Đối mặt với khí thế áp bách của người đàn ông trung niên, mi tâm Tiêu Viêm đột nhiên phát sáng trong nhát mắt liền tắt, ngay cả Tiêu Viêm cũng không phát hiện ra.
"Buông ra coi, cút!"
Tiêu Viêm không có trả lời, hắn dùng hành động thực tế để chứng minh.
Người đàn ông trung niên giẫm chân trong hư không, vẽ mặt âm lãnh nhìn về phía Tiêu Viêm đang đứng không xa trước mặt hắn, nắm đấm xiết chặt vào nhau vang lên "rốp rốp", không mặt cực kỳ vặn vẹo.
"Ha ha, ngươi tu luyện đến cảnh giới này cũng không dễ dàng gì. Hiện tại ngươi nhận thua và giao ra tất cả những thứ trên người ngươi thì ta sẽ thả ngươi đi khỏi Minh U cốc. Nếu không, nơi này sẽ là mồ chôn của ngươi!" Người đàn ông trung niên lườm Tiêu Viêm, ngữ khí vô cùng lạnh lùng.
Nhìn vẻ mặt âm lãnh của người đàn ông trung niên, Tiêu Viêm lại mỉm cười, bàn tay nắm chặt, đấu khí trong cơ thể lập tức tuôn ra.
"Bằng ngươi mà cũng muốn để ta chôn thây nơi này sao? Ha ha, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng, súc sinh nhà ngươi dựa vào thực lực gần đạt tới Nhất tinh Đấu Đế này còn không xứng."
"Xúc sinh nhà ngươi còn không xứng!" Mấy chữ này như con dao nhọn, hung hăng đâm vào lòng người đàn ông trung niên. Bản thể hắn tuy là một đầu ma thú, nhưng trí tuệ của hắn không khác nhân loại là mấy. Hơn nữa, với thực lực của hắn hôm nay, so với những tên Nhị tinh Đấu Đế bình thường còn mạnh hơn rất nhiều. Trong lòng, hắn đã sớm xem mình như nhân loại chứ không còn là một đầu ma thú. Hắn ghét nhất là những ai gọi hắn là "xúc sinh". Mà Tiêu Viêm, lại trắng trợn chạm đến vảy ngược của hắn thì lại càng…
Đốt ngón tay của người đàn ông trung niên vang lên "rốp rốp", sắc mặt âm lãnh càng thêm dày đặc. Hắn đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, đôi mắt tràn đầy sát ý cùng u lãnh.
"Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã nói ra những lời này. Hôm nay, ngươi phải chết không thể nghi ngờ. Nhớ kỹ, người giết ngươi không phải ai khác, mà chính là ta: thành viên của viễn cổ thiên giao nhất tộc – Tiêu Ứng."
Giọng nói âm trầm vừa vang lên, thân hình Tiêu Ứng lóe lên liền nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm, đánh ra một quyền về phía dưới nách của hắn.
Tốc độ của Tiêu Ứng tuy rất nhanh nhưng Tiêu Viêm cũng không phải là dựa vào vận khí mà đạt đến trình độ như hiện tại. Có thể đột phá đến Đấu Đế thì tự nhiên phải có chút tài năng. Nắm đấm của Tiêu Ứng còn chưa chạm vào người Tiêu Viêm thì đã bị một đoàn hỏa diễm ôm lấy.
"Xoát!"
Tiêu Viêm hạ khuỷu tay xuống, giơ tay chống lại nắm đấm của Tiêu Ứng.
Lúc này, hai nắm đấm hung hăng va vào nhau.
"Phanh! Phanh! Phanh!"
"Ồ?" Tiêu Viêm đưa tay sờ lên mi tâm, hồ nghi cảm giác của chính mình: "Chẳng lẽ là ảo giác?"
Khẽ lắc đầu, Tiêu Viêm buông bỏ ý nghĩ, một lần nữa tập trung đối chiến Tiêu Ứng.
Một kích qua đi không đạt được kết quả, sắc mặt Tiêu Ứng cũng không có nửa điểm biến hóa. Nếu như Đấu Đế cường giả có thể dễ dàng bị thu thập như vậy thì còn là Đấu Đế cường giả sao?!
