Mục lục
[Dịch] Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Yukihana116490

Gần thành Khúc Dương, kinh đô của nước Tây Hạ, có một sơn mạch màu xám quanh co uốn lượn. Dãy núi này tên là Âm Thi, quanh năm bị Âm khí màu xám bao phủ. Từ xa nhìn lại, trông nó giống như một xác chết nằm nghiêng, nên được gọi như vậy.

Chạy càng tới gần phía thành Khúc Dương , sơn mạch xuất hiện một ngọn núi màu xám cực lớn. Thân núi bắt đầu từ giữa sườn núi, được sương mù xám bao phủ, quanh năm không thấy rõ hình dáng. Nếu như có người bay ở trên tầng mây nhìn xuống đỉnh núi, chắc chắn sẽ chấn động.

Trên đỉnh ngọn núi chìm trong mây mù, từng tòa cung điện màu đen sừng sững mà đứng, số lượng rất nhiều. Nhưng thứ khiến người ta giật mình nhất vẫn là một bộ xương Yêu thú khổng lồ màu xám chiếm cứ diện tích cực lớn trên đỉnh núi. Hài cốt Yêu thú này thoạt nhìn giống như là của Sói hoặc Hổ. Hình thể khi còn sống to cỡ ngọn núi. Bốn cái móng vuốt của nó cắm thật sâu vào đỉnh ngọn núi, đầu lâu ngẩng cao, dường như đang nhìn về một chỗ xa xăm nào đó. Những kiến trúc trên đỉnh núi, đều được xây phía dưới hài cốt của Yêu thú này.

Thình lình có một bóng người mặc trường bào màu xám, trên hai ống tay áo có thêu Nguyệt Văn màu máu, đang đứng giữa quần thể kiến trúc trên đỉnh núi, bộ dạng trông có vẻ rất bận rộn.

Nơi này đúng là tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo.

Vào thời khắc này, một đám mây màu xám tro từ dưới núi bay lên, đỗ xuống quảng trường trên đỉnh núi. Đám mây xám chớp lên hai cái, rồi tiêu tán vô tung. Từ đó hiện ra hai bóng người. Một người trong đó là một thanh niên mặc trường bào nguyệt sắc, có bộ tóc dài màu đỏ máu, giữa đôi mày tuấn lãng hiện ra vài phần tang thương.

Người còn lại, là một nữ tử mặc áo đỏ có dáng người xinh xắn lanh lợi, dung mạo có chút tú lệ.

"Đây là... là Liễu Ngạn sư thúc đã trở về!"

"Đệ tử bái kiến Liễu sư thúc!"

Một số đệ tử Minh Nguyệt Giáo ở gần quảng trường thấy hai người, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức khom mình hành lễ.

Ánh mắt Liễu Ngạn yên tĩnh, lạnh như băng, không hề để ý đến đám đệ tử đang hành lễ mà cất bước đi thẳng tới một tòa đại điện màu đen ở phía trung tâm. Nữ tử áo đỏ vội vã đi theo.

Hai người rất nhanh đi vào đại điện màu đen, đại điện nối liền với một hành lang gấp khúc thật dài. Hai người im lặng đi bộ dọc theo hành lang gấp khúc. Không bao lâu, trước mặt hai người xuất hiện một thanh niên tóc quăn mặc áo bào xám, ngũ quan thoạt nhìn cũng đoan chính, chẳng qua hai cánh mũi có hai vết vằn sâu, làm gã thoạt nhìn hơi có vẻ âm vụ.

"Đây không phải Liễu Đại Điện Chủ sao? Thật là lâu quá mới gặp!” Thanh niên tóc quăn thấy hai người Liễu Ngạn, thần tình hơi có chút ngơ ngác. Gã lập tức dừng bước, chắn trước hai người, nói.

Liễu Ngạn và nữ tử áo đỏ cũng đành phải dừng lại, nhìn về phía thanh niên tóc quăn.

“Lại nói, lần này tại thành Thiên Ngu, Liễu Đại Điện Chủ thật là nhất minh kinh nhân đó! Chỉ có sáu người mà lại dám khiêu chiến Thông Thiên Tiên Giáo. Bậc này đảm lượng, bậc này khí khái quả thực khiến tại hạ bội phục muôn phần. Chậc chậc, quả nhiên không hổ là ái đồ của Đông Phương giáo chủ, đúng là anh hùng cực kỳ.” Thanh niên tóc quăn nói.

(Nhất minh kinh nhân: chỉ một tiếng gáy đã làm người khác kinh ngạc, sợ hãi thán phục. Thằng này nó có ý chế giễu =)))

Liễu Ngạn không nói gì, vẻ mặt cùng ánh mắt yên tĩnh. Trái lại, nét mặt nữ tử áo đỏ lại hiện vẻ giận dữ. Nhưng nàng liếc nhìn họ Liễu, cũng không nói gì.

“Ồ? Làm sao chỉ có hai người Liễu Đại Điện Chủ cùng Chân sư muội thôi vậy? Mấy vị khác đâu?” Thanh niên tóc quăn cố ý nhìn nhìn sau lưng hai người Liễu Ngạn, hỏi.

Ánh lửa trong mắt nữ tử áo đỏ đại phóng. Nàng tiến lên trước một bước, đang muốn nói chuyện thì Liễu Ngạn khẽ vươn tay, ngăn trước người nàng, mở miệng nói:

"Thương Lang Điện Chủ, có chuyện gì sao?"

“Liễu Đại Điện Chủ nói cái gì vậy, ta và ngươi đã có mấy năm không gặp nhau. Hôm nay gặp ngươi bình an trở về, chẳng qua là ân cần thăm hỏi một cái. Ngươi việc gì phải trừng mắt như vậy đây này.” Thanh niên tóc quăn cười hớ hớ, ở hai chữ “bình an” còn cố ý nhấn mạnh thêm vài phần.

Trong mắt Liễu Ngạn tức thì lóe lên vẻ âm hối. Đang chuẩn bị nói cái gì thì phía trước bỗng truyền đến một tràng tiếng bước chân. Ba người cùng nhau nhìn lại, người đang đi tới là một nam tử gầy gò có hai hàng lông mày đỏ thẫm, trên dưới ba mươi tuổi.

"Liễu sư đệ, ngươi đã trở về!" Nam tử mày đỏ trông thấy Liễu Ngạn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bước nhanh tới.

"Địch Sư huynh, hồi lâu không thấy." Trên mặt Liễu Ngạn lộ ra vẻ tươi cười, nói.

"Trở về là tốt rồi." Thần tình nam tử mày đỏ có chút kích động, vỗ vỗ bả vai Liễu Ngạn, nói.

"Địch Sư huynh." Nữ tử áo đỏ cũng thi lễ với Nam tử mày đỏ một cái.

"Chân sư muội cũng thế, bình an là tốt rồi." Nam tử mày đỏ lập tức đáp lai, gật nhẹ đầu với nàng ta.

“Các ngươi đi theo ta chứ? Chúng ta đã lâu không gặp, phải thật tốt nói chuyện một phen.” Nam tử mày đỏ vừa lôi kéo tay Liễu Ngạn, vừa đi nhanh về phía trước, nói.

Lúc đi ngang qua thanh niên tóc quăn, nam tử mày đỏ đến liếc cũng không thèm cho đối phương lấy một cái. Làm như từ đầu đến cuối, người này cũng chưa từng tồn tại qua vậy.

Sắc mặt thanh niên tóc quăn trở nên âm trầm. Gã nhìn bóng lưng của ba người đi xa, hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt gã chợt lóe lên hai cái, cũng cất bước đi nhanh về phía trước.

Dưới sự dẫn dắt của nam tử mày đỏ, hai người Liễu Ngạn đi tới một cái sảnh. Đây dường như là chỗ ở của nam tử mày đỏ, trong không khí mùi rượu nồng đậm phiêu đãng.

"Địch sư huynh, ngươi lại uống rượu." Nữ tử áo đỏ nhíu nhíu đôi mày xinh mũi đẹp, nói.

"Hặc hặc, uống chơi mấy chén để giải sầu thôi. Đến, ngồi đi." Nam tử mày đỏ cười ha ha một tiếng.

Ba người thay phiên ngồi xuống.

"Địch sư huynh, hôm nay tình hình trong giáo như thế nào?" Liễu Ngạn vừa ngồi xuống, lập tức mở miệng hỏi.

"Còn có thể như thế nào, ngươi cũng thấy đấy, vẫn như cũ. Từ khi Đông Phương giáo chủ vẫn lạc, trong giáo vẫn luôn nổi lên tranh chấp tranh quyền đoạt thế, thực lực cũng ngày càng sa sút.” Nam tử mày đỏ cười khổ một tiếng.

Liễu Ngạn dường như sớm đã đoán được, nhẹ gật đầu.

“Chẳng qua ngươi trở về là tốt rồi. Ngươi là người kế vị do năm đó Đông Phương giáo chủ chỉ định, chỉ cần ngươi có thể kế thừa vị trí Giáo chủ, Minh Nguyệt Giáo chúng ta vẫn còn có hy vọng phục hưng?” Nam tử mày đỏ nói.

"Tình huống của sư thúc lão nhân gia người giờ phút này như thế nào?" Liễu Ngạn trầm mặc một chút, chợt mở miệng hỏi.

"Đừng nói nữa! Từ năm đó khi lão nhân gia người tiến vào bế quan trong động Âm Phong, đến nay đã mấy chục năm còn không hề có tin tức gì. Một số đệ tử mới trong giáo có khi còn không biết bổn giáo còn có một vị Tả hộ pháp như vậy đâu.” Nam tử mày đỏ lắc đầu.

"Nếu như sư thúc có thể tiến vào Thiên Vị thì tốt rồi.” Liễu Ngạn nói.

"Chỉ có thể hy vọng như vậy. Đúng rồi, sự tình của các ngươi ở thành Thiên Ngu, ta chỉ nghe nói một ít. Đến cùng là như thế nào?” Nam tử mày đỏ do dự một chút, mở miệng hỏi.

Liễu Ngạn liếc nhìn nữ tử áo đỏ đang ở một bên, liền chậm rãi kể lại đại khái sự tình ngày đó ở thành Thiên Ngu.

Nữ tử áo đỏ yên lặng cúi đầu, sắc mặt có chút ảm đạm.

Nam tử mày đỏ nghe xong, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Đến khi nghe kể những người khác đã liều mình cứu Liễu Ngạn, cũng là thổn thức không thôi.

“Sự tình ở thành Thiên Ngu, là ta tự đại quá mức. Cho rằng chỉ cần dựa vào uy lực của Quỷ Vương La Thiên đã có thể đủ để chống lại Thông Thiên Tiên Giáo. Kiểu gì cũng có thể bình an rời đi nơi đó. Lại không nghĩ đến thực lực của Vô Trần Lão Đạo lại thâm hậu như vậy. Làm hại mấy vị sư đệ sư muội vẫn lạc.” Liễu Ngạn thở dài.

“Liễu sư đệ, ngươi cũng không nên tự trách. Chỉ cần chúng ta vẫn còn, một ngày kia, chắc chắn sẽ khiến Thông Thiên Tiên Giáo trả giá thật đắt?” Nam tử mày đỏ nói.

“Hào khí của Địch điện chủ đúng là không hề giảm so với năm đó. Lại không biết, ngươi chuẩn bị lấy cái gì đi báo thù Thông Thiên Tiên Giáo đây.” Một thanh âm chợt từ bên ngoài truyền đến, đúng là của thanh niên tóc quăn kia, gã đã cất bước đi tới.

"Hoắc Thanh, ngươi không hảo hảo ngồi ở điện Thương Lang của ngươi đi? Đến chỗ ta làm gì?” Trên mặt nam tử mày đỏ lóe lên sắc giận dữ, đứng lên.

“Chỗ này của Địch Điện Chủ mùi rượu bốc lên ngút trời. Chính là có mời ta, ta cũng không muốn tới đây bị tội đâu. Chẳng qua Hữu Hộ pháp nghe nói Liễu Điện Chủ đã trở về nên có ý định triệu tập Điện chủ mười Điện đến Chủ Điện gặp mặt một lát. Để cho ta thuận đường tới đây báo cho mấy vị một tiếng.” Thanh niên tóc quăn một tay bịt mũi, tay kia thì quạt quạt trước mũi, nói.

Ba người Liễu Ngạn nghe vậy, liền hơi ngẩn ra.

Thanh niên tóc quăn lộ ra một tia cười lạnh, liếc nhìn Liễu Ngạn một cái, liền không hề hai lời xoay người đi ra ngoài.

"Đại sư huynh." Thanh niên tóc quăn đi rồi, nữ tử áo đỏ mới có chút bận tâm nhìn xem Liễu Ngạn.

"Không có việc gì, ngươi không cần lo lắng gì cả." Ánh mắt Liễu Ngạn yên tĩnh, liếc nhìn nữ tử áo đỏ, an ủi.

“Chân sư muội không cần lo lắng. Có lẽ Hữu Hộ pháp cũng chỉ là muốn hỏi thăm một chút việc gì đã xảy ra ở thành Thiên Ngu thôi. Liễu sư đệ, lần này các ngươi không chỉ không làm gì sai, ngược lại còn áp chế đi khí diễm kiêu ngạo của Thông Thiên Giáo. Ta tin tưởng mọi người đều có thể hiểu được." Nam tử mày đỏ mở miệng nói ra.

Nữ tử áo đỏ nghe vậy, thần tình an tâm hơn một chút.

Một khắc đồng hồ sau, một đoàn người đi tới trước một đại điện màu đen sâm nghiêm hùng vĩ. Chính giữa đại điện treo một tấm biển cực lớn, trên đó viết ba chữ rồng bay phượng múa “Minh Thần Điện”. Hai bên đại điện đứng hai pho tượng uy vũ cao tới mấy trượng. Đây là hai pho tượng Thần, một vị ba mặt sáu tay, tay cầm một thanh Nguyệt Nha Sạn*. Vị khác là một nữ tử, nửa người nửa cá, khuôn mặt hiền lành, trong tay nâng một đồ vật, trông như một cái bình nhỏ.

(Nguyện Nha Sạn: Sạn là cái xẻng, cái mai, cái thuổng. Nguyệt Nha là hình vầng trăng khuyết. Các đạo hữu có thể copy 3 chữ này: 月牙铲 lên Google, phần hình ảnh để xem hình dạng của nó)

Hai pho tượng hiển nhiên đều xuất từ tay đại sư, thần thái trông rất sống động. Tuy là vật chết nhưng lại tỏa ra một cảm giác áp bách mơ hồ. Ba người hiển nhiên cũng đã quen với sự hiện hữu của hai pho tượng này, cũng không quá để ý. Ánh mắt Liễu Ngạn nhìn lướt qua đại điện trước mặt, cất bước đi vào.

Không gian trong điện khá lớn, mấy cây cột đá vừa thô vừa to chống đỡ lấy nóc nhà. Trên vách tưởng bốn phía khảm nạm lấy một số đá Nguyệt Quang. Nhưng ánh sáng trong này vẫn hơi tối, dường như trên đỉnh đại điện lơ lửng một tầng mây đen, không cách nào tán đi. Làm trong đại điện có một cỗ áp lực không nói ra được.

Hai bên đại điện đặt mười chiếc ghế đá rộng rãi. Giờ phút này hơn một nửa ghế đá đã có người ngồi, nam nữ đều có. Gã thanh niên tóc quăn cũng có mặt ở trong đó.

Chủ tọa đối diện đại môn không có người ngồi. Bên phải chủ tọa đặt một trương ghế gỗ màu đen, ở đó ngồi một lão giả râu tóc bạc trắng. Trên mặt lão tràn đầy nếp nhăn, hình thành từng nếp gấp sâu trên da, thoạt nhìn cực kỳ già nua.

Trên chiếc ghế đen ở phía bên trái chủ tọa, vị trí tương đối với Lão giả tóc trắng cũng trống không.

Nghe được tiếng bước chân, những người này đều dời ánh mắt nhìn qua, thần sắc khác nhau.

“Liễu Ngạn bái kiến Hữu Hộ pháp.” Liễu Ngạn nhìn về phía Lão giả tóc trắng, thi lễ một cái.

"Liễu Điện Chủ, lần rời đi này của ngươi đã trọn vẹn mười năm. Nếu ngươi về chậm thêm vài năm nữa, lão phu chỉ sợ nhìn không đến ngươi rồi.” Trên mặt lão giả tóc trắng lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.

“Khiến cho Hữu Hộ pháp phải quan tâm, là tại hạ không phải.” Liễu Ngạn hơi hơi khom người.

"Ngồi xuống đi, vị trí của ngươi thế nhưng trống đã lâu rồi.” Lão giả tóc trắng chỉ vào một cái ghế đá ở vị trí thứ nhất bên tay trái lão, nói.

Ánh mắt Liễu Ngạn rơi vào trên ghế ngồi, trong mắt chợt lóe lên thần sắc phức tạp, sau đó không dự cái gì, ngồi lên.

Nam tử mày đỏ cũng ngồi xuống một chiếc ghế trống bên tay trái Liễu Ngạn. Nữ tử áo đỏ thì đứng ở phía sau lưng Liễu Ngạn.

“Ngoại trừ ba vị Điện chủ của ba điện Cự Môn, Vũ Khúc, Tử Vi trấn thủ ở biên cảnh ra, những người còn lại đều đến đông đủ rồi. Vậy chúng ta bắt đầu chứ?” Lão giả tóc trắng ho nhẹ một tiếng, tuyên bố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK