ở thời điểm cuối cùng, đối phương nắm bắt được cơ hội tự bạo tu vi đấu khí mà thôi. Đấu Thánh tự bạo thì có uy lực như thế nào không cần phải nói, Tiêu Viêm phát hiện ra một vẫn đề. Tứ phương chiến đấu đài tuyệt đối không đơn giản, bởi vì ở thời điểm cao thủ Ngũ tinh Đấu Thánh tự bạo, năng lượng không có khuếch tán ra bên ngoài mà tất cả đều tiêu tán trong hư không, lôi đài một chút rung cũng không có, cũng chẳng bị hư hỏng gì.