Mục lục
[Dịch] Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Có một việc cần làm rõ. Chữa bệnh chỉ là hành động phát sinh sau khi dịch đã bùng phát, căn bản không thể tiêu diệt tận gốc dịch bệnh. Chúng ta muốn diệt trừ tận gốc nạn dịch thì phải thực hiện tốt công tác phòng dịch. Tiêu diệt nguồn gây bệnh thì mới có thể giành thắng lợi trong cuộc chiến với dịch bệnh này”.

Lôi bộ đầu cao giọng hỏi: “Đỗ tiên sinh, ngài bây giờ là bác sĩ phụ trách y quan cục của nha môn, tri huyện đại nhân ủy thác cho ngài toàn quyền phụ trách công tác phòng dịch. Ngài cứ trực tiếp hướng dẫn cho chúng ta phương pháp phòng dịch hiệu quả nhất”.

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Theo Đỗ mỗ quan sát mặc dù nguồn bệnh bị gió phát tán nhưng nguyên nhân ban đầu là do chuột. Chuột mang theo nguồn bệnh, bởi vì chuột có mặt khắp nơi khi con người chạm vào chuột đương nhiên sẽ bị nhiễm bệnh, từ đó chuột lây sang người, người nhiễm bệnh lại làm lây sang người khác nên cứ thế dịch bệnh bùng phát. Nên muốn tiêu diệt dịch bệnh trước tiên phải diệt chuột, vệ sinh môi trường”.

Dịch bệnh phát sinh từ chuột. Đây là quan điểm hoàn toàn mới mẻ. Hoàng Lập Đạt ho khẽ rồi nói: “Con chuột truyền bệnh, không biết Đỗ đại phu có bằng chứng không?’

Đỗ Văn Hạo nói: “Không còn thời gian để tranh luận về vấn đề này đúng hay sai nhưng ta có thể chịu trách nhiệm về những gì ta nói với mọi người. Trước tiên chúng ta phân công nhiệm vụ. Ta là người phụ trách chung, nếu sau này chứng minh ý kiến của ta sai, ta sẽ hoàn toàn gánh chịu trách nhiệm”.

Hoàng Lập Đạt vội khoát tay nói: “Lão hủ không có ý trách cứ Đỗ tiên sinh. Lão hủ chỉ tò mò thôi, không nên tranh cãi nữa. Mời Đỗ tiên sinh chỉ cho lão hủ biết giờ phải làm sao”.

Đỗ Văn Hạo nói: “Thứ nhất, chuột là nguyên nhân gây nên dịch, phải diệt chuột. Tất cả các gia đình trong thành phải được phát thuốc diệt chuột. Đặc biệt là ở những tụ điểm tập trung đông người như quán ăn, khách ****, vân vân.Việc diệt chuột phải làm thường xuyên. Thứ hai, phải ngay lập tức tổ chức đội chôn cất tử thi đi tới các khu vực xảy ra dịch để chôn cất các xác chết. Thứ ba, phải ngay lập tức tẩy trùng trong, ngoài thành, thành lập hệ thống chống dịch thống nhất. Thứ tư, đối với những khu vực nghi ngờ có ổ dịch phải tiến hành trừ độc. Thuốc nước Ngũ Vị đường của ta sẽ cung cấp cho mọi người. Thứ năm, tiếp tục lệnh giới nghiêm toàn thành. Nếu sau mười ngày liên tiếp không phát dịch mới được bãi bỏ.

Lôi bộ đầu nói: “Diệt chuột, vệ sinh môi trường cùng giới nghiêm thì không vấn đề gì nhưng thành lập đội chôn cất thì e rằng không ai muốn tham gia. Việc này rất mệt và nguy hiểm”.

Cung Minh nói chen vào: “Lão từng tham gia nhiều lần phòng dịch trước kia. Cách làm lúc đó là tăng lữ cùng cư sĩ tại gia đi chôn thi thể, cứ chôn hai trăm thi thể thì được cấp giấy chứng nhận. Tất cả mọi người rất hăng hái, nhiệt tình tham gia”.

Triều Tống quản lý tăng lữ rất nghiêm ngặt, thực hiện chế độ đăng ký. Chỉ khi có được chứng nhận của quan phủ thì mới được chính thức coi là tăng lữ, khi đó giới tăng lữ sẽ được miễn thuế và các chế độ lao dịch khác.

Đỗ Văn Hạo nói: “Biện pháp này rất hay. Ai tham gia chôn cất tử thi thì Ngũ Vị đường sẽ cung cấp y phục cách ly và mặt nạ phòng độc miễn phí. Bạch y xã có rất nhiều cư sĩ tại gia, họ nhất định sẽ hứng thú với quy định này. Ta chỉ sợ quan phủ không phê chuẩn thôi”.

Quan đại phu của y cục Vương Tướng nói: “Đỗ đại phu không nên lo lắng. Đây là thời kỳ phòng chống dịch bệnh. Triều đình trước kia đã ban bố quy định về việc này rất rõ ràng, chỉ cần lập một danh sách đăng ký, Huyện nha sẽ đóng dấu gửi quan phủ phê chuẩn”.

“Tốt lắm! Như vậy cứ dán bố cáo đi. Ta sẽ đi gặp Tĩnh Từ sư thái thương lượng việc này. Lôi bộ đầu, Thang trợ giáo, hai người lập tức tổ chức triển khai các công việc phòng dịch. Hàm Đầu, người tiếp tục cùng mọi người chẩn bệnh. Ta sẽ đi pha chế An cung ngưu hoàng rồi quay lại”.

Phân công công việc xong xuôi Đỗ Văn Hạo cưỡi ngựa quay lại Ngũ Vị đường.

Ý Đỗ Văn Hạo muốn để cho Tĩnh Từ sư thái phụ trách mọi việc, chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của bà. Bà lập tức cho Phó chưởng quỹ đi thông báo toàn bộ các đệ tử và cư sĩ tại gia tham gia vào công việc tuần tra trong thành. Kết quả mọi người nhiệt tình đăng ký tham gia. Bởi vì Huyện thành đã ban lệnh giới nghiêm không cho rời thành, cho nên mỗi nhóm đi chôn tử thi chỉ cần chôn đủ hai trăm thi thể thì có thể quay về làm công việc tuần tra để thay thể cho các cư sĩ khác đi chôn tử thi. Mọi người rất tán thành biện pháp này. Đội chôn cất nhanh chóng được tổ chức, sử dụng y phục phòng dịch và mặt nạ phòng độc miễn phí do Ngũ Vị đường cung cấp, đi ra ngoài thành đến các hương thôn tiến hành chôn cất thi thể.

Lâm Thanh Đại vội chỉ đạo mọi người sản xuất y phục cách ly và mặt nạ phòng độc. Nàng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì vui mừng kéo hắn đến bên cạnh, vui vẻ nói với hắn: “Trang bị bảo hộ của chúng ta bán chạy lắm, tất cả đều là công lao của ngươi. Sau này phần lớn lợi nhuận sẽ là của ngươi”.

“Không nên nói thế. Ta chỉ phác thảo thôi, chủ yếu do mọi người vất vả làm ra. Cách chia lợi nhuận cũng đã thống nhất rồi, cứ theo ước định ban đầu”.

Lâm Thanh Đại cười rồi khẽ nói với hắn: “Nhưng nếu chúng ta cho nha môn mượn số tiền đó thì chúng ta đừng có hy vọng nhận được tiền lãi vào cuối năm”.

“Ngươi có ý kiến gì không?”

“Chữa bệnh cứu người đương nhiên là quan trọng nhất. Tóm lại không thể giương mắt đứng nhìn mấy ngàn dân chúng ngoài thành chết dần chết mòn vì dịch bệnh được. Vấn đề là mấy dược đường đã ngừng cung cấp miễn phí dược liệu. Tính theo thời giá hiện hành, hiện tại chỉ còn dược đường của chúng ta là đang chữa bệnh, phòng chống dịch miễn phí. Ta lo lắng là chúng ta cứ chữa bệnh phòng dịch thế này mà cuối cùng vẫn không nhận được khoản tiền đã bỏ ra”.

“Có lý!” Đỗ Văn Hạo nói: “Nhưng chúng ta khác với bọn họ. Lúc này chúng ta bán trang bị phòng hộ kiếm lời không ít thì cũng nên xuất ra một chút.

Phòng dịch cứu người, đó chính là tạo phúc cho dân chúng. Hơn nữa triều đình đã cứu trợ một khoản tiền cho chúng ta, chắc chắn nha môn sẽ không quịt nợ chúng ta. Nhưng lo lắng của tỷ cũng có lý, phòng chống dịch bệnh vẫn là chuyện của nha môn, không phải là việc của Ngũ Vị đường. Chúng ta làm thế chỉ là do đạo nghĩa, vì vậy cũng nên cẩn thận suy xét xem cần khoảng bao nhiêu tiền. Không chậm trễ cứu người nhưng cũng phải căn cứ vào thực lực của mình. Có khả năng đến đâu thì làm đến đó”.

“Ừ, ta nghe tiên sinh. Chúng ta đi tới chỗ thợ rèn đặt rèn mặt nạ phòng độc. Tiểu nhị của lò rèn bởi vì lệnh giới nghiêm nên không thể ra ngoài. Hắn nhờ ta chuyển lời cám ơn tới ngài. Hắn nói hắn uống thuốc của ngươi bệnh đổ mồ hôi của hắn đã khỏi”.

“Đúng không? Thế thì tốt rồi”.

Lâm Thanh Đại suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: “Hơn nữa còn có chuyện rất kỳ lạ”.

"Chuyện gì?"

“Ta phát hiện mấy ngày nay bên ngoài Ngũ Vị đường có người âm thầm theo dõi, hơn nữa những người này hình như biết võ công”.

“Hả? Bọn chúng muốn gì? Cướp tiền à?”

Lâm Thanh Đại lắc đầu nói: “Không giống! Bọn họ quan tâm đến người ra vào Ngũ Vị đường của chúng ta chứ không phải tiền bạc của chúng ta. Ta đã âm thầm theo dõi, phát hiện thấy bọn họ theo dõi người bệnh của Ngũ Vị đường, thậm chí còn tiến hành tra hỏi. Không biết bọn họ có mục đích gì, nhưng ta thấy bọn họ không có ác ý với chúng ta”.

“Chỉ cần không có ác ý là được” Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong khoảng thời gian này ta cũng phát hiện có người theo dõi ta, hơn nữa thân thủ cũng rất khá. Có lẽ Tĩnh Từ sư thái chủ trì Bạch Y xã phái người bảo vệ chúng ta”.

“Ừ, có khả năng”.

Mấy ngày sau, một lượng lớn dân chạy nạn đổ tới Đống Đạt huyện bởi vì nghe nói ở đây có đại phu cứu chữa người bị dịch bệnh miễn phí, lại còn có bán thiết bị phòng dịch chuyên dụng có thể ngăn ngừa dịch bệnh.

Khu cách ly ngoài thành đã đông gấp hai lần, ở đó tập trung rất nhiều người đợi mua sắm y phục phòng dịch và mặt nạ phòng độc. Lâm Thanh Đại đã thuê thêm nhiều người giúp việc, ngày đêm tăng cường sản xuất trang bị. Vấn đề quan trọng nhất là các đường nối thì do nàng và Anh Tử phụ trách, bí mật vẫn được bảo toàn. Vì vậy có người cũng làm giả mang đi bán nhưng không nhận được sự ủng hộ của dân chúng, chỉ dùng hàng của Ngũ Vị đường, trong dân chúng lan truyền rằng bên trong các thiết bị này thần y Đỗ Văn Hạo, người am hiểu các tuyệt kỹ của Hoa Đà đã cho thuốc vào nên chỉ y phục và mặt nạ của Ngũ Vị đường mới dùng được.

