Mục lục
[Dịch] Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2: Minh Nguyệt Chi Thương

Dịch: nila32

Nhóm: Phàm Nhân Tông

Thạch Mục chỉ cảm thấy cự chưởng tỏa ra áp lực mạnh hơn nhiều lần lúc trước. Thân thể hắn không ngừng lún xuống, linh lực trên người cấp tốc vận chuyển.

Phần phật!

Cánh tay trái cháy đen bỗng nhiên sáng lên. Từng đạo linh văn đỏ thắm rực sáng sau đó nhanh chóng xuất hiện trên khắp cánh tay của hắn khiến nó giống như bốc cháy.

“A!”

Thạch Mục hét lớn một tiếng. Tay trái cháy đen vừa thu lại lập tức đánh tới quyền ảnh màu xanh kia. Pháp tướng Xích Viên phía sau hắn cũng tung quyền trái, đập lên bàn tay màu xanh.

“Phanh” một tiếng vang thật lớn!

Xích Viên hỏa quyền mang theo liệt diễm cuồn cuộn đánh lên cự chưởng màu xanh, tạo nên sóng khí cực lớn quét ra khắp nơi.

Rầm rầm!

Lầu các ầm ầm sụp đổ, tiểu viện cũng bị san thành bình địa.

Hai người đứng ở trung tâm sóng khí, y phục bị gió thổi phất phơ nhưng không hề nhúc nhích mà vẫn bảo trì tư thế cũ.

Ầm ầm!

Hư ảnh cự chưởng tỏa ra lam quang, mặt ngoài xuất hiện vô số vết nứt không ngừng lan rộng, tựa hồ có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Nhưng vào lúc này, lão già áo xanh đột nhiên phát ra tiếng cười khàn khàn.

Sau một khắc, cả người lão tỏa sáng thanh quang. Y phục trên người nổ văng tung tóe. Cơ bắp các nơi nở lớn, thân hình theo đó cao lên cuối cùng biến thành một Viên Hầu màu xanh cao hơn một trượng.

“Thương Viên Vương!” Thạch Mục thấy vậy, khiếp sợ không thôi.

Khí tức Thương Viên Vương lúc này không khác nhiều so với lúc trước thậm chí còn tăng lên một chút. Thế nhưng thần thái mi tâm của lão lộ vẻ già nua hơn nhiều so với trước kia.

Thạch Mục nhớ mang máng, Thương Viên Vương phải trả cái giá thật lớn tự bạo huyết nhục bản thân, chỉ còn lại một bộ xương khô mới có thể thoát khỏi tay Hoàng Loang đạo nhân.

Lúc này, cơ bắp cùng lông lá trên người lão đều không đủ, hiển nhiên là đã vận dụng bí thuật nào đó hao tổn rất nhiều nguyên khí.

Thương Viên Vương tiến một bước về phía Thạch Mục, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại nhịn không được ho khan.

“Khục khục… Khục khục…”

“Không ngờ ngươi lại có thể tìm tới nơi này. Nói đi, ngươi đến đây là vì chuyện gì?” Thạch Mục hơi giật mình, cảnh giác trong lòng càng tăng lên, trầm giọng hỏi.

Thương Viên Vương không trả lời ngay, ho khan vài tiếng mới ngừng lại được, quan sát Thạch Mục từ trên xuống dưới, thần sắc lộ ra ý vị tựa tiếu phi tiếu.

“Thạch đạo hữu, nếu ta không nhầm thì thân thể của ngươi có chứa tinh huyết của Bạch Viên Thánh Vương?”

Thạch Mục nghe vậy cả kinh, vẻ mặt có chút biến hóa quá nhưng rất nhanh đã khôi phục nguyên dạng.

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng cũng đủ để Thương Viên Vương nhận ra.

“Xem ra ta đoán không sai. Bên trong bí khố ở Lăng Thiên Phong, bổn vương đã sớm nhìn ra.” Thương Viên Vương ha ha cười nói.

“Tiền bối rốt cuộc đang nói cái gì, vẫn bối không hiểu.” Thạch Mục âm thầm rùng mình, lập tức một mực phủ nhận.

“Chuyện đến lúc này, Thạch đạo hữu hà tất phủ nhận?” Thương Viên Vương vừa nói vừa đến gần một bước.

“Tuy các hạ là cường giả Thiên Vị nhưng có thương tích bên người. Ngươi có lẽ rất rõ, một khi động thủ thực sự, ta cũng không sợ đâu! Vãn bối còn có chuyện quan trọng, nếu không còn chuyện gì khác, cáo từ!” Thạch Mục nhướng mày, thẳng thừng hạ lệnh trục khách.

“Ha ha, lần này bổn vương tới tìm ngươi, không hề có ý động thủ. Vừa nãy chỉ muốn thử qua thực lực của ngươi. Rời đi tất nhiên không có vấn đề, chỉ là các hạ sắp có đại họa lâm đầu nhưng vẫn không hề hay biết, thật là đáng buồn, đáng tiếc.” Thương Viên Vương để lộ nụ cười quỷ dị.

Thạch Mục nghe đến đó, sắc mặt biến hóa, trong đầu chuyển dời vô số ý niệm, đột nhiên nở nụ cười.

“Các hạ có ý gì? Thạch mỗ không có ý định tiếp tục nói chuyện mơ hồ kiểu này!”

Thạch Mục nói xong liền quay người rời đi.

“Tế đàn phong ấn bên trong bí khố Lăng Thiên Phong do chính Bạch Viên Thánh Vương lão tỗ uy chấn bảy mươi hai Yêu tộc Tây Hạ năm đó tự mình bố trí. Nếu không có khí tức tinh huyết của lão nhân gia, dù là cường giả Thiên Vị cũng không có cách nào lại gần. Ngươi đã nhìn thấy kết cục của Hoàng Long lão đạo ngày ấy.” Thương Viên Vương không nhanh không chậm nói ra.

Thạch Mục đang dợm bước đi nghe vậy lập tức dừng lại.

“Tuy lão phu không biết đồ vật phong ấn bên trong hộp gỗ là gì nhưng Bạch Viên lão tổ từng nói bí mật bên trong hộp gỗ vô cùng trọng đại. Một khi bị mở ra sẽ dẫn tới một địch nhân vô cùng lợi hại của lão năm đó.” Giọng nói âm u của Thương Viên Vương truyền đến.

Thạch Mục nghe đến đó, sắc mặt hơi đổi, trong đầu hiện lên hình ảnh Cửu Đầu Kim Sắc Giao Long, nội tâm bắt đầu có chút chần chờ.

Kết hợp với những hình ảnh hắn tận mắt chứng kiến bên trong mộng cảnh, lời đối phương chưa hẳn cố ý phóng đại. Đối thủ ngay đến Bạch Viên cũng phải e ngại quả thật không thể khinh thường. Chút thực lực của hắn lúc này hiển nhiên không đáng là gì.

“Nếu hộp gỗ kia quan trọng như vậy, tại sao hai vị Yêu Vương còn lại không hề chú ý, chỉ để một mình các hạ lại trong Lăng Thiên Phong như vậy, thậm chí không hề ghé qua mật khố.” Thạch Mục xoay người lại rồi hỏi.

“Hai lão gia hỏa đó tất nhiên không biết! Dựa theo ý chỉ Bạch Viên Yêu Vương, Lăng Thiên bảo khố từ trước đến nay đều do Thương Viên nhất tộc chúng ta thủ hộ. Bí văn phong ấn, Bạch Viên lão tổ chỉ từng nói qua với đời trước của bổn vương mà thôi.” Thương Viên Vương trả lời, thần sắc tựa hồ có chút kiêu ngạo.

Thạch Mục im lặng, vẻ mặt âm tình bất định.

Trải qua sự tình bên trong giới diện Tử Linh, còn có mộng cảnh trước kia, những điều Thương Viên Vương nói chỉ sợ không phải bịa đặt.

“Đáng tiếc mọi việc liệu. Cũng vì như thế mới bị Hoàng Long lão tặc lợi dụng. Nhìn bộ dạng Thạch đạo hữu có lễ đã mở hộp gỗ kia rồi. Bạch Viên lão tổ lưu lại di mệnh, vạn nhất hộp gỗ bị mở ra, người mở hộp phải lập tức rời khỏi Lam Hải Tinh, trốn sang tinh vực khác. Nếu không đại cừu nhân kia giận chó đánh mèo, rất có thể mang đến di thiên đại họa cho toàn bộ sinh linh tại Lam Hải Tinh, thậm chí trên khắp Di Dương Tinh Vực.” Thương Viên Vương nghiêm túc nói ra.

“Lam Hải Tinh? Di Dương Tinh Vực?” Thạch Mục khẽ giật mình, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“A, với thực lực của Thạch đạo hữu vậy mà không biết những chuyện này sao?” Thương Viên Vương có chút ngạc nhiên.

“Kính xin tiền bối chỉ giáo.” Thần sắc Thạch Mục lộ ra một tia khác thường, chắp tay nói.

Thương Viên Vương liếc nhìn Thạch Mục, lông mày khẽ nhíu tựa như suy nghĩ gì đó.

“Xem ra ngươi thật sự không biết gì về Tinh vực, để lão phu nói qua một chút vậy.” Thương Viên Vương cười nói.

“Xin lắng tai nghe.” Thạch Mục nói.

“Trước tiên, ta hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi cảm thấy chúng ta hiện đang sinh sống ở đâu?” Thương Viên Vương tựa tiếu phi tiếu nhìn Thạch Mục rồi hỏi.

“Đại lục Tây Hạ.” Thạch Mục trả lời.

“Ngoài đại lục Tây Hạ?” Thương Viên Vương lại hỏi.

“Tất nhiên là đại lục Đông Châu. Cả hai cách nhau rất xa, đều có vô số sinh linh sinh sống.” Thạch Mục đáp lời.

“Có lẽ trong suy nghĩ của Thạch đạo hữu, đại lục Tây Hạ, đại lục Đông Châu cùng với hải vực xung quanh chính là toàn bộ thế giới?” Thương Viên Vương lại đưa ra một vấn đề.

“Cái này…” Thạch mục có chút chần chờ.

Hắn vốn cho rằng như vậy thế nhưng dựa vào thần sắc của Thương Viên Vương lúc này, hiển nhiên không chỉ như vậy.

Thương Viên Vương thở dài, khuôn mặt lộ vẻ cô đơn.

“Kỳ thật Thạch đạo hữu có chỗ không biết, dù là đại lục Tây Hạ hay đại lục Đông Châu đều chỉ là một địa phương trên tinh cầu khổng lồ có tên là Lam Hải Tinh.” Thương Viên Vương nói ra.

Thạch Mục nghe vậy, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Ngôn luận bực này, hắn chưng từng nghe qua, cũng đã phá vỡ tất cả nhận thức trong quá khứ của hắn.

“Chưa hết, Lam Hải Tinh, so với toàn bộ Tinh Hải vô tận, cũng chỉ là một tinh cầu nhỏ bé mà thôi. Đại thế giới Tinh Hải tồn tại vô số Tinh Vực. Mỗi Tinh Vực lại có hàng ngàn, hàng vạn Tinh Cầu. Có cái sở hữu Thiên Địa nguyên khí nồng đậm là nơi sinh sống của vô số sinh linh, lại có nơi hoang vu ảm đạm. Lam Hải Tinh của chúng ta cùng lắm chỉ là một Tinh Cầu tồn tại sự sống mà thôi. So với toàn bộ Tinh Hải, chỉ là hạt muối bỏ biển.” Thương Viên Vương thần tình khoan thai, tiếp tục nói.

Thạch Mục thần sắc mờ mịt, nội tâm dời sông lấp biển, cực không bình tĩnh.

Thương Viên Vương dường như đã sớm đoán được phản ứng của Thạch Mục, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Sau trọn vẹn nửa khắc đồng hồ, Thạch Mục mới thở ra một hơi, xem như miễn cưỡng tiếp nhận những điều Thương Viên Vương vừa nói:

“Nói như vậy, đại cừu nhân của Bạch Viên Vương cũng không phải tồn tại thuộc về Lam Hải Tinh chúng ta?”

“Ha ha, Thạch đạo hữu nói không sai. Không chỉ vậy, kỳ thật Bạch Viên lão tổ vốn dĩ cũng không phải sinh linh Lam Hải Tinh mà là tồn tại cường đại đến từ Tinh Vực khác.” Thương Viên Vương trả lời.

Thạch Mục gật đầu, ánh mắt sáng ngời, trong lòng dâng lên tâm tình cuồn cuộn không ngớt.

Thực lực của hắn lúc này chỉ là Địa giai nhưng đã có thể cầm cự một lúc với cường giả Thiên Vị, vốn tưởng đã tiến rất gần đỉnh cao của thế giới này. Không nghĩ tới, đó chỉ là suy nghĩ nông cạn của mình mà thôi.

Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên!

Thạch Mục không khỏi nghĩ đến câu ngạn ngữ này.

Theo Thương Viên Vương kể lại, bên trong đại thế giới Tinh Hải vô tận mênh mông còn có vô số tồn tại mạnh mẽ hơn hắn. Có điều, trong lòng hắn không hề nảy sinh cảm giác sợ hãi, ngược lại tràn ngập hưng phấn.

Trong lúc Thạch Mục không ngừng suy tư, giọng nói của Thương Viên Vương lần nữa vang lên.

“Đại thế giới Tinh Hải vô cùng phức tạp, có vô số tồn tại mạnh mẽ. So với họ, Lam Hải Tinh chúng ta căn bản không đáng nhắc tới. Nghe nói một ít đại năng chi sĩ nơi đó, vừa động tâm niệm liền có thể khiến vài Tinh Cầu tan thành mây khói.”

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Một ý niệm lập tức hủy diệt vô số Tinh Cầu. Thực lực như vậy là mạnh bao nhiêu, căn bản không cách nào tưởng tượng!

“Bạch Viên Vương tiền bối cũng là đại năng chi sĩ bực này sao?” Thạch Mục im lặng một lát rồi hỏi.

“Cái này thì lão phu không biết.” Thương Viên Vương nhìn Thạch Mục, lắc đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK