Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Nhai Sơn, Thanh Dương Đường, bên trong đại điện.

Lúc này bên trong đại điện có ba người đang ngồi quây lại với nhau bên một cái bàn tròn ở giữa điện, dường như bọn họ đang nói chuyện gì đó với nhau có vẻ rất thần bí.

Hai trong ba người này đó chính là Bạch Hà Tử và Vương Thiết Đản, còn một người khác nhìn rất lạ mặt.

Người lạ mặt này là một trung niên, tuổi của hắn cũng xấp xỉ so với với Bạch Hà Tử, từ trên người hắn bộc phát ra một khí chất thoát tục, mà người bình thường không thể có được.

“Bạch tiên sinh, tiểu nhân đã theo như lời ngài nói đem ‘Tiên Thiên Cương Khí’ cùng với ‘Lạc Tuyết Kiếm Quyết’ truyền lại cho tiểu tử Lưu Kinh rồi, ngài xem tiểu tử này...” Vương Thiết Đản hơi trầm ngâm hỏi.

“Ân! Tiểu tử này có tố chất luyện võ, để cho hắn tu luyện hai tuyệt kỹ đó cũng tốt, hy vọng sau này nhờ vào nó mà có thể khắc chế được căn bệnh nan y của hắn, khiến hắn không bị chết yểu.” Bạch Hà Tử khẽ gật đầu, thở dài một tiếng nói.

“Bệnh nan y? Sư huynh, tiểu tử đó có quan hệ gì với huynh, và hắn mắc phải căn bệnh gì?” Trung niên ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, hiếu kỳ hỏi.

“Hắn chính là ân nhân cứu mạng của ta, đáng tiếc hắn lại mắc phải một căn bệch cực kỳ khó chữa, đó là tuyệt chứng ‘Tứ Âm Cốt Tủy’. Ta nghĩ mãi cũng không tìm ra được phươg pháp chữa trị cho hắn, cho nên mới nghĩ ra cách cho hắn luyện võ để đề cao sức đề kháng trong cơ thể, hy vọng sẽ giúp hắn được phần nào.” Bạch Hà Tử quay sang nhìn trung niên bên cạnh thản nhiên nói.

“Ồ! Thì ra là thế. Tứ Âm Cốt Tủy quả nhiên là một tuyệt chứng khó chữa, nhưng đó chỉ là đứng trên khía cạch đối với người phàm mà thôi, còn ở tu tiên giới chúng ta thì muốn chữa được căn bệnh đó vẫn còn có cách.” Trung niên lấy tay chống cằm, tỏ ra điều suy nghĩ nói.

“Vẫn còn có cách? Sư đệ, đệ nói thật chứ?...À, phải rồi! Sao ta lại quên béng điều này nhỉ, đệ đạt được y bát của sư phụ, về phương diện khác thì không cần nói đến, nhưng về y thuật thì đệ đúng là một Luyện Dược Đại Sư có tiếng ở Huyền Võ Quốc này mà.” Bạch Hà Tử hơi kinh ngạc, nhưng đột nhiên như nhớ tới điều gì, sắc mặt y vội trở lên vui mừng nói.

“Sư huynh nói quá rồi, đúng là y thuật của đệ cao hơn huynh rất nhiều, nhưng ở tu tiên giới cũng thuộc dạng bình thường thôi, bên cạnh đó vẫn còn có Linh Dược Cốc mà, đệ sao dám đú với họ chứ.” Trung niên khẽ cười nói.

“Đệ không cần phải khiêm tốn như vậy, nói thật với đệ, hôm nay ta cho mời đệ tới đây cũng là muốn đệ nghĩ cách giúp ta chữa bệnh cho tiểu tử kia đấy.” Bạch Hà Tử xua tay lắc đầu nói.

“Ồ! Sư huynh cho mời đệ tới đây chính là vì tiểu tử kia? Sư huynh dạo này đúng là thay đổi quá nhiều a? Nhớ năm xưa huynh đâu có như thế này...” Trung niên tỏ ra kinh ngạc nhìn Bạch Hà Tử nói.

“Ài! Chuyện cũ nhắc lại làm gì, hiện tại ta cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Mấy chục năm sống ở đây ta mới cảm nhận ra được rất nhiều điều mà trước đây ta chưa từng cảm thấy, đệ phải sống như một người phàm thì mới hiểu hết được. Bây giờ nghĩ lại thì ta thấy sống như thế này rất vui vẻ và thoải mái, chứ không như lúc trước luôn phải sống trong tình trạng lo âu, lúc nào cũng phải nghĩ cách đề phòng người bên cạnh, và luôn luôn phải sống trong cô độc, ít có người quan tâm.” Nghe trung niên nói vậy, Bạch Hà Tử thở dài một tiếng nói.

“Ân! Sư huynh nói vậy cũng đúng, người tu tiên như chúng ta lúc nào cũng phải thế mà...” Trung niên khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình nói.

“Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Đệ nói xem, bây giờ phải làm như thế nào mới có thể chữa được bệnh cho tiểu tử kia. Hắn là một người lương thiện thật thà chất phác, quả thực ta không lỡ nhìn hắn chỉ mới sống tới năm hai mươi tuổi thì đã chết, đệ xem xem...” Bạch Hà Tử có vẻ sốt ruột nói.

“Huynh không cần phải khẩn trương như vậy, cách tất nhiên là sẽ có. Về bệnh tình của hắn thì có hai hướng để giải quyết, nếu hắn có linh căn thì giải quyết sẽ đơn giản hơn, chỉ cần cho hắn tu luyện công pháp thích thợp thì tự nhiên sẽ khỏi bệnh. Còn nếu hắn không có linh căn, thì phải dùng cách phức tạp hơn một chút, đó là hằng ngày phải cho hắn ngâm mình vào dược thảo để hấp thu dược lực vào trong cơ thể, cứ làm như vậy cho đến khi hắn khỏi hẳn thì thôi.” Trung niên thấy bộ dạng của Bạch Hà Tử như vậy, vội nói.

“Cái này...về phần hắn có linh căn hay không thì ta không thể biết được. Còn về phương pháp thứ hai kia thì theo đệ phải điều trị như thế trong khoảng thời gian bao lâu?” Bạch Hà Tử nghe xong, hơi suy nghĩ một chặp hỏi.

“Theo phương pháp thứ hai nếu nhanh thì mất vài năm, chậm thì mấy chục năm, tính ra cũng đủ một đời người của phàm nhân rồi đấy.” Trung niên thản nhiên nói.

“Ân! Như vậy thì tốt. Chỉ là không biết hắn có linh căn hay không, ta hiện tại không thể nào kiểm tra hắn được, đệ hãy theo ta qua Vô Ưu Cốc kiểm tra hắn dùm ta xem thế nào a.” Bạch Hà Tử vui mừng nói.

“Cũng được!”

“Thiết Đản, đây là những thứ ta cần, ngươi hãy giúp ta tìm chúng về đây a. Còn đây là Dưỡng Thần Đan, ngươi cầm lấy mang về nhà cho mẹ ngươi dùng, mỗi tháng một viên, trong vòng một năm thì bà ấy sẽ khỏi bệnh thôi.” Bạch Hà Tử quay sang Vương Thiết Đản ngồi bên cạnh nói, đồng thời y lấy trong người ra một tờ giấy và một bình đan dược đưa cho hắn.

Vương Thiết Đản từ nãy đến giờ ngồi yên nghe hai người nói chuyện, đột nhiên Bạch Hà Tử nói vậy, hắn tỏ ra vui mừng, vội nhận lấy tờ giấy và bình đan dược, miệng thì liên tục nói cảm ơn.

“Thiết Đản, ta thấy ngươi không đủ khí lực để đột phá tu luyện đến cảnh giới cuối cùng của Tiên Thiên Cương Khí, đây là một viên Bồi Nguyên Đan, ngươi hãy cầm lấy đợi khi nào tâm tình tốt thì dùng nó đột phá bình cảnh xem sao.” Trung niên thấy bộ dạng của Vương Thiết Đản như vậy, trên mặt khẽ nở nụ cười, cánh tay y khẽ lật, một viên thuốc nhỏ xuất hiện rồi đưa cho hắn nói.

“Cái này...tiểu nhân đa tạ Phong tiên sư đã ban thuốc...” Vương Thiết Đản giật mình, trên mặt biểu lộ rõ vẻ mừng như điên, rồi nhận lấy viên đan dược, lắp bắp cung kính nói.

Vừa dứt lời, thì đột nhiên trước mặt Vương Thiết Đản hào quang lóe lên, chớp mắt một cái đã không thấy trung niên và Bạch Hà Tử đâu cả. Hắn hít vào một hơi thật sâu, rồi cất bình Dưỡng Tâm Đan và viên Bồi Nguyên Đan đi, sau đó y xem qua nội dung trên tờ giấy mà Bạch Hà Tử đưa cho.

Đọc hết nội dung trên tờ giấy xong, Vương Thiết Đản tỏ ra đăm chiêu, nhưng rất nhanh thay vào đó là vẻ kiên định, hắn cẩn thận gấp tờ giấy lại bỏ vào trong người, rồi rời khỏi đại điện ra ngoài làm việc.

...

Vô Ưu Cốc

Sau khi trò chuyện với đám người A Phúc một lúc lâu, Lưu Kinh tỏ ra mệt mỏi, lên giường làm một giấc cho tới ngày hôm sau vẫn chưa dậy.

A Phúc thấy Lưu Kinh ngủ ngon như vậy, hắn cũng không có đánh thức Lưu Kinh dậy, mà cứ để Lưu Kinh nằm đấy ngủ. Còn hắn cùng với A Tường và Lộ Minh thì đi ra ngoài làm việc.

Cả ba người đang làm việc ở bên trong vườn dược thảo, thì đột nhiên một đạo hào quang từ bên ngoài cốc bay vọt vào, khiến cho ba người cả kinh, vội vứt hết dụng cụ trên tay xuống đất, ánh mắt chăm chú nhìn vào đạo hào quang kia.

Chỉ thấy đạo hào quang kia quay tít một vòng trên không, sau đó thì đáp xuống đất, hào quang thu lại, liền xuất hiện hai bóng người.

“Tham kiến Bạch tiên sinh, Phong tiên sư!”

Vừa nhìn thấy hai bóng người xuất hiện, đám người A Phúc vội nhanh chân rời khỏi dược viên đi về phía trước cung kính cúi đầu chào một tiếng.

“Ân! A Phúc, Lưu Kinh đâu?” Bạch Hà Tử quay đầu lại nhìn thấy đám người A Phúc đang đứng ở đó, khẽ mỉm cười nói.

“Dạ! Tiên sinh, Lưu Kinh vẫn còn đang ngủ trong phòng của tiểu nhân ạ.” A Phúc lên tiếng nói.

“Được rồi! Các ngươi cứ đi làm việc của mình đi”

“Vâng!”

Sau đó, Bạch Hà Tử tiến lên phía trước dẫn đường đi thẳng đến gian phòng mà Lưu Kinh đang ngủ.

Khẽ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lưu Kinh vẫn đang say sưa nằm ngủ trên giường, Bạch Hà Tử khẽ lắc đầu, y đang định lên tiếng gọi thì lại bị trung niên khoát tay ngăn lại.

Tiếp đó trung niên đi tới bên cạnh giường ngồi xuống, hắn thò tay cầm lấy cổ tay của Lưu Kinh rồi chuyền vào trong người hắn một tia linh lực rất nhỏ.

Đang trong cơn ngủ Lưu Kinh cảm giác được có cái gì đó vừa chạy vào trong cơ thể mình, hắn muốn tỉnh dậy để xem thế nào, nhưng hắn không thể nào tỉnh dậy được, sắc mặt hắn hơi nhăn nhó, biến đổi liên tục.

Một lúc sau, trung niên buôn tay ra khỏi cánh tay của Lưu Kinh, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Hà Tử, vừa đi vừa nhìn y lắc đầu.

Hiểu được ý của trung niên, Bạch Hà Tử chỉ hơi nhăn mày. Dù sao kết quả này y cũng đã nghĩ đến, cho nên y không có gì là tỏ ra thất vọng cả.

“Bạch thúc, thúc trở về rồi à? Còn người này là ai?” Bạch Hà Tử còn đang mải suy nghĩ, thì đột nhiên giọng nói của Lưu Kinh vang lên trong đầy y.

“Ha ha. Tiểu tử ngươi đã tỉnh rồi à? Nghe nói ba hôm trước Vương Đường Chủ có đến đây dậy võ cho ngươi, không ngờ sau đó về thì ngươi lại ngủ say đến vậy.” Bạch Hà Tử cười ha hả nói.

“Vâng! Tại hai hôm đó luyện tập nhiều quá nên cháu hơi mệt, lúc cháu nằm xuống thì ngủ một mạch cho tới giờ luôn, cháu chẳng biết gì cả, nghe thúc nói vậy là cháu ngủ cũng được một ngày rồi a.” Lưu Kinh bật người ngồi dậy, ngáp dài một cái nói, đồng thời ánh mắt khẽ đảo qua nhìn trung niên đứng bên cạnh Bạch Hà Tử tỏ vẻ hiếu kỳ.

“Đây là sư đệ của ta, hắn tên là Phong Thiên Bằng, ngươi cứ gọi hắn một tiếng Phong thúc là được rồi.” Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Kinh rơi trên người trung niên bên cạnh mình, khóe miệng Bạch Hà Tử nhếch lên, cười nói.

“Phong thúc, cháu đã thất lễ rồi, mong thúc bỏ qua cho.” Lưu Kinh nghe vậy, vội bước lên chào trung niên cung kính nói.

“Tiểu tử khá lắm!” Thấy biểu hiện của Lưu Kinh như vậy, trong nội tâm Phong Thiên Bằng thầm tán thưởng, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK