• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Thanh Lê giật giật mũi chân, lãnh nhãn đối diện hắn, híp mắt liếc nhìn ánh mắt của hắn hiện lên tia bén nhọn sắc lạnh, vẫn cười nói: “Này thật sự không tính là gì, bị thương có thể trị. Nếu ngươi còn dám chọc ta một lần nữa, ta sẽ phá hủy chân khí đan điền của ngươi, cho ngươi trở thành phế vật không còn có biện pháp tu luyện chân khí, như vậy mới thật là thống khổ khuất nhục.”

Quân Vinh Lâm nghe vậy bản năng thân thể rung rung một chút, yết hầu nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi. Nhận thấy được phản ứng chính mình, lại cảm thấy thật sự mất mặt đến cực hạn, ngẩng đầu lên khô khốc cười lạnh: “Có bản lĩnh ngươi thử xem? Đừng chỉ dám nói mà không dám làm a?”

Mũi chân điểm điểm, lời nói Quân Vinh Lâm liền hóa thành manh âm**, Mục Thanh Lê cười, cười sự ngây thơ của hắn, nói: “Đừng ngu xuẩn vì mặt mũi mà hủy chính mình, yên tâm, nếu ngươi thật sự muốn thử xem ta có dám hay không, có thể lần sau lại đến chọc ta thử xem xem.” Nói càng nói càng thong thả, tựa như có loại ma lực không hợp ý nhau, làm cho người ta không tự chủ được liền tin lời của nàng.

**盲音Manh âm : manh là đui/mù, còn có nghĩa là làm bừa/loạn/xằng/mù quáng, nói chung là không biết mà làm xằng/bừa thì gọi là manh, theo truyện thì QVL không biết nhận sai, không biết thức thời mà nói nhăng, nói loạn.

Nàng thật đúng là không phải không dám, mà là miễn cho phiền toái. Nàng làm sao nhìn không ra Quân Vô Cung đối đứa con này cũng không thèm để ý, nhưng là phế vật để lợi dụng thì vẫn có thể, nàng hiện tại nếu thật sự hủy Quân Vinh Lâm, chính là cho người khác tìm được nhược điểm, rước không biếtbao nhiêu phiền toái về sau.

Hiện tại giáo huấn Quân Vinh Lâm, là vì lúc trước hắn làm ra chuyện đáng để giáo huấn, cũng là vì về sau tự tại, miễn cho hắn vô sự lại đến kiếm chuyện. Dù sao bọn họ còn chưa tới mức xem nhau như kẻ thù.

Quân Vinh Lâm sắc mặt dữ tợn không nói gì, nay hắn ngay cả khí lực nói chuyện đều không có.

Mũi chân nâng cằm của hắn, Mục Thanh Lê hừ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía đám người chung quanh đã sớm lặng ngắt như tờ, nhìn một vòng sau, chậm rãi cười nói: “Thắng bại đã rõ đi.”

Một trận yên tĩnh, một hồi mới có tiếng bàn luận rất nhỏ truyền đến, tiếp theo thanh âm càng lúc càng lớn, phần nhiều là tiếng kêu sợ hãi của nữ tử.

La Kình Thiên bật cười hớn hở, nghiêng đầu nhìn sắc mặt thay đổi thất thường của Thừa tướng Yến Cần, hừ hừ cười nói: “Lão hồ li, nhìn rõ ràng, ta đã nói là Tiểu Lê Nhi của ta sẽ thắng.”

Yến Cần mỉm cười, chậm rãi gật đầu, thâm ý nói: “Tiểu Lê Nhi quả nhiên không giống bình thường, một chiêu kia làm cho người ta kinh diễm, tuổi còn nhỏ còn lại có bản lĩnh như vậy, thật sự khiến người kinh ngạc.”

La Kình Thiên kiêu ngạo cười, thấp giọng nói thầm: “Có thể không lợi hại sao, đều là ta dạy.” Lời này tuy rằng nhỏ, nhưng cũng để Yến Cần nghe thấy, hắn sắc mặt nhất thời hiểu ra. La Kình Thiên nắm bắt được điểm này của hắn, lỗ mũi phát ra một đạo khí thanh khinh thường. Chủ ý muốn đánh giá Tiểu Lê Nhi ta tưởng ta nhìn không ra? Ta nếu không nói một chiêu này của Tiểu Lê Nhi là ta dạy, ngươi sẽ không từ bỏ ý đồ?

“Đông –” Chiêng trống tiếng vang lên, lúc này Quân Vô Cung ở trên cao cũng nâng một bàn tay lên, ý bảo im lặng. Thanh âm toàn trường Tống Thụy giờ phút này mạnh mẽ ngừng lại, thẳng đến khôi phục yên tĩnh.

Quân Vô Cung mỉm cười nhìn Mục Thanh Lê trên đài bạch ngọc, ôn hòa cười nói: “Tiểu Lê Nhi nói không sai, thắng bại đã phân, Tống Thụy hạ thử này là Tiểu Lê Nhi thắng. Tống Thụy hạ thử thắng được có thể hướng trẫm một yêu cầu, Tiểu Lê Nhi nay có thể nói.”

Thần sắc không có một chút lo lắng đối với Quân Vinh Lâm đang trọng thương, càng không có đem việc Mục Thanh Lê đánh con mình thành cái dạng này nửa phần tức giận.

Mục Thanh Lê nhìn nhìn Quân Vinh Lâm, vô tình nhất đế vương gia, thật là vô tình. Quân Vô Cung này thật là đối người con Quân Vinh Lâm này không có một chút cảm tình, như vậy theo lời đồn đãi hắn đối với Quân Vinh Giác yêu thương là thật hay không? Dạng người như hắn, sẽ thật tình thương một đứa con sao?

Nếu là thật sự thương Giác, như vậy vì sao tuổi còn nhỏ đã đem hắn phong làm Thái Tử, việc này không phải làm cho hắn trở thành bia sống để ngắm?

Nếu là thật sự thương Giác, vì sao kiến tạo Thái Tử phủ cho hắn ở tận cùng phía nam, làm cho hắn thâm cư (sống nơi xa xôi) trong Thái Tử phủ không ra, như vậy Thái Tử còn có uy nghiêm đáng nói sao?

Nếu là thật sự thương Giác, vì sao làm cho hắn thân thể cùng tính tình như vậy, chẳng lẽ là trời sinh hắn như thế?

Mục Thanh Lê cười lạnh, đối Quân Vô Cung không hề có hảo cảm, người này tuyệt đối xem nhà nàng là cái gai trong thịt, kẻ hận nhất không thể trừ bỏ nhà nàng khẳng định chính là hắn. Chính là nàng thanh nhàn, chỉ cần người ta không đáng với nàng, nàng không ép người quá đáng. Bọn họ diễn vai bọn họ, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của nàng cùng người nàng để ý, như vậy ai cũng không phạm ai, nàng cũng sẽ không hủy đi sân khấu kịch của bọn họ.

Mục Thanh Lê đầu hài ma sát cằm Quân Vinh Lâm, ngửa đầu cùng Quân Vô Cung đối diện, híp mắt cười yếu ớt: “Hoàng Thượng cũng biết chiến ước ta cùng với An Vương đi, ta cùng với hắn dưới chứng kiến của Kiếm Thần đã lập chiến ước, ta từng nói, nếu là ta thắng, ta sẽ trước mặt mọi người, hưu hắn, triệt tiêu hôn ước này.” Chậm rãi hít một hơi, chính khí ngang nhiên nói: “Nhưng chiến ước này chính là chuyện tình ta cùng với An Vương lúc đó, hôn ước hoàng gia không thể tùy ý do hai chúng ta quyết định, cho nên trận hạ thử này có thể yêu cầu, ta liền hướng Hoàng Thượng thỉnh cầu cho ta đặc quyền này, cho ta thực thi kết quả Kiếm Thần chiến ước.”

Kiếm Thần là tín ngưỡng toàn bộ đại lục, Mục Thanh Lê không biết có phải hay không thật sự tồn tại, cũng không suy nghĩ, nhưng mà đôi khi, không hiểu như vậy có tác dụng ngược lại so với việc nói một ít lời đơn giản.

Một phen ăn nói cẩn thận, giữ thể diện hoàng gia, cũng theo về phương diện khác sử dụng danh nghĩa kiếm thần cùng hạ thử đặc biệt cho phép chính khí nghiêm nghị làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Mặc dù ở yến hội Quân Vô Cung đã nghe qua Mục Thanh Lê yêu cầu như vậy, nhưng mà người thật việc thật đã xảy ra, nhìn đến bộ dáng nàng bình tĩnh vẫn không khỏi kinh dị một chút, trưởng nữ Mục gia này thật sự càng ngày càng không đơn giản.

“Nếu Tiểu Lê Nhi nói như thế, trẫm liền cho phép.” Quân Vô Cung sắc mặt không thay đổi, ôn hòa mỉm cười, trong mắt chợt lóe dị sắc.

“Tạ Hoàng Thượng.” Mục Thanh Lê cảm giác được khi Quân Vinh Lâm trên chân nghe được câu kia của Quân Vô Cung, thân thể cứng ngắc lại run run. Hay là hắn không có thấy rõ ràng bộ mặt thật hoàng gia? Hay là vì đối mặt kế tiếp mà sợ hãi?

Sợ hãi? Cũng dám đối một nữ nhân làm ra chuyện tình như vậy, thời điểm kia hắn lại có nghĩ tới chuyện tình như vậy nếu thật sự đã xảy ra, một nữ nhân sẽ có bao nhiêu sợ hãi và bất lực? Bị nam nhân ghê tởm không hề biết mạo phạm, lại bị những người quen biết vây xem. Hơn nữa trúng xuân dược, có lý cũng không nói được.

Mục Thanh Lê đáy mắt phát lạnh, dùng một chút lực đã đá hắn sang một bên, thanh âm trong trẻo linh động ở trong hoàn cảnh im lặng thật rõ ràng.

“Mọi người làm chứng, ta Mục Thanh Lê hôm nay lúc này hưu phu!”

Quân Vinh Lâm run run đứng lên, nửa quỳ trên mặt đất, chỉ có thể ngửa đầu nhìn nàng xa xa như ngọc. Ánh mặt trời quanh thân nàng sáng lấp lánh, liền giống như bảo châu tán đi tro bụi, phát ra ánh sáng vô tận, phong hoa tuyệt đại.

Nay xinh đẹp, nhưng từ trong miệng nàng nói ra những lời giết tâm, từng lời lăng trì kiêu ngạo của hắn.

Mục Thanh Lê mỉm cười nhợt nhạt nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là nam nhân thứ nhất bị hưu, bị toàn bộ ánh mắt người ta chứng kiến.” Không nhìn thần sắc hắn xanh mét dữ tợn, nàng đứng trên đài cao, miệng cười trong suốt, chậm rãi, từng chữ từng chữ nối liền chạm ngay tim của hắn: “Nhìn rõ ràng, là ngươi không xứng với ta, bị ta hưu. Từ nay về sau, hôn ước ngươi ta trở thành phế thải, không còn nửa điểm liên quan.”

Nói xong, nàng thần sắc bình thường, ánh mắt nhìn về phía hắn lãnh đạm giống như người xa lạ, xoay người đi đến dưới đài, nhìn về phía La Kình Thiên, ngửa đầu dương môi hướng hắn cười không ngớt.

Mọi người nhìn nàng, võ phục màu trắng trên người nàng mặc tư thế oai hùng hiên ngang, khuôn mặt tinh xảo thuần mỹ giống như hoa quỳnh chớm nở, phong thái hiện rõ, trong lúc đó thản nhiên cười, quyến rũ chúng sinh, trong khoảnh khắc chợt lóa mắt, say tâm, bao nhiêu người tại đây vì nụ cười này mà thất thần.

“Đợi chút.” Một giọng nói ôn hòa vang lên.

Trả Lời Với Trích Dẫn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK