Nguyễn Minh đang khoanh chân ngồi trên giường, sắc mặt hắn giờ đây khá hơn trước rất nhiều.
- Bố, nghỉ chút ăn cái đã.
Nguyễn Hải tiếp tục mở miệng đề nghị. Nếu như ngày thường cho dù bố mình có nhịn ăn hay làm gì đi chăng nữa, bản thân cũng chẳng thèm quan tâm. Thế nhưng hôm nay lại khác...
- Để đó đi.
Hai mắt người đàn ông vẫn nhắm, môi khẽ nhúc nhích.
- Phù...
Thở ra một hơi nặng nhọc, đôi lông mi từ từ di chuyển. Cơ thể lúc này hồi phục gần như toàn bộ...hắn nhanh chóng đón lấy tô cháo từ tay con trai mình.
- Soạt soạt...
"Thú..." Thấy cảnh này, Nguyễn Hải âm thầm trợn mắt, trong lòng liên tục so sánh bố mình với loài vật nào đó. Từ trước đến nay hắn tưởng bản thân hai tay chịu đựng được sức nóng đã rất ghê gớm rồi, nhưng khi trông bát cháo cứ như thế mà trôi vào bụng của ông bố...hắn biết trình độ còn kém xa.
- Hết chưa?
Nguyễn Minh ngước đầu lên hỏi, hắn ước chừng lượng thức ăn chứa trong bụng cảm giác chưa đủ. Cơ thể đang cần bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng.
- A...À còn.
Thằng nhóc miệng há hốc, sau đó vội vàng đáp. Giơ tay nhận lại cái tô, không có nói thêm điều gì mà xoay người nhanh chóng đi ra cửa.
...
- Lê Khiêm sao rồi?
Nguyễn Minh buông tô cháo thứ ba xuống, bây giờ hắn đã cảm nhận được trong bụng có thứ mình cần. Sau đó nhìn con trai, chăm chú hỏi.
- Vẫn thế. Đã sát trùng, băng bó hết lại.
Nguyễn Hải nhàn nhạt đáp. Thằng cha Lê Khiêm kia bản thân chẳng thèm quan tâm tới, cho dù lúc này tự nhiên lăn đùng ra chết thì trách số tên đó xui xẻo chứ biết than ai.
- Dẫn bố đi xem thế nào.
Nhìn thái độ hờ hững, chẳng để ý của con mình, Nguyễn Minh cảm thấy có hỏi cũng vô dụng, không bằng đi xem cho nó nhanh.
***
Nguyễn Minh tới gần bên giường xem xét tình huống Lê Khiêm, nói là xem xét chứ thực chất chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi. Trên giường lúc này, một xác ướp đang nằm, muốn thấy chút da thịt cũng khó, ngoài bàn tay, bàn chân và khuôn mặt chưa được quấn băng thì mấy chỗ còn lại đều bị che khuất.
Suy nghĩ một chút, hắn áp tai lên ngực người nọ nghe ngóng... "Tim đập ổn định, hơi thở đều...chắc rằng mọi thứ đều tốt đẹp" ngồi dậy khẽ tính toán trong đầu, sau đó quay sang nói với Nguyễn Hải:
- Lấy cho hắn chút cháo.
- À vâng.
Nguyễn Hải đáp lời. Sắc mặt hắn hiện lên một tia khó chịu, bản thân còn phải phục vụ cho cả thằng cha đóng băng.
- Ài. Xem ra nó vẫn còn quá nhỏ.
Nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Hải, Nguyễn Minh thở dài một tiếng. Sống cách biệt với xã hội từ nhỏ, cho nên tính cách xử sự còn quá kém, riêng việc hắn dùng Lê Khiêm làm "đồ chơi" cũng đã hiểu vài phần trong đó rồi. Ánh mắt khẽ xoay qua nhìn căn phòng, "Bừa bãi..." chỉ có từ này mới có thể hình dung. Quần áo của Lê Khiêm bị Nguyễn Hải cắt ra vứt khắp mọi nơi.
Thở dài thêm một tiếng Nguyễn Minh đứng dậy bắt đầu thu dọn đống rác này.
- Đây là...?
Nguyễn Minh đôi lông mày hơi nhíu, tay hắn vừa nhặt cái áo rách của Lê khiêm lên. Khẽ miết vài lần trên chiếc áo, ở nơi đây, phía trước ngực trái dường như dày hơn chỗ khác.
Nếu là một tấm kim loại thì may ra còn có tác dụng bảo vệ vị trí quan trọng là tim, trong khi nó lại rất mềm, "không lẽ độn hai lớp vải chống rách?"
Cố gắng tỉ mỉ đưa tới gần mặt quan sát, lướt mắt qua từ bên ngoài vào dường như chẳng có gì đáng chú ý, nhưng nếu chăm chú nhìn từng mối chỉ thì sẽ thấy có thêm vài đường chồng lên nhau.
- Bố, Người làm gì vậy?
Đúng lúc này Nguyễn Hải từ ngoài cửa đang bưng tô cháo tiến vào trong phòng, thấy hành động của bố mình rất kỳ quặc, thầm nghĩ: "cái áo rách có gì đáng quan tâm cơ chứ?".
- Đưa cho tao mượn con dao!
Nguyễn Minh không đáp lời mà khẽ nói. Con ngươi vẫn dán chặt lên chiếc áo rách kia, tay hắn hơi ngửa, giơ tới trước mặt Nguyễn Hải chờ đợi.
"Không lẽ bị phát hiện?" Thằng nhóc giật mình đánh thót, lúc nãy hắn có lấy được ở nơi cổ chân tên quái thai một con dao, nhìn vào cũng rất đẹp, không chút do dự đã tịch thu cất làm của riêng, nhưng giờ đây bố lại nói "mượn"???
- Ài...
Than khẽ một câu, hắn cúi người xuống lấy con dao đó đặt lên tay bố mình, "Quả nhiên là bố của tao, đến ngay cả việc này chỉ dựa trên một bộ đồ rách cũng biết được" trong lòng Nguyễn Hải đang cảm thán không thôi.
Cầm lấy con dao, Nguyễn Minh đưa nó tới sát miệng, ngậm lấy vỏ nhẹ nhàng rút ra...
- Rẹt...
Từng đường chỉ bị chiếc lưỡi sắc bén lướt qua làm đứt hết, một bên mặt cắt lộ cái khe rảnh bên trong.
- Quả nhiên...
Tay hắn nhanh chóng điều khiển con dao nọ đi xung quanh ba bên còn lại.
- Bản đồ?
Nguyễn Minh âm thầm nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường. Suy nghĩ đôi chút, hắn khẽ nhét tấm vải này vào túi quần.
- Con cho hắn ăn đi.
Nguyễn Minh quay sang nói với Nguyễn Hải, không chờ thằng nhóc trả lời mà đã nhanh chóng đi ra cửa, vội vàng tiến về phía phòng mình.
Nguyễn Hải đứng trân ngốc nhìn ông bố đang rời đi, "hừ..." gằn giọng lảm nhảm vài câu, tay cầm lấy cái tô đến bên giường.
- Ăn này, ăn này...
Hắn mạnh mẽ bóp miệng Lê Khiêm, múc từng thìa cháo thô bạo cho thằng cha đóng băng ăn.
***
- Kịch.
Lúc này Nguyễn Minh đang có mặt tại căn phòng khác, tay mau lẹ khép cửa lại rồi đi vào.
Đứng trước cái tủ gỗ, thân hình người đàn ông hơi cúi xuống, nhặt trong ngăn kéo phía dưới ra một mảnh vải. Nếu chú ý quan sát kỹ sẽ thấy vật này cùng mảnh vải trước đó lấy được nơi áo Lê Khiêm, cả hai có những hoa văn trên mặt tương tự nhau.
- Quả nhiên.
Hắn nhanh nhẹn đưa mấy thứ ấy lên so sánh, từ đường nét cho tới kích cỡ đều không sai biệt lắm. Gật đầu hài lòng, Nguyễn Minh bắt tay vào công đoạn ghép hình, nhưng làm bản thân thất vọng khi chúng chẳng thể nào gắn liền được:
- Không phải chỉ có hai tấm thôi sao?
- Xem ra mọi người đều đoán nhầm! Hay do mình có quá ít kiến thức?
Vẻ mặt Nguyễn Minh ngẩn ngơ, miệng lẩm bẩm tự chế giễu bản thân. Trước đây trong lòng cứ tưởng đã nắm giữ nửa bí mật lớn, thế mà bây giờ chỉ được tính là phần nhỏ của một vật chia cắt,"ba, bốn? Hay vài chục?" hắn cười khổ không thôi.
- Hài. Phải chờ Lê Khiêm tỉnh lại...
Tính toán thêm chút nữa, thân thể hắn nhanh chóng nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền chờ đợi giấc ngủ.
***
- Hự.
"Đây là đâu?" Lê Khiêm mơ mơ màng màng dần xuất hiện ý thức, bất chợt mở to hai mắt ra, con ngươi khẽ xoay chuyển nhìn ngó xung quanh.
"Mình còn sống?" Trong đầu hắn không ngừng đặt ra những câu hỏi khác nhau, cơ thể hơi nhúc nhích, lập tức từng trận đau đớn từ khắp toàn thân truyền đến.
- Hự.
Cánh tay vừa giơ lên được một chút lại phải hạ xuống đầy mệt mỏi.
- Ài...
Thở nhẹ một ngụm nhọc khí, cổ hắn khẽ rướn, cố sức nhìn thân thể.
- Xem chừng đã có người cứu mình.
Tên đàn ông đang rất vui mừng, nếu bản thân còn sống thì chắc hẳn sẽ có cơ hội trả thù. Nhưng hắn chợt chú ý đến một vấn đề "Tại sao cả người đều quấn băng?" khẽ nhíu mày bắt đầu tính toán, "Chẳng lẽ khi rơi xuống biển dùng 'Băng Ngập Thể', sau đó bị cá tấn công?".
- Ài...
Thở tiếp một hơi dài, hắn lắc lắc cái đầu dẹp bỏ tất cả suy nghĩ. Điều cần thiết nhất là phải mau chóng hồi phục, có suy nghĩ này hai mắt gã ta từ từ nhắm lại tĩnh dưỡng tinh thần...
***
- Hự hự.
Nguyễn Hải đứng trên khoảng đất trống múa máy tay chân, nếu người trong nghề nhìn thấy sẽ biết ngay đây là một bài võ.
- Aaa... Đùng.
Thằng nhóc hét lớn, thân thể nhảy lên nện một quyền xuống mặt đất, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy thu lại tay.
- Phù.
Thở ra một hơi sảng khoái hắn vội vã tiến về con suối phía xa, mau lẹ cởi đồ nhảy ào đến dòng nước, bắt đầu chơi đùa.
****
- Anh đã tỉnh rồi?
Nguyễn Minh nhàn nhạt nhìn thằng cha đóng băng, hỏi.
Thời gian lúc này đã sang buổi sáng ngày hôm sau, cảnh bình minh chỉ mới bắt đầu nơi phía chân trời. Nguyễn Minh vừa bước vào căn phòng chợt phát hiện có điều không đúng, cơ thể Lê Khiêm hôm qua nằm giữa giường, giờ đây lại ở sát mép bên ngoài, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
- Anh là?
Âm thanh này làm cho Lê Khiêm hơi giật mình, "phải chăng đã từng nghe được ở đâu?", vô thức rướn cổ lên quan sát, dường như hắn cũng quên mất bản thân đang giả vờ bất tỉnh.
- Nguyễn Minh?
Gã thấy khuôn mặt vừa quen vừa lạ này đôi lông mày lập tức nhíu lại, tiếp đó cố́ sức gằn từng chữ, nói.
- Anh muốn bắt tôi?
Nguyễn Minh thích thú nhìn Lê Khiêm. Bây giờ hắn mới biết tác dụng của băng gạc, hai chân xác ướp bị quấn vào nhau cho dù muốn giãy giụa cũng chẳng được.
- Vết thương trên cơ thể anh là do Trần gia làm?
Nguyễn Minh không đợi Lê Khiêm trả lời mà hắn hỏi tiếp, ánh mắt lóe lên một tia sáng chăm chú nhìn người này.
- Hừ. Mày muốn gì?
Lê Khiêm tức giận lạnh lùng nói. Cái giọng điệu mỉa mai của Nguyễn Minh, hắn sao lại không nghe ra cho được.