Hai người đứng chung một chỗ, nam tử minh hoàng hoa y, ngọc diện như tiên, quanh thân như được bao bọc bởi sương mù lành lạnh, làm cho người ta thấy không rõ, giống như cửu thiên trích tiên (tiên giáng trần) như gần thật xa. Nữ tử đứng cùng hắn lại không thấy nửa phần xa cách, một bộ bạch y võ phục, trên mặt chưa từng có qua nụ cười như đàm hoa nhất hiện*, mắt cong cong, cực kỳ giống trăng non trên nền trời đêm. Hai người như kim đồng ngọc nữ thật xứng đôi, giống như bước ra từ trong tranh thuỷ mặc tô điểm màu đỏ xanh.
*昙花一现 Đàm hoa nhất hiện: ý nói bỗng thấy lại biến đi ngay, diễn tả sự sinh diệt mau chóng như phù dung sớm nở tối tàn
Quân Vô Cung nghi hoặc nhìn Quân Vinh Giác, một màn này tuy rằng hắn cũng thấy có chút không hợp lý, nhưng cũng không thể gây trở ngại. “Ha ha” Cười, từ ái nhìn hai người, nói: “Xem ra Tiểu Lê Nhi cùng Giác Nhi hai người đối với đối phương đều rất thích? Hôn sự này liền quyết như vậy……”
“Đợi một chút!” Một âm thanh từ tính ngắt lời hắn nói.
Quân Vô Cung nhíu mày, nhìn về phía phát ra tiếng này, liếc mắt một cái liền thấy Tần Vương Quân Vinh Trăn đứng lên, thân hình lẫm lẫm tràn ngập bá đạo. “Tần vương đây là vì sao? Nếu không cho trẫm một lời giải thích hợp lý……”
Quân Vinh Trăn nhìn về phía Mục Thanh Lê, môi khêu gợi nở nụ cười: “Phụ hoàng có điều không biết, nhi thần đã sớm đối Lê Nhi khuynh tình, chỉ là Lê Nhi cùng An Vương trước có hôn ước nên mới che giấu. Nay Lê Nhi đã cùng An Vương giải trừ hôn ước, nhi thần cũng không nguyện giấu diếm nữa, cho nên khẩn cầu phụ hoàng đem Lê Nhi tứ hôn cho nhi thần, nhi thần nhất định sẽ hảo hảo đối đãi Lê Nhi!”
Lê Nhi? Bọn họ có như vậy quen thuộc sao? Mục Thanh Lê khóe miệng nhếch lên, thật sự là giả dối.
Quân Vinh Giác hơi hơi nắm chặt tay nàng, đối nàng cười khẽ.
“Hồ nháo!” Quân Vô Cung nhíu mày giận dữ, một chưởng chụp ở trên tháp kỷ.
Quân Vinh Trăn không chút nào e ngại, trảm đinh tiệt thiết nói: “Nhi thần không phải là hồ nháo, là thật tâm yêu thích Lê Nhi, phụ hoàng làm gì tức giận như thế!”
Quân Vô Cung mặt rét lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu Lê Nhi sẽ là Thái Tử phi, ngươi muốn cướp thê tử đệ đệ ngươi!?”
Quân Vinh Trăn ngửa đầu cười: “Phụ hoàng vì sao không hỏi xem Lê Nhi rốt cuộc có muốn làm Thái Tử phi không! Hay là có tình ý với nhi thần!?”
Quân Vô Cung trong mắt hàn khí bắn ra bốn phía, đứa con này cũng dám cùng hắn giằng co như thế. “Ngươi nghi ngờ quyết định của trẫm?”
Quân Vinh Trăn ngược lại sắc bén không kém: “Không, nhi thần chính là không muốn phụ hoàng chia uyên rẽ thúy **!”
**Nguyên văn 棒打鸳鸯 Bổng đả uyên ương = chia uyên rẽ thúy
Chia uyên rẽ thúy, lời này nghe qua, thế nào cũng cảm thấy hắn cùng với Mục Thanh Lê là tường tình tương duyệt***. Nhất là lúc này hắn không để ý sự đe dọa của hoàng quyền, bộ dáng nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa thì không chùn bước) càng làm cho người ta thêm ngờ vực. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mục Thanh Lê đều có một ít nghi ngờ.
****详情相悦 Tường tình tương duyệt, có lẽ cũng tựa tựa như 兩情相悅 Lưỡng tình tương duyệt (hai người yêu nhau) còn tường tình tương duyệt đây có nghĩa là tường tận, hiểu rõ nhau -_____- thì 2 người này mới gặp nhau 1 lần thì sao yêu nhau được , cũng có lý nha.
Trong mắt những nữ tử ghen tị hâm mộ càng nhiều. Dựa vào cái gì mà háo sắc này có thể được Thái Tử phu quân giống thần tiên như vậy, còn có Tần vương khuynh tình như vậy, hướng Hoàng Thượng tranh luận?
“Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!” Mục Tử Vi ở chỗ tối vẻ mặt ghen ghét vặn vẹo, một tiếng chửi nhỏ.
“Hoàng Thượng, Tần vương, các ngươi cần gì phải khắc khẩu.” Lúc này, hoàng hậu Yến Hàm Yên ra tiếng giảng hòa, ánh mắt đoan trang ôn nhu hướng Mục Thanh Lê, bao hàm thâm ý, mỉm cười nói: “Không hổ là nữ nhi của Vô Hà, còn tuổi nhỏ mà xinh đẹp như thế, mê hoặc tâm thần nam tử nhiều như vậy, ha ha.” Lúc trước La Vô Hà dù là mỹ mạo hay là tài hoa toàn bộ đều hơn nàng một bậc, nam tử nàng yêu lại yêu La Vô Hà, cho dù La Vô Hà không cần, người nọ vẫn không quan tâm nàng, dù La Vô Hà đã chết, sỉ nhục này nàng vẫn nhớ rõ ràng.
Quân Vô Cung nhìn về phía nàng, khẽ đáp: “Hoàng hậu nói rất đúng, đã sớm nói qua, Tiểu Lê Nhi là đứa trẻ khiến người người yêu thích.”
Không khí nhất thời thả lỏng.
Yến Hàm Yên cười nói: “Đúng vậy, việc này hôm nay, nô tì thấy Hoàng Thượng cũng không muốn làm tên xấu xa, nếu Tần vương cũng thích Lê Nhi, không hôn sự bằng này để cho Lê Nhi chính mình quyết định là được rồi, mặc kệ là Thái Tử hay là Tần vương, nô tì tin rằng, bọn họ đều sẽ hảo hảo đối xử tử tế với Tiểu Lê Nhi, tuyệt đối sẽ không làm cho nàng bị ủy khuất.”
Quân Vô Cung nở nụ cười, gật đầu: “Hoàng hậu nói đúng, là trẫm võ đoán.” Cúi mi nhìn về phía Mục Thanh Lê, cười lại nói: “Tiểu Lê Nhi, ngươi liền dựa vào tâm ý của ngươi chọn một người, cho dù là ai, trẫm đều thành toàn.”
Quay đi quay lại nói mấy câu, cũng ép nàng phải chọn một người, mà không cho nàng một chút cơ hội cự tuyệt.
“Lê Nhi, nếu phụ hoàng cho ngươi cơ hội này, cũng không nên bỏ lỡ.” thanh âm Quân Vinh Trăn truyền đến, ánh mắt hắn thâm thúy, cong môi cười nói: “Ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi ngươi, sau này sẽ không để cho người ta động tới ngươi một chút nào.”
Nàng là người thông minh, sao lại không biết bên trong tứ hôn này có bao nhiêu thách thức, so sánh với Thái Tử ốm yếu đó, có được cam đoan của hắn, nàng sẽ chọn như thế nào?
Nếu là không lấy Thái Tử nhất định phải gả cho hắn, Tiểu Lê Nhi, làm sao ngươi tránh được tay lòng bàn tay ta?
Mục Thanh Lê bĩu môi hừ cười, không cho người ta động vào nàng một chút sao? Hắn không khỏi quá cuồng vọng tự đại, hay là hắn thật sự tự tin nàng sẽ chọn hắn?
Dù sao cũng phải gả, trước mắt mọi người thật sự phải chọn ra một người, thật còn sự lựa chọn sao? Trong lòng bàn tay rét lạnh, mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng từ người bên cạnh, lại làm cho nàng không cảm giác nửa phần rét lạnh, an tâm thoải mái.
Trong đám người Lam Phiêu Phiêu mặc một thân la quần đỏ rực vẻ mặt trắng bệch, vài kẻ ngồi chung quanh nàng đều là cơ thiếp với ánh mắt trêu tức. Ai chẳng biết Lam Phiêu Phiêu hiện là sủng cơ thiếp của Tần vương, mà Lam Phiêu Phiêu cùng Mục Thanh Lê có một đụng chạm mà các nàng cũng biết rõ, nay Tần vương nói lời này, không phải hoàn toàn không đem Lam Phiêu Phiêu để vào mắt?
“Khanh khách, Lam cơ, vốn chính là một cơ thiếp mà thôi, ngươi phải hiểu được rộng lượng. Nếu Mục Thanh Lê kia thật sự lựa chọn Tần vương, xem thân phận nàng vị trí chính phi, ngươi cần phải hảo hảo nịnh bợ người ta, nếu như bằng không ngày sau của ngươi sợ là không dễ chịu lắm.” Nữ tử tiếu mị toàn thân mặc phấn y không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Lam Phiêu Phiêu hung hăng trừng liếc nàng ta một cái, cười lạnh: “Đừng có kiếm chuyện, việc này còn chưa thành, ngươi ngậm miệng lại, cẩn thận đầu lưỡi ngươi nát vụn.”
“Hừ.” Phấn y nữ tử đắc ý nhíu mày, trào phúng cười cười: “Lam cơ miệng lưỡi quả là thật độc, có nát cũng nên là ngươi.”
Lam Phiêu Phiêu không cùng nàng nhiều lời, bởi vì từ trong đám người Mục Thanh Lê đã mở miệng:
“Thần tiên ca ca, nếu ta gả cho ngươi, ngươi sẽ rất tốt với ta sao?”
– Thần tiên ca ca, nếu ta gả cho ngươi, ngươi sẽ rất tốt với ta sao?–
Sẽ đối với ngươi tốt sao? Quân Vinh Giác trong lòng biết rõ tính khí nàng tuỳ ý lại như vô tình, cũng là đang hỏi quyết định của hắn, chỉ cần hắn tỏ thái độ không muốn làm như vậy, nàng sẽ bảo toàn hắn, chính mình đối mặt hết thảy chuyện tình này.
Nhưng mà, sẽ đối với ngươi tốt sao?
Ngươi như vậy, ta làm sao có thể không đối tốt với ngươi? Chỉ sợ chính mình không có cách nào đối với ngươi thật tốt. Quân Vinh Giác đối diện một đôi đồng tử như hạt châu thủy tinh của nàng, trong đôi mắt tràn ngập không ngừng nhu sắc, nhẹ nhàng gật đầu: “Sẽ.”
Ánh mặt trời chói mắt, Mục Thanh Lê chỉ nhìn đến một đôi mâu tử bao dung hết thảy của hắn, không khỏi ngây người ngẩn ngơ. Rất đẹp. Đôi mắt này, cũng chỉ nàng nhìn thấy.
Khôi phục lại, hít một hơi thật sâu, Mục Thanh Lê tâm thán: Thiên nhân chi tư, ôn nhu của hắn, mấy ai cản được? Nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn đám người Quân Vô Cung, lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, ta chọn thần tiên ca ca.”
Quân Vinh Trăn sắc mặt hơi đen, trong lòng nảy lên không cam lòng cùng khinh rẻ. Mục Thanh Lê này bất kể thay đổi như thế nào, quả nhiên vẫn không đổi được tính tình háo sắc này!
Quân Vô Cung cười to, “Hảo, hảo.” Ánh mắt dừng trên người Mục Thanh Lê cùng Quân Vinh Giác hai người đánh giá, ôn thanh nói: “Hôn sự này cứ định như vậy, chọn ngày thành hôn!”
“Hoàng Thượng.” Yến Hàm Yên ôn nhu vui sướng “Chọn ngày không bằng đúng ngày, để nô tì xem, trăng tròn mùa thu chính là một ngày lành, không bằng chọn ngày đó thế nào?”
“Hảo!” Quân Vô Cung khen ngợi đáp ứng, nhìn về phía Mục Thanh Lê hai người, nói: “Giác Nhi, Tiểu Lê Nhi, các ngươi cảm thấy như thế nào?”
Lúc này hỏi bọn hắn hữu dụng sao? Các ngươi đã muốn quyết định, nếu bọn họ lúc này không đáp ứng, không phải cố ý làm mất hứng?
Mục Thanh Lê hoàn toàn không sao cả, tùy ý gật gật đầu. Quân Vinh Giác thờ ơ nói: “Vậy do phụ hoàng làm chủ.”
Quân Vô Cung cười nói: “Ha ha ha, hảo.”
“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Thái Tử.” quyền quý chung quanh đứng dậy, hướng về phía Quân Vô Cung chúc mừng.
Yến Cần nâng chén hướng La Kình Thiên, cười chúc mừng: “Kinh quân, chuyện tốt a! Ta kính ngươi một ly, về sau chúng ta có thể xem như là thông gia rồi.”
La Kình Thiên cũng giơ cái chén lên chạm vào cùng hắn, lãnh đạm nói: “Thông gia không dám, còn lời chúc mừng này ta xin nhận.”
“Ân?” phản ứng của hắn ngoài ý muốn của Yến Cần, ngón tay chà chà chén rượu, đánh giá thần sắc La Kình Thiên, không mặn không nhạt hỏi: “Tướng quân giống như đột nhiên thực tán thành hôn sự này?”
La Kình Thiên hừ cười: “Nếu Tiểu Lê Nhi thích, ta còn có cái gì không tán thành?”
Yến Cần cũng cười gượng vài tiếng, trong mắt khinh thị cũng nhiều. Một đứa nhỏ tùy ý và một lão nhân hồ nháo, cho dù là kiếm tôn thì như thế nào? Đối với đứa nhỏ tính tình sủng ái quá đáng thật đúng là không đổi được, sự tình gì cũng đều để tiểu gia hỏa Mục Thanh Lê kia làm chủ, không sợ gây chuyện sao.