Thời gian bây giờ đã là gần lúc bình minh không xa, Nguyễn Hải đi thêm mười lăm phút nữa mới thấy được một chiếc thuyền lớn. Thầm trách bản thân mình vài tiếng, tấm bản đồ vẽ đầy đủ các vị trí xung quanh vùng biển này hắn đã để quên trên con tàu lúc trước mất rồi.
Gió nhẹ thổi, nơi không khí trong lành ngoài biển vắng, chiếc canô nhẹ nhàng tiếp cận con thuyền xa hoa kia. Tiếng nhạc du dương vang lên làm lòng hắn lâng lâng, cầm trong tay khẩu súng bắn dây khẽ bóp mạnh cò một cái.
- Phụp... kịch. - Mủi tên phóng ra, kéo theo sợi dây găm mạnh vào lớp vỏ thuyền. Tay kéo kéo vài lượt, sau đó gắn khẩu súng vào móc sắt bên hông, dần dần nâng người mình bay lên.
Đáp chân xuống sàn thuyền một cách nhẹ nhàng, hắn khẽ cởi bộ đồ bị ướt trên người quăng xuống mặt biển. Đồng thời vứt luôn lớp vỏ bọc bên ngoài chiếc ba lô, tiện tay lấy ra một bộ quần áo khác mau chóng mặc lên người.
Nhìn chiếc canô dần chìm vào bên trong nước hắn mới yên tâm rời đi. Vị trí Nguyễn Hải đang đứng là một góc khuất nằm ngoài căn phòng rực sáng đèn kia, cộng thêm vào màu trời đen bóng cứ như giúp sức cho hắn ẩn náu vậy.
- Kịch. - Cánh cửa gần ngay sát hắn chợt mở ra, vội vàng nép mình vào góc nơi ánh sáng bên trong không thể chiếu tới, hắn mới dám thở một hơi nặng nề. Người vừa bước ra là một gã thanh niên cao to, trên mình mặc một bộ vest đen trông rất đẹp dáng. Làm Nguyễn Hải cảm thấy kỳ quái chính là thằng nhóc này lại đeo trên mặt một miếng nhựa hay kim loại gì đó màu trắng trông rất nổi bật.
Vật kỳ lạ bên trên mặt kia chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn cũng đoán sơ được công dụng của nó chắc chắn là ngụy trang. Nhưng dường như màu trắng lại hơi nổi bật, chứng tỏ thằng nhóc này không làm việc mờ ám... Đánh giá sơ qua người này một lượt, khẽ khép cánh cửa kia lại, hắn nhào tới chụp lấy tên kia, mạnh mẽ dùng sức bóp vỡ cổ họng.
Tịch thu cái vật màu trắng, Nguyễn Hai điều chỉnh cho chuẩn xác rồi mới đeo lên mặt mình. Có thứ này thì chẳng cần sợ ai có thể nhận ra bản thân nữa, hắn đắn đo một lúc rồi cởi ra cái áo vest ngoài của tên kia khoác lên trên người mình.
Trên thân thể hắn toàn là súng ống, dụng cụ hỗ trợ các loại này nọ, có thêm chiếc áo này dùng để che đậy thì đúng là quá chuẩn. Xong xuôi mọi thứ, hắn quăng thằng thanh niên xấu số ra khỏi thuyền, rồi thản nhiên mở cửa đi vào bên trong, nơi căn phòng tràn ngập ánh đèn và tiếng nhạc du dương kia.
Bốn giờ sáng, bên trong căn phòng này cũng chỉ có mấy người, đa phần bọn họ đều ngồi nhâm nhi ly rượu. Nguyễn Hải dạo bước xung quanh một vòng mà chẳng thèm quan tâm đến ai, nhưng ngược lại, có một vài người trợn to mắt nhìn từ phần eo trở xuống dưới chân của hắn, tràn đầy khó tin.
Chiếc quần ôm sát chân màu xanh đậm cộng với đôi giày quân dụng càng làm cho hắn trở nên khác người. Bỏ ngoài mắt mọi cái nhìn ngạc nhiên kia, hắn thản nhiên cầm lấy một quả táo và con dao bên cạnh nhanh chóng gọt vỏ.
Tay hắn múa nhanh một vòng quanh quả táo, chẳng mấy chốc một lớp vỏ màu đỏ rơi rớt xuống đất trước ánh mắt tò mò của những người trong phòng. Vừa ăn táo, vừa bước đi như chốn không người, Nguyễn Hải tiến về phía cầu thang thông tới tầng bên dưới.
Một số kẻ đang uống rượu hết nhìn về phía bóng lưng tên thanh niên, lại ngó về ly rượu trên tay của mình, trong đầu "ong ong" vài tiếng như muốn say. Tất cả mọi người có mặt tại đây ai ai cũng đều đeo mặt mạ, có lẽ điều này là quy định hay đại loại như thế cũng nên. Việc ấy làm cho Nguyễn Hải càng yên tâm hơn, nhưng khi ngắm lại thân thể mình, hắn chỉ đành thở dài đúng là quá sơ suất.
Lục lọi túi áo vest, tìm được một cái chìa khóa có gắn một tấm thẻ ghi số 79, tên thanh niên ngó nghiêng một lúc cũng biết cái thứ này là khóa phòng. Lần mò từng bước một mà mãi vẫn chưa thấy nơi cần tìm ở chỗ nào, hắn có chút hơi nóng ruột, hai chân sải bước tiến về phía cuối hành lang.
- Ơ? Đm! - Mắt thấy số 77; 78; 80; 81 mà chẳng thấy 79 nó nằm ở góc nào càng làm máu nóng trong người Nguyễn Hải dâng lên.
- 78 thì cũng thế. - Mạnh mẽ vặn mạnh tay cầm, hắn dồn sức về phía ngược với chốt khóa. "Kịch" Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, đồng thời cánh cửa dần hé mở ra, cái khóa kiểu như thế này đúng là thứ dễ mở nhất trên đời mà hắn đã từng học phá.
Cái nắm vặn tròn giờ đây lỏng loẹt, thứ này hoàn toàn trở nên vô dụng kể từ thời điểm bây giờ.
- Xong chưa anh?
Nguyễn Hải mặt hơi đần ra, bản thân xuất chiêu nhẹ nhàng đến thế mà cũng bị đối phương phát hiện. Vội vàng tiến nhập vào căn phòng, ánh đèn ngủ mờ ảo khiến hắn nhìn cảnh vật xung quanh có đôi chút khó khăn.
- Lên đây với em nào!
Tiếng nói kia lại phát ra, nhìn xung quanh một vòng phát hiện âm thanh nước chảy bên trong WC, hắn biết bản thân mình đã bị hố.
Cái bóng đằng sau lớp cửa kính tuy không thấy rõ nhưng hắn cũng đoán được thằng cha này nghe thấy tiếng gọi của ả đàn bà trên giường đang chuẩn bị đi ra. Lộn nhào vài vòng trên mặt đất, hắn nép mình vào cạnh giường, đầu hơi cúi thấp tránh né ánh sáng phát ra từ cái đèn ngủ kia.
- Anh ra đây cưng, làm gì mà "nóng" thế! - Tiếng cười quái dị của tên đàn ông vang lên, đồng thời hắn mở miệng trêu ghẹo người phụ nữ nọ. Một thân hình ở trần, dưới hông quấn một cái khăn màu trắng dần xuất hiện sau cánh cửa. Gã này thân cao, bắp tay cuồn cuộn, xem chừng "thể dục thể thao" cũng thường xuyên. Hắn ta nhẹ nhàng tiến đến "nơi tiếng gọi của lục dục", vẻ mặt ánh lên một nét dâm tà khó tả.
- Rắc. - Kẹp lấy chân tên đàn ông đang đi ngang qua bên mình đè xuống, một tay nâng cằm, tay kia đặt lên trên đỉnh đầu người này, dùng sức vặn mạnh một cái. Âm thanh xương vỡ phát ra, dường như nó cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới ả đàn bà đang nằm chờ nơi giường kia.
Ả ta tiếp tục mở miệng thúc dục tên người tình của mình, cũng không khiến nàng đợi lâu, Nguyễn Hải nhẹ nhàng lột bỏ lớp chăn ra, tay chụp ngay cổ đối phương bóp mạnh.
Nhìn thân thể trần truồng bên dưới, tên thanh niên không tự chủ được mà đảo mắt qua vài lượt trên nó. Cũng khá là đẹp, hắn nhẹ nhàng kéo hai cái xác nọ giấu xuống dưới gầm giường, rồi cầm chai rượu đang khui dở bên cạnh bàn nhấp một ngụm, đồng thời tưới ra xung quanh phòng chút ít.
Kéo chiếc bàn tới chắn nơi cửa, hắn nhìn xung quanh thấy mọi việc cũng dần ổn định, mới yên tâm trèo lên giường chợp mắt. Quả thật thân thể Nguyễn Hải giờ đây rã rời đầy mệt mỏi, hắn đã trải qua chặng đường dài với biết bao nhiêu sự kiện nhàm chán. Việc quan trọng nhất lúc này là ngủ, đây sẽ là liều thuốc an thần, tĩnh tâm và bổ sung sinh lực rất tốt.
***
Bầu trời đêm dần được thay thế bằng ánh sáng mờ nhạt, thời gian đã rất gần bình minh rồi. Trong lúc Nguyễn Hải đang yên giấc thì tại căn phòng số 79 chợt trở nên huyên náo, ai nấy vẻ mặt đều có đôi chút khó coi, bọn họ lấm lét nhìn nhau.
- Tìm được chưa? Tụi bay mà không mang nó về đây được thì chuẩn bị tinh thần nhảy khỏi thuyền là vừa. - Một người đàn bà tuổi khoảng hơn bốn mươi, nhưng do cách ăn mặc và bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, cho nên nhìn vào cảm thấy trên ba mươi một chút mà thôi. Khuôn mặt ẩn sau lớp phấn dày đang nóng lên hừng hực, bà ta chỉ mặt năm người đàn ông đứng trước mắt, lớn tiếng quát:
- Còn không mau đi tìm nhanh cho tao!
- Vâng...vâng. - Bọn họ đáp lại một tiếng, đầu những tên này hơi cúi thấp bước thụt lùi về phía cửa. Sau đó mới dám xoay người, rời đi.
- Hùng. Cháu nói xem, thằng Hưng có phải bị đứa con gái kia ám hại không? - Thấy mấy tên kia rời đi hết, người đàn bà mới dựa lưng vào thành ghế, khẽ hỏi.
- Có thể, dù sao trong chuyến đi này người cô ta dẫn theo cũng không hề ít. Hơn nữa, thằng Hưng... - Bên ghế ngồi trong góc phòng, một tên thanh niên khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, tay đang mân mê ly rượu, trả lời. Hắn không nói hết câu mà bỏ lửng giữa chừng, ánh mắt hơi híp lại như đang suy nghĩ thứ gì đó.
- Không lẽ nhà bọn họ tính bắt thằng Hưng để uy hiếp chúng ta sao? - Người phụ nữ lẩm bẩm trong miệng một mình, bà ta nghĩ mãi vẫn chưa ra nguyên nhân ở đây là gì. Theo cách nói của thằng Hùng, bản thân chẳng thể nào hình dung về cái nguyên nhân vớ vẫn này được.
Trong khoảng thời gian ngắn mà nơi đây đã náo động hẳn lên, cái du thuyền năm sao với đầy đủ tiện nghi này đang được lục lọi với một tốc độ chóng mặt. Mọi người rì rầm bàn tán trong khi ánh nắng mới bắt đầu lấp ló đằng xa chân trời, bọn họ hồi hộp lo lắng cho chính bản thân mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Tên quái dị mặc áo vest đen cùng với cái quần màu xanh đậm và đôi giày quân dụng bên dưới, đang được truyền tai nhau cứ như nhân vật trong truyện thần thoại vậy.
Người thanh niên xấu số đã được tìm thấy xác, tính vận tốc con thuyền di chuyển và thời điểm tên quái dị kia xuất hiện hoàn toàn trùng hợp. Cộng với sợi dây găm vào tấm sắt bên trên lan can, cái áo vest và chiếc mặt nạ màu trắng hắn mang được nghi ngờ là của nạn nhân, thì hung thủ tạm thời được khẳng định là tên mặc đồ tạp nham kia.
Trái ngược với sự hỗn loạn bên ngoài, trong một căn phòng trên thuyền. Tại nơi đây đang có vài người ngồi quanh bàn, nhỏ tiếng thảo luận.
