Mục lục
[Dịch] Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh rào rào vừa vang lên, từ trong rừng trúc một thiếu nữ áo trắng giống như linh tinh bước ra, thoạt nhìn giống như nàng chỉ mười năm mười sáu tuổi, dáng người của nàng thướt tha tuyệt đẹp, bộ ngực vểnh cong, đôi chân trần trắng nõn như tuyết, mãi tóc đen nhánh dài đến ngang hông, hai con ngươi giống như làn thu thủy đang lưu chuyển, toàn thân nàng toát ra một loại phong tình giống như mùi thơm của hoa cỏ làm cho nam nhân phải khát khao yêu thích không thể ngăn cản được.

“Thiên Âm Xá Nữ, yêu nữ nhà ngươi sao lại cứ đi theo ta mãi vậy? Chẳng lẽ ngươi cho là Hàn Uyên Kiếm ta thực sự sợ Xá Nữ Công của ngươi sao.” Đạo sĩ trung niên vừa nhìn thấy thiếu nữ chân trần lại giống như nhìn thấy rắn rết, không nhịn được quát lên một tiếng, cầm chặt lấy trường kiếm đeo trên lưng.

“Hàn Uyên Kiếm, ngươi hẳn phải biết rõ vì sao ta lại đến tìm ngươi chứ. Đáng thương cho Lam Vân Sư Muội đôi với ngươi si tình, ngươi lại nhẫn tâm để cho nàng lẻ loi trơ trọi nằm một mình dưới mặt đất sao?” Ánh mắt thiếu nữ như làn thu thủy, nàng chậm rãi tiến về phía đạo sĩ.

“Yêu nữ, ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Cái chết của Vân nhi cùng ta không có quan hệ, chẳng qua là bị người khác nghe lén nơi ta cùng Vân nhi ước hẹn, nên nàng mới bị vây giết mà vẫn lạc.” Khuôn mặt đạo sĩ trung niên bỗng nhiên trở lên dữ tợn, “bá” một tiếng liền đem thanh trường kiếm tỏa ra thanh quang mịt mở rút ra, gầm nhẹ.

“Đối với ta mà nói thì vô tình hay hữu ý đều giống nhau, nếu như lúc trước ngươi đã cùng Vân nhi thề đồng sanh cộng tử thì chẳng qua ta đến chỉ để giúp ngươi hoàn thanh lời thề mà thôi, không cần cảm ơn ta đâu.” Thiếu nữ chân trần cười khẽ, sau đó tay áo giơ lên để lộ ra một thanh đoản xích trắng noãn như ngọc.

Thanh đoản xích dài không qua nửa xích, bề rộng hai thốn, mặt ngoài có sương trắng nhè nhẹ lượn lờ xung quanh, thoạt nhìn hết sức thần kì…

“Huyền… Huyền Băng Xích, đây không phải là trấn tông chi bảo của Thiên Âm Tông các ngươi sao? Ngươi là đồ điên, ngươi lại vì một người đã chết mà lấy trộm trọng bảo của tông môn, ngươi không sợ các chấp pháp trưởng lão biết được sẽ phế bỏ võ công của ngươi ư?” Tên đạo sĩ vốn còn định cầm kiếm dốc sức liều mạng với thiếu nữ, nhưng vừa nhìn thấy chuôi đoản xích này thì sắc mặt liền đại biến, lắp bắp nói.

“Khách khách, việc này không cần các hạ phải lo lắng, hay là cứ để ta tiễn ngươi lên đường trước đi.” Thiếu nữ chân trần cười nhẹ, đoản xích trong tay nhẹ nhàng run lên, lập tức không khí xung quanh bắt đầu chấn động, hiện ra từng đoàn sương mù màu trắng xoay quanh chuyển động, nhanh chóng hóa thành từng đóa bạch hoa lớn bằng cái chén ăn cơm.

“Muốn giết ta sao, nằm mơ đi.”

“Vèo” một tiếng, đạo sĩ trung niên đột nhiên ném con thú trong tay về phía đối diện, bàn chân phát lức vọt về phía sau xoay người bay đi giống như một con chim to lao vào trong mảnh rừng cây màu đen.

“Yêu nữ, chờ ta đem sự tình ngươi trộm Huyền Băng Xích truyền ra ngoài, để xem ngươi giải thích với tông môn thế nào?” Thanh âm hung dữ của đạo sĩ trung niên từ trong rừng cây truyền ra, sau đó nhỏ dần, rõ ràng người đã cao chạy xa bay rồi.

“Đồ ngốc, chỉ là một thanh phỏng chế phẩm mà cũng bị dọa cho chạy mất! Hừ, dính phải truy hồn hương của ta, ngươi có trốn thế nào cũng không thoát được, chạy đi, chạy xa một chút a. Ồ, đầu Kim Ti Thử này lại có thể mở ra Linh Đồng!” Thiếu nữ chân trần nhấc đầu ngón tay lên nhẹ nhàng bắt lấy con Kim Ti Thử, vẻ mặt nàng hiện lên một tia trào phúng lẩm bẩm nói, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu thú trong tay lại đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ta nói thế nào mà dùng thân phận tên Hàn Uyên Kiếm kia tại sao lại không giết chết con Kim Ti Thử bình thường này, hóa ra là nó đã sắp tiến giai thành Linh thú Linh Đồng Thử.” Thiếu nữ chân trần đem ngọc xích thu lại, yêu thích ôm tiểu thú vào trong ngực mà vuốt ve,

Tiểu thú nhìn như con chuột nhỏ màu vàng, đôi mắt nhỏ xíu màu xanh lá đảo tròn liên tục, nằm trên lòng bàn tay của thiếu nữ không dám nhúc nhích mảy may.

“Đúng rồi, còn có một tiểu gia hỏa nữa.” Thiếu nữ chân trần ôm Kim Ti Thử trêu đùa một lúc, sau đó mới phát hiện ra còn có Thạch Mục đang đứng đó gần như đã bị đóng băng.

Lúc này Thạch Mục vẫn đứng nguyên tại chỗ, xung quanh thân thể hắn ngưng kết ra một tầng sương mỏng màu trắng, chỉ còn hai mắt có thể hoạt động đang nhìn chằm chằm vào thiếu nữ chân trần.

Thiếu nữ cười khanh khách một tiếng rồi chậm rãi đi tới.

Hai mắt Thạch Mục chậm rãi chuyển động dõi theo thân hình thiếu nữ, không dám buông lỏng.

“Có ý tứ.”

Thiếu nữ chân trần thấy vậy liền lộ ra ý tứ hứng thú, thân hình phiêu động bất định lúc trái lúc phải.

Thân thể Thạch Mục tuy không thể cử động được nhưng hai mắt cũng chuyển động theo trái phải không ngừng, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.

“Khanh khách, quá thú vị.” Thân hình thiếu nữ chân trần dừng trước người Thạch Mục, nàng khom người ôm tiểu thú cười khanh khách, thân hình cong lại giống như đang đau bụng vậy.

Thiếu nữ cười sảng khoái một lúc lâu sau mới đứng được thẳng người lên, nàng phất tay áo, một đoàn sương trắng bỗng bay ra chui vào thân thể Thạch Mục.

Một màn kinh người xuất hiện.

Bằng mắt thường có thể thấy được sương lạnh xung quanh Thạch Mục đang dần bị hòa tan.

“Phù phù” một tiếng.

Thạch Mục nặng nề đổ rầm ngã quỵ vào trong bùn đất trước mặt, chân tay nhất thời vô lực không cách nào đứng dậy được, chỉ còn cách miễn cưỡng cố ngẩng đầu lên một chút.

Kết quả trước mắt hắn xuất hiện một đôi mũi chân xinh đẹp giống như củ sen, mười ngón chân sơn dầu màu hồng giống như những cánh hoa nhìn vô cùng mê người.

“Chân của ta có đẹp không?”

Chủ nhân của đôi chân ngọc chầm chậm hỏi.

Sau khi nghe thấy, gương mặt Thạch Mục bỗng đỏ lên, trong cơ thể bỗng sinh ra một chút khí lực đủ cho hắn miễn cưỡng từ dưới mặt đất bò lên, sau đó ánh mắt kỳ dị chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc trước mặt.

“Tiểu gia hỏa, ngươi có biết là nếu như ngươi lớn thêm hai ba tuổi nữa mà dám nhìn ta như vậy, ta sẽ lập tức móc hai tròng mắt của ngươi xuống cho xem.” Thiếu nữ chân trần ôm tiểu thú, hai con ngươi đẹp như làn thu thủy đang lưu chuyển lại nói ra câu nói nghe sởn hết cả gai ốc.

“Nàng tên là gì?” Cuối cùng thì Thạch Mục cũng mở miệng, thanh âm hơi khô chát nhưng lại trấn định ngoài ý muốn của thiếu nữ.

“Ngươi nghĩ là ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta sao?” Thiếu nữ chân trần hơi giật mình, sau đó lại hì hì cười hỏi ngược lại.

“Ta hỏi rõ tên nàng để đến nhà nàng cầu thân.” Thạch Mục nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, trên mặt hiện lên một tia nồng nhiệt khó nói.

“Ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ?” Thiếu nữ chân trần cho là mình nghe nhầm, nàng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, giật mình hỏi lại.

“Ta muốn nàng làm thể tử của ta, ta nhất định sẽ cưới nàng.” Thạch Mục không lưỡng lự nói, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Ngươi… ngươi đang ăn nói bậy bạ cái gì đấy. Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi, biết thân phận của ta không mà dám nói ra những lời đấy.” Thiếu nữ mặc dùng tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ bách biến khó lường, nhưng nghe được hồ ngôn loạn ngữ của thiếu niên trước mặt cũng không khỏi há mồm trợn mắt.

“Chả nhẽ nàng đã gả cho người khác rồi, hay là nàng đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi?” Thạch Mục nhướng mày hỏi.

“Cái này thực sự không có, ta mới chỉ có hơn hai mươi thôi… A… Tại sao ta phải trả lời ngươi chứ… ngươi…” Thiếu nữ chân trần theo bản năng trả lời một câu, sau đó ngẩn người ra, không kịp phản ứng liền thẹn quá hóa giận.

“Nàng mới có hai mươi tuổi, vẫn chưa gả cho ai là tốt rồi! Mặc kệ cô nương có thân phận gì, ta từ lần đầu tiên gặp cô nương liền yêu mến vô cùng, cho nên ta nhất định phải lấy được nàng.” Thạch Mục thở dài một hơi, sau đó nghiêm mặt nói.

“Khanh khách, ngươi yêu ta thì có thể lấy ta! Đừng nói ngươi chỉ là một tên võ đồ, coi như là ngươi có thể tiến vào Tiên Thiên… Thôi được rồi, cùng ngươi nói những thứ này thì tính là cái gì. Nói thật cho ngươi biết, ta căn bản không tin tưởng bất luận lời dỗ ngon dỗ ngọt của nam nhân, cả đời này ta cũng sẽ không lấy chồng.” Thiếu nữ chân trần rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, thốt ra tiếng cười khẽ nói, ánh mắt không tránh né ánh nhìn dị thường nồng nhiệt của đối phương.

“Mẫu thân ta từng nói với ta rằng, nếu có thể gặp được nữ tử mà mình thực lòng yêu mến thì nhất định phải nói rõ tâm ý của mình cho đối phương thấy, để tránh bỏ lỡ mất mối nhân duyên tốt. Thạch Mục ta ở nơi đây phát trọng thề, đời này nhất định phải lấy được vị cô nương trước mặt này làm thê tử, nếu như có vi phạm lời thề tất sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, búa rìu gia thân mà chết.” Hai mắt Thạch Mục không rời thiếu nữ chân trần, mí mắt cũng không chớp bỗng nhiên đưa tay lên phát lời thề độc.

Không biết có trùng hợp hay không, ngay khi Thạch Mục vừa dứt lời thì trên bầu trời bỗng nhiên truyền ra một hồi tiếng sấm “oanh long long”.

Cặp môi đỏ mọng của thiếu nữ chân trần khẽ nhếch, đôi mắt xinh đẹp của nàng trợn lên nhìn Thạch Mục nói không nên lời, một lúc lâu sau mới mở nụ cười.

“Cái này… cái này đúng là quá buồn cười rồi! Thiên Âm Xá Nữ ta mà cũng có ngày bị người ta đứng trước mặt cầu thân, hơn nữa lại còn là một tiểu gia hỏa mười mấy tuổi. Tốt, tốt, đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi có thể tiến giai Tiên Thiên trước ba mươi tuổi thì hãy đến Vạn Lung Sơn Thiên Âm Tông tìm ta, khi đó ta sẽ cho ngươi biết tên thật của ta. Vật này coi như là đền bù cho con tiểu thú Linh Đồng Thú này.”

Thiếu nữ chân trần cười một tiếng sau đó ngồi thẳng lên, vứt cho Thạch Mục một cái bình nhỏ, bên trong tay áo bóp nát một vật gì đó.

“Phốc” một tiếng.

Trong hư không nổi lên một trận cuồng phong. Từng đóa mây trắng hiện ra bao lấy thân hình thiếu nữ nâng lên cao hơn mười trượng, phá không bay lên bầu trời xa xa, cuối cùng lưu lại một câu.

“Còn có một việc nói cho ngươi biết, con tiểu linh thú này lúc trước giả bộ hôn mê, nếu không phải Hàn Uyên Kiếm vọt lên bắt lấy nó trước, nếu không thì chỉ sợ hôm nay ngươi sẽ tay không mà về.”

Thiếu nữ chân trần nói xong liền ném ra tiểu bình, ôm lấy tiểu thú phá không mà đi, tất cả đều mau chóng xảy ra trong chốc lát, cảm giác dường như nàng đang vội vàng chạy trối chết vậy.

“Người vậy mà có thể bay, Thiên Âm Xá Nữ…”

Thạch Mục đón lấy tiểu bình, kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ bay đi mà líu lưỡi, sau đó lại đứng đó thì thào.

Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc khôi phục lại tinh thần nhìn xuống tiểu bình trong tay, lại nhìn cái bẫy đã bố trí lúc trước lộ ra nụ cười khổ.

“Bây giờ ngoại trừ mấy trăm lượng bạc lúc trước cùng với vật này, đúng là đi ăm trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.”

Hắn lại có chút hiếu kỳ đối với vật trong bình.

Dù sao Tây Môn Tuyết thần bí như thế, đồ vật đưa ra chắc hẳn không phải phàm vật mới đúng.

Thạch Mục suy đoán thoáng qua một chút, sau đó không khách khí mở lắp bình đổ đổ xuống lòng bàn tay, một viên đan dược màu ngà sữa lớn chừng ngón cái rơi ra, mặt ngoài mơ hồ còn có chút tơ bạc như ẩn như hiện.

“Khí Linh Đan”

Thiếu niên sau khi nhìn rõ hình dáng viên đan không nhịn được một thoáng khẹn ngào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK