Mục lục
[Dịch] Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì thở dài lên một tiếng rồi nói: “Nàng nói không sai chút nào, khắp thiên hạ người bệnh nhiều vô kể, ta cũng không thể nào mà một tay chữa trị hết cho tất cả mọi người được, ta quả là tham lam và ích kỷ, nếu như chỉ vì chuyện chữa bệnh mà đặt toàn bộ tính mạng của người nhà của mình vào vòng nguy hiểm thì thật không nên một chút nào cả! Ài! Ngày mai khi hai người bọn họ đến đây thì nàng hãy nói rằng ta không thể chữa trị bọn họ thay ta! Bảo bọn họ đi tìm vị đại phu khác mà chữa trị, khắp thiên hạ này lẽ nào không còn người khác có thể chữa trị cho đứa bé đó hay sao?”

Lâm Thanh Đại mặc dù rất cứng trong việc khuyên nhủ Đỗ Văn Hạo không nên tham gia vào chuyện rắc rối này, nhưng khi nghĩ đến hành động này của mình có thể làm đứa bé kia mất mạng, thì cũng vô cùng buồn bã, bất giác nói: “Có lẽ đúng là sẽ có một vị đại phu y thuật cao siêu xuất hiện mà chữa bệnh cho nó! Nhưng mà, e rằng cũng chẳng có vị đại phu nào dám đứng ra chữa bệnh cho nó cả! Ai cũng sợ mang vạ vào thân mà!”

Nhưng, cả hai người Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đều rất bất ngờ là, vào đến trưa của ngày hôm sau thì mẹ con của mỹ phụ kia cũng không đến tìm hai người nữa. Cả hai đều chờ cả buổi mà cũng chẳng thấy tăm hơi của hai mẹ con mỹ phụ kia đâu cả.

Chính vì vậy mà Lâ Thanh Đại thở hắt ra như trút được một tảng đá ở trên ngực: “Chắc là mỹ phụ đó cũng đoán ra được là chàng đã không muốn chữa trị cho đứa béđó nên vì thế mà hôm nay không đến nữa! Hoặc có lẽ trong lòng của mỹ phụ đó cũng không muốn chúng ta dính líu thêm vào chuyện này nên….Hoặc là có lẽ bà ta đã tìm được một vị đại phu khác để chữa bệnh rồi, nên không muốn đến làm phiền chúng ta nữa….!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì thở dài nói: “Có lẽ vậy! Hy vọng rằng bà ta sẽ tìm được một vị đại phu tài giỏi để chữa bệnh cho cậu bé đó!”

Cho dù bây giờ hắn biết rằng, mình là một Ngự Y trong triều mà còn không dám ra tay chữa trị để tránh bị lôi cuốn vào chuyện rắc rối này, thì có cho các đại phu khác trên thiên hạ mọc thêm hai cái đầu, cũng chẳng có ai dám dây vào chuyện phức tạp này. Chính vì thế mà tỷ lệ các đại phu chữa bệnh cho cậu bé đó đang vô cùng thấp, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn hy vọng có một điều kỳ diệu nào đó xẩy ra với cậu ta, như vậy hắn mới cảm thấy thanh thản cõi lòng của mình.

Đến trưa khi cả nhà đang dùng bữa cơm với lão Phương Trượng, thì có một đứa người ở do Bàng Vũ Cầm sai đến gọi Đỗ Văn Hạo về thành một chuyến, nói có đoàn người sứ giả ở Gia Châu đến mời về dự tiệc, nhân tiện mời hắn đến chữa bệnh giùm luôn.

Đỗ Văn Hạo nghe xong liền ngay lập tức đem theo Lâm Thanh Đại và Lý Phố, cùng với mấy gã hộ vệ của mình lên xe quay về thành Gia Châu, ngôi chùa này cách thành Gia Châu cũng chỉ cách có hai canh giờ đường đi, nên chỉ trong ngày thôi Đỗ Văn Hạo đã về đến thành Gia Châu.

Khi Đỗ Văn Hạo vừa về đến nơi ở của mình, thì Bàng Vũ Cầm cũng vừa vặn về đến nơi, ban sáng nay có mộ sản phụ ở ngoài thành lâm bồn, nên Bàng Vũ Cầm và mấy người khác phải xuống đó đỡ đẻ luôn, sau đó nhân tiện còn giảng giải luôn về liệu pháp tiếp đẻ mới mẻ cho Nữ Y khác, chính vì vậy mà bây giờ mới quay về nơi ở của mình.

Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy hắn cần phải có nghĩa vụ đem chuyện của hai mẹ con nhà họ Thẩm kia đên tìm hắn cầu y nói cho Bàng Vũ Cầm và những người trong nhà (mấy vị phu nhân cùng với Kha Nghiêu) của hắn biết, để mọi người cùng nghĩ cách giải quyết giúp hắn.

Nhưng điều mà hắn không ngờ là, khi hắn đem câu chuyện này nói ra cho mọi người trong nhà biết xong, thì mọi người đều không hẹn mà lên, ai cũng có ý kiến y hệt với Lâm Thanh Đại. Thậm chíđến cả Kha Nghiêu cũng lớn tiếng khuyên bảo hắn nên giữ hai mẹ con họ Thẩm kia lại để đưa lên quan, để tỏ rõ lập trường của mình, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo vô cùng tức giận. Nhưng nói cho cùng thì hắn cũng thấy Kha Nghiêu nói đúng, nếu như hắn cứ nhùng nhằng chẳng dứt thì e rằng cả nhà hắn sẽ gặp nguy hiểm. Như vậy không những chẳng giải quyết được gì, mà còn rước họa vào thân nữa, hắn bây giờ mới thấy hắn không đủ lòng sắt đá để làm một chính khách như hắn đã từng nghĩ, thôi thìôm lấy cái nghề y mà sống cũng không đến nỗi nào, nhất nghệ tinh nhất thân vinh mà.

Đúng lúc này, thìđứa ở trong nhà hắn vội vã chạy vào thông báo có Lưu Huyện Ủy đến thăm.

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cau mày lại, không biết kinh nghiệm phá án của vị Lưu Huyện Ủy này đến đâu, nhưng tính đến lúc này thì ông ta đúng là không có năng lực trong việc điều tra phá án chút nào cả! Vụ án đại thiếu gia của Tô Gia bị thương làm cho ông ta đứng ngồi không yên, lúc này đến đây e rằng cũng chẳng có tiến triển nào cả.

Lưu Huyện Ủy lúc này tiến vào, đã cúi người mỉm cười nói: “Ngự Y đại nhân! Hạ quan đến đây là theo chỉ điểm của đại nhân, đã điều tra triệt để những người có qua lại trước khi vụ việc Tô đại thiếu gia xẩy ra rồi! Hạ quan phát hiện ra vụ án xẩy ra hôm đó, thì Tô đại thiếu gia có đi lên núi Nga Mi chơi thì phải!”

“Núi Nga Mi ư? Đi cùng với ai vậy?” Đỗ Văn Hạo hỏi.

“Tô đại thiếu gia đi một mình đến đó! Có người còn trông thấy Tô đại thiếu gia hôm đó còn lên núi, nhưng chẳng ai biết được đại thiếu gia họ Tô lên núi làm gì cả! Nhưng khi Tô đại thiếu gia quay về thì là cưỡi ngựa đi về, có người trông thấy khi đó Tô đại thiếu gia vừa đi vừa ôm bụng! Khi vừa về đến nhà của mình thì phát bệnh mà ngã xuống! Nhưng, việc Tô đại thiếu gia lên núi Nga Mi làm cái chuyện gì thì đến giờ vẫn chưa có ai biết cả! Hạ quan đã đến tận nơi hỏi Tô đại thiếu gia, nhưng Tô đại thiếu gia nói là không nhớ gì hết cả!”

“Nói như vậy là có thể Tô đại thiếu bị thương khi đang ở trên núi?” Đỗ Văn Hạo nghi hoặc hỏi.

“Đúng như vậy! Hạ quan đã phái người lên núi dò hỏi tất cả những người sống ở đó cùng với nhà chùa nơi đó, nhưng tất cả mọi người đều nói là chẳng có ai trông thấy Tô đại thiếu gia lên đó cả!” Lưu Huyện Ủy nói.

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cau mày lại nói: “Thế thì kỳ lạ thật! Tô đại thiếu gia rõ ràng là đã lên núi, thế mà sao lại không có ai trông thấy Tô đại thiếu gia lên núi nghĩa là sao?”

Lưu Huyện Ủy nghe vậy thì cười đáp: “Đúng vậy! Nhưng mà, núi Nga Mi đúng là quá lớn, núi này vừa to vừa cao, đã thế rừng núi rậm rạp, nếu như có một người xuất hiện ở nơi đó, thì người khác không trông thấy cũng là chuyện thường!”

“Tô đại thiếu gia lên núi không vào chùa, không tìm nhà ai để vào chơi, mà một mình chui rúc ở cái nơi núi cao đèo sâu, rừng rậm âm u! Ngươi không thấy điều này có vẻ khả nghi hay sao?”

Lưu Huyện Ủy nghe xong thì sững người lại một lúc, rồi gãi gãi đầu nói: “Nghe đại nhân nói như vậy, thì hạ quan cũng thấy kỳ lạ thật, Tô đại thiếu gia tự nhiên chui rúc ở trên núi một mình làm cái gì nhỉ? Hay là, hạ quan lại cho người lên núi dò la lại xem sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười khổ nói: “Lại lên nói dò la lại? Núi Nga Mi to như vậy, cho dù ngươi có điều động một vạn người lên núi cũng chắc gì đã dò la ra được cái gì! Hơn nữa, ngươi lên trên núi tìm chắc gìđã tìm được cái gì? Tô đại thiếu gia là bị nội thương, bên ngoài không bị chảy máu, không có Tô đại thiếu gia chỉ cho, thì ngươi cũng chẳng tìm ra được cái gìđâu, cái chủ ý ngu ngốc này thì ngươi cũng đừng làm nữa, chỉ lãng phí thời gian và tiền bạc thôi!”

“Vâng, vâng!” Lưu Huyện Ủy nghe xong thì trầm ngâm giây lát, sau đó lấm lét dò la hỏi tiếp: “Vậy….Vậy bước tiếp…tiếp theo… hạ quan nên tiến hành ….thế….thế nào đây!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi tốt nhất là tìm hết mọi cách để khuếch đại tầm điều tra ra đi! Ví dụ như Tô đại thiếu gia có thù gia nào không? Có ân oán gì không này…!”

“Cái này…! Hạ quan cũng đã điều tra qua rồi, Tô đại thiếu gia cũng là con người lương thiện, không hay có ân oán với bất kỳ ai cả. ”

“Vậy thì ngươi điều tra vật chứng đi!” Đỗ Văn Hạo nói.

“Vật chứng ư?” Lưu Huyện Ủy hỏi lại.

“Đúng vậy!” Đỗ Văn Hạo rút ra trong người vết máu mà hôm hắn phẫu thuận vùng bụng liệu thương cho Tô đại thiếu gia ra, sau đó liền đưa cho Lưu Huyện Ủy nói: “Đây này! Chính là cái này này, vùng gan của Tô đại thiếu gia có một vết thương, và vết thương này có dấu ấn của một chiếc giầy, có thể là do bị đá mà thành thương tật như vậy, trong đó có những vết tích rất có quy tắc, chắc là những vết hoa văn của đế giầy, chỉ cần tìm đến chủ nhân của đế giầy, thì có thể tìm ra người đã đả thương Tô đại thiếu gia, ngươi đã hiểu chưa vậy?”

Lưu Huyện Ủy nghe xong thì như bắt được vàng, vội vã tiếp lấy vết máu mà Đỗ Văn Hạo đưa cho ông ta, sau một hồi suy ngẫm lại hỏi: “Ngự Y đại nhân! Cái hoa văn này rốt cuộc là hoa văn gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo nghe xong tức đến độ muốn đạp cho tên Lưu Huyện Ủy này một cái cho bõ tức, nhưng hắn vẫn kiềm chế được, bởi vì hắn biết trình độ của ông ta cũng có hạn nên đành nói: “Nếu ta mà biết rồi thì còn bảo ngươi đi điều tra làm cái quỷ gì cơ chứ! Nếu mà như vậy thì ta đã trực tiếp đi bắt người rồi, còn đợi ngươi đi điều tra nữa hay sao hả?”

“Vâng! Vâng! Đúng vậy, ha ha ha! Hạ quan quả nhiên hồ đồ quá đỗi!” Lưu Huyện Ủy cúi đầu nói: “Hạ quan sẽ cho người đi điều tra ngay bây giờ đây, hạ quan sẽ cho mời tất cả những thợ giầy trong thành đến để nhận diện dấu hoa văn này, chắc là sẽ có người nhận ra nó thôi!” Lưu Huyện Ủy sun se nói

Đỗ Văn Hạo nghe xong gật đầu nói: “Như vậy mới được chứ! Ngươi bắt đầu thông minh ra rồi đấy! Sau khi tìm ra được người đi đôi giầy này rồi! Thì cũng chưa chắc đã phải người đó là hung thủ đâu, bởi vì những người đi giầy có hoa văn giống nhau là vô cùng nhiều, nhất định phải tìm ra những đặc trưng riêng biệt, sau đó tiến hành nhận định riêng! Như vậy mới có thể tìm ra chính xác được kẻ thủ ác!”

“Đặc tính, đặc trưng riêng biệt ư? Sau đó lại phải tiến hành nhận định riêng nữa sao?” Những từ ngữ chuyên ngành của thời hiện đại chuyên dùng cho ngành trinh sát như vậy, dĩ nhiên là Lưu Huyện Ủy nghe xong là không hiểu rồi.

Đỗ Văn Hạo trông vẻ mặt khổ sở của ông ta như vậy, bèn lên tiếng kiên nhẫn giải thích, giảng giải cho Lưu Huyện Ủy hiểu: “Thế này nhé! Cho dù hoa văn trên đế giầy là giống nhau, và do cùng một thợ làm giầy mà làm ra nó, hoa văn trên đó cũng có những chỗ to nhỏ khác nhau, cho dù đó có là những chỗ khác biệt không đủ to để cho người khác dễ dàng nhận ra, nhưng chúng vẫn là khác nhau. Ví dụ như: Người này đi đôi giầy này trong thời gian dài này, rồi mỗi người có một cung cách đi đứng khác nhau này, thân cao của mỗi người cũng không đồng nhất này…v…v… Chính vì thế mà lực chân lên giầy cũng không giống nau, do vậy mà độ tổn hại đến đế giầy cũng sẽ khác nhau, đây chính là những đặc tính hoặc đặc trưng khác nhau của nó, chỉ cần tìm ra những đặc trưng riêng biệt này thì sẽ tìm thầy những người đi giầy kiểu đó, và kẻ thủ ác chắc chắn sẽ nằm trong số những người bọn họ!”

Lưu Huyện Ủy nghe rất nhập tâm, khi Đỗ Văn Hạo vừa dứt lời htì bất giác kêu than lên một tiếng nói: “Ối trời ơi! Đỗ Ngự Y quả là cao nhân có những cao kiến quả là tuyệt vời, thật không ngờ Ngự Y đại nhân không chỉ y thuật như thần, không ai sánh bằng, mà tài phá án cũng vô cùng tinh thông như vậy, lão phu bái phục đại nhân vô cùng!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì mỉm cười dặn dò Lưu Huyện Ủy nói: “Người mà đá Tô đại thiếu gia mọt cước đó, chắc chắn là đã qua một lớp quần áo, chính vì thế mà dấu hoa văn trên chiếc giầy đó chúng ta cũng có thể tìm thấy trên chiếc áo hôm bị đá của Tô đại thiếu gia! Ngươi bây giờ có thể bí mật đến lấy nó về mà tiến hành kiểm nghiệm!”

Lưu Huyện Ủy nghe xong thì vỗ vỗ vào trán mình như hiểu ra vấn đề nói: “Đúng! Đúng vậy! Ngự Y đại nhân quả là cao kiến, ha ha ha! Hạ quan quả là ngu dốt! Bây giờ hạ quan sẽ cho người đi đến nhà của Tô đại thiếu gia lấy quần áo về để tiến hành kiểm nghiệm ngay đây!”

“Ừm! Đúng rồi đấy! Nhưng mà những vết tích kiểu dạng như vậy cũng khá khó tìm, cái này cũng phải xem vận may của ngươi thế nào nữa! Mà ngươi hãy nên nhớ rằng, tất cả các kết quả của việc kiểm nghiệm, hay điều tra đều phải tuyệt đối bí mật, không được để hé lộ ra ngoài, nếu không kẻ thủ ác mà biết được, sẽ đem giầy của nó đốt đi, hoặc là bỏ đi nơi khác, như vậy chúng ta sẽ công cốc công cò, xôi hỏng bỏng không hết ta cả!”

“Vâng! Vâng! Hạ quan đã biết rồi ạ!” Lưu Huyện Ủy nói.

“Vậy thì ngươi mau đi đi!” Đỗ Văn Hạo gật đầu ra lệnh.

Đêm tối hôm đó, đoàn người sứ giả Diệp Chiêu một lần nữa lại đến nhà nghỉ của Đỗ Văn Hạo, thịnh tình mời hắn và gia đình dùng bữa tiệc thân mật.

Gia Châu Đoàn Luyện Sứ cũng chính là Bộ Trưởng Bộ Vũ Trang của vùng này, chức phẩm là chính bát phẩm, kém hơn Đỗ Văn Hạo rất là nhiều, nhưng mà Đỗ Văn Hạo không phải là hạng người xem chức trách, phẩm vị của họ đến đâu mà đối xử ra sao, chỉ cần những người đó tính tình hài hòa là hắn đều có thể thân cận được. Ở đời nhà Tống thì có một điều lệ đó là, tướng văn dẫn tướng võ, chính vì thế mà người cầm đầu Gia Châu Đoàn Luyện Sứ này cũng là một quan văn, và cũng là một người khá thấu tình đạt lý, cũng có thể coi là một vị Thái Học Cứu.

Người ta đã thịnh tình đến hẳn nơi mời tận hai lần liền, chính vì thế mà Đỗ Văn Hạo cũng không tiện từ chối, nên lần này hắn đã đồng ý.

Hơn nữa người ta mời cả nhà của Đỗ Văn Hạo, chính vì thế mà toàn bộ gia quyến trong nhà của hắn đều lục đục kéo theo toàn bộ. Bàng Vũ Cầm và những vị phu nhân khác khi vừa xuống dưới lầu, thì ai nếu đều ăn mặc vô cùng khác lạ, nhưng ai cũng xinh đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, làm cho những người trong Đoàn Luyện Sứ trông thấy đều như muốn nổ đom đóm mắt, tất cả đều phải trầm trồ khen ngợi: “Diễm phúc của Ngự Y đại nhân quả nhiên to lớn! E rằng toàn bộ mỹ nhân trên đời này đại nhân đều lấy về hết cho mình rồi phải không?”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì bật cười ha hả nói: “Mọi người chê cười ta rồi! Để ta giới thiệu cho mọi người biết nhé! Đây là chính thất phu nhân của ta họ Bàng, còn đây là ba vị thê thiếp Liên Nhi, Lâm Thị và Tống Thị!” Khi đến lượt Kha Nghiêu thì Đỗ Văn Hạo trầm ngâm giây lát rồi nói: “Còn vị này là muội tử của ta, tên Kha Nghiêu!”

Đoàn Luyện Sứ nghe xong liền vội vàng quay sang Kha Nghiêu ngắm nhìn, thì thấy nàng trông vô cùng hoạt bát, xinh đẹp, ánh mắt hiện lên rõ sự tinh nghịch, và giảo hoạt, nhưng cũng không kém phần ghê gớm, nồng nàn đanh đá, nên ai cũng thầm rùng mình trong lòng, Diệp Chiêu thấy vậy vội vàng chạy đến cúi người nói: “Hạ quan Diệp Chiêu bái kiến các vị phu nhân! Bái kiến Kha Nghiêu cô nương!”

Bàng Vũ Cầm, Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi cùng với Kha Nghiêu thấy vậy cũng cúi người đáp lễ, Lý Phố lúc này cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa đưa đến, mọi người liền kéo nhau lên xe, theo sau Diệp Chiêu lên đường.

Khi đi đến Diệp Phủ, Diệp Chiêu đã phái người đi vào trong thông báo trước, nên cánh cổng của Diệp Gia đã rộng mở, toàn bộ những người trong Diệp Phủ đều ăn mặc chỉnh tề nghiêm trang đứng chờ đơi, tiếp đón đoàn người của Đỗ Văn Hạo. Chờ cho Đỗ Văn Hạo cùng với Diệp Chiêu đi vào bên trong xong, thì mấy vị thê thiếp của Diệp Chiêu đã niềm nở đon đả đi đến mời Bàng Vũ Cầm và những người còn lại vào bên trong.

Diệp Phủ là một khu quần thể kiến trúc đặc trưng của vùng đất Thục này, bốn bề tứ phía đều là phòng ốc, ở giữa là sân vườn, phía đông của vườn có một chiếc ao nhỏ, trong đó có vài nhành sen đã úa vàng, ở ven chiếc ao là những khóm hoa được cắt tỉa vô cùng cẩn thận, có lẽ chúng được chăm sóc khá chu đáo nên mọc lên vô cùng đẹp đẽ. Quần thể kiến trúc nơi đây không hề thua kém với cảnh tượng của các khu kiến trúc ở Giang Nam cả, tuy nó không có được sự bề thế như các trạch viện ở kinh thành, nhưng lại có một nét riêng vô cùng đặc biệt.

Kha Nghiêu khi bước vào trong này đã đưa mắt dáo dác nhìn khắp tứ phương bốn hướng, sau đó liền thấp giọng nói với Tuyết Phi Nhi: “Cái trạch viện này cũng không tồi chút nào, chỉ có mỗi cái cổng là hơi khập khiễng một chút thôi!”

Tuyết Phi Nhi nghe vậy liền nhếch môi nói: “Dĩ nhiên là không thể bằng được với gia thế Kha Gia rồi, ai chả biết tài lực của Kha Gia ghê gớm thế nào rồi!”

Kha Nghiêu nghe câu nói này xong thì vô cùng buồn bã, không biết nói gì cho phải, nên chỉ biết ngậm miệng không nói thêm câu nào nữa.

Khi tất cả mọi người đã đi vào bên trong phòng khách, thì ai cũng đã an tọa đâu vào chỗ đó, Diệp Chiêu cũng đứng lên giới thiệu từng người cho mọi người cùng biết.

Sau khi giới thiệu xong, Diệp Chiêu liền nói: “Ngự Y đại nhân, chúng ta cùng ra sau vườn hoa cùng nhâm nhi vài chén rượu, rồi cùng thưởng thức tài nghệ nấu ăn của mấy người đầu bếp của hạ quan!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Thôi cứ để ta xem bệnh của con trai ngươi trước cái đã!”

Diệp Chiêu thấy vậy bèn nói: “Thật cũng không cần phải gấp đến mức như vậy, con trai của hạ quan cũng mới uống thuốc xong ngủ rồi, ngày nào cũng đến giờ này này là nó phải ngủ cả canh giờ, nếu không đến đêm nó lại quấy rối mọi người mất!”

Nếu đã ngủ như vậy rồi thì dùng cơm trước cũng không sao, và dù sao thì đây cũng là bữa tiệc gia đình, nên chính vì vậy mà thê thiếp của Diệp Chiêu cũng tề tựu vô cùng đông đủ.

Kha Nghiêu lúc này đã đưa mắt lên ngắm nghía các món ăn trên bàn rồi nói: “Diệp lão gia! Chắc đầu bếp của Diệp lão gia đã từng học nghệ ở Thành Đô đúng không? Ở Thành Đô thì món chân giò hầm tương ở Túy Tiên Lầu rất ngon, tiểu nữ thấy trên bàn này có bày mấy món của Túy Tiên Lầu đó!”

Diệp Chiêu nghe vậy thì bật cười ha hả, sau đó vuốt vuốt bộ râu hoa râm của mình nói: “Xem ra Kha Nghiêu cô nương là người sành sỏi trong việc ăn uống rồi đây!”

Kha Nghiêu nghe vậy thì đắc chí vô cùng, nàng nghiêng nghiêng đầu mình rồi nói: “Tiểu nữ đói rồi, không biết đã được phép dùng bữa chưa vậy?”

Diệp Chiêu nghe vậy liền đưa tay ra mời mọc nói: “Mời Kha cô nương cứ tự nhiên! Mời cô nương nếm thử tay nghề của đầu bếp của ta, xem xem tay nghề của nó ra sao?”

Kha Nghiêu nghe vậy liền quay sang Đỗ Văn Hạo nháy mắt tinh nghịch, sau đó liền vắn tay áo lên nói: “Đỗ đại ca! Vậy muội ăn trước nhé!”

Điệu bộ thèm ăn của nàng làm cho mọi người ai cũng phải cảm thấy buồn cười, nên ai nấy cũng đều cười lên vui vẻ.

Đúng lúc này, đột nhiên ở bên ngoài vọng đến tiếng khóc thút thít, Diệp Chiêu nghe xong liền ngay lập tực hạ đũa xuống, đang định đứng dậy thì Diệp phu nhân đã lên tiếng nói: “Lão gia! Lão gia cứ ngồi ở đây mà tiếp Ngự Y đại nhân, và mấy vị phu nhân dùng bữa, chuyện này cứ để thiếp đi lo liệu xem sao!” Nói xong Diệp phu nhân liền quay sang phía nở một nụ cười lịch sự, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài xem xét tình hình.

Diệp Chiêu lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, bèn quay sang Đỗ Văn Hạo giải thích nói: “Đây lại là Nhân Đế Đệ giở trò rồi đây! Mong Đỗ đại nhân cùng các vị phu nhân bỏ quá cho lão phu, hắn ta lúc nào cũng vậy, cũng chỉ vì mỗi cái tướng mạo xấu xí của mình mà không tìm được mối nhân duyên nào cho ra hồn, chính vì thế mà tâm tình lúc nào cũng khó chịu, buồn bực, nên ngày nào cũng kêu khóc thút thít như vậy! Chắc lúc nữa là sẽ hết thôi, xin mời các vị cứ dùng bữa tự nhiên!”

Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn nói: “Diệp lão gia! Gia cảnh của lão gia cũng thuộc vào dạng có tiền có thế, vậy tại sao không kiếm cho em trai của mình một người vợ cho ông ấy đỡ phải buồn tủi có hơn không!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa mắt sang lườm Tuyết Phi Nhi một cái ra hiệu, ra ý bảo nàng không nên ăn nói bất lịch sự như vậy, Diệp Chiêu cũng trông thấy ý của Đỗ Văn Hạo, nên nói: “Phu nhân nói không sai chút nào cả! Lão phu ngày trước cũng đã thuê một bà mối đi tìm vợ cho hắn ta, nhưng hắn ta lại rất làm cao, vì hắn cũng là người có học, lại có tiếng là một Tú Tài trong thôn, tuy ngoài mặt của hắn sần sùi, khó coi, nhưng con mắt chọn vợ thì cao lắm, nhất định đòi môn đăng hộ đối mới lấy vợ, chính vì thế mà cứ nhì nhằng suốt từ hồi đó đến giờ mãi mà vẫn chưa giải quyết nổi chuyện hôn nhân của nó!”

“Ha ha ha! Thôi trong lúc dùng bữa như thế này, lão phu cũng không tiện nói về những chuyện như vậy! Ngự Y đại nhân! Mời cứ dùng tự nhiên!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng không khách khí, đưa cốc rượu lên nốc một hơi cạn sạch.

Vừa vào lúc này, thì Diệp phu nhân đã chạy vào bên trong, hai hàng lông mày cau hẳn lại, tiến đến bên cạnh Diệp Chiêu thấp giọng thì thào câu gì đó.

Diệp Chiêu nghe xong thì hai hàng lông mày cũng cau hết cả lại, trông vô cùng nghiêm nghị, sau đó ông ta liền quay sang Đỗ Văn Hạo ôm quyền nói: “Thật có lỗi với Ngự Y đại nhân quá! Hạ quan giờ phải ra ngoài kia xem tình hình thế nào đã!”

Đỗ Văn Hạo khi nãy cũng đã nghe Diệp phu nhân nói gì rồi, đó là em trai họ cảu Diệp Chiêu đã trèo lên nóc nhà và đang dọa là sẽ nhảy xuống, việc này không thể ngồi im mà làm ngơ như thế được, nghĩ vậy nên Đỗ Văn Hạo bèn đứng dậy ôm quyền nói: “Có phải là chuyện của người em họ của Diệp đại nhân không? Nếu như anh ta có bệnh mà chán chường cuộc sống như vậy thì bổn quan có thể xem xét mà chữa trị cho anh ta, cứ để bổn quan ra xem xem có chữa trị được cho anh ta hay không?”

Diệp Chiêu nghe vậy thì mừng rỡ, vội vã chắp tay nói: “”Vậy thì đa tạ đại nhân trước!

Thế là mọi người liền nhanh chân bước ra khỏi phòng ăn, xuyên qua một gian nhà lớn, đến bên một biệt viện nhỏ ở bên cạnh, nơi đây đã có rất nhiều người ở đã đứng vây tròn xung quanh ngôi nhà, đang ngẩng đầu lên hết lời khuyên giải.

Đỗ Văn Hạo cũng hướng mắt lên trên nhìn theo phía nhìn của đám người ở, thì quả nhiên ở phía cao cao trên nóc nhà có một bóng dáng của người đàn ông ở trên đó. Bây giờ trời cũng đã nhá nhem tối, nên Đỗ Văn Hạo không quan sát rõ mặt anh ta được, chỉ cảm giác được trên mặt anh ta có mọc một vật gìđó, vì ngôi nhà này có hai tầng lầu, cộng thêm một gác thượng để phơi quần áo nữa, nên khoảng cách đến mặt đất có lẽ cao đến ít nhất là ba trượng, nếu như rơi ngã từ trên đó xuống thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Chiêu thấy vậy bèn đứng ở bên dưới vội vã hét to lên: “Diệp Phong! Mày xuống đây ngay cho tao nhờ! Mày cứ ở trên đỉnh lầu đấy để làm cái gì hả? Thật chẳng ra thể thống gì cả!”

Người đàn ông ở trên đỉnh lầu tên Diệp Phong kia lúc này đang đứng ở phía góc của mái hiên, hai tay đang múa may quay cuồng trong không trung, trông điên điên khùng khùng, nào có để ý gì đến mấy câu nói của Diệp Chiêu cơ chứ, ông ta cứ như vậy gào lên một cách điên dại: “Tất cả đều tại anh cả! Tìm đến cho tôi mấy tên lang băm chết bằm đó, để tôi uống mấy cái vị thuốc vớ va vớ vẩn làm cho gương mặt của tôi trở nên gớm ghiếc như thế này! Trông chẳng khác gì một củ khoai lang cả!”

Kha Nghiêu nghe vậy thì phì cười thấp giọng nói với Lâm Thanh Đại: “Muội thề là về sau, muội không bao giờ ăn khoai lang nữa!”

Lâm Thanh Đại nghe xong thì không cảm thấy buồn cười chút nào, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn nhận ra được bóng người đàn ông xiêu vẹo trên kia, lúc này đang tuyệt vọng cùng cực, trong lúc này thì người ta rất dễ làm những chuyện dại dột, nên nàng bất giác cảm thấy lo lắng vô cùng, chính vì vậy mà lúc này nàng chỉ nghĩ cách làm sao để cứu người đàn ông trên mái nhà kia.

Diệp Chiêu thấy Diệp Phong nói vậy bèn lên tiếng nói: “Mày mau xuống đây nhanh lên! Ta đã mời cho mày và Lâm Nhi một vị Ngự Y từ kinh thành đến rồi, mày xuống đây thì Đỗ Ngự Y mới trị bệnh được cho mày chứ!”

“Cái gì? Ngự Y ư? Ở đâu vậy?” Diệp Phong ngơ ngác hỏi.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn giơ tay lên vẫy vẫy nói: “Bổn quan là Ngự Y đến từ kinh thành! Ngươi mau mau xuống đây cho ta xem bệnh nhanh lên! Ta sẽ có cách chữa lành bệnh cho ngươi, ngươi mau xuống đây để bổn quan xem nên chữa trị cho người thế nào cho hợp lý!”

Diệp Phong đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo đang định mở miệng nói, thìánh mắt của hắn ta đột nhiên bắt gặp phải bóng dáng của Kha Nghiêu, bên cạnh nàng có không ít người đang cầm đèn lồng đứng bên cạnh, dáng vẻ yêu kiều, lung linh dáng ngọc của Kha Nghiêu làm cho hai mắt của Diệp Phong sáng hẳn lên. Tuyệt quá! Sao lại có một người xinh đẹp như vậy được nhỉ?

Diệp Phong lúc này thấy gương mặt trái xoan đầy đặn thanh tú của Kha Nghiêu, cùng với đôi lông mày thanh nhỏ hình lá liễu, đôi mắt phượng sáng, trông vô cùng tinh nghịch, chiếc mũi không cao cũng không thấp, nhỏ nhắn xinh xắn, và nhất là đôi môi anh đào thắm tươi cảu nàng, cộng với làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh vấn lên tuy đơn giản, nhưng rất nhẹ nhàng và thanh thoát, hai bên mai buông thõng xuống trông rất yêu kiều, trên đầu còn cài một bông hoa Ngọc Thạch, thân nàng mặc bộ máy La Tú mầu hồng nhạt, trong tay cầm chiếc quạt nỏ, dáng điệu thướt tha, càng làm tăng thêm vẻ thanh tao, nhã nhặn của nàng.

Lâm Thanh Đại thấy vậy liền thấp giọng nói với Kha Nghiêu: “Hắn ta đang ngắm muội đó! Chắc là muội nói anh ta xuống đây, thì chắc là anh ta sẽ xuống ngay đó!”

Kha Nghiêu nghe vậy thì cười lạnh lên một tiếng thấp giọng nói: “Anh ta có xuống hay không xuống thì có quan hệ gì với muội cơ chứ? Muội ghét nhất là loại đàn ông trông thấy con gái đẹp là hai mắt đã sáng lên, như muốn lồi ra rơi xuống đất đến nơi vậy! Chết cũng đáng tội!”

“Không phải chứ, cứu một mạng người hơn là xây mười ngôi tháp! Muội chưa nghe câu nói này hay sao?” Lâm Thanh Đại nói.

“Muội có phải là ni cô xuất gia đâu mà phải đi xây mười ngôi tháp để làm gì, mười ngôi tháp cũng được, mà một ngôi tháp cũng chẳng sao, liên quan gì đến muội cơ chứ?” Kha Nghiêu đáp lại gọn lỏn.

“Sao muội lại có thể nhẫn tân đến như vậy được cơ chứ? Vậy mà muội còn đòi học y hay sao? Hạo ca của muội cũng đã nói rồi, lương y như từ mẫu, người làm nghề y trước nhất là phải có cái tâm, có tâm rồi thì mới có thể cứu người được!” Lâm Thanh Đại bất mãn nói.

“Nếu như anh ta là bệnh nhân của muội, thì muội dĩ nhiên sẽ mềm mỏm với anh ta, nhưng nếu như anh ta là loại người háo sắc trông thất gái đẹp đã sáng mắt lên, thì lẽ nào muội cũng phải cười đùa, nịnh nọt với anh ta hay sao hả?” Kha Nghiêu tỏ ra khó chịu trả lời.

“Ai bảo muội phải cười đùa nịnh nọt gì với anh ta! Ta chỉ bảo là muội ra khuyên anh ta xuống dưới này thôi! Lẽ nào muội muốn anh ta nhẩy lầu tự vẫn hay sao?” Lâm Thanh Đại nói.

“Vậy thì cứ việc nhẩy xuống đi! Loại người như anh ta, thiếu đi một người thì thế gian này sẽ bớt đi một mầm mống nổi loạn!” Kha Nghiêu khinh khỉnh trả lời.

“Con người của muội thật là…”

Khi hai người Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu nói chuyện với nhau, thì tất cả mọi người đều không ai chú ý đến cả, bởi vì ai nấy cũng đều đang ra sức khuyên can Diệp Phong không làm điều dại dột, chỉ có Diệp Phong là hai mắt chăm chăm nhìn vào Kha Nghiêu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, hành động này của Diệp Phong làm cho mọi người bất giác cũng phải chú ý, chính vì vậy mà tất cả đều quay lại nhìn sang phía của Kha Nghiêu.

Kha Nghiêu lúc này thấy Tuyết Phi Nhi và mấy người khác đều quay ra nhìn mình, thì ngạc nhiên nói: “Tất cả đều nhìn tôi làm cái gì vậy? Lẽ nào trên mặt tôi mọc hoa lên hay sao hả?”

Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn nói: “Hứ! Muội muốn nó mọc thì lẽ nào nó sẽ mọc lên được hay sao? Trong mắt người tình thì tất cả mọi thứ đều trở thành thần tiên! Cái anh chàng đứng trên kia trông thấy muội rồi, chắc không dám nhẩy lầu nữa đâu!”

Kha Nghiêu đang định lên tiếng đáp trả, thìđột nhiên nghe thấy tiếng của Diệp Phong ngây ngây dại dại cất lên hỏi mình: “Cô nương! Cô nương tên là gì vậy? Cô nương là ai thế?”

Lúc này, thì tất cả mọi người đều quay hẳn sang phía Kha Nghiêu chờ đợi xem nàng sẽ trả lời ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK