Mục lục
[Dịch] Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Cáp Nhi cười nhạt, ánh mắt hoàn toàn không lộ ra vẻ thuần phát nguyên sơ như khi cô ấy khóc ngày trước, đôi mắt ấy bây giờ đã hiện lên vẻ thành thục: "Đỗ đại ca sao lại có thể đắc tội với ta chứ, chỉ là muốn huynh ấy giúp ta một chút mà thôi."

Lâm Thanh Đại thở dài: "Ta đã nói rồi mà, Văn Hạo cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá thẳng, nếu như thật sự đắc tội với nương nương thì ta nghĩ đó cũng là do vô tâm, có điều chỉ là giúp đỡ thôi thì ta nghĩ chàng chắc sẽ không từ chối."

"Tỷ tỷ nếu thật sự không biết thì hôm nay tìm muội đến lẽ nào chỉ là muốn ta thưởng thức bánh thôi sao?" Dụ Cáp Nhi còn có chút không tin.

"Nếu như không phải thì nương nương cho rằng một thảo dân như ta còn có thể có chuyện gì tìm nương nương chứ?"

"Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ và ta giống nhau, nếu không có chuyện sẽ không lên tam bảo điện."

"Sao cơ, nương nương tìm ta có chuyện à?"

"Tỷ tỷ theo ta đến đây." Dụ Cáp Nhi dắt tay Lâm Thanh Đại đi ra ngoài đình, chỉ về phía hoàng cung ẩn hiện phía không xa, nói: "Tỷ tỷ chắc cũng biét, ta thực ra không muốn đến nơi đó."

"Tỷ tỷ biết."

Dụ Cáp Nhi có chút kinh ngạc, tiếp tục mỉm cười nói: "Đúng vậy, ai cũng biết nơi đó là nơi sẽ ép người ta đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng muội muội vẫn đến đó, vì muội không còn cách nào khác."

"Nghe Văn Hạo nói, nương nương trong cung quan hệ rất tốt với mọi người, Hoàng Thượng cũng đối với nương nương không tồi."

Dụ Cáp Nhi thuận tay bứt một cành hoa dại nhỏ bên cạnh: "Người cũng giống như bông hoa này vậy, hoa có một mùa, người có một đời, vô cùng ngắn ngủi." Ngữ khí c nàng có lộ chút bi thương.

"Ta thấy nương nương không phải là một người bi quan, gần đây tâm trạng không tốt sao? Nếu đã biết đời người chỉ có mấy chục năm, tại sao không vui vẻ mà sống?" Lâm Thanh Đại an ủi nói.

"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta bây giờ không thể làm như thế." Nói rồi, Dụ Cáp Nhi bóp nát bông hoa trong tay, làm cho cánh tay trắng nõn của nàng bị dính một ít màu xanh của cành.

"Tại sao không thể?"

"Ồi, được rồi. Không nói những chuyện này nữa, hôm nay tỷ tỷ đã rất vui, nhắc đến những chuyện không vui không tốt, cho nên không nói vẫn tốt hơn, chúng ta tiếp tục đi, phong cảnh ở đây thật đẹp, trước đây ta chưa từng đến nơi nào ở kinh thành mà đẹp như nơi này." Nói rồi Dụ Cáp Nhi đột nhiên chuyển chủ đề, kéo tay Lâm Thanh Đại tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Thanh Đại lòng thầm nghĩ Dụ Cáp Nhi quả thật là một người kì lạ, lúc nóng lúc lạnh làm cho người ta khó có thể hiểu được, có điều không được nóng vội, chẳng phải là còn một bữa cơm cần ăn với nhau sao, đến lúc đó nói tiếp cũng không muộn, cho nên cũng không nói nhiều nữa mà đi theo Dụ Cáp Nhi.

Cùng lúc đó.

Đỗ Văn Hạo đã hẹn gặp phục chẩn cho Phú Bật đại nhân, cùng lúc bước vào cửa thì hắn nghe thấy tiếng chuông của Linh An tự, vang vọng xa xăm...

"Đỗ đại nhân, ngài đến thật đúng giờ." Quản gia của Phú Bật nhận được thông báo của người gác cổng nên đã vội vàng chạy ra nghênh tiếp, cung kính nói.

Đỗ Văn Hạo nghe thấy nội viện có tiếng náo động, lại thấy ngoài cửa có mấy chiếc xe ngựa và kiệu thì nghĩ chắc trong nhà Phú Bật hôm nay có khách.

"Hình như ta đến không đúng lúc, hay là ngày mai ta lại đến, dù sao bệnh của Phú đại nhân ta thấy cũng đã tốt hơn nhiều rồi, đến muộn một ngày cũng sẽ không sao." Nói rồi Đỗ Văn Hạo chuẩn bị cáo từ bước đi.

"Chớ đi, Đỗ đại nhân. Lão gia nhà tiểu nhân đã dặn dò, nói nếu ngài đến thì đưa ngài vào phòng lớn dùng trà trước, rồi tiểu nhân sẽ đi mời lão gia đến." Quản gia vội vàng giữ lại.

Đỗ Văn Hạo đành phải đi theo quả gia vào trong phòng lớn.

"Trong nhà hôm nay thật náo nhiệt nhỉ." Đỗ Văn Hạo thấy nha hoàn gia đinh không ngừng bê bát đĩa ra vào rồi mổ gà một vịt ở trong phòng cơm và nhà bếp.

"Đó là lão gia mới mấy người bằng hữu tốt đến dùng cơm, đều là những đại thần sấp xie tuổi với lão gia, có lẽ cũng sắp tan rồi."

Bước vào phòng lớn, quản gia ò người hầu dâng trà lên cho Đỗ Văn Hạo, rồi đi gọi Phú Bật.

"Đỗ đại nhân, lão gia mời ngài tới ngay, nói Tư Mã đại nhân đột nhiên bị ngất." Một nha hoàn lảo đảo chạy tới phòng, một tay bám cửa, một tay đỡ ngực, chạy nhanh đến mức thở hổn hển.

Đỗ Văn Hạo nghe thấy liền xách hòm thuốc đi theo nha hoàn ra cửa.

Trong phòng cơm quả nhiên có mười mấy vị đại thần đang đứng, thấy Tư Mã Quang nằm dưới đất, mười mấy lão nhân vừa nãy còn đang bê rượu hoan hỉ chúc mừng thì bây giờ lại luống cuống không biết làm thế nào.

Phú Bật kéo Đỗ Văn Hạo đến chỗ Tư Mã Quang, gấp gáp nói: "May mà ngài ở đây, lúc nãy ngài ấy vẫn bình thường, sao đột nhiên lại ngã từ trên ghế xuống, chúng ta không dám làm gì khác, đành phải chờ ngài đến."

"Các vị đại nhân tạm thời lui ra ngoài trước đi, để cho Tư Mã đại nhân có chút không gian, bảo ngươi mở hết tất cả các cửa sổ ra." Đỗ Văn Hạo dặn dò nói, rồi quỳ xuống, nhìn thấy khuôn ặmt Tư Mã Quang đã tái nhợt, hai môi ngậm chặt, lông mày nhíu lên, có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Nha hoàn vội vàng mở tất cả các cửa sổ ra, không khí trong phòng lập tức tươi mát thoáng đãng hơn rất nhiều, các vị đại thần cũng không giúp được gì nên đành nghe theo lời Đỗ Văn Hạo mà lui cả ra, chỉ có Phú Bật là vẫn lo lắng đứng bên cạnh Đỗ Văn Hạo và Tư Mã Quang.

"Phú đại nhân, Tư Mã đại nhân sao lại bị ngất vậy?" Đỗ Văn Hạo vừa hỏi vừa dùng tay mở mắt Tư Mã Quang ra xem, rồi bắt mạch cho ắhn.

"Đang nói đến chuyện biến pháp thì ngài ấy đã xảy ra tranh cãi với Vương đại nhân, thực ra cũng không thể coi là tranh cãi, tuy mấy người chúng ta bình thường trong triều sẽ luon giữ vững ý kiến của mình nhưng đều sẽ không thật sự ghi thù, nếu không mỗi tháng hội hào anh chúng ta cũng sẽ không thể tụ tập lại được.

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, từ mạch có thể thấy Tư Mã Quang có lẽ không phải là do vấn đề về tim và đại não: "Tư Mã đại nhân đã uống rượu?"

Phú Bật có chút ngại, giống như một đứa trẻ đã làm việc xấu vậy, cong lưng thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: "Vốn chúng ta không để cho ông ấy uống, nhưng ông ấy cứ cố chấp đòi uống, chúng ta cũng không cho ông ấy uống rượu mạnh, chúng ta uống Nữ Nhi Hồng, còn ông ấy chỉ uống Hoa Điêu, hơn nữa vẫn chưa uống hết một bình. Ôi chà, sớm biết thế đã...đều tại ta."

"Phú đại nhân không cần phải tự trách mình. Vốn các ngại tuổi cũng đã cao, uống ít rượu cho vui vẻ cũng được."

"Đúng, đúng, đúng." Phú Bật liên tục nói ba lần, rồi chỉ vào Tư Mã Quang: "Văn Hạo, Tư Mã đại nhân cứ để nằm đây có được không? Chúng ta không dám động vào ông ấy."

"Mang đệm và gối đến đặt lên trên và dưới của ngài ấy, bây gi vẫn không thể động nhiều vào ngài ấy, đợi ngài ấy tỉnh lại ti chức sẽ hỏi rõ tình hình rồi đưa lên giường nằm cũng không muộn."

"Được ồi, ta sẽ gọi người mang tới ngay." Phú Bật bước nhanh ra cửa ra lệnh cho người hầu đi làm.

Không lâu sau, Tư Mã Quang cuối cùng cũng khó khăn mở mắt dậy, trong mơ hồ dường như cảm thấy cơ thể mình đang bay bay ở khắp nơi: "Có phải ta đã chết rồi không?"

Đỗ Văn Hạo ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Tư Mã Quang, nghe thấy lời này liền đứng dậy và quỳ xuống bên cạnh hắn, thấy Tư Mã Quang đã mở mắt, liền nói: "Tư Mã đại nhân, là ta, Đỗ Văn Hạo, ngài đã khoẻ hơn chưa?"

Tư Mã Quảng nhìn chăm chú vào khuôn mặt đối diện mình, mày rậm mắt to mũi thẳng, vẻ mặt ân cần, người này hình như mình đã từng gặp ở đâu, Đỗ Văn Hạo? Đúng rồi, đó là vị Thái Y đã từng xem bệnh cho mình, lẽ nào mình chưa chết?

"Ta đang ở đâu đây?" Tư Mã Quang nhìn bốn phía, thấy mọi thứ thật lạ lẫm, không phải là nhà của mình, cũng không phải là phán sinh của triều đình.

Đỗ Văn Hạo ngửi thấy trong miệng Tư Mã Quang có một mùi gì đó giống như là mùi của thứ gì đã thối rữa, lòng không khỏi kinh ngạc.

Phú Bật bước tới trước, nắm bàn tay lạnh của Tư mã Quang, áy náy nói: "Tư Mã đại nhân, đây là nhà ta, ngài vừa mới bị ngất ngã xuống đất, may mà Đỗ đại nhân lại đến xem bệnh cho ta, nếu không chúng ta đều lo lắng chết mất."

Tư Mã Quang đã hiểu ra, đột nhiên ôm bụng kêu đau, hắn kêu lên một tiếng, rút tay của mình ra khỏi bàn tay của Phú Bật, hai tay ôm chặt bụng, mồ hôi toát ra trên trán.

"Tư Mã đại nhân, ngài có phải là đau dạ dày không?" Đỗ Văn Hạo thấy dáng vẻ của Tư Mã Quang như vậy thì đã hiểu ra một chút.

"Ôi, không phải xem bệnh cho lão phu đâu, xem rồi cũng vô dụng." Tư Mã Quang thở dài, ôm bụng ngồi dậy.

"Cái lão hồ đồ này lại nói cái gì vậy, có lẽ là bệnh đau dạ dày của ông lại tái phát, thêm nữa là tranh cãi với Vương đại nhân, tức đến mức máu trào lên nên mới bất tỉnh, cái gì mà không xem bệnh chứ, Văn Hạo, ngài đừng nghe lão hồ đồ này nói linh tinh." Phú Bật tức giận nói.

Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh cùng mình đỡ Tư Mã Quang lên ghế, hai tay của Tư Mã Quang vẫn ôm chặt bụng, khoé miệng hơi nhăn lại, cảm giác có vẻ đau rất ghê gớm.

Đỗ Văn Hạo cầm kim châm vào huyệt hổ khẩu của Tư Mã Quang, Tư Mã Quang lúc này mới từ từ trở lại bình thường.

"Không giấu gì các ngài, trước đây khi ta bị đau rất nghiêm trọng thì Hoàng Thượng đã sai Thái Y đến xem cho ta rồi."

"Vậy họ nói thế nào?" Đỗ Văn Hạo thấy Tư Mã Quang đã đỡ hơn, liền thu kim lại.

Tư Mã Quang cười khổ hai tiếng, xua xua tay, làm ra vẻ bất lực: "Nói ta nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm được hai thàng, cho nên không cần phải xem nữa, thật đấy."

Phú Bật nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn không có chút biểu hiện kinh ngạc nào, thầm nghĩ chắc Đỗ Văn Hạo cũng đã nhỉn ra, nghĩ đến đây thì mũi có chút cay cay, lão ta mượn cơ ra ngoài đi vệ sinh, rồi vội vàng ra ngoài lau nước mắt.

"Tư Mã đại nhân không cần phải quá bi quan. Mệnh là của mình, người khác nói không tính, ngài cứ kiên trì uống thuốc châm cứu, ta thấy hai tháng không phải là người khác nói cũng coi là đúng được." Đỗ Văn Hạo thực ra trong lòng cũng hiếu căn bệnh này của Tư Mã Quang nhất định là rất nghiêm trọng, nhưng hắn đã có một hói quen, đó là không thích để bệnh nhân của mình nói đến cái chết, hơn nữa chứng ung thư đều có thể dựa vào ý chí của mình mà kháng cự lại được, Tư Mã Quang tại sao lại không thể chứ?

Qua một lúc, Phú bật đỏ hai mắt bước vào, miễn cưỡng tạo ra một nụ cười, trông còn khó coi hơn cả khóc.

"Văn Hạo, hay là để Tư Mã đại nhân nghỉ ngơi một lát trước đã, ta thấy hình như ông ấy đã không còn đau nữa rồi." Phú Bật muốn có mấy lời nói với Đỗ Văn Hạo.

"Đúng vậy, ta muốn ngủ một chút. Phú đại nhân tìm cho lão phu một gian phòng nhé, ngài chắc sẽ không lo lắng ta chết ở đây sẽ làm cho gia đình ngài không may mắn chứ?"

Họng Phú Bật nhưu có cái gì đang chặn lại, hắn khó khăn lớn mới nuốt được nước bọt, giả vờ tức giận nói: "Cái lão già này, mắc bệnh mà còn chọc giận được ta, ta chẳng thèm để ý đến ông, người đâu, đỡ Tư Mã đại nhân vào phòng khách nghỉ ngơi, tìm hai người đến hầu hạ."

Tư Mã Quang cười lớn, chỉ tay vào Phú Bật nói: "Ta biết ngay là ngài sợ nhất ta kích ngài mà, được rồi, ta đi ngủ đã, làm phiền Đỗ đại nhân rồi." Nói rồi liền đứng dậy, nha hoàn bên cạnh vội chạy đến trước đỡ Tư Mã Quang ra ngoài.

Trong căn phòng lớn chỉ còn lại hai người Đỗ Văn Hạo và Phú Bật, Phú Bật đi đến chỗ Đỗ Văn Hạo và vỗ vào vai hắn, trầm giọng nói: "Kết quả của ngài có giống với kết quả của các vị Thái Y khác không?"

Đỗ Văn Hạo biết mấy lão đại thần này có tình cảm rất tốt với nhau, bây giờ đều là lão nhân vào tuổi thất thập rồi, thấy ai sinh bệnh trong lòng cũng khó chịu, cho nên liền an ủi: "Bệnh của Tư Mã đại nhân quả thật là rất nghiêm trọng, nhưng ta nghĩ nếu như có thể cắt bỏ được một phần dạ dày mắc bệnh của ngài ấy thì tình hình có lẽ sẽ tốt hơn."

Phú Bật rất kinh ngạc: "Ngài nói là cắt bỏ phần dạ dày có vấn đề trong bụng lão già đó sao?"

Đỗ Văn Hạo biết Phú Bật sẽ ngạc nhiên, vì cho dù là những người có kinh nghiệm nhất trong Thái Y Viện cũng sẽ kinh ngạc, dù sao phẫu thuật ngoại khoa ở cổ đại vẫn chưa thành thục, thậm chí ngoài một số vết thương bên ngoài còn chưa có ai dám mổ bụng mổ ngực để cứu chữa cho tính mạng một người.

"Đúng vậy." Đỗ Văn Hạo bình tĩnh nói.

Phú Bật hiển nhiên là có chút kích động, khi nói chuyện đầu lưỡi không ngừng nghỉ: "Nhưng ông ta, ông ta tuổi đã cao như vậy, sao có thể chịu nổi sự dày vò như vậy, ta thấy không do đâu ."

Phú Bật kích động nên đã nói từ "không cần đâu" thành "không do đâu", lúc này Đỗ Văn Hạo cũng hiểu rõ được tâm trạng của Phú Bật, nên không cười, mà cũng không cưởi nổi.

"Phú đại nhân cứ yên tâm, ta sẽ về suy nghĩ thật kĩ, cố gắng nhanh nhất có thể tìm ra phương án giải quyết, ta cũng biết bệnh của Tư Mã đại nhân không thể kéo dài được nữa."

Quản gia của Phú Bật tiễn Đỗ Văn Hạo tới cửa, thấy dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề của Đỗ Văn Hạo, liền bước lên nói: "Đỗ đại nhân đang suy nghĩ về bệnh tình của Tư Mã đại nhân phải không?"

"Đúng vậy." Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên trời thở dài một tiếng.

"Ngài cũng không cần phải quá đau buồn, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, tất cả đều là số mệnh."

Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu, không nói gì nữa, chắp tay làm lễ, xoay người xách hòm thuốc bước ra cửa.

Quả nhiên, Đỗ Văn Hạo vừa từ trong nhà Phú Bật đi ra thì bên Lưu Quý Phi đã phái người đưa xe đến Ngũ Vị Đường đợi.

Lâm Thanh Đại còn chưa trở về, Đỗ Văn Hạo không biết tình hình tiến triển bên nàng thế nào, đành phải đến chỗ Lưu Quý Phi xem một chút rồi tính tiếp.

Hai canh giờ sau.

Lâm Thanh Đại đã trở về Ngũ Vị Đường, nghe Anh Tử nói Đỗ Văn Hạo cũng mới trở về, liền vội vàng đến thư phòng của Đỗ Văn Hạo để tìm hắn.

"Văn Hạo!" Lâm Thanh Đại lớn tiếng gọi, Đỗ Văn Hạo từ trong thư phòng bước ra.

"Là một nữ nhi thì đừng hét lớn như vậy, làm ta giật mình suýt nữa ngã từ trên ghế xuống." Đỗ Văn Hạo mở cửa đứng ra trước cửa cười nói.

Lâm Thanh Đại che miệng cười, bước vào trong. Đỗ Văn Hạo đang định đóng cửa vào thì Lâm Thanh Đại vội nói: "Mở cửa ra, ta nói xong sẽ đi."

Đỗ Văn Hạo lại mặc kệ, vẫn đóng cửa lại, Lâm Thanh Đại đang muốn đứng lên ngăn cản thì Đỗ Văn Hạo lại bước tới trước cửa sổ, mở cửa ra, rồi làm trò nói: "Như thế này thì nàng chắc đã yên tâm ta sẽ không trêu chọc gái nhà lành rồi chứ."

Lâm Thanh Đại ngồi trước cửa sổ, rót cho mình một chén trà, một hơi uống hết rồi lau miệng, nói: "Không thèm ba hoa với chàng. Bên chàng có tiến triển gì không?"

Đỗ Văn Hạo bước tới, ngồi trước mặt Lâm Thanh Đại, nhìn nét mặt Lâm Thanh Đại, nói: "Một tin tốt và một tin xấu, nàng muốn nghe tin nào trước?"

Lâm Thanh Đại trừng đôi mắt to tròn xinh đẹp lên nhìn Đỗ Văn Hạo: "Đáng ghét, tốt trước, xấu sau."

Đỗ Văn Hạo làm ra vẻ thần bí, đứng dậy ghé sát vào tai Lâm Thanh Đại, nhìn xung quanh không thấy có người liền nhân cơ hội thơm một cái vào tai nàng.

Lâm Thanh Đại không phòng bị, giật nẩy mình lên. Khuôn mặt nàng cũng đỏ rực, đang định giơ tay lên đánh lại thì thấy đối diện có hai nha hoàn đang đi tới, đành phải buông tay xuống, giả vờ lau mồ hôi.

"Được rồi, nói tin tốt trước, đó là Lưu Quý Phi thật sự không có thai."

Lâm Thanh Đại vừa nghe thì cả người chấn động, cánh tay không cẩn thận đập vào chén trà trên bàn, "choang" một tiếng, chén trà rơi xuống đất vở thành nhiều mảnh.

"Được lắm, đây là chiếc chén được làm từ sứ thanh hoa thượng hảo, nàng làm vỡ một chiếc thì đã không còn hoàn chỉnh nữa, nàng phải đền ta một chiếc giống y hệt mới được." Đỗ Văn Hạo lớn tiếng nói.

"Chàng nói nhỏ thôi, chàng sợ người ta không biết ta đang ở trong thư phòng của chàng sao, mau nói cho ta biết đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Sáng nay ta đến nhà Phú Bật đại nhân trước, lại đúng lúc Tư Mã Quang đại nhân đổ bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ."

"Đây chính là tin xấu mà chàng muốn nói cho ta sao?"

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nói tiếp: "Xem ra Tư Mã đại nhân phải dùng đến phẫu thuật rồi, ôi, ta cũng không nắm chắc, việc này ta phải suy nghĩ cho cẩn thận, không nói cho ông ấy vội. Sau đó khi từ trong phủ Phú Bật đại nhân đi ra đến cửa thì thấy xe ngựa của cung Lưu Quý Phi đang đợi trước cửa, cho nên ta đi luôn. Đến cung Lưu Quý Phi, hoá ra nương nương vốn muốn ta kê cho một ít thuốc an thai, cho nên ta tiện thể bắt mạch luôn cho, mới phát hiện ra nương nương hoàn toàn không mang thai."

"Vậy ai đã nói người mang thai?" Lâm Thanh Đại hỏi.

"Ta cũng đã hỏi, nương nương nói mình tự cho rằng như vậy, vì hai tháng nay không thấy kinh nguyệt, còn thường xuyên thích ngủ, miệng thèm đồ chua, đây đều là biểu hiện của mang thai, cho nên nương nương đã cho rằng mình đã mang thai rồi.

"Việc này thì tốt rồi, tránh cho chàng phải khó xử." Lâm Thanh Đại vui mừng nói.

"Đúng vật, có điều Lưu Quý Phi lại uổng công vui mừng một trận, ta thấy dáng vẻ kinh ngạc như sắp ngất đi của người, trong lòng cũng thấy khó chịu."

Lâm Thanh Đại không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao người lại xuất hiện những phản ứng giống như mang thai mà chàng vừa nói?"

"Ta đã bắt mạch cho Lưu Quý Phi, quả thật là không thấy mạch hỉ, có lẽ là khoảng thời gian trước mắc phong hàn, thêm nữa là tác dụng của thần kinh, tưởng rằng được Hoàng Thượng sủng ái hai lần liền có thai, thực ra chẳng qua chỉ là trong cung lạnh lẽo và ăn uống không ngon miệng thôi. Ta đã kê cho người ít thuốc, chắc tháng sau sẽ trở lại bình thường."

"Haizz", Lâm Thanh Đại thở dài một tiếng: "Nữ nhân trong hậu cung một ngày ngoài việc nghĩ đến làm thế nào để làm cho Hoàng Thượng được vui thì chắc chỉ nghĩ đến có thể duy trì hương hoả cho Hoàng Thượng mà thôi."

"Sớm biết thể đã không để nàng đi gặp Dụ Cáp Nhi." Đỗ Văn Hạo nói.

Lâm Thanh Đại như chợt nhớ về điều gì đó, nói: "Hôm nay thực ra đi gặp nó, trong lòng cũng mới biết được rất nhiều truyện, hiểu được sự khổ sở của một tiểu cô nương."

"Nó có nói cho nàng chuyện của Lưu Quý Phi không?"

Lâm Thanh Đại lắc đầu, nói: "Không có, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến cái tên này."

"Xem ra chúng ta thật sự xem nó rồi." Đỗ Văn Hạo cảm khái nói.

"Ta cảm thấy cũng đúng, thực ra nó và Trần Mỹ Nhân không giống nhau. Trần Mỹ Nhân là đắc sủng mà kiêu ngạo, còn nó lại đem tất cả tâm sự cất giấu ở trong lòng, không hề lộ ra, trái tim nó rất to, là sự to lớn mà những người như chúng ta không thể tưởng tượng nổi."

"Vậy về tình cảm, cả một ngày mà hai người không nói ra được kết quả ư?" Đỗ Văn Hạo cười nói.

"Cũng không phải, nó nói với ta, thực ra nó không phải là muốn có hài tử với Hoàng Thượng, mà là muốn giống như Lâm Tiệp Hảo sống tự do tự tại không tranh đoạt ở trong cung."

Đỗ Văn Hạo cười nhạt , khinh thường nói: "Một Thanh Đại thông minh như vậy mà cũng để một tiểu cô nương che mắt, có thể sao? Nếu thật sự như vậy thì nó sẽ không đối phó với Lưu Quý Phi nữa."

Lâm Thanh Đại đập nhẹ vào tay Đỗ Văn Hạo đang đặt trên bàn, trách nói: "Chàng đừng có sốt ruột, ta vẫn chưa nói xong mà."

Đỗ Văn Hạo ngáp một cái, rõ ràng là không có hứng thú tiếp tục, muốn dừng lại. Hắn đứng lên, nói: "Thôi, chúng ta không nói về nó nữa, dù sao Lưu Quý Phi cũng không có mang thai thì không có chuyện gì phải nghĩ cả. Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi." Nói rồi liền làm ra bộ dạng chuẩn bị ôm lấy Lâm Thanh Đại. Lâm Thanh Đại vội vàng tránh người ra khỏi cánh tay của Đỗ Văn Hạo, chuồn tới cửa, đắc ý đứng nhìn Đỗ Văn Hạo.

"Là chàng không nghe, sau này đừng có hối hận đấy!"

"Không hối hận, không hối hận. Nữ nhân các nàng đều giống nhau, khẩu thị tâm phi!"

"Hừ, không nói với chàng nữa, có điều nếu Lưu Quý Phi không có mang thai thì sáng sớm ngày mai chàng hãy vào cung nói với Dụ Cáp Nhi nhi." Nói rồi, Lâm Thanh Đại nhảy lên, biến mất vào không trung.

"Xem nàng kia, ta cũng sẽ không thật sự "ăn" nàng, vậy mà còn ở trước cửa nhà mình giở võ công ra với ta, chẳng có hứng thú gì cả." Đỗ Văn Hạo lầm bẩm mất hứng nói.

"Ta đúng là sợ chàng ăn ta đấy, có bản lĩnh thì đuổi theo ta đi! Ha ha." Giọng của Lâm Thanh Đại không biết từ nơi nào truyền vào, Đỗ Văn Hạo cũng biết là giọng của nàng đang ở nơi xa vọng vào như đang ở bên tai, nên cũng không tưởng thật, tự mình cười ngốc nghếch mấy tiếng rồi bước ra khỏi thư phòng, đi về phía gian phòng của Bàng Vũ Cầm.

Trong Ngự Hoa Viên

"Ngài nói cái gì, ngài nói Lưu Quý Phi không mang thai, không phải là ngài đang muốn đùa ta vui chứ?" Dụ Cáp Nhi mặc một bộ y phục lục mỏng màu vàng, eo buộc chiếc đai màu trắng, bên trái eo còn kết hình bươm bướm, tóc búi cao, lộ ra chiếc cổ trắng mịn, trên cổ có đeo một một chiếc vòng dương chi, xem ra giá trị không nhỏ.

Đỗ Văn Hạo đứng đối diện với Dụ Cáp Nhi, hơi cong lưng, thấp giọng nói phải, rồi không nói thêm gì nữa.

Dụ Cáp Nhi cười lớn mấy tiếng, làm cho chú chim nhỏ trên cây cũng phải giật mình tỉnh giấc, phập phập mấy tiếng bay từ trong cây ra.

"Vậy tại sao ả ta lại nói khắp nơi là đã mang thai? Ngài chắc không phải là không đành lòng nên lừa ta chứ?" Dụ Cáp Nhi vẫn không tin, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo.

"Nương nương nếu như không tin có thể tìm Thái Y khác đi xem." Đỗ Văn Hạo hờ hững trả lời.

Dụ Cáp Nhi thấy vẻ mặt Đỗ Văn Hạo không chút thay đổi, biết lời mình nói đã không đúng, cho nên vội đổi một bộ mặt khác, bước tới chỗ Đỗ Văn Hạo, thân thiết nói: "Ta sao lại có thể không tin Đỗ đại ca ngài chứ? Chỉ là nhất thời vui mừng thôi. Đúng rồi, vậy Lưu Quý Phi đó bây giờ tốt không?"

Đỗ Văn Hạo nghe thấy trong lời nói của Dụ Cáp Nhi có mấy phần đắc ý, liền đáp: "Tâm trạng e là không tốt."

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK