Vài ngày sau đó.
Đúng như ước hẹn, Vương Thiết Đản đã đến Vô Ưu Cốc truyền thụ võ công cho Lưu Kinh.
Lưu Kinh rất vui mừng hồ hởi tiếp nhận, từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ qua là mình sẽ có cơ hội được học võ. Nhiều khi nghe Trương Lão Đầu trong thôn kể về những hiệp khách trượng nghĩa, hành tẩu giang hồ với một thân võ công cái thế đem ra cứu nhân độ thế, trong nội tâm của hắn rất ngưỡng mộ.
Cũng đã có nhiều lần sau khi nghe kể chuyện về, đến đêm ngủ, trong giấc mơ hắn đã mơ thấy mình chính là một trong những vị hiệp khách đó, bộ dạng lúc đấy thật sự rất oai phong.
Vô Ưu Cốc, hậu sơn phía sau vườn dược thảo.
“Thiết Đản thúc, cháu vẫn chưa bái nhập vào làm môn hạ của Hằng Nhạc Phái, thúc dạy cháu võ công như thế này liệu có ổn không?”
“Ha ha. Ổn chứ ổn chứ! Tiểu tử ngươi là người đặc biệt, cho nên không cần câu lệ tiểu tiết như vậy làm gì, mà ta cũng chỉ dạy võ công cho ngươi thôi, chứ không nhận ngươi là đệ tử đâu.” Thấy Lưu Kinh hỏi vậy, Vương Thiết Đản cười sảng khoái nói.
“Như vậy...Thế còn khảo hạch kia cháu có cần phải tham gia không?” Lưu Kinh mừng thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ngơ ngác hỏi.
“Bỏ đi, khảo hạch đó chỉ dùng cho mỗi lần Hằng Nhạc Phái ta chiêu mộ tân đệ tử thôi, nếu như lúc này đang diễn ra sự việc đó thì ta cũng muốn để ngươi thử sức xem thế nào, nhưng còn phải hai năm nữa mới đến lúc bổn phái chiêu mộ đệ tử. Bởi vậy việc này bỏ qua đi, ngươi không cần để ý tới làm gì. Đợi vài hôm nữa Bạch tiên sinh trở về, ta sẽ nói với tiên sinh trực tiếp thu nhận ngươi vào làm đệ tử nội môn cho nhanh.” Vương Thiết Đản xua tay nói.
“Thúc đã nói thế thì cháu đành nghe theo vậy. Chỉ là không biết tư chất của cháu thế nào, liệu có thích hợp để luyện võ không a?” Lưu Kinh thoáng vui mừng, gãi đầu cười nói.
“Ha ha. Điều này thì ngươi khỏi lo, lúc trước ta đã xem qua cho ngươi rồi, tư chất của ngươi cực kỳ tốt, còn tốt hơn cả ta nữa. Nếu như ngươi chăm chỉ luyện tập, tương lai sẽ vượt qua cả ta thậm chí vượt qua cả chưởng môn nữa đấy.” Vương Thiết Đản nhìn Lưu Kinh với ánh mắt đầy hâm mộ cười lớn nói.
“Hả? Điều thúc nói là thật? Cháu làm sao có thể chứ?” Nghe vậy Lưu Kinh kinh ngạc hỏi.
“Sao lại không? Cốt cách của ngươi thì tốt, nhưng không biết ngộ tính của ngươi thế nào nữa? Thường thì những người có cốt cách tốt thì ngộ tính đều cực cao, tuy nhiên cũng có những trường hợp ngược lại, cốt cách tốt nhưng ngộ tính lại thấp. Nếu ngộ tính của ngươi cao thì chuyện vượt qua ta và chưởng môn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Vương Thiết Đản hơi suy ngẫm nói.
“Ngộ tính? Vậy thì phải để cháu thử xem thế nào thì mới biết được.” Lưu Kinh tỏ ra đăm chiêu nói.
“Ân! Cũng chỉ còn cách đó thôi.”
“Ta xem cốt cách của ngươi thì rất hợp với bộ nội công tâm pháp ‘Tiên Thiên Cương Khí’, cùng với bộ kiếm pháp ‘Lạc Nguyệt Kiếm Quyết’ này, ngươi cầm lấy tự mình học xem thế nào? Bây giờ ta sẽ dạy ngươi những điều cơ bản về vận khí, dẫn khí tu luyện và những tinh tính về kiếm pháp.” Vương Thiết Đản đồng ý với ý kiến của Lưu Kinh, y lấy trong người ra hai cuốn bí kíp đưa cho hắn, nói.
“Tiên Thiên Cương Khí, Lạc Tuyết Kiếm Quyết. Hai bộ bí kíp võ công này rất lợi hại phải không thúc?” Lưu Kinh tiếp nhận hai cuốn bí kíp từ tay Vương Thiết Đản hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha. Cái đó là điều tất nhiên, ‘Tiên Thiên Cương Khí’ và ‘Lạc Tuyết Kiếm Quyết’ đều là hai loại võ công thượng thừa trong võ lâm. Nó lợi hại như thế nào, thì sau này ngươi tự học và tự lĩnh ngộ thì sẽ biết.” Vương Thiết Đản cười nói.
...
Tiếp đó Vương Thiết Đản dạy Lưu Kinh về những bước cơ bản của một người mới luyện võ, sau đó thì y đem phương pháp tu luyện và luyện tập hai cuốn bí kíp cho hắn biết. Y dạy tỷ mỉ từng ly từng tý, mà Lưu Kinh cũng rất tập chung tiếp thu, không dám lơ là.
Ban đầu Lưu Kinh làm theo có chút khó khăn, nhưng sau đó hắn được Vương Thiên Bằng dùng nội lực đả thông Kỳ Kinh Bát Mạch trong cơ thể, tới lúc đó thì dễ dàng hơn nhiều.
Cứ như vậy, một người dạy một người học, thoáng cái đã trôi qua thêm hai ngày.
Trong hai ngày này, Vương Thiết Đản chủ yếu dạy Lưu Kinh những điều cơ bản về võ công, cách tu luyện sao cho đúng tránh bị ‘tẩu hỏa nhập ma’, phân tích cho hắn hiểu rõ hơn những điều nên làm và đố kỵ trong lúc luyện võ.
Vương Thiết Đản dạy đến đâu, Lưu Kinh tiếp thu ngay đến đó, điều này khiến cho y cảm thấy kinh ngạc lẫn hâm mộ. Y không thể ngờ được rằng, hắn lại thông minh đến như vậy, học một hiểu mười, ngộ tính cực cao.
“Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi tiếp thu lại nhanh như vậy. Tâm pháp của ‘Tiên Thiên Cương Khí’ và ‘Lạc Tuyết Kiếm Quyết’ ta đã phân tích rõ cho ngươi hiểu rồi đấy, phần còn lại thì ngươi tự giải quyết a.” Sau khi múa một đường Lạc Tuyết Kiếm Quyết cho Lưu Kinh xem lại, Vương Thiết Đản nghiêm nghị nói.
“Vâng, cháu đã hiểu.” Lưu Kinh cũng biểu hiện rất nghiêm túc nói.
“Tốt! Nhân đây ta cũng muốn nói cho ngươi biết một điều, Tiên Thiên Cương Khí cùng với Lạc Tuyết Kiếm Quyết là hai tuyệt học bí truyền của bổn môn, ngươi không được tùy tiện truyền nó ra ngoài. Còn nữa, Hằng Nhạc Phái ta có rất nhiều kẻ thù, trong đó nổi bật nhất chính là Lục Phiến Môn cũng là môn phái có thực lực đứng thứ hai trên giang hồ, về sau có hành tẩu giang hồ thì phải chú ý đến điều này.” Vương Thiết Đản gật đầu tán thưởng, đột nhiên như nhớ tới điều gì, sắc mặt y chợt thay đổi nghiêm nghị nhắc nhở Lưu Kinh.
Nghe Vương Thiết Đản nói như vậy, Lưu Kinh hít vào một hơi thật sâu, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một nguồn áp lực rất lớn.
Hắn không tưởng tượng nổi, Tiên Thiên Cương Khí và Lạc Tuyết Kiếm Quyết lại là hai tuyệt học bí truyền của Hằng Nhạc Phái. Trong khi đó hắn mới vừa tới đây, thì đã được y truyền cho hai tuyệt học này rồi, điều này khiến cho hắn cứ có cảm giác rất khó hiểu.
Suy nghĩ mãi không ra, nhưng về sau hắn liền nghĩ đến một người...không lẽ đây là ý của Bạch Hà Tử? Bởi vì như hắn được biết, thì y ở trong môn phái không những là đại phu giỏi, mà thân phận cũng cực kỳ cao.
Chỉ có y mới có khả năng để cho một người mới vào như hắn, mới có thể nhận được đãi ngộ như thế này.
“Thiết Đản thúc! Cháu sẽ ghi nhớ những điều thúc nói.” Lưu Kinh gạt bỏ đi mọi suy nghĩ trong đầu, nở một nụ cười rất tươi nói.
“Tốt lắm. Hai hôm nay ngươi cũng đã vất vả rồi, thôi bây giờ trở về nghỉ ngơi đi. Nhưng phải nhớ, mỗi ngày phải bỏ ra hai canh giờ để luyện tập mã bộ cho đến khi nào vững vàng mới thôi. Thời gian còn lại thì ngươi hãy sắp xếp cho hợp lý mà luyện tập hai bí kíp kia.” Vương Thiên Đản bình thản nói.
Nói xong, không đợi cho Lưu Kinh có phải ứng gì, cơ thể Vương Thiết Đản đột nhiên nhoáng lên, chỉ trong vài cái chớp mắt đã không thấy y đâu nữa.
“Trời ơi! Đây là thủ pháp gì? Sao thúc ấy đi nhanh vậy? Không biết đến khi nào mình mới được như thúc ấy đây? Về sau mình nhất định phải cố gắng mới được.” Đứng trơ ra đấy một lúc, Lưu Kinh lấy tay dụi dụi hai mắt nhìn về phía Vương Thiết Đản vừa biến mất thốt lên.
Sau đó, Lưu Kinh cũng rời khỏi chỗ này, trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Khi về đến cửa phòng, Lưu Kinh nhìn thấy A Phúc và hai người nữa đang ngồi ở trước cửa trò chuyện gì đó rất là sôi nổi.
Nhìn thấy bọn họ nói cười vui vẻ như vậy, Lưu Kinh cũng cười thầm trong bụng, chắc hai người kia đều là những người giúp việc ở trong cốc này rồi. Tuổi tác của bọn họ cũng không lớn lắm, ước chừng cũng chỉ bằng tuổi hoặc hơn hắn một hai tuổi mà thôi.
“A! Lưu Kinh, đệ về rồi đấy à? Thế nào, đệ được Vương Đường Chủ truyền thụ cho võ công gì thế? Nói ta nghe thử xem nào.” Ba người còn đang trò truyện, đột nhiên A Phúc như phát hiện ra điều gì đó vội liếc mắt ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lưu Kinh y kinh hô lên một tiếng, rồi hỏi.
“A Phúc ca, hai vị này là...?” Lưu Kinh tươi cười bước vào trong phòng, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của A Phúc mà nhìn qua hia người ở bên cạnh hỏi.
“À! Đây là Lộ Minh và A Tường, bọn họ cũng như ta đều là người làm ở đây. Sau này ở Vô Ưu Cốc chỉ có bốn huynh đệ chúng ta thôi. Nào, mấy hôm trước do bọ đệ còn có công chuyện ra ngoài cho nên chưa có dịp gặp nhau, bây giờ thì tốt rồi, cùng làm quen a.” A Phúc thấy vậy, quay sang nói.
“Thì ra là Lộ Minh huynh và A Tường huynh.” Lưu Kinh mỉm cười quay sang hai người chào hỏi một tiếng.
“Không dám, không dám, Lưu Kinh đệ!” A Tường và Lộ Minh thấy vậy cũng đồng thời lên tiếng chào lại Lưu Kinh.
“Phải rồi Lưu Kinh, đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.” Đợi cho ba người làm quen với nhau xong, A Phúc quay qua Lưu Kinh hớn hở hỏi.
“Cũng không có gì, Thiết Đản thúc chỉ dạy đệ những điều căn bản về võ công, và có truyền cho đệ khẩu quyết của hai cuốn bí kíp một nội công một kiếm pháp thôi.” Lưu Kinh với lấy một cái ghế ngồi xuống rồi nói.
“Thế à? Cái kia thì không cần nói, những ai bắt đầu luyện võ thì nhất định phải học rồi. Thế còn hai cuốn bí kíp kia là gì thế, đệ nói ta nghe thử.” A Phúc nghe Lưu Kinh nói vậy thì hơi nhíu mày, hỏi tiếp.
“Đó là ‘Tiên Thiên Cương Khí’ và ‘Lạc Tuyết Kiếm Quyết’.” Lưu Kinh hơi suy nghĩ một chút, bình thản nói.
“Hả? Cái gì...”
Vừa nghe Lưu Kinh nói xong, cùng một lúc ba tiếng kinh hô vang lên.
Đồng thời, cả ba người A Phúc, A Tường và Lộ Minh trố mắt lên nhìn Lưu Kinh, với ánh mắt đầy hâm mộ lẫn kiếp sợ.
“Trời ơi! Lưu đệ à, tại sao vận khí của đệ lại tốt đến mức như vậy, ta thật không hiểu, đệ mới chỉ vừa bước chân tới đây thôi mà đã được truyền thụ cho hai tuyệt kỹ võ công bí truyền của môn phái rồi. Sau này thành tài, nhất định đệ đừng có quên ba huynh đệ bọn ta đấy nha...đệ nghe rõ chưa.” A Phúc hít vào một hơi thật sâu lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi đến bên cạnh Lưu Kinh ghé sát vào mặt hắn, thì thào nói.