Trong khu rừng yên tĩnh, một đội ngũ ước chừng trăm người đang yên lặng di chuyển, những cặp mắt cảnh giác không ngừng lướt qua lướt lại quanh các thân cây âm u, bàn tay cầm chặt cũ khí tùy thời ứng phó mọi tình huống.
Tiêu Viêm đang ở chính giữa đám người, một cỗ lực lượng tinh thuần bao vây lấy phạm vi trăm dặm xung quanh tiến hành dò xét.
"Ồ?" Tiêu Viêm cảm giác được trong chiếc xe kia và một số thành viên ở phía sau tiểu đội dong binh đều là tu vi Bán Thánh.
"Một vị cao cấp Bán Thánh, hai vị trung cấp Bán Thánh và một sơ cấp Bán Thánh. Thực lực như vậy chỉ sợ mục đích của chuyến đi này không phải đơn giản là hái thuốc." Đối với chuyện này thì Tiêu Viêm không tỏ vẻ gì cả. Nếu nhắc nhở tên đoàn trưởng thì đó chính là hành vi ngu ngốc. Hơn nữa, vấn đề phải có liên quan đến mình không?
"Người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta tất hoàn lại gấp nhiều lần." Suy nghĩ như vậy, Tiêu Viêm liền đình chỉ điều tra, chậm rãi thu hồi tầm nhìn. Khẽ lắc đầu, Tiêu Viêm khẽ bước đi về phía Ma thú sâm lâm.
Trước khi vào Ma thú sâm lâm thì mọi thứ còn bình yên tĩnh lặng. Nhưng khi đội ngũ vừa mới tiến vào Ma thú sâm lâm không lâu thì liền gặp phải đợt tập kích quy mô nhỏ của bầy ma thú.
Đợt tập kích lần này chính là một đầu Thất giai đỉnh phong ma thú loại nhỏ - Tam Nhãn Bích Ngọc Thiềm. Ma thú này cũng thuộc loại bình thường, mang thuộc tính băng, trong băng ẩn chứa kịch độc. Người trúng độc nếu không lập tức cứu chữa sẽ bị hàn độc đông máu dẫn đến các tế bào bị thối nát đưa đến tử vong. Tính ra thì nó cũng thuộc loại đáng sợ.
Nhưng con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm này vốn sinh sống ở sâu trong Ma thú sâm lâm sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này? Loại ma thú này thường ẩn nấp dưới những tán cây. Do hình thể nhỏ bé của nó nên khó bị người phát giác.
Thừa lúc mọi người còn chưa sẵn sàng, Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm lướt nhanh như điện, mang theo một đoàn chất lỏng màu xanh sẫm đánh úp về phía những dong binh ở đằng trước. Một đoàn chất lỏng xanh sấm vô cùng đơn giản bao trùm lấy mấy người khiến cho năm tên ước chừng Tứ tinh Đấu Tông sắc mặt trở nên trắng bệch dần chuyển sang sắc đỏ tím.
Mọi người còn chưa kịp cứu viện thì năm tên này toàn thân thối nát, máu đã biến thành mâu đen. Không đến thời gian một chén trà nhỏ đã hóa thành một vũng máu đen.
Hí!
"Độc thật không khiếp." Một gã dong binh ở phía sau sắc mặt trắng bệch nói.
"Mọi người cũng nhau phóng thích đấu kỹ tiến hành công kích."
"Phong Hỏa chưởng!"
"Hàn Hải quyền!"
…
Trong lúc nhất thời, tất cả đấu kỹ đủ màu được thi triển ra, mục tiêu hướng về con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm kia.
"Phanh! Phanh! Phanh!" Công kích của mọi người đánh lên người Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm khiến nó không kịp né tránh. Tuy nói con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm này thực lực đã đạt đến Bát tinh hay thậm chí là Cửu tinh Đấu Tông, nhưng trong lúc nhất thời gặp một đám Thất tinh, Bát tinh Đấu Tông liên hợp công kích thì cũng không tránh khỏi việc bị thương nặng.
Con đường vốn bằng phẳng đơn giản giờ phút này đã không còn ra bộ dáng gì nữa, xuất hiện trước mắt Tiêu Viêm ở chính giữa là một cái hố to ước chừng mười trượng.
Trong cái hố, Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm gục xuống, huyết dịch màu xanh lá từ sau lưng trào ra, nhìn thấy rất muốn nôn mửa.
"Oa… xì xào oa…"
Đột nhiên, một đoàn chất lỏng xanh sẫm phun tới khiến mọi người nhanh chóng né sang một bên. Thừa dịp mọi người né tránh, Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm nhanh chóng thoát thân rời đi.
Mọi người đang định đuổi theo thì một thân ảnh đột ngột xuất hiện. Thân ảnh này chính là lão giả áo trắng chiêu mộ thành viên trước đây.
"Không cần đuổi theo. Con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm kia tuy bị thương rất nặng nhưng muốn giết chết nó chúng ta cũng sẽ trả một cái giá không nhỏ. Hay là thôi đi!"
…
Trải qua vụ việc bị Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm tập kích, bị một mớ thiệt thòi khiến cho đám dong binh dần trở nên cẩn thận hơn.
Mặc dù mọi người cảnh giác cao độ hơn nhưng ở trong sâm lâm thì vẫn có nguy cơ gặp phải ma thú. Cho dù là vòng quanh nội vi nhưng trong ngắn ngủn năm ngày cũng vài lần gặp phải ma thú tập kích. Mất đi năm tên Lục tinh Đấu Tông, đoàn người Tiêu Viêm rốt cuộc cũng ra khỏi Ma thú sâm lâm.
"Tất cả mọi người nghỉ ngơi một lát. Sau khi đã khôi phục thể lực, chúng ta lại xuất phát vượt qua ngọn núi kia, đó mới là mục đích của chuyến đi lần này."
Đang đi ở đội ngũ phía trước, khi nghe được lời này, Tiêu Viêm dừng chân lại nhìn lão giả áo trắng.
"Rốt cuộc đã tới rồi sao?" Tiêu Viêm thì thào tự nói.
Trải qua thương lượng chốc lát, để lại vài người phân tán cảnh giới bốn phía, nhưng người còn lại thì ngồi xếp bằng trên đất tĩnh tọa khôi phục đấu khí đã tiêu hao.
Ước chừng qua một canh giờ, đấu khí của mọi người đã khôi phục bảy tám phần thì lão giả áo trắng đang ngồi nhập định từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn tất cả mọi người một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Viêm một lát rồi nhìn sang nơi khác.
"Tin tưởng đấu khí mọi người cũng đã khôi phục không sai biệt lắm phải không!"
"Ừm, đấu khí đã khôi phục bảy tám thành, sẽ không ảnh hưởng lúc chiến đấu."
"Đã vậy, chúng ta lên đường thôi. Ngọn núi phía trước chính là Minh U sơn, chỉ cần chúng ta xuyên qua ngọn núi này là sẽ đến nơi chúng ta cần đến. Hiện tại, xuất phát!"