“Đợi một chút.” âm thanh ôn hòa lại vang lên. Mục Thanh Lê trong lòng nhảy dựng, cảm thấy Quân Vô Cung lúc này kêu mình tuyệt đối không có chuyện gì tốt, nhưng mà nàng đang thầm nghĩ rằng làm như không nghe thấy, kế tiếp lại nghe hắn kêu đích danh: “Tiểu Lê Nhi.”
Mục Thanh Lê cước bộ dừng lại, không lên tiếng nhíu mày một chút, xoay người nhìn về phía Quân Vô Cung, nghi hoặc cười nói: “Hoàng Thượng có gì phân phó?”
Quân Vô Cung không trả lời, chỉ hạ mi nhìn về phía Quân Vinh Lâm giống như bùn nhão trên đài bạch ngọc, nhạt nhẽo phân phó: “Còn không mang An Vương xuống?”
Hai thị vệ lĩnh mệnh lên võ đài, mỗi người dìu một bên Quân Vinh Lâm mang hắn xuống.
Mục Thanh Lê nhíu mày, hắn ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Lúc này trên võ đài bạch ngọc chỉ còn lại một mình nàng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của nàng, cao cao tại thượng, chỉ có thể ngưỡng mộ. Không chỉ là nàng đoán, toàn bộ mọi người cũng đang đoán, Hoàng Thượng rốt cuộc muốn làm gì.
Phía trên Quân Vô Cung nhấc tay, phía dưới toàn bộ thanh âm đều biến mất, lặng ngắt như tờ.
“Tiểu Lê Nhi.” Quân Vô Cung mặt đầy từ ái nhìn Mục Thanh Lê, ngón tay chà chà tay vịn trên ghế, mỉm cười nói: “Tiểu Lê Nhi biểu hiện làm cho trẫm phi thường vừa lòng, không chỉ võ thuật cao siêu, hơn nữa trầm tĩnh, không hổ là ngoại tôn nữ của trấn quốc tướng quân, có phong độ của một đại tướng, đại khí.”
Không có gì tự dưng ân cần, phi gian tức đạo!
Mục Thanh Lê khiêm tốn cười: “Hoàng Thượng quá khen.”
Quân Vô Cung híp mắt chậm rãi lắc đầu.“Đây là thực tế, Tiểu Lê Nhi lấy toàn bộ quốc dân làm chứng hưu An Vương, chấm dứt hôn ước này, nay trẫm cũng nhân cơ hội này trước sự làm chứng mọi người, nên vì Tiểu Lê Nhi lại ban thưởng một môn hôn ước khác.” Ôn hòa từ ái nhìn chằm chằm Mục Thanh Lê (>__< từ ái mà nhìn chằm chằm àh???), chậm rãi nói: “Thái Tử đã sớm đến tuổi thành hôn, ta thấy Tiểu Lê Nhi còn có quý khí của nhất quốc chi mẫu, trẫm lần nữa vì Tiểu Lê Nhi tứ hôn cho Thái Tử, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Thái Tử phi, sau này là hoàng hậu Đông Tống.”
Mục Thanh Lê trong lòng giật mình, trong mắt hiện lên hàn sương. Lão gia hỏa này quả nhiên không có hảo tâm, trước mặt toàn bộ mọi người nói ta sẽ là Thái Tử phi, sẽ trở thành hoàng hậu, kia không phải hiểu được nói rõ cho mọi người là Giác về sau sẽ là Hoàng Thượng, bị đám con kia của hắn ta cố kỵ, còn làm cho nàng bị toàn bộ nữ nhân muốn làm hoàng hậu này ghen tị sao?
Không nói Giác về sau có thể làm Hoàng Thượng hay không, lời này đã nói ra, đã làm mọi người nhớ kỹ.
Hơn nữa lấy thực lực nhà nàng, nếu nàng thật sự làm hoàng hậu, đối với toàn bộ đại thần Đông Tống quốc mà nói đều lo lắng, rõ ràng làm cho bọn họ có lý do loại trừ nhà nàng, ngày nào đó thất thố liền thành đại tội phản quốc?
Hắn ta cố tình ngay tại trước mặt quyền quý cả nước, nhân dân cả nước mà nói thế. Nếu nàng cự tuyệt chẳng khác nào trước mặt nhân dân cả nước bất kính hoàng quyền, hơn nữa các nữ tử đều muốn làm Thái Tử phi, mà về sau địa vị hoàng hậu lại không cần, như vậy có phải có ý tứ gì khác hay không? Tỷ như muốn soán vị, chính mình trở thành công chúa?
Đây gọi là lời nói đáng sợ.
Tại đây trong lòng bất luận kẻ nào cũng đều suy nghĩ miên man. Mục Thắng tay nắm chặt trong ống tay áo, khẽ cau mày. La Kình Thiên sắc mặt có chút biến thành màu đen, Yến Cần bên cạnh không có hảo ý ha ha cười nói: “Tướng quân, chúc mừng, chúc mừng! Đây chính là việc tốt trời ban, thần sắc ngươi như thế là thế nào? Hay là bất mãn đối với quyết định Hoàng Thượng?”
La Kình Thiên nghiêng đầu giống như mãnh sư trừng hắn một cái, hắn ta bị trừng sắc mặt cứng ngắc, thu hồi ánh mắt không hề hé răng.
Trên đài bên tai Mục Thanh Lê truyền đến một đạo thanh âm nồng đậm: “Tiểu Lê Nhi, không cần nghĩ nhiều, không muốn chính là không muốn, muốn nói cái gì thì cứ nói!”
Là ngoại công! Mục Thanh Lê ánh mắt lưu chuyển, bật cười mềm mại. Đây là ngoại công truyền âm. Theo ý những lời này, nàng nghe ra ngoại công bảo vệ nàng, thà rằng đắc tội hoàng tộc, bị người bàn luận cũng không nguyện ý làm cho nàng bị nửa phần ủy khuất bao che khuyết điểm.
Đúng lúc này, Quân Vô Cung ôn thanh phân phó xuống: “Thỉnh Thái Tử đi ra cho Tiểu Lê Nhi trông thấy.”
“Dạ.” cung nhân bên người hắn lĩnh mệnh đi.
Mục thanh tỉnh ngộ, Thái Tử phủ rõ ràng ngay tại tận cùng phía nam, nếu nhất thời muốn đi thỉnh Thái Tử ắt hẳn phải đợi lâu lắm, nay Quân Vô Cung nếu phân phó, nói như vậy hắn sớm đã có chuẩn bị, cố tình để cho Thái Tử chờ sẵn ở nơi nào đó, khi cần thì xuất hiện.
Đây là biểu hiện yêu thương con sao? Hay là phương thức sủng ái đối với con của Quân Vô Cung không giống với người khác? Nghĩ lại muốn đem nàng gả cho Giác, tức là đem thế lực nhà nàng cũng cho Giác?
A…… Mục Thanh Lê trào phúng khóe miệng không tiếng động, nàng có cảm giác, như thế nào cũng không khả năng.
“Thái Tử giá lâm –”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía phát ra âm thanh, Đông Tống quốc mỗi người đối với Thái Tử cũng đều tràn ngập lòng hiếu kỳ, ngay cả tầng lớp quyền quý Đông Tống quốc cũng thế. Thái Tử Quân Vinh Giác thật sự quá ít xuất hiện, không có mấy người từng gặp qua hắn, mọi người chỉ nghe nói hắn thiên nhân chi tư, lại chưa bao giờ thấy thực, lại nghe nói rằng những người từng gặp qua hắn, đều nhịn không được mà bị luân hãm, mê mẩn, thương yêu.
Như vậy dung nhan sẽ như thế nào?
Cung nhân hai bên bảo hộ, người nọ ngược hướng mặt trời đi tới, thân ảnh cao lớn loang lổ điểm sáng, giống như đến từ hư không.
Dần dần đến gần, hắn cũng rõ ràng. Hôm nay hắn mặc Hoàng Thái Tử phục xa hoa mà trang nghiêm, trên mặt thêu kim hoàng sắc phi long đằng vân (rồng vàng cưỡi mây), ngưng chỉ ngọc bội (ngọc bội bóng loáng, trắng trẻo), dây kết màu đỏ, chân đi giày kim ti lưu vân (haiz~, tên một loại giày mà nó màu vàng). Một đầu bình thường tùy ý mà giờ đây lại búi gọn gàng trên đỉnh đầu, bao bọc bên trong bằng phát quan minh châu bạch ngọc tinh xảo, từ hai bên ngọc rủ xuống hai sợi tơ màu lục nhạt, trên trán kết thành dạng lưu hoa.
Da hắn trắng noãn như tuyết liên trong núi côn luân, con mắt giống như hồ nước trên đỉnh Thiên Sơn, đạm bạc hàn lương, như chỉ có bản thân. Trang phục trang nghiêm sáng ngời như thế, mặc trên người hắn lại không tạo được nửa phần oai nghi của hoàng gia, vẫn như trước tạo cho hắn một thân không có lấy một chút hương vị phàm trần thế tục. Trái lại hắn như phật mạ vàng, kim quang ngọc sắc càng lộ ra phật tính nội tại không nhiễm tục trần.
Không thể xâm phạm, không thể nhìn gần.
Toàn bộ lặng ngắt như tờ, người người nhìn thân ảnh kia chậm rãi đến gần, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng lại.
Chỉ có mấy người thần sắc như trước không thay đổi, Quân Vinh Sanh lẳng lặng uống một chén rượu, Quân Vinh Trăn đáy mắt hiện lên một chút phức tạp lại như khinh thị, La Kình Thiên khẽ lắc đầu, lẳng lặng than nhẹ.
Quân Vinh Giác mắt nhìn thẳng, coi như hắn đang đi ở đường nhỏ trong núi, chung quanh thanh sơn lục sắc. Đến gần Quân Vô Cung, khom người thản nhiên nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Giác Nhi không cần đa lễ.” Quân Vô Cung gật đầu, ánh mắt không dấu vết nhìn về phía Mục Thanh Lê, thấy ánh mắt nàng đặt trên người Quân Vinh Giác, trong lòng khinh thường chung quy là một tiểu cô nương ham sắc đẹp mà thôi.“Giác Nhi, đây là Tiểu Lê Nhi, phụ hoàng giúp ngươi chọn lựa Thái Tử phi và là hoàng hậu sau này, ngươi còn không nhìn xem?”
“Vâng.” Quân Vinh Giác đáp bình thản không gợn sóng, hiển nhiên là không chút nào để ý. Nghiêng đầu hướng Mục Thanh Lê nhìn lại, nhưng mà liếc mắt này làm hắn có chút thất thần.
Từ sáng sớm hắn đã bị Hoàng Thượng lĩnh đến sương phòng cách đây không xa, nghe được hạ nhân bên ngoài đàm luận đến tiểu thư Mục Thanh Lê của Bình Khang Hầu đánh thắng An Vương, trước mặt mọi người hưu phu. Kế tiếp lại nghe thấy Hoàng Thượng tứ hôn hắn cùng với Mục Thanh Lê, mệnh hắn tiến đến võ đài.
Hắn hiểu được, đây mới là nguyên nhân Quân Vô Cung sớm cho hắn đến đây.
Nhưng mà, nho nhỏ nữ tử kia trên đài bạch ngọc, không phải là người hắn chú ý nhất sao?
Tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh, nữ tử nào sẽ làm ra chuyện hưu phu hủy hôn này, cũng chỉ có diệu nhân này.
Quân Vinh Giác đáy mắt hiện lên ý cười, lại che giấu sâu đậm, lẳng lặng nhìn Mục Thanh Lê.
Mục Thanh Lê nhìn thẳng hắn, tâm đã biết hắn không muốn để cho người khác nhìn ra bọn họ vốn là biết nhau, cái này sẽ rước lấy phiền toái. Thật không ngờ mới chẳng qua bao lâu bọn họ lại gặp nhau, còn trong tình huống như vậy.
Mục Thanh Lê đáy mắt chợt lóe giảo hoạt,“Đằng” từ trên võ đài bạch ngọc nhảy xuống, vừa chạy vừa kinh ngạc kêu to: “Oa! Thái Tử ca ca đẹp quá a! Giống như thần tiên ca ca!”
Mọi người ngẩn ra, yên tĩnh đáng sợ, La Kình Thiên cùng Mục Thắng cũng trợn mắt há mồm, hay là Tiểu Lê Nhi thật sự bị sắc đẹp…… mê hoặc phải không!?
Chỉ có Quân Vinh Giác trong mắt hiện lên ý cười nhu hòa, khóe miệng nhợt nhạt phác họa nụ cười ôn nhu lạc vũ phiêu hồng , thân thủ đỡ thân thể mềm mại nàng đang chạy tới.“Tiểu yêu tinh.”
– Tiểu yêu tinh –
Ngôn từ tràn ngập khiêu khích như vậy từ miệng người như thần tiên nói ra, trong đó rung động so với Mục Thanh Lê đột nhiên háo sắc còn lớn hơn, chén rượu rơi xuống đất phát ra âm thanh “Lang Khang”.