Lưu Kinh hôn mê bất tỉnh không biết đã bao lâu, hắn ở trong trạng thái ngủ say đồng thời chìm vào một giấc mộng rất kỳ lạ.
Trong giấc mộng, hắn thấy mình đang ở một nơi không rõ là chỗ nào? Chỉ thấy ở xung quanh không gian toàn là màu xanh, không thấy mặt đất hay là mặt trời đâu cả. Mà cơ thể hắn thì lơ lửng trên không, phiêu phù bất định.
Không những thế, ngay ở bên cạnh lại xuất hiện một người khác giống hắn y như đúc, đối phương cũng đang phiêu phù bất định ở phía đối diện trước mặt hắn.
Nhìn bề ngoài hai người giống nhau như hai giọt nước, điểm khác nhau duy nhất giữ hai người là, một người thì da đen, còn một người da trắng.
Tất nhiên Lưu Kinh là người da trắng rồi.
Lưu Kinh chăm chú nhìn đối phương, thấy đối phương giống mình như vậy, hắn rất ngạc nhiên và hiếu kỳ.
Không chỉ riêng hắn có biểu hiện như vậy, mà người ở đối diện cũng có biểu hiện không khác gì hắn là mấy.
“Ngươi...ngươi là ai vậy? Sao ngươi giống ta quá vậy?” Lưu Kinh nhất thời không để ý đến hoàn cảnh xung quanh mình nữa, tinh quang trong hai mắt hắn lóe lên, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn người ở phía đối diện lắp bắp hỏi.
“Ngươi hỏi ta là ai? Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đấy?” Nghe thấy Lưu Kinh hỏi vậy, người ở phía đối diện hắn cũng cảm thấy tò mò hỏi lại.
“Ngươi...ta là Lưu Kinh, ta thấy ngươi ngoại trừ có làn da đen ra thì còn lại vóc dáng và khuôn mặt đều rất giống ta, không biết chuyện này là thế nào a?” Lưu Kinh thấy đối phương hỏi vậy, vẻ mặt hắn hơi ngẩn ngơ, hơi lưỡng lự một hồi mới nói.
“Ồ! Ta cũng là Lưu Kinh...Ngươi quả thật rất giống ta, không lẽ ta và ngươi có liên quan tới nhau? Chưa biết chừng hai chúng ta vốn dĩ chính là một...” Nghe Lưu Kinh nói vậy, người ở đối diện hắn tỏ ra kinh ngạc, hơi suy nghĩ một chút hắn nói.
“Sao lại có chuyện này chứ? Còn nữa, rốt cuộc đây là chô nào? Tại sao ta lại ở đây?” Lưu Kinh nghe đối phương nói vậy, vẻ mặt hắn tỏ ra rất cổ quái nói.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Lưu Kinh da đen hơi nhíu mày cười khổ nói.
“Điều này...”
Tiếp đó hai người không lên tiếng hỏi nhau điều gì nữa, cả hai cứ như vậy đứng lơ lửng trên không, mặt đối mặt nhìn nhau.
Thời gian không biết trải qua bao nhiêu lâu. Đột nhiên một đạo hắc khí không biết từ đâu xuất hiện, nó bay vụt đến cách chỗ hai người bọn Lưu Kinh đang đứng khoảng mười trượng thì dừng lại.
Đạo hắc khí lơ lửng trước mặt hai người, sau đó nhộn nhạo lên một hồi, liền biến thành một lão giả già nua, trên mặt tràn đầy tang thương, ước chừng khoảng bảy tám mươi tuổi.
Lão giả này không phải ai khác, lão chính là kẻ đang có ý định chiếm đoạt thân thể của Lưu Kinh.
"Hắc hắc! Đúng là người mang Thánh Thể có khác, nguyên thần lực rất mạnh mẽ. Không ngờ ngay cả tâm ma cũng sinh ra nguyên thần riêng của nó. Cắn nuốt hai ngươi đúng là đại bổ cho lão phu đấy." Lão giả híp mắt nhìn hai người bọn Lưu Kinh mừng rỡ cười nói.
Lão giả vừa nói xong, không đợi cho hai người bọn Lưu Kinh có động tác gì. Toàn thân lão đột nhiên hắc mang lóe lên, bên cạnh lão liền xuất hiện thêm một người nữa giống lão như đúc.
Hai lão giả nhếch miệng lên cười, không hề chần chừ liền mỗi người một mục tiêu, lao vào hai người bọn Lưu Kinh.
Lão giả xuất hiện quá đột ngột, lại có những lời nói không mấy thiện trí, khiến cho hai người bọn Lưu Kinh kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lão giả vừa xuất hiện đã ra tay.
"Không tốt!"
Phản ứng quá chậm, bọn Lưu Kinh chỉ kịp đồng thời hô lên một tiếng. Ngay lập tức đã bị lão giả nhập vào cơ thể.
Lão giả nhập vào cơ thể của hai người, khiến cho cả hai không thể nhúc nhích được, trên khuôn mặt của hai người tỏ ra nhăn nhó rất khó chịu, dù muốn giãy dụa kêu gào nhưng cũng không thể làm được.
Theo thời gian trôi qua, toàn thân hai người dần bị hắc khí màu đen bao chùm, ai nấy đều phải chịu thống khổ rất khốc liệt.
Ở ngoài nhìn vào, cơ thể hai người đang dần bị hắc khí của lão giả bao phủ hết toàn thân, nhưng bọn họ không thể làm được gì cả.
Chính xác mà nói, bọn Lưu Kinh đã bị lão giả khống chế và đang bị lão cắn nuốt thôn phệ cơ thể.
Căn bản Lưu Kinh chỉ là một người bình thường. Cho nên đối với lão giả, hắn chỉ như là một con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm thịt mà thôi.
Cảm thấy cơ thể của mình sắp bị đối phương thôn phệ hết. Trên mặt hai người bọn Lưu Kinh toát lên vẻ không cam lòng.
"Không! Không! Ta không thể chết được."
Lưu Kinh thấy cơ thể mình đã bị hắc khí chiếm cứ lấy toàn bộ, chỉ còn lại duy nhất cái đầu là còn nguyên. Ẩn sâu trong linh hồn của hắn không cam lòng. Hắn ngửa mặt lên dùng hết tiềm lực còn sót lại trong cơ thể hét một tiếng thật lớn.
Tiếng hét của Lưu Kinh vang lên, dường như đã kích thích cái gì đấy ở xâu bên trong cốt tủy của hắn.
Đột nhiên, không gian xung quanh hai người nhộn nhạo một hồi. Ngay sau đó, từ bốn hướng khác nhau liền xuất hiện bốn sợ xích màu vàng kim, chúng lấy tốc độ nhanh như chớp giật, kích bắn lao thẳng vào cơ thể hai người bọn Lưu Kinh.
Bốn sợi xích chia làm hai cặp, mỗi cặp đâm xuyên vào cơ thể hai người.
Cả bốn sợi xích đột nhiêu kim quang lóe lên liền biến ảo ra thành hàng trăm, hàng ngàn vạn những sợi kim tuyến vàng óng lấp lánh. Chúng đâm xuyên bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của hai người vào trong.
Một khắc sau, toàn bộ hắc khí trong cơ thể hai người đều bị đám sợi kim tuyến xiết chặt chói buộc lại, và lôi ra khỏi cơ thể của hai người.
"Không..."
Cùng lúc đó, một tiếng hét thảm không cam lòng của lão giả từ bên trong đám hắc khí bị kim tuyến giam cầm vang lên truyền ra.
Nhưng lão giả cũng chỉ hét lên một tiếng, rồi cũng không thấy có động tĩnh gì nữa.
Những sợi kim tuyến đem toàn bộ đám hắc khí vây khốn lại vào bên trong, sau đó chúng biến ảo thành một cái lồng được dệt bằng kim tuyến lơ lửng trước mặt hai người bọn Lưu Kinh.
Từ ngoài nhìn vào thì thấy, bên trong lồng kim tuyến một lão giả đang nằm bất tỉnh ở đấy. Xung quanh người lão, hắc khí lượn lờ bất định, nhưng không thể tiếp xúc được tới khung lồng kim tuyến.
Bên cạnh đó, hai người bọn Lưu Kinh cũng không khá hơn là mấy, bọn họ cũng bất tỉnh nhân sự nằm phiêu phù trên không. Nhìn vào hai người, thấy khí sắc không được tốt cho lắm.
...
Thời gian lại không biết trôi qua bao lâu.
Lúc này, Lưu Kinh đã tỉnh táo, khí sắc trên mặt cũng đã hồng hào trở lại. Hắn đang đứng trước lồng kim tuyến, đưa ánh mắt tò mò nhìn lão giả đang nằm bên trong đó, thi thoảng lại gãi đầu như là đang suy nghĩ điều gì vậy.
Mà người giống Lưu Kinh như đúc bây giờ lại không thấy đâu nữa. Chỗ này chỉ có hắn và lồng kim tuyến kia mà thôi.
Một lúc sau, tâm thần Lưu Kinh khẽ động. Hắn phát hiện, lão giả nằm bên trong lồng kim tuyến đã tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy, lão giả liếc mắt đảo qua một lượt. Lão chợt giật mình khi nhìn thấy xung quanh bên ngoài cơ thể mình bị một cái lồng bằng kim tuyến vây khốn lại.
Cảm giác được luồng ba động phát ra từ cái lồng kim tuyến, đột nhiên toàn thân lão run lên kịch liệt, trên mặt lão biểu hiện vẻ sợ hãi đến cực điểm, như thể lão đang không dám tin vào mắt mình điều gì đó vậy.
"Cái này... Tứ Dương Khốn Ma Tỏa? Không đúng là Tứ Âm Khốn Ma Tỏa?" Lão giả run rẩy, lắp bắp kinh hãi kêu lên.
"Này lão bá, ông là ai? Sao lại nhốt mình trong cái lồng này thế." Lưu Kinh thấy biểu hiện của lão giả như vậy. Hắn không hiểu gì cả, vội lên tiếng hỏi.
Nghe được giọng nói từ bên ngoài vọng vào, toàn thân lão giả chấn động. Lão quay đầu nhìn qua một bên, thì thấy Lưu Kinh đang hiếu kỳ nhìn mình.
"Ngươi..."
Nhìn thấy Lưu Kinh không hề tổn hao gì, còn mình hiện đang vây khốn bên trong lồng kim tuyến. Nhất thời lão giả tỏ ra tức giận, nhưng không thể nói lên được gì.
Thời gian trôi qua ước chừng uống cạn một ly trà, cuối cùng lão giả cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh, lão nhìn Lưu Kinh với ánh mắt không cam lòng.
"Ài! Không nghĩ tới, cơ thể tiểu tử này là 'Thánh Thể' thế nhưng lại có thêm cả Tứ Âm Khốn Ma Tỏa được hình thành từ cốt tủy của hắn nữa. Vận khí của mình thật tồi tệ." Lão giả cười khổ một tiếng không biết nói gì hơn, sau đó lâm vào trạng thái trầm mặc. Đồng thời lão lục lọi trong ký ức tìm tòi điều gì đó, thở dài thầm nghĩ.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?" Nửa ngày sau, phát hiện Lưu Kinh không nhận ra mình, không nhớ những gì đã xảy ra lúc trước. Lão giả có chút khó hiểu trong lòng, nhưng rất nhanh lão liền mừng thầm, vội lên tiếng hỏi.
"Ta họ Lưu tên Kinh, thế còn ông?" Lưu Kinh thấy lão giả lên tiếng hỏi mình, mỉm cười nói.
"Lưu Kinh?...ngoại hiệu của ta là Thiên Ngoại Ma Quân, tên thật là Dương Trung." Lão giả tự đánh giá một chặp nói.
"Ồ! Ngoại hiệu của ông nghe có vẻ hoành tráng a? Nhưng thôi, cứ gọi tên của ông cho dễ thì hơn. Ông là Dương Trung? Vậy tôi cứ gọi ông là Dương Lão đi, ông thấy thế nào?" Lưu Kinh hơi kinh ngạc nói.
"Được! Vậy cứ theo ý tiểu tử ngươi đi." Lão giả Dương Trung nghe vậy hơi nhíu mày nói.
"Phải rồi Dương Lão, sao ông lại bị nhốt ở trong cái lồng này?" Lưu Kinh nhìn Dương Trung mỉm cười nói.
"Hừ! Không phải là do tiểu tử ngươi ban cho ta đó sao?" Dương Trung nghe vậy, trong lòng có chút tức giận nói.
"Là ta sao? Có thật không đấy? Sao ta có thể chứ?" Nghe Dương Trung nói vậy, Lưu Kinh tỏ ra kinh ngạc hỏi.
"Hừ! Ở đây chỉ có ta và ngươi, không còn ngươi thì còn ai ở đây chứ? Có điều có nói ra thì ngươi cũng không hiểu được ngay. Ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe sau." Dương Trung hừ một tiếng nói.
"Ta vẫn không hiểu! Nhưng thôi, ông đã nói vậy thì để lúc khác nói ta nghe cũng được. Ý! Phải rồi, sau này cũng chẳng biết khi nào có thể gặp lại ông a? Ta còn phải trở về Vô Ưu Cốc nữa, nếu không đám người A Phúc ca sẽ lo lắng cho ta." Lưu Kinh nghĩ ngợi nói.
"Ngươi yên tâm! Từ nay trở đi ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Trừ khi ngươi chết, ta cũng sẽ chết, hoặc ngươi giết ta, còn không thì hai chúng ta lúc nào cũng đồng hành cùng nhau đấy." Dương Trung nói.
"Hả? Sao lại như vậy? Tại sao ông lại nói thế? Ta và ông đâu có quan hệ gì đâu? Tại sao ông lại theo tôi như vậy?" Nghe Dương Trung nói vậy, Lưu Kinh giật mình kinh hãi hỏi dồn mấy câu.