Chủ đề xoay quanh cũng chỉ nói về sự kiện đang huyên náo kia, nhưng nét mặt của bọn họ thay đổi liên tục theo từng câu, từng chữ. Đáng chú ý nhất là một người con gái tuổi hơn đôi mươi chút ít, dáng người thon thả cao dong dỏng. Nàng ta giãn đôi lông mày đang nhíu lại, như nhớ ra một điều gì đó, nói:
- Theo như những gì nghe được, thì tên sát thủ kia là từ bên ngoài tìm đến chứ không phải có mặt trên thuyền trước lúc xuất phát. Bọn họ chỉ nghi ngờ chứ không dám khẳng định là chúng ta làm, dù sao con thuyền đã đến rất nhiều nơi và cập bờ biết bao nhiêu nước chứ đâu riêng gì Việt Nam. - Dừng chút, nàng nói tiếp:
- Thêm nữa chúng ta và bọn họ chẳng có một lý do nào để phải làm ra sự việc kia, mà cho dù có đi chăng nữa không lẽ trong phòng này bây giờ còn có người?
- Thằng Hưng đó chết hay sống đối với "đa phần" chúng ta chẳng được lợi gì. May ra... - Một cô gái khác tiếp lời, nhưng khi đến câu cuối nàng ta dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người đối diện mình tỏ ra đầy ghen ghét.
- Ăn nói cho cẩn thận, coi chừng có ngày rớt răng đấy! - Tiếng nói hời hợt vang lên. Người con gái thân hình mảnh khảnh không mấy quan tâm đến lời cạnh khóe của ả kia, nàng bỏ lại một câu xem như cảnh cáo rồi quay về phòng mình.
- Mày... - Cô ả kia nghe thấy thế chợt bốc hỏa, nhưng đang định nói đột nhiên cảm nhận một bàn tay đè lên vai mình. Quay sang thì thấy chủ nhân của cánh tay này là tên đàn ông ngồi bên cạnh, hắn ta khẽ lắc đầu mà không phát ra tiếng nào. Câu nói dâng lên đến cổ đành ngậm ngùi nuốt xuống, một cái nhìn cay độc chiếu tới bóng lưng cao dong dỏng của người nọ.
***
Ánh mặt trời lên cao, dải mây trắng kéo dài che chắn một vùng biển lớn, làm cho không khí nơi đây đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều. Thức dậy với một tinh thần sảng khoái, Nguyễn Hải bước vào WC tắm rửa sơ qua thân thể mình. Phải nói nó đang bốc mùi hơi khó ngửi một chút, tuy bản thân chẳng mấy quan tâm nhưng tý xíu nữa còn phải gặp nhiều người, tránh bị chú ý cũng tốt.
Tiện tay lấy bộ đồ được treo trên móc mặc vào người cho nó đồng dạng, đỡ bị lặp lại tình trạng như sự việc lúc trước thì khổ. Tầm vóc của Nguyễn Hải cũng tương đối, nhưng khi khoác cái áo lên người hắn mới cảm thấy hơi rộng, chắc có lẽ do bộ đồ này là của tên đàn ông to cao đêm qua cũng nên.
Nói chút về chiếc du thuyền này, nó mang tên "Voyager of the Seas" là một trong những tàu lớn nhất Châu Á hiện nay. Với mười lăm tầng, tổng cộng hơn một ngàn ba trăm phòng và có thể chở tới bốn ngàn người thì công việc tìm kiếm chẳng dễ dàng chút nào.
Sau nhiều cuộc điện thoại, bà Kim Hye Won mới liên hệ được với chủ tịch của hãng tàu Royal Caribbean Cruises Ltd tại Mỹ, để nhờ những thủy thủ và nhân viên trên thuyền ở đây trợ giúp đi tìm hung thủ đã sát hại con trai mình.
Với nền khoa học rất phát triển hiện nay thì số lượng người hỗ trợ trên du thuyền giảm hẳn, cho nên việc muốn tìm ai đó cũng khó khăn hơn phần nào. Nhất là khi đây lại là tàu kinh doanh du lịch, các tình trạng như lục soát phòng cần rất nhiều thời gian hỏi ý kiến cũng như xin phép người đang ở trong đó.
Cũng rất may vì chỉ có vài người chống đối, nhưng đến lúc nghe tên nhà họ Kim bên Hàn và chủ tịch tập đoàn Royal Caribbean Cruises Ltd cho phép thì ai nấy cũng đều im re. Tin tức sát thủ có mặt trên thuyền lan nhanh tới tai từng người, bọn họ lúc này đa phần toàn là ở trong phòng khóa trái cửa. Nhưng cũng không phải tất cả mọi nơi đều được lục soát, những căn mang số từ một cho tới một trăm chẳng người nào dám hó hé đến quấy rầy.
Hơn nữa trong cái khu dành cho VIP này rất hỗn loạn, những căn đằng sau có số chín đều là phòng lớn, được nằm dịch lùi vào phía trong. Bọn họ gồm các thành viên trong một gia đình cùng đi chung với nhau, còn những phòng khác tuy là đơn nhưng cũng chẳng thể nào coi thường được, nên việc xin phép cần đích thân Kim Hye Won lộ diện.
Sau khi tìm khắp nơi mà vẫn chưa thấy manh mối, Kim Hye Won dẫn theo gã thanh niên tên Hùng đi tới khu dành cho VIP này xem xét. Dòng máu trong người bà ta tuy là người Việt, nhưng do chồng ở bên Hàn nên lấy họ Kim luôn. Cái tên Hưng của con trai mình, chỉ khi nào không có mặt người ngoài Kim Hye Won mới gọi, như thể nhắc nhở cho nó nhớ về quê ngoại vậy.
- Cháu đã tìm hiểu rất kỹ rồi, cô ả ca sỹ phương Tây hôm qua tổ chức biểu diễn dưới tầng ba không có liên quan đến vụ việc này. Chắc có lẽ đây chỉ là trùng hợp. - Hùng ghé sát vào tai người đàn bà trước mặt,nhỏ giọng nói.
- Vậy sao! - Kim Hye Won khẽ nhíu mày, nếu như không phải do buổi biểu diễn kia kéo các nhân viên bảo vệ đi thì làm sao xảy ra việc này cho được. Nhưng nhớ đến cô ca sỹ kia tiếng tăm cũng tương đối lớn, chẳng thể nào lại bỏ công sức ra hại con mình được. Hơn nữa phương Tây xa xôi dường như không có mối thù nào đến mức phải giết nhau, điều này càng làm suy nghĩ của mọi người xung quanh lâm vào bế tắc.
***
Tránh người khác sinh nghi, Nguyễn Hải mang luôn trên mình bộ đồ của tên đàn ông hắn giết đêm qua, đặc biệt quan tâm tới giày dép và quần cho nó đồng bộ. Chải lại mái tóc không đụng hàng của mình, hắn vất vả lắm mới thắt lại được cái bím dài đằng sau gáy. Rất may lúc trước đã nhờ tiến sĩ dởm tỉa bớt một ít, cho nên ngoài cái đuôi chuột nhỏ dài cũng chẳng khác mọi người là bao.
Nhìn qua chiếc gương, tên thanh niên hé nở một nụ cười tự mãn, hắn nhanh bước ra bên ngoài xem thử đây là nơi nào và sẽ đi về đâu. Khu VIP này có rất nhiều thang máy, có lẽ để tiện cho việc di chuyển cũng nên. Tùy ý chọn một cái rồi bấm xuống lầu hai, cái số hai được vẽ một bàn ăn bên cạnh, Nguyễn Hải chẳng cần động não cũng biết đây là đâu rồi. Thang máy không phải vật hiếm trên đảo, bên phía dưới đất nơi khi trước hắn ở có một vài phòng thí nghiệm được xây dựng và phương tiện di chuyển thường dùng là thứ này.
- Mời ngài đổi mặt nạ. - Vừa bước ra khỏi thang máy đã có một tên đứng sát bên tường, hai tay cung kính nâng một vật màu trắng tới trước người Nguyễn Hải, nói.
Vật này cũng chỉ che khuất được tới mũi, nhìn qua cũng đủ biết để tiện cho việc ăn uống rồi. Thay mặt nạ mới vào, hắn thản nhiên bước đến bên bàn, học theo những người kia cầm lấy một cái khay nhựa đi gắp đồ ăn.
- Wow. - Đảo mắt qua căn phòng lớn làm người nhìn choáng váng, tìm mãi mới ra một chỗ trống hắn vội vàng tiến tới, tránh bị kẻ khác chiếm mất.
- Người Việt Nam? Oa haha. Ta gặp được đồng hương rồi. - Nguyễn Hải ngây thơ cười lớn, hai mắt dán chặt vào cái hình ảnh lá cờ trên kẹp tóc của một người, đầy vui vẻ. Tay nhanh nhẹn kéo chiếc ghế ra ngồi xuống sát bên, vị trí này cũng chính là nơi hắn xác định từ trước.
- Biến ra chỗ khác. - Cô gái đeo kẹp tóc trợn mắt, nói. Nàng ta liếc qua nhìn gã đàn ông ngồi bàn bên cạnh, tỏ ra rất bất mãn.
- Anh đổi vị trí ngồi nhanh giùm cho tôi có được không? - Tên đàn ông to cao vội vàng đứng dậy, tiến sát lại bên cạnh thằng nhóc mới đến, mở miệng hăm dọa. Cứ như thể chỉ chờ người này nói "không" là hắn lập tức ra tay vậy.
- Wow, toàn người đẹp. - Mắt hắn dán chặt vào người con gái đang ngồi trước mặt, chẳng thèm quan tâm tới cô ả đeo kẹp tóc và thằng cha áo đen cơ bắp kia nói gì. Đây đã là từ "wow" phát ra lần thứ hai trong ngày rồi, quả thật nếu so với cuộc sống ngày xưa trên đảo thì nơi đây rất khác biệt.
- Mày đổi chỗ được chưa? - Gã đàn ông thật sự đã mất kiên nhẫn, tay vỗ lên vai thằng nhóc, gằn giọng nói.
- Đổi chỗ sao? - Nguyễn Hải phản ứng như chợt bừng tỉnh, thân thể đứng phắt dậy chụp lấy cánh tay đang đặt trên vai của mình, bóp mạnh một cái sau đó buông ra ngay lập tức. Âm thanh xương vỡ cùng tiếng nói của hắn đồng thời vang lên:
- Cảm ơn đã nhắc nhở.
Nhanh nhẹn kéo ghế tới bên cạnh cô nàng cao cao mà hắn cho rằng là người đẹp kia, ngồi xuống. Ánh mắt vẫn không ngừng xăm soi, xem xét đánh giá người ấy từng chút một, tưởng chừng như lần đầu tiên thấy phụ nữ vậy.
- Đứng đực ra đó làm gì? Bắt hắn vứt ra ngoài cho ta. - Cô gái đeo kẹp tóc nhìn tên đàn ông áo đen, quát.
Gã này khóc không ra nước mắt, hai hàm răng cắn chặt cố gắng kiềm chế bản thân không gào lên. Hắn ta nhìn người trước mặt tỏ ra vô cùng đau đớn, nâng bàn tay vừa bị thằng nhóc kia "tàn phá" ngồi khụy xuống, rên khe khẽ.
- Tụi bay lên hết cho tao! - Ả đàn bà lớn tiếng nói.
Bên phía bên kia bốn tên còn lại nhanh chóng đứng dậy, nhưng bất chợt bắt gặp cái nhìn của cô nàng cao dong dỏng, ngay lập tức tất cả yên vị ngồi xuống.
- Thôi đi. Để hắn ngồi cũng được. - Cô gái phát ra âm thanh lạnh như băng, cảnh cáo người kia. Sự việc gã áo đen to lớn bị thương không thoát khỏi mắt nàng, hơn nữa thằng nhóc mới xuất hiện rất ngông cuồng, chắc hẳn cũng có chỗ dựa lớn. Nhớ đến đây là du thuyền "Voyager of the Seas" chẳng có nhân vật nào là không quyền thế, thôi thì tránh được chuyện nào hay chuyện ấy.
- Hạnh, mày... hừ. - Cô gái đeo kẹp tóc đưa tay ra chỉ, người nàng run lên vì giận giữ. "Hừ" một tiếng đầy khó chịu, thân thể cô ả đứng lên xoay người bỏ đi.
- Chị gái có phải là người Việt?
- ...
- Chị biết đây là đâu không?
- ...
- Con thuyền này sẽ đi đến đâu?
- ...
Nguyễn Hải liên tiếp đặt câu hỏi bắt chuyện mà chẳng ai đáp lại, hắn cũng không từ bỏ ý định mà tiếp tục:
- Chị bị điếc sao?
Hạnh buông con dao cùng cái nĩa xuống bàn, liếc nhìn thằng nhóc:
- Đang ăn không nói chuyện.
Một cái liếc mắt này của người đẹp cũng khiến cho Nguyễn Hải hô hấp tăng dần, nó mang theo một hương vị mê người, làm điên đảo hàng triệu con tim đang thổn thức vì cô đơn. Hắn nhìn nàng, trong khoảnh khắc ấy cứ như bị cuốn vào một vòng xoáy khó có thể thoát trở ra.
- Em chỉ muốn biết đây là đâu và thuyền này sẽ đi tới nơi nào mà thôi. - Cố gắng trấn tỉnh lại, tên thanh niên đáp.
- Đây sao? - Thấy vẻ mặt người này không giống giả vờ cho lắm, Hạnh mới nói:
- Tính khoảng thời gian lúc cập bờ, cảng Đà Nẵng - Việt Nam thì thuyền có lẽ sắp sửa đến Hồng Kông rồi.
- Hả? Thế là nó vừa rời Việt Nam sao?
- Chính là thằng nhãi đó. - Đột nhiên một tiếng nói có đôi chút quen thuộc truyền tới, làm cắt đứt câu chuyện của hai người.
Tiếng nói này khiến Nguyễn Hải rất tức giận, không những làm hỏng cuộc "tâm sự" với người đẹp, hơn nữa còn làm gián đoạn một số thông tin bản thân đang tìm hiểu.
Vừa quay đầu lại, đập vào mắt hắn là ả đeo kẹp tóc ban nãy đang ôm cánh tay một thằng đàn ông, đằng sau hai người còn có một đám mặc đồ đen trông rất manh động.
- Ầm. - Nhấc bổng chiếc ghế của bàn bên cạnh ném mạnh tới bọn người phá đám kia, đồng thời nguyên một khay thức ăn đầy ắp của mình cũng bay đến tìm kiếm mục tiêu.
Những người đang ngồi ăn xung quanh nhanh chóng bỏ đi, dường như ai cũng có kinh nghiệm trong chuyện này rồi, nên chỉ thoáng chốc gần một nữa đã tránh xa ra khu vực chiến đấu.
- Ầm... ầm. - Lần này là vài chiếc ghế rời khỏi vị trí, Nguyễn Hải liên tục xuất chiêu như mưa rơi. Một mình hắn chỉ với hai tay mà chưa đầy ba mươi giây đã hạ gục sáu người, trong đó có một nữ, hoàn toàn nằm dưới đất mà không cần tiếp xúc thân thể.
Tên đàn ông được nhờ tới trợ giúp chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã ngất đi, trên người hắn dính toàn đồ ăn với nhiều màu sắc khác nhau, làm cho những người quan sát than thở không thôi.
Động tác của thằng nhóc quá nhanh, Hạnh định bảo hắn dừng tay nhưng đã quá muộn. Nhìn thảm trạng của cô chị họ nàng đành thở dài một tiếng, cũng không thèm đi qua xem xét mà đánh mắt cho một gã đàn ông.
- Để cô qua xem nó thế nào. - Người phụ nữ trung niên đứng dậy, tiến về trung tâm "đại chiến" tìm hiểu tình hình người bị thương.
Tên đàn ông áo đen được sự chỉ huy của bà ta, mau chóng bế cô nàng dưới đất lên, đi về phía thang máy.
- Thằng nhóc, mày tính làm loạn ở đây sao? - Một người khoảng gần năm mươi tuổi đứng ra, âm thanh trầm tĩnh nhưng cũng mang theo chút phẫn nộ.
- Muốn nằm luôn à? - Nguyễn Hải rất không vui, nói:
- Để ta giúp cho nhé!
- Nếu như mày có bản lĩnh. - Người đàn ông bước tới gần Nguyễn Hải, ánh mắt lóe lên một tia cay độc.
- Ta biết rồi. - Nguyễn Hải dứt lời, thân thể nhanh chóng phóng tới đối diện tên đó, hai tay liên tục vung lên tấn công.
- Bộp, bộp...
"Xem ra có chút thực lực" Thầm nghĩ một câu, nắm tay hắn hơi thu về tung mạnh một quyền, đích đến là ngực đối phương.
Gã đàn ông sau khi giao thủ vài chiêu, cũng thấy được người trẻ tuổi trước mặt không phải loại bình thường có thể so sánh. Trong nháy mắt khi nắm đấm kia lao tới, con ngươi hắn hơi co rút lại, vội vàng co hai tay lên đỡ đòn. Nhưng đáng tiếng, đỡ thì có đỡ nhưng sức mạnh của một quyền kia quá lớn, thân thể hắn bay ra xa vài mét đầu đập vào bàn tạo thành một đống lộn xộn đè lên bên trên người. Rồi cứ thế nằm im một cục, chắc có lẽ cũng giống mấy tên kia, đang mơ về chị Kính Hồng.
- Ngu si. - Nguyễn Hải lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Còn thằng nào nữa không?
Nguyễn Hải thản nhiên trở lại bàn ăn, đưa tay kéo lấy một cái khay thức ăn còn nguyên được đặt giữa bàn. Tuy không biết là của ai nhưng cũng chẳng cần quan tâm, việc quan trọng là lấp đầy dạ dày trước cái đã.
Căn phòng ăn lớn chợt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đổ dồn về cái bàn ăn Nguyễn Hải đang ngồi với một ánh mắt e sợ. Sự liên tưởng là thứ ông trời ưu ái dành cho loài người và lúc này đây tin đồn về tên sát thủ cũng được những người ở đây mang ra so sánh với kẻ này.
- Hạnh, phải chăng cô nên cho chúng tôi một lời giải thích? - Nhóm người ngồi cùng bàn với gã đàn ông vừa bị đánh ban nãy, thận trọng tiến tới nói chuyện. Nhưng mục tiêu của bọn họ không phải Nguyễn Hải, mà là cô gái mảnh khảnh cao dong dỏng kia.
- Trong nhóm người bị đánh có chị họ tôi. - Hạnh lạnh lùng nói:
- Cô ta có lẽ bất mãn điều gì đó cho nên tính tìm người trợ giúp, nhưng rất không may người đó lại là con trai của ông bà. Cậu này lại hiểu nhầm với những người kia, cho nên... - Nhìn qua thằng nhóc, nàng tiếp tục:
- Mọi phí tổn tính hết cho tôi, tất cả cũng chỉ là hiểu nhầm. Mong ông, bà lượng thứ bỏ qua giùm.
Hạnh kiên nhẫn giải thích. Đối với bà chị họ cộng thêm đám người này nàng chẳng có mấy hảo cảm, không bằng nhân cơ hội bỏ ra chút công sức lấy lòng người cao thủ trẻ tuổi bên cạnh. Còn về phần lấy lòng làm gì thì bản thân cũng chưa có nghĩ ra, cần phải xem xét tình huống gia thế của người ta rồi mới có thể quyết định được.
Một toán bảo vệ bắt đầu xuất hiện, bọn họ nhân lúc mọi người đang trò chuyện, lặng lẽ tiếp cận tên được tình nghi là hung thủ kia.
- Hừ. - Người phụ nữ dẫn đầu khi nghe Hạnh nói xong thì đành ngậm ngùi, gia thế khác nhau, trọng lượng lời nói cũng khác:
- Đi.
Đám người ở đằng sau vội vàng theo lời bà ta bắt tay vào công việc thu dọn bãi chiến trường, những thành viên đang nằm trên mặt đất nhanh chóng bị mang đi. Còn mấy tên bảo vệ, sau khi được đích thân người đàn bà kể rõ mọi việc thì cũng mau lẹ nắm tay nhau rút quân.
Những người xung quanh chưa biết chuyện gì đang diễn ra, tưởng chừng như sắp có màn đấu võ cận cảnh nhưng lại làm bọn họ thất vọng. Sau một hồi, việc lúc nãy thật sự đã qua đi, mọi người trong nhà ăn cũng dần dần giải tán. Ở trên du thuyền này thứ gì cũng có, đa phần những người lên đây toàn là muốn thư giãn đầu óc, chẳng ai hơi đâu mà bỏ phí thời gian vào cái phòng toàn mùi mắm muối này.
Nhiều người ra đi chứ không phải là tất cả, một thằng Tây chính hiệu mắt xanh mũi lõ bổng dưng lầm lì đứng cách chỗ Nguyễn Hải ngồi vài bước, giọng nói lớ lớ truyền tới:
- Mày đã ăn xong chưa?
Nguyễn Hải xém tí sặc chết, ngụm nước trong miệng cố gắng nuốt xuống, mặt ngước lên tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh khó nghe kia.
- Xong rồi. Chú muốn mời anh ăn gì chăng? - Nguyễn Hải duỗi người ưỡn lưng, hai chân bắt chéo kéo lấy một cái ghế bên cạnh đặt lên, cả thân thể tỏ ra rất thoải mái.
- Tao muốn thách đấu với mày. - Thằng Tây hơi nhíu mày lại nhìn Nguyễn Hải, tên này quá mất phong độ đi:
- Người xưa có câu "trời đánh tránh miếng ăn", tao thấy mày đã ăn xong rồi, chắc có lẽ cũng nên hoạt động gân cốt tý nhỉ?
Vừa nói hắn vừa cởi chiếc áo vest ra, từ cách nói chuyện xem chừng cũng có vài năm kinh nghiệm tìm hiểu văn hóa Việt Nam.
- Thằng điên. - Nguyễn Hải mất kiên nhẫn, chân co lại đá chiếc ghế bay tới người đối phương.
Tên mắt xanh mũi lõ đang cởi áo bị bất ngờ trước đòn tấn công của thằng nhóc, chưa kịp phản ứng thì cái ghế đã va chạm rồi. Cơ thể hắn đổ nhào về đằng sau, vẫn giữ nguyên tư thế "thoát y" đầy quái dị.
Vài gã to lớn ngồi cùng bàn không nói câu nào mà mau chóng kéo thằng tây kia đi, xem chừng đối với tên nhóc này cũng rất e ngại. Những người còn có mặt tại phòng ăn lại một lần nữa phải thất vọng, cuộc đấu này quá mức nhảm đi thôi.
Còn về phần Hạnh, càng tò mò về người đang ngồi cạnh mình, ánh mắt nàng nhìn hắn tỏ ra đầy hứng thú.
- Thế rốt cuộc bao lâu nữa tới Hồng Kông hả chị? - Nguyễn Hải trở lại với câu chuyện, thầm thở dài một hơi, bản thân lại phải đi vòng rồi.
- Đại khái khoảng hai tiếng nữa? - Hạnh nhìn đồng hồ nói:
- Cậu cũng tới tham gia đại thọ ở nhà họ Đường sao?
- Nhà họ Đường? - Nguyễn Hải lắc đầu:
- Không có đâu, em chẳng quen thằng nào họ Đường hết.
Đường Thiên Phong? Hồng Kông? Hắn chợt nhớ tới Lê Khiêm có nhắc về một người đại loại như thế này rồi, không lẽ trái đất chỉ nhỏ bằng đảo thôi sao? Nghĩ thì nghĩ nhưng hắn không nói ra mà đổi đề tài:
- Chị họ tên là gì? - Chắc cũng chỉ có mình bản thân hắn mới đi hỏi cả họ con gái, nhưng cũng do lo sợ, lỡ may người này dính dáng đến Trần gia thì khổ.
- Lý Mỹ Hạnh.
***
Đoàn người chen chúc tiến vào thang máy lên trên ngắm cảnh biển, dĩ nhiên Nguyễn Hải cũng đi cùng. Mặc dù chẳng mấy thân quen, nhưng ngoài vài ba người nói được tiếng Việt thì toàn là tiếng Anh rất nhức nhối tai. Cũng không phải bản thân không hiểu được mà chỉ là vấn đề thích hay không mà thôi.
Hôm nay sẽ tới Hồng Kông, ba ngày sau đó con thuyền lại tiếp tục lên đường tiến về Singapore. Điều này làm Nguyễn Hải hơi khó chịu, sao lại k0 quay về Việt Nam cơ chứ.
Bên ngoài khoang thuyền, từng làn gió nhẹ thổi thật dễ chịu. Đã hơn bốn giờ chiều rồi, thời tiết lúc này được tô đậm thêm cảnh sắc xung quanh càng làm cho người ta muốn hưởng thụ cái mà tự nhiên ban cho.
Nguyễn Hải đứng sóng vai cùng người đẹp, ngắm nhìn mặt biển sắp lúc hoàng hôn, hắn chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng rồi thỏ thẻ ngàn câu yêu thương.
- Là thằng đó...
Bên trong khoang thuyền, hơn mười tên to cao đang hùng hổ xông tới, đồng thời tiếng nói lớ lớ vang lên.
- Lại nữa. - Nguyễn Hải nhíu mày:
- Sao đám người bên ngoài này toàn học người ta gọi trợ giúp thế nhỉ?
Người hắn vừa xoay lại đã thấy ngay thằng Tây nửa mùa lúc nãy đang chỉ tay về phía mình, gã đó còn phát ra một tràng Anh ngữ đại khái là kể tội Nguyễn Hải.
- Brian Collins.
Mọi người xung quanh chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì bất chợt một gã nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đang đi bên cạnh thằng Tây, bật thốt lên.
Nguyễn Hải mặt hơi khó chịu, đây chẳng phải là một cái tên thôi sao? Có cái quái gì mà phải ngạc nhiên cơ chứ.
- Brian Collins đang nắm giữ hai danh hiệu vô địch WBO và IBF, cậu nhớ cẩn thận. - Mỹ Hạnh nhỏ tiếng nhắc nhở.
"WBO và IBF?" Nguyễn Hải mặt mũi méo xệch, hắn chưa hiểu hai thứ này là trò gì nữa. Xem chừng cái chữ "vô địch" kia chắc cũng không phải loại cùi, mặc dù chẳng biết tên này vô địch ở môn nào nhưng hắn cũng chẳng thèm sợ.
- Chú lại muốn thách đấu với anh? - Tên thanh niên tiến tới, đánh giá thằng tây vừa xuất hiện. Cũng đeo mặt nạ, đầu trọc lóc, bên trên mép tai phải có vẽ một hình thập tự giá. Chắc vì điều này mà gã nọ mới biết hắn là Brian Collins.
- Đúng. - Birian nói:
- Tao... với...mày.
"Không lẽ tiếng Việt thành ngôn ngữ của thế giới rồi sao?" Tiếng nói kia mặc dù hơi khó nghe nhưng cũng đủ khiến Nguyễn Hải hiểu được, nhưng làm hắn suy nghĩ là tại sao lắm thằng Tây biết tiếng Việt đến thế.
Nguyễn Hải đột nhiên phóng đến trước mặt bọn họ, hắn trừng mắt nhìn tên to cao bị mình cho ăn đòn lúc trước, sau đó tiếp tục bước tới đánh về phía những người còn lại.
Tay phải vung lên, dồn một quyền đánh thẳng vào mặt nhà "vô địch", tay trái xuất ra, tiếp xúc với thằng Tây mách lẻo. Hai người này bay nhanh về sau, Nguyễn Hải nhấc chân đá vào tên thứ ba, đầu gối người này vang lên một tiếng kỳ lạ rồi nằm gục xuống.
Những kẻ còn lại cũng chịu chung số phận tương tự, bọn họ tuy đã cố gắng chống đỡ nhưng cứ như con nít đứng cùng với người lớn vậy, căn bản là không thể so sánh.
Gã đàn ông kêu tên Brian Collins sắc mặt chợt trở nên khó coi, thần tượng được tôn thờ từ trước tới nay cứ thế mà bị đánh, ngay cả năng lực đỡ lấy một quyền cũng không có. Trong đầu hắn đang cố nhớ lại xem thử, từng trận đấu cả trực tiếp lẫn gián tiếp trên tivi chẳng biết có phải bọn họ dùng kỹ xảo biểu diễn không.
Ánh mắt Lý Mỹ Hạnh ngày càng khác lạ, thanh niên trẻ tuổi này đúng là quá mức lợi hại đi. Bất chợt nàng nhìn thấy một đám người mới xuất hiện, còn hơn một giờ nữa con thuyền sẽ cập bờ cho nên cũng không có gì đáng nói. Nhưng mấy khuôn mặt ấy rất quen thuộc, hơn nữa bọn họ còn đang tiến về phía nàng.
- Chào cô Kim. - Mỹ Hạnh tiến lại chào hỏi:
- Cháu có nghe về chuyện con trai cô, rất buồn khi anh ấy ra đi quá sớm.
Nàng nói chia buồn nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh, căn bản không giấu nổi vẻ "chẳng thèm quan tâm" của mình.
- Hừ. - Người phụ nữ không trả lời, hai mắt bà ta vẫn dán chặt vào tên thanh niên vừa đánh nhau kia.
- Bà được ai nhờ tới? Thế có thách đấu nữa không để tôi làm việc luôn? - Nguyễn Hải đứng ngang hàng với Lý Mỹ Hạnh, nhìn người phụ nữ mới xuất hiện tỏ ra hiểu biết.
- Cho hỏi cậu là ai? Có thứ gì chứng minh thân phận không? - Kim Hye Won bình tĩnh nói. Những việc gã này làm nãy giờ đều được truyền đến tai bà, hơn nữa vừa mới tìm thấy hai xác chết bên dưới gầm giường phòng số 78, cho nên tên sát thủ mọi người nghi ngờ rằng còn ở trên thuyền.
Hai gã áo đen đằng sau vội vàng bước lên đứng bên cạnh người phụ nữ, còn vài tên ở đó nữa tuy không nhúc nhích nhưng cũng đang trong trạng thái đề phòng.
Nguyễn Hải nhìn ngó xung quanh, thu tất cả hành động của mọi người vào trong mắt. Số lượng xuất hiện ngày một đông, hơn nữa còn có vài gã "vô tình" đứng tạo thành vòng tròn và lấy hắn làm tâm điểm. Tay bọn chúng đều chắp sau lưng, trông thấy như tùy ý nhưng lọt vào mắt Nguyễn Hải chẳng khác nào một mối đe dọa.
Ý nghĩ đánh người được hắn loại bỏ ngay, trò ấy không thể dùng trong thời điểm này được. Tay thò vào túi lấy ví, ứng theo lời bà ta nói cầm một tấm thẻ tương ứng, hắn đưa sang cho gã áo đen chuyển tới người phụ nữ xem.
"Cục an ninh Quốc gia. Tổ dị năng" Kim Hye Won giật mình, gia đình bà ta ở Việt Nam không phải loại vô danh. Tất nhiên thứ này đã từng được nhìn thấy, cho nên giả hay thật cũng nắm bắt trong tay.
- Hình như đây đã là Hồng Kông rồi. - Hít sâu một hơi, Kim Hye Won cố gắng kìm chế lại tâm tình. Vẫn lạnh lùng nhìn thanh niên trước mặt, dường như chỉ cần người này trả lời không được là bà ta trở mặt ngay.
- Chị, Hồng Kông là nước mới thành lập sao? - Nguyễn Hải nhỏ giọng hỏi người đẹp. Thật là quái dị, chỉ có một mình Lê Khiêm là nhắc tới cái tên này, nhưng bản tính người ấy rất ít nói nên thông tin cũng sơ sài đến mức chẳng biết được gì.
- Hồng Kông thuộc Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. - Lý Mỹ Hạnh chợt ngớ người, sau đó mới nói.
- Thế à!- Nguyễn Hải lấy tiếp ra một tấm thẻ khác đưa qua. Nói giỡn, mấy cái thứ vớ vẫn như vầy hắn có cả nguyên một ví, với trình độ của đám người trên đảo và lấy mẫu từ Lê Khiêm thì thứ này chẳng khác nào rác. Lê Khiêm tiếp xúc với rất nhiều nước, hợp tác, giao lưu này nọ đều có, còn về phần mấy tên nghiên cứu kia thì khỏi phải bàn.
Kim Hye Won xem cũng không hiểu lắm, ngôn ngữ Hán bà ta học chung với Hàn, nhưng chủ yếu là mảng giao tiếp chứ còn chữ thì chỉ biết sơ sơ. Nhìn tên thanh niên thấy rất chi là tự tin, ngay cả một chút e dè hay hoảng loạn cũng chẳng có, điều này khiến người phụ nữ nhất thời không biết làm gì cho phải.
- Nói chuyện riêng được không? - Ngó nghiêng một chút, tên thanh niên chợt nói. Thời điểm này phải đánh vào tâm lý, lấy ngay lòng tin mới ổn. Nhìn những người kia vẫn vây quanh mình, hắn cũng có vài phần e ngại, không ra tay sớm chỉ sợ bà ta quyết định bừa bãi thì khốn.
Kim Hye Won do dự một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng, bà ta không tin dưới một đám người vây quanh mà tên thanh niên này có thể làm bậy. Hai người dần tách ra, bước đến bên cạnh lan can nhỏ giọng trò chuyện.
- Con trai bà vừa bị người ta hại chết đúng không? - Nguyễn Hải nghiêm túc nói:
- Tôi là người của Interpol, chuyên điều tra, truy bắt tội phạm hình sự có tầm cỡ thế giới. Sự việc con trai bà tôi đã âm thầm điều tra, từ cách ám sát có thể chắc chắc rằng kẻ chúng tôi đang truy nã cùng với người này hoàn toàn là một.
- Người đó là ai? - Kim Hye Won dần tin tưởng, bà ta gấp gáp hỏi.
- Tên và hình thì chúng tôi chưa tìm hiểu được, chỉ biết rằng biệt hiệu của gã đó là Vong Linh. Một sát thủ nổi tiếng hoàn hảo, cách giết người luôn luôn dùng tay mà không sử dụng bất cứ thứ nào khác. - Tên thanh niên tiếp tục:
- Tôi đang nghi ngờ một số người, nhưng xem chừng không phải là bọn họ. Từ phản ứng, cho tới kỹ năng chưa đạt tới mức như Vong Linh.
Nguyễn Hải lắc đầu, chỉ tay vào một gã lúc nãy bị mình đánh nói.
Kim Hye Won bừng tĩnh, hóa ra thằng nhóc gây náo loạn để điều tra về tên sát thủ kia. Chợt nhớ ra, người có thẻ nghành đặc biệt của cả hai nước thì có thể là ai đây? Bà ta không biết nói gì cho đúng, nhanh chóng trả lại hai tấm thẻ rồi bỏ đi.
Nếu như không phải người này thì tên đã giết con trai mình ắt hẳn còn trên thuyền, Kim Hye Won tiếp tục dẫn theo mấy gã kia đi tìm kiếm. Hơn nữa bản thân còn phải liên hệ với cảnh sát Hồng Kông, nhờ bọn họ tiếp ứng khi tàu cập bờ, tránh cho Vong Linh lợi dụng tình huống hỗn loạn mà trốn mất.
Nguyễn Hải cũng không quên hứa hẹn sẽ chấp pháp nghiêm minh, cố gắng tìm ra hung thủ trong thời gian sớm nhất, để con trai bà ở nơi chín suối được yên nghĩ.
***
Đặc khu hành chính Hồng Kông thuộc Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, vào đầu năm mới nơi đây thời tiết hơi khô và có đôi chút se lạnh. Một thành phố sầm uất với mật độ dân cư tương đối đông, khiến người chưa từng biết gì như Nguyễn Hải háo hức không thôi. Những câu chuyện ngắn từ các cuộc tán gẫn của mọi người xung quanh cũng làm cho bản thân định hình được tình huống tại chỗ này.
Khác với thằng nhóc, Lý Mỹ Hạnh có chút mệt mỏi bước xuống cầu thang rời khỏi thuyền, buổi tiệc mừng thọ hai ngày sau sẽ khiến nàng càng thêm nhức đầu. Tâm tình đang rất tệ, rất chán nản lại phải dẫn theo đoàn người đi tới một nơi mà mình không muốn thì đúng là quá khổ. Rồi sẽ gặp những người chán ghét, bản thân phải chịu đựng cứ như đi hành xác vậy.
Lý gia, là một trong những gia tộc có quyền thế đứng nhất, nhì tại thủ đô, xem chừng dõi mắt khắp cả Việt Nam cũng chẳng kém cạnh ai. Các sản nghiệp trong và ngoài nước rất nhiều, nếu tổng hợp hết lại có khi còn muốn dọa chết người ta chỉ bằng một dãy số.
Đứng đầu Lý gia và nắm trong tay phần lớn cổ phần là Lý Mạnh Nam, đồng thời cũng là ông nội của Lý Mỹ Hạnh. Cô ta được ông mình cưng chiều từ nhỏ, vì thế từng bước nàng lớn lên đều nhẹ nhàng không một trở ngại. Sức mạnh của đồng tiền thật khó nói, nhưng đối với riêng Lý Mỹ Hạnh, bản thân bắt đầu có ác cảm với thứ này.
Ai ai cũng săn đón cô, từ người nhà cho tới những kẻ xa lạ. Các màn làm quen sến đến mức không thể sến hơn, hay những lần cãi cọ với anh chị em trong gia đình, tất cả những việc này đều do Lý Mạnh Nam đang bị bệnh và nàng tạm thời được ủy quyền đứng ra thay thế ông.
Chỉ "tạm thời" vậy mà khiến bao kẻ điên cuồng, cô cũng nhiều lần muốn từ chối nhưng lại lo lắng sức khỏe của ông. Sự im lặng được cho là đồng ý, còn về nguyên nhân tại sao ông nội chọn mình, thì nàng cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng nó khiến bản thân rất rất mệt mỏi, điều duy nhất nàng còn biết: "Vì ông! Vì lòng tin ông dành cho!"
- Cô Lý. - Một giọng nói ôn hòa truyền tới.
Lý Mỹ Hạnh ngẩng đầu lên, trên mặt cố nở ra nụ cười. Một người con gái tuổi tác cũng tương đương nàng, đang hướng về bên này vẫy tay.
- Chào chị. - Lý Mỹ Hạnh đi đến, ôm chầm lấy cô gái. Xem chừng quan hệ của hai người cũng tương đối thân thiết, bọn họ to nhỏ vào tai nhau vài câu tán gẫu, sau đó bước tới bên chiếc xe ôtô màu trắng.