“Đến rồi! Đến rồi!”
Tiểu nhị bưng một mâm thức ăn từ dưới bếp đi đến bên cạnh bàn của Bạch Hà Tử, mặt mày cười rạng rỡ.
“Bà chủ, Bạch tiên sinh, hai vị, mời dùng…”.
Tiểu nhị nhanh tay đặt toàn bộ thức ăn xuống bàn, nói một câu, sau đó vội lui xuống.
Hạnh Liên mỉm cười nhìn tiểu nhị, rồi quay sang Bạch Hà Tử nói: “Trước hết tiên sinh và hai vị huynh đệ cứ tự nhiên ăn uống thật no say đã, tiểu nữ sẽ ở trên lầu ba đợi ngài.”
Nói xong, Hạnh Liên liền đứng dậy quay đầu bước đi, trước khi đi nàng còn đảo mắt liếc qua người Lưu Kinh một cái, rồi đi đến bên cạnh tiểu nhị dặn dò vài câu.
Sau đó nàng chậm rãi bước lên cầu thang, chẳng mấy chốc đã lên tới lầu ba.
Đợi cho bóng dáng Hạnh Liên khuất sau bậc cầu thang dẫn lên lầu ba, Bạch Hà Tử thở dài một tiếng, nói.“Được rồi! Chúng ta cứ ăn uống no say cái đã rồi tính tiếp, đã mấy ngày nay chỉ ăn lương khô bụng ta cũng cảm thấy khó chịu rồi.”
Nhìn những đĩa thức ăn trên bàn, không có món nào không phải là sơn hào hải vị, mùi thơm của thức ăn xộc lên mũi của Lưu Kinh, khiến cho hắn phải nuốt nước miếng ừng ực. Vừa rồi còn có Hạnh Liên ở đây, nên hắn không dám có biểu hiện gì chỉ dám ngồi im không nhúc nhích. Lúc này nàng không còn ở đây nữa, hắn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của những món ăn trên bàn, liên tục nuốt nước miếng “ừng ực” vào trong bụng.
Vừa nghe Bạch Hà Tử nói xong, Lưu Kinh không hề tỏ ra ngại ngùng hay do dự, liền cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào mồm. Bạch Hà Tử và A Phúc thấy hành động của Lưu Kinh như vậy, hai người đảo mắt nhìn nhau một cái, rồi nhìn Lưu Kinh cười ha hả.
Lưu Kinh thấy vậy, cũng nhìn hai người cười lớn. Ba người nhìn nhau cười một chặp, sau đó không hề khách khí, mỗi người một bát một đũa cùng nhau ăn.
Những thực khách ở bên cạnh bị tiếng cười của ba người khiến cho bọn họ một hồi kinh ngạc, nhưng khi nhìn qua thấy ba người đang hăng say ăn uống, nhìn chẳng khác gì người đã lâu chưa được ăn cơm vậy, bọn họ chỉ khẽ lắc đầu cười khẩy.…
Sau khi ăn xong, Bạch Hà Tử kêu tiểu nhị đến thu dọn, đồng thời lấy một ấm trà ngon, rồi ba người cùng nhau ngồi uống trà, nghỉ ngơi.
“Thế nào? Cậu ăn ngon miệng chứ?”
“Vâng! Cháu ăn rất ngon. Quả thật từ hồi bé đến giờ, cháu chưa được ăn bữa nào ngon đến như vậy. Những thứ này chắc tốn nhiều tiền lắm phải không ạ.” Lưu Kinh cầm ly trà lên hớp một hớp hết cả ly trà, tươi cười nói.
“Ha ha. Tất nhiên là tốn nhiều tiền rồi. Nhưng đệ cứ yên tâm, chúng ta ăn ở đây không phải mất tiền. Sau này nếu đệ muốn ăn thì cứ tới đây, tha hồ ăn uống mà không phải trả tiền.” Thấy Lưu Kinh hỏi, A Phúc ngồi bên cạnh cười lớn nói.
“Chuyện này là thật? A Phúc ca, huynh không phải nói đùa đệ đấy chứ? Làm gì có chuyện người ta để cho mình ăn không, không phải trả tiền.” Lưu Kinh nghe A Phúc nói, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, cảm thấy hiếu kỳ hỏi lại.
“Ta việc gì phải gạt đệ chứ? Không tin thì đệ cứ hỏi tiên sinh đi.” A Phúc nâng chén trà lên, hớp lấy một ngụm nhìn Lưu Kinh rồi liếc mắt qua Bạch Hà Tử nói.
Nghe hai người nói chuyện, Bạch Hà tử tủm tỉm cười, đến lúc A Phúc quay sang nhìn y, y mới đảo mắt nhìn Lưu Kinh nói.“Đúng như A Phúc nói, cậu đã đi theo ta, cũng có thể coi như đã là người của bổn phái. Lại cộng thêm quan hệ với ta, từ nay về sau cậu có thể tùy tiện ra vào chỗ này, ăn uống ngủ nghỉ không phải mất tiền, toàn bộ được miễn phí. Có điều…”
Nghe Bạch Hà Tử nói đến đây, hai mắt Lưu Kinh trợn tròn, không đợi y nói hết câu, hắn vội lên tiếng hỏi. “Những điều thúc nói là thật? Còn có điều sao ạ?”
“Ha ha. Tiểu tử ngươi không phải sốt ruột như vậy. Có điều, trước đó ngươi phải vượt qua khảo hạch của bổn phái, chính thức gia nhập làm đệ tử bổn phái trước đã.” Thấy bộ dạng của Lưu Kinh như vậy, Bạch Hà Tử mỉm cười nói.
“Còn phải vượt qua khảo hạch, gia nhập bổn phải? Chẳng phải thúc nói là chỉ cần đi theo thúc là được sao? Mà “bổn phái” thúc nói đến, không lẽ là một môn phái nào đó trên giang hồ? Mà thúc lại là một nhân vật tầm cỡ trong đó?” Lưu Kinh lẩm bẩm trong mồm, nghĩ ngợi một chút, hỏi.
“Đúng vậy! Tiểu tử cậu đúng là thông minh a! Mặc dù cậu theo ta, ta có thể giúp cậu nhận lấy một cái danh phận là “đệ tử ngoại môn” hay "đệ tử nội môn" cũng được. Tuy nhiên, ta vẫn muốn cậu dùng chính thực lực của mình gia nhập vào vẫn hơn, bất đắc dĩ nếu cậu không qua được thì ta sẽ đứng ra làm chủ. Ý của ta là như vậy, không biết ý cậu thì thế nào có muốn thử sức của mình không? Còn về “bổn phái” mà ta đã nhắc tới, đó chính là Hằng Nhạc Phái.” Bạch Hà Tử thoáng suy nghĩ một chút, nói.
“À! Thì ra là thế! Thúc đã nói vậy thì cháu cũng muốn thử xem thế nào. Còn về Hằng Nhạc Phái? Hằng Nhạc Phái…Có phải là môn phái lớn nhất ở Giang Nam thuộc Tùy Châu không ạ?” Lưu Kinh gật đầu tỏ ra đã hiểu, suy ngẫm một chặp, như nhớ tới đã từng nghe tới Hằng Nhạc Phái ở đâu rồi, hắn liền lên tiếng hỏi.
“Ồ! Cậu đã nghe về Hằng Nhạc Phái?” Bạch Hà Tử kinh ngạc hỏi.
“Vâng! Trước kia ở trong thôn cháu thi thoảng cũng tới chỗ Trương Lão Đầu ở phía cuối thôn nghe lão kể về cuộc sống ở bên ngoài, và đặc biệt là thế giới giang hồ mà xoay quanh đó có rất nhiều môn phái nữa. Trong đó có lần cháu cũng nghe lão nói qua về Hằng Nhạc Phái rồi” Lưu Kinh gật đầu, nhớ lại nói.
“Ồ! Thì ra là thế, xem ra Trương Lão Đầu mà cậu nói cũng là người trong giang hồ a?” Nghe Lưu Kinh nói, Bạch Hà Tử hơi kinh ngạc hỏi.
“Cháu cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói Trương Lão Đầu trước đó không phải là người trong thôn, lão là người ở nơi khác tới, rất có thể trước kia lão cũng là người trong giang hồ như thúc nói. Nếu không thì lão cũng sẽ không biết nhiều chuyện về giang hồ như vậy đâu.” Lưu Kinh gãi gãi đầu nói.
“Ha ha! Có lẽ là vậy rồi.” Bạch Hà Tử nghe Lưu Kinh nói xong, cười lớn nói.
Nói xong, Bạch Hà Tử vẫy tay gọi một tiểu nhị đến nói nhỏ vài câu, sau đó quay sang Lưu Kinh nói.“Lưu Kinh, cậu hãy đi nghỉ trước a! Ta còn có chút chuyện cần giải quyết.”
“Vâng!”
“Tiểu nhị, ngươi dẫn đường cho cậu ấy về phòng nghỉ ngơi trước đi!” Lưu Kinh đáp ứng, Bạch Hà Tử gật đầu tỏ ra hài lòng, rồi quay sang tiểu nhị đứng bên cạnh nói.
“Vâng! Công tử mời!” Tiểu nhị vâng một tiếng, rồi quay sang Lưu Kinh nói.
Trong lòng suy đoán Bạch Hà Tử dường như có chuyện gì đấy cần làm gấp, nên mới bảo mình đi nghỉ trước. Vì vậy hắn không hề do dự mà đáp ứng ngay.
Căn bản trải qua mấy ngày ngồi trên xe ngựa vượt qua một chặng đường khá xa, từ lúc đó đến nay chưa được một giấc ngủ nào thoải mái cả, cơ thể của hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Cho nên nhân cơ hội này hắn cũng muốn hảo hảo tranh thủ nghỉ ngơi một chút cho thoải mái.
Trong đầu nghĩ vậy, Lưu Kinh thò tay với lấy bọc hành trang ở dưới chân, rồi đứng dậy đi theo tiểu nhị vòng ra phía sau.
Đợi cho Lưu Kinh và tiểu nhị rời đi, Bạch Hà Tử quay sang phân phó cho A Phúc vài câu. A Phúc nghe xong, vội đứng dậy chắp tay chào Bạch Hà Tử, rồi quay người đi ra khỏi Nam Dương Lầu.
Xong đâu đấy, Bạch Hà Tử cũng đứng đậy, quay người hướng cầu thang bước tới. Trước khi đi, y còn không quên uống hết ly trà còn giở đang cầm trong tay.
...
“Công tử! Mời!”
Đi theo tiểu nhị vòng qua hai con đường nhỏ, đi lên tầng thứ ba ở lối sau tửu lâu. Đến trước một gian phòng có ghi số hai ở trước cửa, tiểu nhị mở cửa phòng, khom người cung kính nói.
Lưu Kinh không nói gì, khẽ gật đầu rồi bước vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, hai mắt Lưu Kinh mở to ra hết cỡ, mồm thì chữ “o” nhìn không gian xung quanh gian phòng.
Bên trong gian phòng được bày biện rất hoa mỹ, ở giữ có một bộ bàn ghế được làm bằng gỗ, không biết là gỗ gì nhưng nhìn qua cũng biết được nó được làm bằng một loại gỗ quý hiếm.
Trên bàn còn có một bộ ấm trà bằng sứ được chế tác rất tinh xảo, nhìn rất bắt mắt. Bên cạnh cửa sổ còn có một chậu cây cảnh nhỏ, phía trên tường được treo vài bức tranh phong thủy rất đẹp, lui vào bên trong là giường ngủ.
Trên giường được trải một tấm đệm rất giày, tuy nhiên khi Lưu Kinh đặt tay khẽ ấn xuống tấm đệm thì thấy nó rất mềm mại chứ không cứng như với vẻ bề ngoài của nó.
Có thể nói, một gian phòng như thế này có nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình được ở trong đó.
Bởi vì tất cả những đồ đạc ở trong phòng, không có cái nào là không phải đồ quý giá đắt tiền cả...
Thấy Lưu Kinh tỏ ra kinh ngạc, tiểu nhị đứng ở bên cạnh khẽ cười nói: “Công tử? Ngài thấy gian phòng này thế nào?”
“Tốt! Rất tốt!...”Lưu Kinh bị tiểu nhị làm cho giật mình, hắn lấy lại vẻ bình tĩnh nói.
“Nếu vậy thì tiểu nhân xin cáo lui trước, nếu có chuyện gì cần thì ngài cứ lên tiếng gọi, tiểu nhân sẽ túc trực bên ngoài.” Tiểu nhị mỉm cười lấy lòng Lưu Kinh nói.
“Ừ! Ngươi cứ lui ra đi, cũng không cần phải túc trực ở bên ngoài làm gì.” Lưu Kinh nghe vậy, nói.
“Vâng!” Tiểu nhị vâng một tiếng, sắc mặt có chút thay đổi, vội lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
“Ài! Cũng mệt rồi! Làm một giấc cái đã!” Tiểu nhị vừa ra ngoài, Lưu Kinh vứt bọc hành trang để lên mặt bàn, rồi bước tới bên cạnh giường thả người nằm vật xuống, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, trong khi Lưu Kinh vẫn còn đang say xưa chìm trong giấc mộng, thì đột nhiên hắn bị đánh thức bởi tiếng gọi ở bên ngoài vọng vào.
“Công tử! Công tử, Bạch tiên sinh cho mời.”
Bị tiếng gọi làm cho tỉnh mộng, Lưu Kinh bật người ngồi dậy ngáp dài một tiếng, hai tay hắn giang rộng ra làm một vài động tác vận động.
“Ta biết rồi!”