Ba ngày sau, tại nhã gian lầu hai của Xuân Phong Các Dương thành đệ nhất lâu. Một nam tử ngồi bên cửa sổ, một thân cẩm bào màu xanh da trời, tóc đen dài phủ hai bên, làn da nõn nà, chiếc cằm thon thon; môi đỏ như son.
Ngón tay hắn tựa vào cửa sổ, dưới ánh mặt trời năm ngón tay dài nhỏ trắng nõn giống như trong suốt, trên ngón trỏ đeo nhẫn ngọc lục bảo phát ra ánh sáng màu xanh lục. Hắn như tượng điêu khắc bằng gỗ, đứng yên bất động, lại tràn ngập tức giận mà thanh tú, thanh nhã cùng tự phụ không người có thể sánh được.
Bên cạnh, huyền y hộ vệ bẩm báo: “Công tử, đã đến buổi trưa, vẫn chưa thấy bóng dáng Mục đại tiểu thư.”
Công tử chưa nói, một hộ vệ gầy gò khác nhịn không được nhíu mày : “Một tiểu thư hầu phủ của Đông Tống quốc nho nhỏ tính tình cao ngạo, dám để công tử đợi nàng, đến giờ cũng không đến, nàng thực cho là nàng không xảy ra chuyện gì sao?”
Huyền y hộ vệ hướng hắn lắc đầu, nhìn công tử bên cửa sổ.
Gầy gò hộ vệ mím môi, cũng im lặng.
Người dưới lầu ầm ĩ, ngựa đến người đi, đều không lọt khỏi mắt công tử. Trong mắt hắn hiện ra cảnh tượng nhộn nhịp này cũng như nhìn vào khoảng không, môi son mấp máy, cũng chỉ có chính hắn biết được, hắn không ngừng nhớ kỹ ba chữ — Mục Thanh Lê.
Nhưng hắn lại không vì sao chính mình để ý tên này như thế.
Đợi suốt, đợi cho đến đêm khuya, cũng không thấy có người đến.
Huyền y hộ vệ từ bên ngoài tiến vào, hướng công tử nói: “Công tử, Xuân Phong Các đã xác định. Mục đại tiểu thư không đến đây.”
Công tử gật đầu, nhắm mắt lại.
Gầy gò hộ vệ tức giận nói: “Công tử, Mục Thanh Lê này không biết tốt xấu, muốn hủy Mục gia của nàng còn không đơn giản, không giáo huấn một phen thật sự……” Hắn nhìn đến một đôi mắt phượng lạnh như băng ấy, trong đó lạnh đến nỗi làm cho những lời kế tiếp hắn muốn nói cũng dừng trong cổ họng.
Công tử đứng dậy, “Đi thôi.”
Huyền y hộ vệ kéo gầy gò hộ vệ, đi theo sau hắn.
……
Hồ Minh Kính, năm nào cũng có thuyền hoa du ngoạn, xuân hạ thu đông cảnh vật đều vui vẻ.
Một con thuyền so với những thuyền hoa khác càng có vẻ khéo léo lại tinh tế lẳng lặng trôi nổi trên mặt hồ, trong thuyền hoa chỉ có năm người, đều là nữ tử.
Lớn tuổi nhất ước chừng mười sáu mười bảy, những người khác cũng khoảng mười bốn mười lăm, lụa trắng bay bay, các nữ tử người người bất phàm, từ cửa sổ điêu khắc mở ra có thể thấy được phong tư thướt tha trong đó, linh lung xinh đẹp.
Trong số đó nữ tử váy thủy lam nằm nghiêng ở trên tháp, bờ môi lúm đồng tiền xinh như hoa, mặt mày như họa, trong lòng ôm một con hoa điêu* nho nhỏ màu trắng, ngón tay thỉnh thoảng đùa nó.
Bạch điêu, trong số điêu là cực kỳ trân quý. Ngàn năm một thuở, nghe nói rất thông linh, cả đời chỉ nhận thức một chủ.
Bốn nữ tử phấn y cười rộ xem nữ tử đùa bỡn bạch Điêu Nhi rất vui vẻ, trong đó nữ tử dung mạo tú lệ, mắt hạnh phấn môi, còn có một đôi thu thủy linh động tử hướng nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư đang theo sau chúng ta.”
“Nàng muốn cùng thì liền cùng đi, chỉ cần nàng không gây chuyện, cũng không cần đi quản, miễn cho quấy rầy hưng trí của chúng ta.” nữ tử áo lam đùa bỡn bạch Điêu Nhi lẩm bẩm không thèm để ý, trong tay cầm một khối điểm tâm liền hướng bên trong miệng nó, nhìn thấy bạch Điêu Nhi bị nghẹn, cuống quít nắm nó lên cười hớ hớ vui vẻ nói: “Tiểu Bạch, không cần ăn gấp như vậy, tiền của tỷ tỷ đủ ngươi ăn cả đời!”
“Chi chi chi –” Bạch điêu phồng miệng bắt đầu chạy trốn.
“Ha ha a.” Bốn nữ tử xem bộ dáng nó đáng yêu đều không khỏi cười thành tiếng.
Bốn người này không ai khác, chính là Mục Thanh Lê cùng Xuân Hạ Thu Đông. Ngày thành thân của nàng cùng Thái Tử Quân Vinh Giác càng ngày càng gần, hôm nay thời tiết thuận tiện, mấy người đến đây tới đây hưng trí du hồ. Bạch điêu này cũng do Thái Tử vì vị hôn (chưa cưới) Thái Tử phi đi tìm, việc này truyền ra nhất thời giết chết người bên ngoài, nghĩ thầm Thái Tử thiện tâm ôn nhu, thật sự cùng An Vương lúc trước không thể so sánh. Mục Thanh Lê này có đức hạnh gì, lại được yêu thương đến như thế?
Bắt được bạch điêu, Mục Thanh Lê đem đặt ở trong lòng, chợt buồn ngủ, nghiêng đầu hướng Liên Hạ nhàn nhàn cười: “Liên Hạ, đàn một khúc đi.”
“Được.” Liên Hạ nhã thanh đáp ứng, đứng dậy đi lấy đàn cổ đến đây. Nghiêng thân ngồi ở trên thảm mềm, phấn y bốn phía, đàn cổ đặt trên bàn hai chân, năm ngón tay thiên thiên đàn tấu.
Khúc linh tịnh thanh mĩ, giống như đặt mình trong thiên sơn vạn thủy, tuyền khê bích thảo, khô mộc nảy sinh, cảnh sắc tự nhiên dạt dào, thoải mái vui vẻ.
Tiếng đàn theo gió đi ra ngoài, toàn bộ tiếng ồn ào trên hồ Minh Kính cũng nhất thời im lặng rất nhiều, thẳng đến yên tĩnh, mỗi người đang say mê trong đó.
Nhưng vào lúc này, một đạo tiếng tiêu cùng đến, tiếng tiêu giống như ti trúc phá phong (đàn sáo xé gió), cùng phối hợp tiếng đàn không hề có khe hở, giống như hai người trong lúc đó vốn là nhất thể, hai khúc này hỗ trợ lẫn nhau. Tiếng tiêu này vừa tới, giống như xuân vũ nhuận vạn vật, sinh sô nảy nở, hoàn toàn thảo mộc.
Liên Hạ đáy mắt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hướng Mục Thanh Lê trên tháp, trong đó cũng có thưởng thức, bội phục. Nàng đang đàn khúc này vốn do Mục Thanh Lê chỉ, nay đột nhiên tiếng tiêu hợp tấu như thế lại rất hợp, thật sự quỷ dị, cứ như thế, tiếp tục hợp tấu, hay là dừng lại?
Mục Thanh Lê thần sắc cũng ngớ ra, đối Liên Hạ nhẹ nhàng gật đầu, lẳng lặng nheo đôi mắt lại. Khúc nhạc này, hợp tấu này, rõ ràng chính là Thục Sơn phái sở giáo ‘Thanh mộc tế vũ’ khúc đầy đủ. Thanh mộc tế vũ chi khúc vốn là cầm tiêu hợp tấu, nhưng nàng chỉ biết đánh đàn, cũng không thổi tiêu, cho nên chỉ dạy Liên Hạ khúc nhạc nàng lúc trước phi thường yêu thích này.
Nay làm sao có thể có người hợp tấu hợp như vậy, thậm chí tài nghệ so với Liên Hạ rất cao, cuối cùng Liên Hạ ngược lại trở thành tô điểm.
Một khúc cuối cùng, trán Liên Hạ lấm tấm một ít mồ hôi, trong mắt lại tất cả đều là gặp được tri kỷ bình thường sáng rọi, nhẹ nhàng thở dài: “Tài nghệ tiếng tiêu người này e là đến tiêu chuẩn tông sư, thật sự nô tỳ không thể so sánh được.” Nhìn về phía Mục Thanh Lê, chờ một chút lại nói: “Nếu là tiểu thư cùng hắn hợp tấu mới là thật Thiên Âm (âm thanh tự nhiên) chi khúc.” Lúc trước khi Mục Thanh Lê đàn qua khúc này, nàng chấn kinh vì Thiên Âm, thỉnh cầu Mục Thanh Lê đem khúc này dạy cho nàng.
Mục Thanh Lê lắc đầu, ánh mắt hướng cửa, cười nói: “Liên Hạ, có người muốn tới, đi ra ngoài ứng phó một chút.”
“Dạ.” Liên Hạ gật đầu, đẩy cửa rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài mặt hồ không ít thuyền hoa đến gần nơi các nàng, lúc này vừa thấy Liên Hạ quần áo phấn trang xuất hiện. Nàng mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt như minh châu mĩ ngọc, trong ánh mắt lúc đó mờ mờ ảo ảo. Gió nhẹ từ từ thổi bay sợi tóc đen của nàng, nàng hơi hơi cười yếu ớt, đưa tay vén tóc ra sau tai, nhíu mày cười, giơ tay nhấc chân đều thanh lịch thanh uyển.
Chung quanh thuyền hoa xuất hiện âm thanh nam tử tán thưởng, còn có ước hẹn, phần nhiều là hỏi có phải nàng chính là người đánh đàn hay không.
Liên Hạ đối nhân vật xuất hiện chung quanh thuyền hoa chậm rãi thi lễ, thanh nhã mỉm cười nói: “Các vị chen chúc chỗ này như thế, thuyền hoa ta nho nhỏ có thể không thể tiếp tục hành tẩu.”
“Là chúng ta mạo phạm cô nương, ta đây liền tản ra.” Trong một con thuyền thuyền hoa phía trước nam tử áo xanh thẳng tắp nhìn Liên Hạ hữu lực nói, xoay người liền đối thuyền phu phân phó, chờ thuyền phu có động tác, mới quay đầu đối Liên Hạ tỏ ý cười.
Liên Hạ nhợt nhạt cười đáp.
Cái thuyền hoa khác cũng chậm chậm tản ra, nhưng cũng có người bá đạo bất động, nói thẳng: “Vị cô nương này rất xinh đẹp, chẳng những quốc sắc thiên hương, lại có thể tấu âm thanh của tự nhiên như vậy, không biết cô nương có thể có nhã hứng cùng tại hạ tâm tình một phen.”
Liên Hạ nhìn về phía người nọ, ăn mặc phú quý, thần sắc ngả ngớn, không chút nào che giấu dâm tà. Nhã hứng? Tâm tình? Chỉ bằng hắn? Liên Hạ đáy mắt phát lạnh, vẻ mặt kiêu căng, cười nói: “Công tử cũng thật hiểu được nhã (nhã = con quạ/ nhã nhạc)?” Nàng tuy là tỳ nữ, chính là một người tỳ nữ của Mục Thanh Lê, trong lòng nàng kiêu ngạo không đáng hạ thấp vì một người. Đối với người không thích, nhất là người đối chính mình có mục đích, trước giờ chưa từng hoà nhã.
Nam tử kia sắc mặt nhất thời tím tái như gan heo, đang muốn chửi ầm lên, nhưng mà “Sưu” một thanh kiếm đột nhiên cắm vào bắp chân của hắn.“A a a!” Phú quý nam tử thống khổ kinh hô, quỳ xuống.
Mọi người đều kinh ngạc, Liên Hạ cũng sửng sốt.
Phú quý nam tử gào thét: “Thằng nhóc nào làm, lăn ra đây cho lão tử!” Vừa mới kêu xong, một đạo thân ảnh xuất hiện ở bên người của hắn, đưa tay rút kiếm trên bắp chân hắn ra, âm thanh bình tĩnh như máu tươi trên thân kiếm: “Thêm một câu nữa, giết ngươi.”
Phú quý nam tử bị sát khí dọa sợ, sắc mặt nhất thời xanh trắng, nghẹn miệng không nói. Nam tử cầm kiếm cũng xoay người rời thuyền hoa của hắn, ở bình tĩnh đạp nhẹ vài cái trên mặt hồ, liền dừng ở một chiếc bè nho nhỏ thuyền đang chậm rãi đến, thu kiếm giắt ở thắt lưng, cẩm sào trúc thật dài trúc lẳng lặng khua.
Trên bè trúc hành động thoải mái, ngay lều trúc trung tâm trung ương, hé ra một bàn thấp, trên bàn duy nhất chỉ có một bình trà thanh hoa. Một bàn tay bạch ngọc, đang áp chế một cái ngọc tiêu màu xanh khắc hoa, ngọc tiêu xanh đậm cùng với ngón trỏ mang nhẫn ngọc lục bảo sắc to lớn, làm nổi bật ngón tay thon dài này không hề tỳ vết nào.
Liên Hạ trong lòng không khỏi dâng lên cao hứng gặp tri kỷ lương tài. Người này chính là người cùng nàng hợp tấu? Nàng không khỏi muốn thấy rõ dung mạo người này. Đáng tiếc bên ngoài bè trúc có cách rèm gấm, chỉ có thể nhìn thấy người nọ mặc áo dài thanh lan, cằm như điêu khắc, chắc là một vị công tử trẻ tuổi.
Bè trúc tới gần, hộ vệ cầm kiếm buông sào trúc lui ra một bên.
Nam tử cầm ngọc tiêu đứng dậy, thân thủ đừng mở rèm cẩm liêm, khom người tóc đen trút xuống, từ giữa đi ra. Hắn thân pháp vô cùng tốt, lơ đãng đã đứng trên thuyền hoa, ngay trước mặt Liên Hạ.
Liên Hạ cười yếu ớt, vừa muốn hướng hắn nói không cho phép hành vi vô lễ trên thuyền hoa. Nhưng vừa ngẩng đầu thấy rõ khuôn mặt trước mắt, không khỏi ngây ra một chút.
Công tử như ngọc. Hắn sinh đắc cực tốt, giống như lãnh ngọc ẩn sâu trong băng sơn, lạnh lẽo cũng không bức người. Đôi mắt hắn đẹp như tạc, lạnh như băng, dạt dào sương mù, lại thêm một viên lệ ch dưới mắt làm cho tâm người khác bất giác sa vào.
Công tử mấp máy môi đỏ :“Người nào chỉ cho ngươi khúc nhạc này ?”
Liên Hạ hoàn hồn, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Hắn làm sao biết khúc nhạc này do người khác chỉ? “Vị công tử này vì sao cho rằng khúc nhạc lúc nãy là do người khác sở giáo?”
Công tử hạ mi, trầm mặc một hồi, khẩu khí ngược lại mơ hồ mà khẳng định: “Cảm giác không đúng, không phải ngươi, nên có người khác.”
Liên Hạ nghe cũng không hiểu, cảm giác? Chỉ bằng cảm giác liền khẳng định? Thấy thần sắc thế này của hắn, giống như chính hắn cũng không hiểu được .
Công tử nhìn về sương phòng phía sau nàng.
Liên Hạ tâm tư minh bạch, liếc mắt liền hiểu được hắn nhìn ra sương phòng có người. Đôi mắt nhìn công tử tự nhiên có hảo cảm, hơn nữa vừa mới cùng hắn cầm tiêu hợp tấu một phen, tài nghệ dùng tiêu ngọc của hắn làm cho nàng bội phục và vui vẻ. Cười yếu ớt, nghiêng người hướng sương phòng nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, khả nguyện cùng vị công tử này gặp mặt?”
Công tử bộ dạng phục tùng nhìn về phía Liên Hạ: “Tạ cô nương.” Mặc dù bình thản, cũng không khó nghe ra trong đó rõ ràng có lòng biết ơn.
Liên Hạ mỉm cười, việc này nói giúp cũng không tính là giúp, hắn hiện tại trên thuyền hoa, cho dù chỉ là một khách nhân. Nàng nếu không thể trục khách, chỉ có thể hỏi chủ nhân.
Trong cửa truyền ra âm thanh tùy ý lười biếng: “Cho hắn vào đi.”
Công tử vừa nghe đến thanh âm này, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc hiểu ra. Liên Hạ bên cạnh không chú ý tới điểm này, đưa tay làm độnt tác mời : “Công tử, thỉnh.”