Mà trên thực tế, khi làm giả mặt nạ phòng độc bởi vì không biết bên trong bỏ loại thuốc gì cùng cách điều chế nên mặt nạ giả mạo không có tác dụng phòng độc. Một số người mua phải mặt nạ loại này đeo vào vẫn mắc bệnh nên đến đòi lại tiền, lại còn đánh cho người bán một trận nên sau này không ai dám làm giả nữa.

Sau một thời gian, việc tiêu thụ mặt nạ phòng độc và y phục cách ly của Ngũ Vị đường vẫn rất khả quan, giá lại rất cao. Hàng sản xuất tới đâu lập tức có người đến mua tới đó. Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại không ngờ bây giờ người có tiền trong dân chúng cũng không ít. Tuy nhiên vậy cũng tốt, nhờ vậy mới có tiền để dùng cho công việc phòng dịch.

Cùng với sự phát triển của dịch bệnh, công việc phòng dịch bên ngoài thành cũng ngày một khẩn trương. Bởi vì số lượng người bệnh tăng vọt, dược liệu của các dược đường có liên quan trong thành đều đã dùng sắp hết. Đám người Đỗ Văn Hạo nóng ruột như kiến bò trong chảo nóng.

Lúc này mọi người cũng mới thở phào nhẹ nhõm khi Thang trợ giáo được cử đi Phủ thành mua dược liệu cũng đã về cùng với một xe trâu lớn đầy dược liệu, đáp ứng nhu cầu cấp bách hiện nay.

Thang trợ giáo đang ở trong lều vải của Đỗ Văn Hạo báo cáo tình hình mua dược liệu. Hắn trầm giọng nói: “Phủ thành cũng đã xuất hiện dịch bệnh, đã có hơn một ngàn người tử vong. Trong thành rất náo loạn. Rất nhiều người đã trốn ra khỏi Phủ thành. Nghe nói ở các châu, huyện phụ cận đều cũng đã xuất hiện dịch bệnh. May mắn chúng ta đã đi sớm, dược liệu cũng đã mua được, giá cả cũng phải chăng. Bây giờ thì có tiền cũng không mua được dược liệu”

Đỗ Văn Hạo cả kinh hỏi: “Tại sao?’

“Phủ thành và các châu, huyện phụ cận đều bị náo động bởi dịch bệnh. Còn ai dám vận chuyển dược liệu đến đây đâu nên giá cả dược liệu tăng vọt lên”.

“Thì ra là thế, chúng ta còn đủ dược liệu để dùng không?”

“Vấn đề là còn bao nhiêu người bệnh?”

“Hiện nay trong khu cách ly ngoài thành còn gần ba nghìn bệnh nhân”.

“Ba nghìn?” Thang trợ giáo cười khổ, hắn lắc đầu nói: “Nhiều nhất chỉ đủ dùng trong một tháng”

“Hả?” Đỗ Văn Hạo trợn tròn mắt: “Vậy làm sao bây giờ? Đi mua thêm dược liệu à?”

“Mua thì phải mua nhưng bây giờ giá cả dược liệu tăng cao, đã tăng gấp mấy lần so với trước. Nhiều tiền vậy thì lấy đâu ra?’

Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: “Vậy không có cách nào ngoài mua dược liệu giá cao à? Trước tiên chúng ta cứ cho nha môn mượn tiền, sau này chúng ta sẽ được cấp một khoản tiền phòng chống dịch”.

Thang trợ giáo nhìn quanh rồi hắn dè dặt nói: “Đỗ tiên sinh, ngài rất thành thật. Có một điều ta muốn cho người biết mặc dù hơi bất nhân nhưng cũng không thể không nói. Chữa bệnh cứu người theo lý thường thì phải làm. Chúng ta hành nghề y càng không thể thấy chết không cứu, điều này đúng. Nhưng nếu ngài vẫn tiếp tục chữa bệnh miễn phí như thế, Ngũ Vị đường của ngài sớm muộn cũng sẽ bị thua lỗ hết vốn"

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK