Mục lục
[Dịch] Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên lôi đài, một luồng hào quang chói mắt lóe lên rồi biến mất.

Một góc lôi đài, thân hình Xích Nghê Tử hiện ra, kim sắc hỏa diễm bao phủ bên ngoài đã biến mất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Trên ngực giờ đây có thêm một viết thương sâu hoắm. Từ vết miệng thương, máu đang ồ ồ tuôn ra.

Sắc mặt họ Xích tái nhợt, khó coi vô cùng, một chân hắn đang quỳ xuống. Trước mặt, cây trường thương màu vàng cắm thẳng trên mặt đất, một tay hắn đang nắm chặt trường thương chống đỡ thân hình liên tục lung lay không cho ngã xuống.

Ở góc lôi đài bên kia, huyết quang trên người Phương Hồi cũng tiêu tán, chiếc khôi trụ màu đen che kin mặt bị vỡ vụn, để lộ ra một gương mặt thanh niên tà dị. Trên khuôn mặt, chỗ gần hai mắt, có một vết bỏng loang lổ.

Phương Hồi vung tay lên, vác cây Huyết Sắc Cự Kiếm to đùng lên vai, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Xích Nghê Tử.

"Thực lực của ngươi quả thực không tệ, nếu là khiêu chiến người khác có lẽ còn có một chút cơ hội, đáng tiếc ngươi lại chọn ta." Phương Hồi lạnh lùng mở miệng nói.

Khóe miệng Xích Nghê Tử hơi nhúc nhích nhưng không nói thêm lời nào, đứng dậy đi ra.

"Phương Hồi thắng, Xích Nghê Tử khiêu chiến thất bại!" Giữa không trung, thanh niên mi đỏ phất tay mở cấm chế phòng hộ lôi đài ra rồi tuyên bố kết quả, .

Phương Hồi nhảy lên một cái rồi bay trở về chỗ ngoài cùng bên phải lôi đài, ngồi xuống vị trí trước đây.

Phía dưới lôi đài, lập tức có hai bóng người mặc bào xanh bay lên, một trái một phải dìu Xích Nghê Tử đang trọng thương bay xuống.

Dưới lôi đài lập từng vang lên từng hồi nghị luận xôn xao, đám đệ tử nhìn thấy thực lực cường đại của thượng vị đệ tự đều sợ hãi, thán phục.

Trận khiêu chiến đầu tiên của Xích Nghê Tử thất bại khiến cho khí thế những người muốn kiêu chiến tụt xuống thảm hại, nhất thời không người nào dám báo danh.

Ánh mắt thanh niên mi đỏ như đảo qua một cái, chuẩn bị lấy đồng hồ cát ra.

Đúng vào lúc này, một bóng người bay lên, một người mặc áo xanh đã xuất hiện trên lôi đài.

"Tại hạ Thanh Trường Thiên, khiêu chiến vị trí bài danh thứ chín mươi lăm, Đường Thừa Toàn sư huynh." Thanh niên áo xanh vừa thượng đài, Thanh Trường Thiên, lên tiếng báo danh.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thân pháp Thanh Trường Thiên rất quỷ dị, thực lực họ Thanh cao hơn nhiều so với Xích Nghê Tử. Kẻ hắn khiếu chiến, Đường Thừa Toàn, chiếm giữ bài danh chín mươi lăm trong một trăm lẻ tám thượng vị đệ tử. Thạch Mục tò mò nhìn xem kết quả khiêu chiến thế nào.

Một thanh niên đầu trọc lập tức bay lên lôi đài, trên cổ tay người này có một cái vòng đồng, ánh mắt vô cảm nhìn về phía Thanh Trường Thiên.

"Chậc chậc, khiêu chiến ta, ngươi vẫn hơi non một chút!" Đường Thừa Toàn lắc đầu, cười lạnh một tiếng.

"Mời!" Thanh Trường Thiên đang tươi cười bỗng trở nên nghiêm túc, đưa tay ra phía trước, lạnh lùng nói.

"Tỷ thí bắt đầu!" Sau khi khởi động cấm chế phòng hộ lôi đài, thanh niên mi đỏ tuyên bố.

Vừa dứt lời, thân ảnh Thanh Trường Thiên lập tức trở nên mờ mịt rồi biến mất.

Trong khoảng khắc, họ Thanh đột ngột xuất hiện ngay sau lưng Đường Thừa Toàn, trên tay hắn xuất hiện thêm một thanh Liễu Diệp Đoản Đao. Vừa xuất hiện, gã đã đâm mạnh vào lưng đối phương.

Tốc độ ra chiêu cực nhanh, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Dưới đài, hầu hết mọi người thấy cảnh này đều khẽ rùng mình.

Đường Thừa Toàn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Sắc mặt Thanh Trường Thiên trở nên vui vẻ, hào quang Liễu Diệp Đoản Đao trong tay lóa lên, trên lưỡi đao hiện ra một lớp sáng lóa như nước, đoản đao hung hăng đâm thẳng vào lưng Đường Thừa Toàn.

"Đông" một tiếng trầm đục vang lên!

Thanh Trường Thiên biến sắc, Liễu Diệp Đoản Đao như vừa đâm trúng một lớp kim cương, hoàn toàn bị ngăn lại bên ngoài, không thể đâm được vào thân thể đối phương.

Vào thời khắc này, cánh tay Đường Thừa Toàn vung lên, hóa thành một đạo tàn ảnh, đánh mạnh vào ngực Thanh Trường Thiên.

"Không tốt!"

Thanh Trường Thiên biến sắc, bước sang một bước, thân thể nhanh chóng né tránh sang bên cạnh.

"Bành" một tiếng!

Cả người Thanh Trường Thiên bị đánh bay lên, lăn lộn quay cuồng mấy vòng trên không rồi rơi xuống, thân thể lảo đảo một hồi, khóe miệng chảy ra một vết máu.

Vừa rồi dù đã tận lực né tránh nhưng do khoảng cách quá gần, tốc độ xuất chiêu của Đường Thừa Toàn quá nhanh nên gã không thể tránh thoát. Quyền vừa rồi của họ Đường đã gây ra cho gã một vết thương không nhẹ, từ trên miệng phun ra một tia máu.

Thanh Trường Thiên đưa tay lau vệt máu trên miệng, ánh mắt trở nên ngưng trọng, chăm chăm nhìn đối phương.

Giờ phút này, thân hình Đường Thừa Toàn đã biến đổi, trên người hắn một tầng kim sắc quang mang hiện ra, ngưng tụ thành một bộ chiến giáp màu vàng.

Chiến giáp như được tạo thành từ các mảng giáp màu kim sắc, bao trùm toàn bộ thân thể. Trên đầu trọc trước đây xuất hiện thêm một cái khôi trụ màu vàng che kín khuôn mặt.

Trên từng mảng giáp hiện ra các hoa văn vàng óng, tạo thành từng đạo kim quang lóng lánh. Nhìn qua như có vô số đầu kim long đang chậm rãi uốn lượn. Chiến giáp toả ra một uy thế ngạo nghễ ngút trời, làm chói mắt người xem.

“Đó là Văn Kim Khải Thuật, công pháp này thuộc về bí thuật phòng ngự. Trong quá trình tu luyện cần dung nhập một lượng Long huyết vào thân thể. Tu luyện bí thuận này khó khăn không kém công pháp cấp Thiên Vị. Khi tu luyện đến cảnh giới đại thành, uy thế tạo ra vô cùng khủng khiếp.” Trên đài cao, lão giả râu bạc vừa nhìn thấy chiến giáp xuất hiện liền trầm giọng nói ra.

Thanh niên áo làm ngồi bên cạnh cũng gật gật đầu, mở miệng nói:

“Lực phòng ngự của bí thuật này đúng là không tầm thường, trừ phi tiểu tử Thanh Trường Thiên có thực lực vượt quá Thiên Vị sơ kỳ, ngược lại chỉ sợ vô phương phá vỡ lớp chiến giáp này rồi.”

Trên lôi đại, sắc mặt Thanh Trường Thiên trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chắm vào lớp giáp trên người Đường Thừa Toàn như đang tìm kiếm biện pháp hoá giải.

"Thanh sư đệ, đến lượt ta xuất chiêu đây!" Đường Thừa Toàn nhìn Thanh Trường Thiên, nhếch miệng cười nói.

Chữ “đây” vừa thốt ra, cả người y đã hóa thành một kim quang đạo chói mắt, lao về phía Thanh Trường Thiên, tốc độ cực nhanh.

Ánh mắt Thanh Trường Thiên lập loè, gào to một tiếng, cả người nhoáng lên như hoá thành một đạo tàn ảnh, tránh khỏi công kích của đối phương trong đường tơ kẽ tóc.

Sắc mặt Đường Thừa Toàn như lạnh hơn, hai chân giẫm mạnh xuống mặt đất, thân thế lập tức chuyển hướng, tiếp tục công kích về phía Thanh Trường Thiên.

