Một chiếc thuyền lớn đang lênh đênh trên biển, mặt nước yên bình lâu lâu gợn lên chút sóng như muốn tô đậm thêm vẻ tịch mịch của một người. Đây là gã đàn ông tuổi khoảng chừng bốn mươi, mày rậm tóc cắt ngắn lặng thầm đứng trên mạn thuyền. Hai tay hắn chắp đằng sau lưng, ánh mắt chăm chú quan sát phía trước, tinh thần cũng rất tập trung như muốn nhìn xuyên thấu hết tất cả...
Trên người hắn hiện lên vẻ cô độc, ngạo nghễ với toàn trời đất, thân thể toát ra một loại khí thế kỳ quái càng làm cho ai trông thấy hắn đều cảm giác khó gần. Đôi tay đằng sau lưng đang cầm một vật hình thù kỳ dị, thứ này lần đầu nhìn vào thì rất giống một con Sao Biển, nó có đủ năm cánh nhưng hơi uốn lượn, méo mó. Vật kỳ dị ấy ánh lên một màu vàng chói mắt, xem ra đây đúng là kim loại quý. Người này vẫn đứng đó hướng tầm mắt ra xa, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đối với hắn đều không tồn tại vậy.
Gió biển nhè nhẹ thổi qua chiếc thuyền lớn, từ trong boong một gã đàn ông thân thể cao lớn đang cúi người bước ra. Thân hình khổng lồ này tầm một mét chín, cặp mắt to trông rất lạnh lùng, thêm vào đó là đôi lông mày xếch càng khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy rùng mình. Tên đàn ông đảo con ngươi qua nhìn xung quanh mạn thuyền, sau đó dừng lại trên một bóng người đang đứng cách đó không xa, bất chợt trong mắt lóe lên một vẻ thâm trầm, nhưng ngay lập tức được hắn thu hồi lại.
- Tổ trưởng....
Hắn lớn tiếng hướng về phía người ấy, gọi.
- Sao?
Giọng nói nhàn nhạt khẽ đáp trả. Tên đàn ông tịch mịch chưa từng rời mắt khỏi mặt biển, dường như sự xuất hiện đột ngột của gã nọ cũng không khiến hắn thay đổi được cảm xúc trong người.
- Đã tới trưa rồi, xin mời ngài vào dùng cơm...
- Tôi biết rồi.
Hắn đáp lại một tiếng, giọng điệu vẫn không mang theo chút cảm tình nào.
"Hừ" Trong lòng gã đàn ông cao lớn đang rất bực tức, thứ giọng điệu của kẻ trên cao phát ra từ phía người kia làm bản thân cảm thấy vô cùng khó chịu. "Chờ đó..." thầm nghĩ trong lòng vài điều, hắn ta cũng không nói thêm câu nào mà ngay lập tức xoay người, sải bước đi vào bên trong boong thuyền...
Mặt biển trong xanh dường như không thể che dấu những thứ ẩn chứa bên dưới nó, nhìn vào từng đàn cá đủ loại màu sắc đang bơi lội khiến cho con người ta cảm giác thư thái, dễ chịu hơn rất nhiều.
- Phù...
Thở ra một hơi dài, tên đàn ông tịch mịch thu hồi ánh mắt lại, đầu khẽ lắc lắc vài cái dẹp bỏ hết những thứ đang suy nghĩ, thân hình rắn chắc từ từ di chuyển hướng về phía boong thuyền.
...
Một đám người ngồi quanh bàn ăn bên trong căn phòng trật hẹp, mắt thấy bóng hình quen thuộc từ phía ngoài đi vào, ngay lập tức cả đám đồng loạt đứng lên.
- Ngồi đi.
Tên đàn ông tịch mịch khẽ nói, hắn từ từ bước lại gần bàn ăn tự kéo ra cho mình một cái ghế tùy ý ngồi xuống. Sau đó nói tiếp.
- Ăn đi.
- Tuân lệnh.
Tràng âm thanh đồng loạt vang lên từ phía đám người kia. Lúc này bọn họ ăn rất từ tốn, không còn bộ dạng cười đùa lúc nãy nữa, không khí xung quanh cũng trầm lắng theo.
...
- Trần Trung đâu rồi?
Tên đàn ông tịch mịch chợt nhận thấy thiếu mất một người, đó là Trần Trung. Mà người tên Trần Trung ấy lại chính là kẻ vừa nãy ra kêu hắn, thiếu đi gã này cũng quá kỳ lạ đi.
- Thưa tổ trưởng, phó tổ Trần Trung đang nghỉ ngơi ở phòng của mình. Nghe ngài ấy nói trong người không được khỏe.
Một tên thanh niên ngồi trong đám người kia tay khẽ buông bát cơm xuống bàn, nghiêm trang trả lời.
- Vậy à! Thôi, mọi người ăn đi.
...
Bữa cơm rất nhanh đã được giải quyết xong. Lúc này, tên đàn ông tịch mịch đang đứng trước cửa ra vào của một căn phòng, không chút do dự hắn giơ tay gõ lên cánh cửa.
- Vào đi. Cửa không khóa.
Tiếng nói lớn từ bên trong vang lên, đây đúng là giọng của Trần Trung.
- Kẹt...
Cánh cửa sắt nặng nề được tên đàn ông tịch mịch đẩy ra, chân hắn lập tức di chuyển tiến vào bên trong.
- Anh có sao không?
Hắn khẽ hỏi.
- Tổ trưởng...Tôi không sao...
Trần Trung lặng lẽ nhét mảnh vải đang cầm trên tay vào túi quần, trong lòng âm thầm tính toán về sự có mặt của đối phương. Hai mắt cũng mở to ra quan sát mọi hành động, sự đề phòng hiện rõ bên trong con ngươi của hắn.
- Tôi nói thẳng, anh đưa nửa mảnh bản đồ còn lại ra đây. Đừng tưởng tôi không biết Trần gia của bọn anh có chúng.
Ánh mắt sắc bén của gã đàn ông chăm chú nhìn phản ứng của Trần Trung. Giờ đây đã là ngoài biển không còn phải lo sợ người của Trần gia nữa, hắn phải lấy được nửa mảnh bản đồ còn lại.
- Ha ha... Lê Khiêm. Chính tao cũng đang muốn nói với mày câu này.
Trần Trung đột nhiên cười lớn, hắn ta chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt tên đàn ông tịch mịch được gọi là Lê Khiêm. Thế nhưng bản thân luôn giữ một khoảng cách nhất định, đối với loại người nguy hiểm này cẩn thận chút vẫn hơn.
- Anh nghĩ mình là đối thủ của tôi?
Lê Khiêm lạnh nhạt nói. Chân trái của hắn khẽ nhích lên một bước nhỏ, ánh mắt lập lòe sát khí. Trước khi đi vào đây trong lòng hắn ta đã tính toán sẵn kế hoạch, nếu đối phương không chối bỏ trong người có thứ kia chắc chắn sẽ ra tay.
Trần Trung hai chân liên tục thối lui vài bước, đến khi khoảng cách giữa đôi bên giãn ra khoảng chừng năm mét hắn mới dừng lại. Tay đưa lên khẽ lau chút mồ hôi trên trán, bản thân hắn biết rất rõ độ khủng bố của người trước mắt này. Tâm lý dần ổn định lại, gã ta lạnh lùng nhìn Lê Khiêm nói:
- Lê Khiêm. Mày cho rằng Trần gia chúng tao chưa chuẩn bị gì cho chuyến đi này sao?
- Chuẩn bị? Anh đang nói về Trần Hải? - Dừng chút hắn bổ sung thêm:
- Hay là Lý Chính?
Lê Khiêm nhàn nhạt nói. Sự có mặt của Trần Hải thì quá rõ ràng rồi. Tuy trong lý lịch của người này không có đề cập gì tới Trần gia, thế nhưng, nếu ai đa tâm một chút thì sẽ tìm ra ngay. Còn đối với Lý Chính, hắn đã âm thầm cho người điều tra, người này làm việc kín đáo, thận trọng cũng phải tốn rất nhiều công sức bản thân mới tìm được ra.
- Mày biết Lý Chính là người của chúng tao?...ha ha...
Trần Trung hơi giật mình, nhưng ngay lập tức hắn cười rộ lên.
- Xem ra mày cũng có chút bản lãnh. Thế nhưng, vẫn còn quá non...
Ánh mắt hắn tỏa ra sát khí sắc bén nhìn Lê Khiêm, tiếp đó quát lớn một câu:
- Còn không mau vào?
Ngay tức khắc, ba người phía ngoài nhanh chóng chạy vào bên trong, bọn họ tỏa ra xung quanh lấy Lê Khiêm làm trung tâm vây lại. Mấy tên này chính là những người khi nãy ngồi ăn cơm cùng hắn.
- Lý Minh Nhất? Mày là người của Trần gia?
Lê Khiêm sắc mặt khẽ biến khi thấy sự có mặt của Lý Minh Nhất. Người tên Lý Minh Nhất này chính là đàn em của hắn và cũng là đứa thường xuyên có mặt bên người mỗi khi ra ngoài làm việc.
- Hóa ra nửa mảnh bản đồ tao để trong két sắt chính là mày thông báo cho đám người Trần gia này?
- Tổ trưởng...
- Trả lời câu hỏi của tao.
Lê Khiêm cắt đứt lời nói của Lý Minh Nhất lạnh lùng quát.
- Lý Chính là em trai tôi...
Lý Minh Nhất hơi ngập ngừng, hắn lãng tránh ánh mắt của Lê Khiêm, cúi đầu nói. Tình cảm của hai người qua bao năm qua cũng rất thân thiết, thế nhưng mới đây thôi bản thân phát hiện ra Lý Chính là em trai mình...cho nên...
- Lên đi.
Lê Khiêm thủ thế quan sát xung quanh. Đã đến lúc này nói nhiều cũng chẳng giải quyết được gì, nếu chết thì sẽ không sống, còn nếu sống thì sẽ không chết.
- Tổ trưởng! Ngài nên suy nghĩ kỹ, hay là đưa nửa mảnh bản đồ cho chúng tôi. Khi đó...
Lý Minh Nhất vội vàng thủ thế theo, miệng mở ra gấp gáp khuyên nhủ.
- Hừ. Lên...
Lê Khiêm quát lạnh một tiếng, bên ngoài hai bàn tay ngay lập tức được phủ một màng băng mỏng, chân trái giẫm mạnh xuống sàn lao nhanh đến tên gần nhất. Thằng này chính là Trần Hải dựa theo thực lực bản thân biết được thì hắn là người yếu nhất trong bốn kẻ có mặt tại đây. Ra tay giết trước để giảm uy thế của đối phương mới là con đường đúng đắn.
Trần Hải chăm chú nhìn Lê Khiêm tiến đến, hắn cũng không có ý định tránh né, ngược lại, nắm tay nhanh chóng siết chặt giơ ra nghênh đón đòn tấn công này... Mắt thấy hai bên sắp va chạm vào nhau thì tự nhiên xuất hiện tình huống ngoài tầm kiểm soát, bàn tay của đối phương bổng dưng có thêm một con dao găm sáng loáng. "Không ổn..." Không chút do dự thân thể đang lao tới khựng lại ngay lập tức, hai chân hắn lùi lại đằng sau liên tục.
Sau lưng Lê Khiêm lúc này, Lý Chính cùng Lý Minh Nhất cũng đã chuyển thân vọt theo sát, trên tay bọn chúng còn có thêm hai con dao.
Cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến làm cho Lê Khiêm hơi rùng mình, "Hừ..." hắn cắn chặt hai hàm răng lại, thân thể tiếp tục lao về phía mục tiêu.
Trần Hải bị mất đà cho nên bản thân cũng không mất quá nhiều công sức cho lắm, con dao khẽ lách qua tay đối phương nhẹ nhàng rạch trên cổ họng của gã nọ một cái.
- Xẹt...
- Phập...
Đồng thời hai âm thanh khác nhau vang lên, Trần Hải ngã người nằm trên mặt đất. Còn sau lưng Lê Khiêm bổng dưng thêm một con dao, chủ nhân của đồ vật này chính là Lý Minh Nhất.
- Gừ... - Lê Khiêm gầm nhẹ lên một tiếng. Hai chân hắn tiếp tục bước nhanh về phía trước, con dao của Lý Minh Nhất cũng tuột khỏi người, một dòng máu đỏ tươi phụt ra như suối.
- Hự... - Lê Khiêm ổn định lại cơ thể, cánh tay vòng về đằng sau nhẹ nhàng áp lên miệng vết thương. Từ trong người hắn nhanh chóng thoát ra một luồng khí lạnh, chẳng mấy chốc dòng máu đang tuôn trào kia đã ngừng chảy. Mặt bên ngoài vết thương lúc này có thêm một tầng băng mỏng, đủ để ngăn cản những thứ ở bên trong di động.
- Xem ra tao đã đánh giá thấp mày.
Trần Trung nãy giờ đang đứng quan sát, thấy tình cảnh này hắn không khỏi cảm khái một tiếng, thân hình nhanh chóng di chuyển bắt đầu gia nhập cuộc chiến.
- Nhiều lời. Lên đi.
Lê Khiêm lạnh lùng nói. Chân phải của hắn nhích về đằng sau làm trụ, tay trái mở ra duỗi về phía trước mặt. Đầu gối hai chân lúc này hơi trùng xuống, tay cầm dao giơ cao ngang mang tai... hắn vẫn duy trì tư thế đó quan sát phản ứng của ba người trước mắt.
- Cả ba cùng lên. Anh tấn công hai chú ở bên cạnh trợ chiến.
Trần Trung chăm chú nhìn động tác của Lê Khiêm, tay hắn đưa xuống hông rút ra một con dao cán vàng, miệng thận trọng phân phó hai người bên cạnh.
- Vụt...
Trần Trung mau chóng phóng đến chỗ Lê Khiêm đang đứng, con dao giơ cao quá đầu chỉ trực chờ đâm xuống...
- Hay...
Thấy phản ứng dứt khoát của Trần Trung, Lê Khiêm mở miệng thầm khen một tiếng. Thế nhưng thời điểm này hắn cũng không có rảnh rỗi, thân hình chuyển động, lao tới đối diện với kẻ địch...
- Keng...
Hai con dao chạm vào nhau phát ra một âm thanh chói tai... Từ bên cạnh Trần Trung bỗng dưng xuất hiện thêm hai bóng người, bên phải là Lý Chính, bên trái là Lý Minh Nhất, kèm theo mấy tên ấy chính là thứ vũ khí có lưỡi sắc bén.
- Hừ. - Lê Khiêm nhìn thấy cảnh này, thân thể lập tức khẽ xoay tròn một vòng từ từ rút con dao đâm qua bên phải, mục tiêu tiếp theo mang tên Lý Chính. Chân hắn nhanh chóng đổi hướng di chuyển, người hơi ngửa ra tránh né nhát dao của Trần Trung đang xẹt qua trên đầu.
Lý Chính cảm giác sống lưng lạnh buốt, mắt thấy con dao đang đến trước người mình, không chút đắn đo, thân thể hắn khẽ lùi lại một bước, người hơi gập đưa phần hông ra đằng sau tránh né.
Con dao đang lướt tới vị trí bụng của đối phương bỗng dưng chuyển mục tiêu, nó được Lê Khiêm đổi hướng đâm thẳng xuống bàn chân bên dưới.
Thân thể đang ở trong tư thế gập người, hơn nữa phần hông đưa ra sau cho nên hai chân Lý Chính nhất thời chưa thể di chuyển. Ánh mắt hắn ta tràn đầy vẻ không cam nhìn vật sắc nhọn kia lạnh lùng hạ xuống.
- Phập...
Lê Khiêm găm con dao xuyên qua bàn chân Lý Chính xuống mặt sàn thuyền, hắn không rút ra mà để nguyên đó. Cặp mắt khẽ đảo về phía Trần Trung và Lý Minh Nhất, thấy bọn chúng cũng lao tới đây thì con ngươi đang quan sát hơi co rút lại. Thân hình hơi nghiêng của gã ta thuận thế lăn trên sàn thuyền thoát khỏi tình cảnh bị tấn công.
Sau vài vòng lăn, cơ thể nhanh chóng ngồi dậy, một chân Lê Khiêm nửa quỳ, đầu gối chống trên mặt sàn. Tay hắn vội vàng mò xuống ống quần cổ chân còn lại, rút tiếp ra một con dao khác.
Lý Minh Nhất cùng Trần Trung bước tới vị trí hiện tại của Lê Khiêm. Mắt thấy hình dáng kẻ địch đã ở trước mặt, Trần Trung dừng bước lại, người hắn hơi ngả ra đằng trước, tay vung dao chém xuống Lê Khiêm. Mục tiêu chính là bả vai đối phương.
Lộn người ra sau Lê Khiêm tiếp tục tránh né, sau khi ổn định lại, thân thể ngay lập tức bật dậy nhào đến đối mặt với Trần Trung.
Lúc này con dao của Trần Trung cũng được hắn đưa ra phía trước, cánh tay thẳng tắp một đường đâm tới...
- Vù..
Tiếng vũ khí xé gió lao đến, thân hình Lê Khiêm khẽ nghiêng về một bên, đầu hắn quay sang nhìn con dao đang lướt nhanh qua trước mắt. Cổ tay mau chóng đưa mũi dao của mình ra đâm tới bụng đối phương.
- Xẹt...rạch...
Trái hẳn với sự việc diễn ra, bắp chân phía sau của Lê Khiên đã bị Lý Minh Nhất chém một đường. "Mắc mưu..." trong đầu hắn ta hiện lên một suy nghĩ, con dao đang đâm cũng dừng lại, âm thầm cố nhịn đau đớn, cổ chân dùng sức đạp mạnh lên sàn lấy đà lách qua người Trần Trung.
Trên đầu Lê Khiêm đã có thêm một vật lạ, chủ nhân của nó chính là đứa cầm đầu đám này, con dao ấy đâm nhanh xuống nơi hắn vừa xuất hiện.
- Xẹt...
Nhân cơ hội trước đó, vũ khí của Lê Khiêm cũng lướt qua phần eo Trần Trung một nhát. Không dừng lại ở đây, hai chân hắn tiếp tục tăng tốc di chuyển hướng về phía cửa.
- Xẹt...
Dường như ý định của mình đã bị phát hiện, thân thể Lê Khiêm lại có thêm một đường đâm sâu. Người ra tay chính là Lý Chính, hắn đã chờ đợi ở đây tự lúc nào, bóng hình bản thân vừa lách qua người Trần Trung đã phải ăn một dao vào ngay bả vai.
- Hự...gừ... - Lê Khiêm tiếp tục lao ra phía cửa..."Thoát..." Mắt thấy cánh cửa đã ở ngay trước mặt, trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, mau chóng tăng tốc lao nhanh ra bên ngoài...
- Muốn chạy? Nằm mơ...
Trần Trung ánh mắt tóe lửa nhìn con mồi đang bỏ trốn, con dao trên tay hắn ta được phóng ra ngoài, đích đến chính là Lê khiêm..
- Phập...
- Hự... - Một cơn đau từ sau lưng truyền đến, thân thể Lê Khiêm khẽ run lên, ánh mắt dần mờ đi như muốn ngất, "Cố lên..." Hai chân gắng sức di chuyển trên hành lang, tiếp tục chạy...
- Đuổi theo...
Trần Trung gấp rút gầm lên, thân hình nhoáng cái đuổi theo Lê Khiêm. Lúc này phía sau hắn cũng chỉ có Lý Minh Nhất mà thôi, bàn chân của Lý Chính đang tuôn ra rất nhiều máu, cho dù có cố sức cũng không làm được gì.
...
Lê Khiêm lao từ trong boong thuyền ra ngoài, ánh mắt hắn xoay chuyển tìm kiếm. "Chính nó..." nhìn thấy được một chiếc canô nhỏ được buộc trên thành tàu, con dao của hắn dứt khoát đưa lên chém vào sợi dây.
- Bịch...
Chiếc canô rơi xuống mặt nước phát ra một âm thanh, thân thể Lê Khiêm tràn ngập máu đang từ từ trèo lên lan can thuyền.
Trần Trung đến nơi thấy cảnh này thì hoảng hốt, không chút do dự hắn xuất một cước song phi tới người Lê Khiêm...
- Rầm.
- Tỏm...
Chớ trêu thay, Lê Khiêm ăn trọn một cước này, thân thể rơi ra ngoài thuyền rớt ngay xuống bên cạnh canô...Hắn vô lực nhìn chiếc canô trước mặt mình, bóng hình dần dần chìm trong nước... "Ta đi..." Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ rồi biến mất.
- Cho thuyền dừng lại...
Trần Trung quay sang nhìn Lý Minh Nhất gấp gáp nói. Không những phải lấy được nửa mảnh bản đồ kia, hơn nữa còn phải xác định "nhân vật nguy hiểm" này đã bị tiêu diệt... Nếu không hậu quả mai sau sẽ rất khó lường.
- Vù vù...
"Bão?" Trần Trung sắc mặt khẽ biến, vùng biển này vào tháng bảy đúng là quá khác thường. Cơn gió ào ào thổi tới làm hắn rùng mình, từ bên hông truyền đến một cảm giác đau nhức. Đây đúng là nơi bị Lê Khiêm chém trúng.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lý Minh Nhất lúc này cũng đã trở lại, thấy tình cảnh trên biển bây giờ cũng hốt hoảng, vội vàng nhìn Trần Trung hỏi.
- Hoảng cái gì. Cứ đứng im đây.
Trần Trung ổn định lại tinh thần, hắn lạnh lùng quay sang phía Lý Minh Nhất quát.
- Ầm...
- Ào ào...
Chẳng mấy chốc mà bầu trời đã tràn ngập mây đen, những ánh chớp lóe lên nơi phía chân trời. Từng giọt nước từ trên không trung cũng bắt đầu rơi xuống, rất nhanh đã tạo thành một cơn mưa lớn...