Thanh âm buồn rười rượi một lần nữa vang lên: "Ha ha, tốc độ phản ứng của ngươi không tệ lắm! Xem ra ngươi cũng am hiểu tốc độ nhỉ. Bất quá, xem ta thi triển "Thân pháp Huyễn Thú" xong rồi ngươi còn có thể phản ứng nữa hay không."
Đấu khí màu xám mạnh mẽ tuôn ra, nguyên một đám thủ ấn trong tay không ngừng biến ảo với tốc độ cực nhanh không khỏi làm cho người ta tắc lưỡi. Bất chợt, một tiếng quát trầm thấp vang lên: "Thân pháp Huyễn Thú"! Sau khi thi triển ra thì tốc công kích, phòng ngự đều tăng lên gấp bội.
"Đón Biến Quyền Vi chưởng của ta!"
Thân ảnh Tiêu Ứng lóe lên rồi biến mất với một tốc độ sét giựt, một giây sau đã ở gần chỗ Tiêu Viêm, đánh lên tầng phòng ngự của Tiêu Viêm. Lần này đập chắc chắn rồi, cho dù Tiêu Viêm không chết thì hắn nhất định cũng phải bị thương.
Thế nhưng, Tiêu Viêm thật sự bị thương sao? Đáp án dĩ nhiên là không.
Một giọng nói trầm thấp vàng lên: "Viêm Hoàng Lục Giác Không Linh Thuẫn! Ngự!"
Đây chính là đấu kỹ phòng ngự lúc trước Tiêu Viêm dùng: "Viêm Hoàng Lục Giác Không Linh Thuẫn".
"Phanh! Phanh! Phanh!"
Liên tục ba chưởng, đều cách đầu Tiêu Viêm sáu thốn thì bị một cái gì đó chặn lại. Ngăn trở công kích của Tiêu Ứng chính là đấu kỹ phòng ngự lúc Tiêu Viêm tấn chức Đấu Đế ngộ ra: Viêm Hoàng Lục Giác Không Linh Thuẫn.
Nhìn thấy công kích của mình bị ngăn trở, Tiêu Ứng cũng không cho là đúng. Hắn nhanh chóng bắt ấn "Giao Long Phá Thiên!" Tiêu Ứng rống to một tiếng, đấu khí mạnh mẽ tạo thành một con rắn màu xám, hung dữ bổ nhào về phía Tiêu Viêm. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Viêm Hoàng Lục Giác Không Linh Thuẫn! Hợp!"
Sáu con rắn xám to lớn bị tấm chắn ngăn trở, ngay sau đó liền bị một chưởng của Tiêu Viêm phá vỡ. Thừa dịp Tiêu Ứng mất cân bằng trong giây lát, Tiêu Viêm dùng sức đấm một quyền về phía trước ngực Tiêu Ứng.
Quyền phong lướt đến ngực Tiêu Ứng, trong không khí sinh ra ma sát tạo ra âm thanh khiến cho một quyền này có vẻ cường hãn.
Sau khi đánh ra một kích mạnh mẽ, Tiêu Ứng triệu hồi phòng thủ nhưng bị chậm nửa nhịp, cuối cùng bị một quyền của Tiêu Viêm đánh bay hơn một ngàn mét.
"Ngươi cũng không gì hơn cái này!"
"Ngươi đừng cao hứng quá sớm! Hưu chết vào tay ai còn chưa biết."
Tu vi đấu khí của bản thân cao hơn Tiêu Viêm mà lại bị hắn đánh lui, đây là vấn đề Tiêu Ứng không thể tha thứ cho chính mình. Nên giờ phút này, ánh mắt hắn dần trở nên hung lệ, con mắt đã đỏ hồng. Hắn quát: "Ta là Nhất tinh hậu kỳ đỉnh phong Đấu Đế, còn ngươi bất quá chỉ là Nhất tinh trung kỳ đỉnh phong Đấu Đế mà thôi. Ở giữa ta hơn ngươi một cấp, ngươi cho rằng có thể hơn ta được sao?"
Đấu khí màu xám lại một lần nữa mạnh mẽ xuất ra, giống như lợi kiếm vương thẳng trời cao. lúc này cả thiên địa tựa hồ âm u. Mà những con Bán Đế ma thú chung quanh Tiêu Ứng đều co rúc, lạnh run.
Khí thế Nhất tinh hậu kỳ đỉnh phong Đấu Đế rốt cuộc tại thời điểm này, toàn diện triển khai!