Tốc độ họ Đường tuy nhanh, nhưng xem ra vẫn còn kém xa so với đối phương. Dựa vào thân pháp quỷ dị, Thanh Trường Thiên liên tục nhàn nhã né tránh.

“Thân pháp tiểu tử Thanh Trường Thiên không tệ, có thế miễn cưỡng theo kịp đám nghìn năm đệ tử.” Thanh niên áo làm ngồi trên đài cao vừa ngật đầu tán thành vừa nói.

“Kẻ này tuy có tốc độ nhưng thực lực có vẻ không đủ dể phá vỡ chiến giáp của đối phương, tình trạng này nếu kéo dài, e rằng sẽ nhận lấy thất bại.” Lão giả râu bạc lắc đầu nói.

Lời nói vừa dứt, tình hình trên lôi đài lập tức biến hoá.

Thanh niên đeo vòng đồng Đường Thừa Toàn sau mấy lần công kích liên tục không có hiệu quả, chợt lật tay lấy chiếc vòng đồng đeo trên cánh tay xuống, ánh mánh loé lên, miệng lẩm bẩm.

Vòng đồng phát ra một hồi kim quang chói mắt, rồi liên biến mất vô tung.

Thanh Trường Thiên thấy thế, thầm kêu lên: “không tốt”, thân hình lại nhoáng lên hoá thành một đạo tàn ảnh.

Trên lôi đài, đạo tàn ảnh gần như lập tức biến thành ba cái, lao về ba phía khác nhau.

Trên mặt Đường Thừa Toàn lộ ra một tia cười lạnh, tiếng ngâm tụng chú ngữ đang vang lên lập tức im bặt, một cánh tay phất mạnh lên.

Đạo tàn ảnh bay về phía trái như có kim quang loé lên, nhìn lại, rõ ràng đã bị một vòng tròn bằng đồng bao vây.

Bịch!

Thân hình Thanh Trường Thiên hiện ra, ngã sóng soài trên mặt đất, thân thể bị vòng tròn màu vàng trói chặt, sắc mặt họ Thanh trở nên rất khó coi.

Cùng lúc đó, hai đạo tàn ảnh còn lại cũng bị tiêu tán, hoá thành hư vô.

Ngay lập tức, một bóng người loáng lên, Đường Thừa Toàn xuất hiện ngay trước mặt Thanh Trường Thiên, một thanh Chủy thủ thình lình xuất hiện, chĩa thẳng vào cổ họng họ Thanh, dọng nói lạnh lùng vang lên:

"Thế nào, còn muốn đánh nữa hay không?"

Thanh Trường Thiên thở dài nói: "Ta thua rồi."

Đường Thừa Toàn nghe thế, nhếch mép cười, lớp chiến giáp màu vàng lại loé lên, sát nhập vào bên trong thân thể. Chiếc vòng đồng đang trói chặt đối phương cũng bay lên rồi rơi xuống trong tay hắn.

"Thanh Trường Thiên khiêu chiến thất bại, người thắng Đường Thừa Toàn!" Thanh niên mi đỏ từ trên không trung tuyên bố kết quả.

Dưới lôi đài, lập tức lại một hồi xôn xao.

“Ngay cả Thanh Trường Thiên cũng thất bại, thực lực thượng vị đệ tử thật là khủng bố.”

“Đám đệ tử cũ này không phải là đèn cạn dầu, khó thắng đấy. Có lẽ năm này không ai khiêu chiến thành công rồi.”

Dưới lôi đài, những tên đệ tử chuẩn bị khiêu chiến nháo nhác nhìn nhau, không ai lên tiếng. Sắc mặt Giang Thuỷ Thuỷ, Ô Thị huynh đệ trở và một số khác trỏ nên ngưng trọng, trong lòng đã nổi lên ý muốn rút lui.

Thanh Trường Thiên là người nổi bật trong bọn họ, chiếm vị trí thứ hai trong đợt thí luyện nhập môn, thực lực lộ ra đã rất gần với kẻ xếp thứ nhất, Triệu Tiễn. Đối tượng khiếu chiến cũng không phải là kẻ có bài vị cao trong hàng thượng vị đệ tử, vậy mà vẫn thất bại thảm hại.

“Hắc hắc, chỉ có chút thực lực như vậy mà đã khiêu chiến chúng ta, thật là không biết tự lượng sức, đám đệ tử mới này so với đợt trước thật có chút kém cỏi.” Một gã thanh niên tóc quăn mở miệng nói, thần sắc đầy vẻ châm chọc. Gã thanh niên này chiếm bài danh thứ chín trong nhóm thượng vị đệ tử.

Mấy gã thượng vị đệ tử ngồi bên cạnh thanh niên tóc quăn cũng cười hùa theo, tiếng cười chứa đầy mùi vị nhạo báng. Tất cả ánh mắt đều toát ra sự kinh thường, thái độ cảnh giác trước đây đã được thay thế bằng thái độ có phần bàng quang, thả lỏng.

Trên đài cao, ba gã hộ pháp thấy tình hình như thế đều im lặng, không hề có ý định ngăn chặn lời dè bỉu đang tuôn ra, có vẻ như bọn họ cố tình dung túng, khuyến khích sự mâu thuẫn giữa các đệ tử dưới đài.

Một đám đệ tử chuẩn bị khiêu chiến lộ ra vẻ phẫn nộ trên mặt, nhưng khi nhớ tời kết quả khiêu chiến vừa rồi, trong lòng trở nên nhụt chí, nụ cười trở nên nhẫn nại chịu đựng, trong ánh mắt hiện lên sự do dự mông lung.

Thạch Mục liếc nhìn thanh niên tóc quăn, rồi chuyển ánh mắt về phía tấm bia ghi bài vị thượng vị đệ tử Thanh Lan Thánh Địa. Một lúc sau, hắn đã biết, thanh niên tóc quăn này tên là Thượng Quan Tín.

Hắn nhìn sang hai người vừa khiêu chiến thất bại rồi khẽ lắc đầu.

Việc tỷ thí thất bại của Xích Nghê Tử và Thanh Trường Thiên đều có nguyên do ngoài ý muốn. Cách chiến đấu của Xích Nghê Tử thật sự có vấn đề, còn Thanh Trường Thiên thua do vận khí quá kém, hắn khiêu chiến đúng phải người có công pháp khắc chế. Theo quan sát của Thạch Mục, đám thượng vị đệ tử này cũng không phải quá mức lợi hại.

"Triệu mỗ tuy bất tài nhưng cũng muốn khiêu chiến Thượng Quan sư huynh." Một thanh âm vang lên, đúng là Triệu Tiễn.

Thân hình hắn nhoáng bay vút lên rồi rơi xuống trên lôi đài.

Xung quanh lôi đài lại vang lên những tiếng nghị luận, gã Thượng Quan Tín này bài danh số chín, thực lực chắc chắn hơn xa Phương Hồi và Đường Thừa Toàn.

Sắc mặt Thượng Quan Tín trầm xuống, thân hình nhoáng lên, phi thân rơi xuống lôi đài.

“Tốt, ngươi dám khiêu chiến ta, lá gan thực là không nhỏ. Ta không quan tâm đến việc ngươi tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, nếu đã khiêu chiến ta, chỉ có một con đường chết.” Thượng Quan Tín nhe răng cười rồi lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Triệu Tiễn tỏ vẻ không đếm xỉa đến lời nói của đối phương, nén mặt lạnh lùng quan sát Thượng Quan Tín.

Mười năm trước, trong cuộc chiến thí luyện nhập môn, họ Triệu chiếm bài danh số một, hôm nay, hắn ngang nhiên khiêu chiến Thượng Quan Tín. Trận tỷ thí này lập tức tạo ra một hồi xôn xao đàm luận kéo theo từng kèo đặt cược tay đôi, tay ba.

Thạch Mục nhờ có Linh Mục Thần Thông, nhìn thấy tỉ lệ đặt cược giữa hai người này gần xấp xỉ ngang nhau.

Lúc này, trên lôi đài Triệu Tiễn cùng Thượng Quan Tín đã bắt đầu giao phong, trận tỷ thí trở nên kịch liệt ngay từ khi bắt đầu.

Hai tay Thượng Quan Tín loé lên hắc quang, hai quả đại chùy màu đen thình lình xuất hiện, tản mát ra linh khí dao động kinh người, rõ ràng là một cặp cực phẩm linh khí.

Bên trong đại chùy tựa như được dung hợp thêm nguyên liệu đặc thù, toả ra một cỗ khí tức cực kỳ hung lệ.

Miệng hắn nói lẩm bẩm, hai quả đại chùy liền toả ra từng hào quang đen kịt. Đại chùy như được biến to ra nhiều lần, một tiếng quát khẽ vang lên, hay tay Thượng Quan Tín vung mạnh, cặp chùy bay lên không rồi hoá thanh hai cỗ vòi rồng màu đen, nện thẳng xuống đầu Triệu Tiễn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK