Gió biển cùng sóng vẫn mải miết rít gào, Nguyễn Hải bị trấn lột áo mà chẳng có ai đứng ra giúp đỡ. Vừa phải cõng Lộ Lộ lại còn mất đồ đúng là khổ hết chỗ nói, khuôn mặt hắn đen thui muốn trút giận lắm lắm luôn.
Lặng lẽ bước đi trên bãi cát, thằng nhóc nhận thấy không có xe ở cái đất thành phố này thật bất tiện, nếu cứ hì hục dùng chân e rằng về đến nhà sẽ gãy mất. Thời gian đã gần sáu giờ rồi, bầu trời dần dần bao phủ lớp áo choàng tối tăm để tôn lên vẻ đẹp từ các ngọn đèn lung linh sắc màu kia.
- Ôi, thật lãng mạn! Dưới màn trời muôn vạn vì sao, hai ta tay trong tay ngắm những cơn sóng đang vỗ vào bờ, đâu đó nơi không khí còn vang vọng tiếng gió như người hát thật êm đềm. - Nguyễn Hải thốt vài câu, ánh mắt nhìn xa xăm tâm trạng cực kỳ.
- Làm gì có sao. - Lộ Lộ ngáp dài, đối với lời nói nhảm của thằng nhóc nàng chẳng thèm quan tâm, để ý nhiều có khi lại mắc lừa mất công.
- Vậy à? Tuy thiếu chút ánh sáng nhưng anh thấy rất bình thường, hai ta tâm trí liên thông chỉ cần cảm nhận là được. - Nguyễn Hải suy nghĩ, đầu gật gật tiếp tục:
- Hơn nữa "việc ấy" nó ăn sâu vào máu từ lúc mới sinh, vì nguy cơ giống nòi bị tuyệt chủng cho nên bản năng về vấn đề này đã được tạo hóa xây dựng quá mức hoàn hảo. Mà anh nghe nói hai người đang ngủ say cũng có thể "làm"...
- Chát. - Nguyễn Hải đang phát biểu chợt nghe âm thanh khác lạ, đồng thời bên má phải hắn nóng ran do bàn tay mềm mại của ai đó chạm trúng.
- Sao cưng lại đánh anh?
- Ít lời thôi, chẳng ai nói anh câm đâu.
Nguyễn Hải nhăn nhó đang định đấu võ mồm thì chợt một đoàn xe gồm năm sáu chiếc từ mấy hướng khác nhau tiến về phía hắn vây lại. Những bóng đèn chói lóa chiếu thẳng mặt thằng nhóc khiến bản thân bực tức vô cùng, tay giơ cao che khuất một phần ánh sáng đồng thời tìm lối rời đi.
- Mày là Nguyễn Hải?
- Chú tìm anh? - Nguyễn Hải ngạc nhiên nhìn thằng thanh niên toàn thân trắng bóc đứng chắn đằng trước, nếu không nhầm tên này tên "Lý Liên Kiệt" thì phải.
- Anh cái mã mẹ mày ấy. - Lý Liên Kiệt phun một câu chửi, rồi tiếp tục:
- Có phải hồi trưa mày tông xe vào em trai tao?
Nguyễn Hải định đập Trắng Bóc nhưng liền bỏ ngay ý định khi thấy người đẹp áo xanh đứng bên cạnh đó. Từ thân thể quyến rũ của phụ nữ trưởng thành bùng nổ sự nguy hiểm tiềm ẩn làm thằng nhóc tắt đèn ngay lúc đối mặt. Tính toán cơ hội thắng khá nhỏ, hắn liền chối bỏ trách nhiệm:
- Anh đâu có đi xe.
- Mày... - Lý Liên Kiệt nghẹn họng, mắt ngó quanh chẳng thấy chiếc xe nào. "Theo như tin tình báo mình nhận được Nguyễn Hải lái ôtô ra đây mà, khối kim loại to đùng kia nó làm sao giấu?" nghĩ vậy, Trắng Bóc vội vàng lấy điện thoại dò xét tránh đánh nhầm đối phương gây thù chuốc oán thêm thì khốn.
- Chị gái xinh xinh, chị tên gì vậy? - Nguyễn Hải hỏi "cao thủ".
- Ôi, nếu chị không muốn làm quen thì em tạm biệt nhé, hẹn gặp lại. Chụt.
Nguyễn Hải đặt tay lên môi tặng người đẹp một nụ hôn gió, miệng tươi cười lách mình qua khe giữa hai chiếc ôtô mau lẹ chuồn gấp.
- Cảm giác xe bay sướng không?
Nguyễn Hải sửng sốt dừng bước nghe tiếng nói sau lưng, nhưng ngay lập tức chạy huỳnh huỵch dọc theo bờ biển tìm đường trốn.
Sức người có hạn, hơn nữa còn phải cõng Lộ Lộ trên lưng nên thoáng chốc tình hình bị vây hãm một lần nữa tái diễn. Nguyễn Hải dặn dò người đẹp vài câu rồi tiến tới đối mặt với đám kia, ngông nghênh hỏi:
- Mấy cưng muốn làm gì anh?
Trả lời hắn không phải âm thanh mà là quả cầu màu xanh da trời hung hăng đánh tới, bản thân sơ ý chẳng ngờ đối phương chưa nói lý lẽ đã dứt khoát hành động như vậy. Cái áo sơ mi dính đòn tan nát tả tơi hết mức, nó làm Nguyễn Hải phơi bày toàn bộ phần trên ra ngoài không khi. Ánh mắt thằng nhóc thù hằn chằm chằm trông ả phụ nữ vừa xuất chiêu, con ngươi đảo quanh đánh giá hoàn cảnh.
- Lần sau phải đánh vào cơ thể nhé cưng! Anh biết anh đẹp, ừ thì cưng cũng có chút nhan sắc, nhưng đừng xé áo anh. Tính sàm sỡ hả?
Lý Nhã Kỳ ngày thường luôn bình tĩnh lúc này đây nghe lời thằng nhóc xàm ngôn cô cũng chịu không nổi, một quả cầu màu lam tiếp tục bắn ra. Nguyễn Hải nhếch miệng, hai tay giang ngang tận hưởng trọn vẹn năng lượng khủng bố kia, cổ họng cảm nhận ngọt ngọt cùng một vị đặc trưng của máu dâng trào, cả người hắn văng ngược về sau đáp xuống mặt nước.
- Chỉ có thế thôi sao? - Nguyễn Hải nở nụ cười hé lộ thứ dung dịch màu đỏ thật kinh tởm, may mắn thay trời tối nên chẳng ai thấy gì, chứ nếu không hình tượng ma cà rồng cũng chỉ cỡ này là cùng.
Tiếng "hừ" lạnh tanh truyền đến, đồng thời thân hình mặc đồ xanh lao tới đối diện với tên thanh niên bố láo. Lý Nhã Kỳ ngừng dùng chiêu đánh từ xa, cô mau lẹ giơ nắm đấm kết thúc chuyện này cho nhanh.
Nguyễn Hải hoảng hốt, hắn chưa ngu tới mức dùng sức so sánh độ trâu với "cấp hai", vội vàng đưa tay gạt ngang nhưng luồng năng lượng khổng lồ kia còn vương chút dư chấn khiến thằng nhóc bị hất tung qua phải.
Mức nước dưới chân đã ngập tới đầu gối, thằng nhóc nhận thấy vị trí của mình ngày càng xa với bờ biển. Tính toán đôi chút, cả người hắn chợt nhăn nheo như khúc cây, đồng thời một quầng sáng màu xanh lam bao phủ lung linh vô cùng.
"Băng?" Khuôn mặt Lý Nhã Kỳ không chút biểu cảm, thấy tên thanh niên dùng phương pháp này ắt hẳn đang lợi dụng nước để gia tăng khả năng đặc biệt. "Ngu ngốc!" âm thầm cười nhạt, bản thân Lý Nhã Kỳ mang năng lượng thủy trong người nếu ai được lợi từ nước nhiều nhất thì khỏi phải bàn.
- Cưng cởi áo nhanh lên, dù sao trời tối thế này chẳng ai thấy đâu. Hai ta "làm"...
Nguyễn Hải rét run, miệng lưỡi dính chặt vào nhau không nói tiếp được vì Lý Nhã Kỳ đã đánh gần tới. Từ xưa đến nay toàn là bố hắn hành động trước cho nên khả năng đề phòng của bản thân đã đạt mức nhắm mắt tránh đòn, Nguyễn Hải mau chóng đón đỡ nắm đấm đang hạ xuống, khi cảm nhận đối phương dồn thêm lực lập tức xoay cổ tay đè ngược lại, rồi tiếp tục múa tròn lên xuống mượn sức kẻ địch làm việc.
Thân hình Lý Nhã Kỳ lóe sáng cùng màu với Nguyễn Hải nhưng đậm và dày đặc hơn, chân phải ngoi lên mặt biển đạp thẳng ngay hông Nguyễn Hải. Sau một đòn hụt cô nhảy cao quơ chân trái ngang mặt đối phương, thằng nhóc ngã ngữa người tránh né, tiện đà lộn nhào hướng mủi giày nhằm cuống họng kẻ địch đáp trả.
Hai bên kịch liệt đấu võ, Nguyễn Hải cố gắng không cho Lý Nhã Kỳ dùng năng lượng nhưng chẳng được. Người đẹp mạnh mẽ tấn công liên tục, nhìn sơ qua cũng thấy nàng chiếm ưu thế hoàn toàn và thằng nhóc đang thoi thóp chống đỡ.
- Khoan. - Nguyễn Hải giơ cao tay phát biểu:
- Bà chị sao đánh em?
- Hồi trưa mày tông em trai tao. - Lý Nhã Kỳ hai mắt lóe sáng, cũng dừng động tác lịch sự đáp.
- Thế nó chưa chết à? Tiếc nhỉ. - Nguyễn Hải gật đầu như đã hiểu rõ, tiếp tục chớt nhả:
- Cưng "làm" dồn dập quá, "phù phù" anh thở xong rồi...
Lý Nhã Kỳ giật mình, nếu trước đó mình thuận đà tấn công chắc rằng cuộc vui sẽ kết thúc, ai dè lại bị thằng nhóc trì hoãn làm lỡ mất cơ hội. Nghĩ đến đây nàng tức giận, khuôn mặt hầm hầm đánh tới.
Nguyễn Hải âm thầm cầu nguyện, mau chóng tiến ra xa dần dần mức nước ngập đến rốn mới dừng bước, đợi Lý Nhã Kỳ gần sát vị trí mình hắn cười mỉm cùng người đẹp giao đấu. Cả hai quơ tay, đá chân làm mặt biển ào ạt văng tung tóe, thằng nhóc hít thật sâu rồi chợt cúi thấp đầu lặn xuống. Đồng thời phía bên kia người đẹp cũng hành động tương tự, màn đánh nhau kỳ dị bắt đầu bấm máy.
Nguyễn Hải khoanh chân ngồi còn Lý Nhã Kỳ chỉ hơi trùng gối bất cứ khi nào đều tùy thời đứng dậy, do chịu sức cản của nước cho nên ai nấy xuất đòn có chút chưa quen thuộc nhưng không vì thế mà cuộc chơi mất vui.
Lỹ Nhã Kỳ chống tay, hai chân thả lỏng nổi bồng bềnh giữa làn nước đạp như đang bơi, có lẽ chiêu này không mấy tác dụng nên nàng dừng lại, một chân co làm trụ, chân kia quét ngang gần sát mặt đất. Nguyễn Hải thấy vậy vội vàng đấm xuống nền lấy đà nhổm mông tránh đòn, đồng thời rướn thân tới trước áp sát đối phương.
Mọi thứ xung quanh tối đen như mực, Lý Nhã Kỳ hoàn toàn đánh theo cảm giác và cảm nhận năng lượng băng để xác định vị trí đối phương, người đẹp ngoi lên hít thở vài cái rồi tiếp tục mò địch đáy biển. Bàn tay nàng chưởng đại như mọi khi, nhưng thật bất ngờ vì lần này tùy tiện thế mà lại trúng, Lý Nhã Kỳ dồn năng lượng thủy trong người tấn công kẻ địch, tay kia mạnh mẽ chụp xuống đầu thằng nhóc không chút lưu tình.
Lạ lùng thay, cơ thể Nguyễn Hải thả lỏng hoàn toàn không chút phản kháng. Khẽ siết chặt cổ tay đối phương như sợ người ta rút về, dòng khí màu xanh điên cuồng truyền tới bao trùm hắn lại, nó lan tràn đến mọi ngóc ngách rồi thẩm thấu vào trong thật kỳ dị.
Lý Nhã Kỳ sợ thằng nhóc chết nhưng cảm nhận cổ tay mình đang bị siết chặt thì từ bỏ ý định thu năng lượng về, nếu lúc này mà làm vậy e rằng một chi sẽ bị phế bỏ ngay tức khắc.
Nét mặt Nguyễn Hải nhăn nhó tỏ ra đau đớn vô cùng, từ đằng sau gáy hắn một dòng chất nhờn màu đen từ từ tiết ra ngoài, khóe miệng trào máu thậm trí ánh mắt nhắm nghiền mơ hồ thấy ông bà, tổ tiên vẫy gọi.
Thân xác Nguyễn Hải bầm tím, lỗ chân lông giãn to hết cỡ, làn da hắn khô rang sau đó một luồng năng lượng bùng nổ khiến thằng nhóc văng thẳng vào bờ. Cơ thể co giật liên hồi, miệng trào máu không ngừng rồi ngất lịm đi chẳng còn cử động. Nếu ai chú ý kỹ sẽ thấy trước khi mất tầm kiểm soát bộ não, khóe môi hắn hơi nhếch lên đầy ý cười.
Lúc này trong cơ thể Nguyễn Hải luồng năng lượng thủy của Lý Nhã Kỳ vẫn đang âm ỉ hoạt động, người hắn lạnh buốt đồng thời các vết như bị dao rạch dần dần xuất hiện trên da ngày càng nhiều. Mấy thớ thịt ẩn dưới lớp da uốn éo, nhúc nhích thật kinh rợn, Nguyễn Hải co ro nằm ở ghế sau taxi cùng Lộ Lộ rời đi.
- Anh chạy nhanh lên giùm tôi. - Lộ Lộ hối thúc tài xế, nước mắt rơi lã chã vuốt ve khuôn mặt tái mét của thằng nhóc. Nhìn những vết rạn nứt trên da ứa máu không ngừng khiến nàng hoảng hốt, thậm chí nó còn đang ngập đỏ bê bết dính đầy ghế.
Cơ thể Nguyễn Hải bỗng run rẩy kịch liệt, toàn thân đau nhức cực kỳ, bụng hắn quặn thắt liền phun ra ngay một ngụm nước, cố sức rên từng chữ:
- Nước...nước...
- Anh ơi, nước ở chỗ nào vậy? - Lộ Lộ vội vàng hỏi gã lái xe, sau khi người đó đưa cho cái chai lít rưỡi nàng mau lẹ mở nắp, thận trọng đổ từng ít một vào miệng thằng nhóc.
Các vết rạn nứt trên da dần dần khép kín lại, từ những chỗ ấy đã ngừng chảy máu, lỗ chân lông khắp người nở to ra bắt đầu ứa nước. Nét mặt Nguyễn Hải đỡ nhợt nhạt hơn nhưng đến khi hết nguồn cung cấp nước nó quay về thời kỳ ban đầu, Lộ Lộ xin thêm chai nữa tiếp tục làm tương tự.
Sự việc diễn biến không khác biệt lắm, Lộ Lộ nhờ gã tài xế khiêng thằng nhóc lên nhà mình, mau chóng tìm tới cái bình lớn. Người lái xe vội vã nhận thù lao xong dứt khoát rời đi, hắn chẳng dám dính dáng đến của nợ kia, cũng chỉ vì cái thẻ nghành Cảnh sát trong tay cô gái nọ nên đành miễn cưỡng hợp tác.
Cả thân thể Nguyễn Hải như chiếc máy lọc, Lộ Lộ liên tục đổ nước vào miệng sau đó nó lại thoát ra bằng đường lỗ chân lông nhưng màu sắc pha thêm chút gợn đen. Điều đáng ngạc nhiên là khi ngừng cung cấp nước làn da thằng nhóc lại lâm vào tình trạng rạn nứt, cho nên Lộ Lộ không dám dừng tay mà cứ duy trì nhịp điệu đều đặn.
Mọi chuyện diễn biến khá thuận lợi, dòng nước tiết ra ngoài dần dần trong suốt, thậm chí còn tinh khiết hơn lúc mới đổ vào. Đến khi cơ thể hắn ngừng hoạt động lọc nước, người bỗng căng cứng từng luồng khí màu xanh bao phủ toàn bộ tiếp đó nó từ từ thẩm thấu dần dưới làn da khô rang.
Lộ Lộ hoảng hốt khóa vòi cái bình, hai mắt quan sát biến hóa kỳ dị của thằng nhóc, người hắn trương phình truyền đến âm thanh "rạch, rạch" nơi quần áo. Khoảng mười lăm phút sau, từ khắp các lỗ chân lông phun trào thứ nhơm nhớp, dính dính tràn ngập căn phòng, chiếc quần đen rách dọc theo từng thớ thịt đang nở rộ kia.
Mái tóc Nguyễn Hải ngày thường đen nhánh vậy mà bây giờ hóa thành bạc trắng, đồng thời móng tay, chân mọc dài mắt thường có thể nhìn thấy. Đáng chú ý nhất là làn da khô ráp đã được thay thế bằng sự mịn màng đầy sức sống, thậm chí còn ánh lên tia sáng xanh lá cây nhàn nhàn.
***
Gió biển nhẹ thổi phát ra âm thanh xào xạt, những chiếc lá cây rơi lã chã từ từ rớt xuống đầu một người đàn ông. Tay hắn kéo theo chiếc bao màu trắng còn vương đống máu dính trên con đường bê tông nhỏ hẹp tiến vào nghĩa trang, đồng thời sự âm u tĩnh mịch của màn đêm càng khiến khung cảnh trở nên đáng sợ.
Khuôn mặt Albert lạnh tanh không chút cảm xúc, ánh mắt chăm chăm nhìn cái màn hình khoảng bốn inch ở giữa có đốm sáng màu đỏ lấp lóe không ngừng. Bên trong bao một người phụ nữ thoi thóp chịu đựng đau đớn, phía dưới bị chém cụt mất hai chân khiến máu mải miết chảy.
- Chuẩn bị xong chưa?
- Rồi. - Victor tay cầm dây thừng gật đầu, con ngươi đảo qua cái màn hình rồi nói:
- Nó gần tới.
Albert lôi bà phụ nữ trong bao ra, đặt bả nằm lăn lốc giữa đường sau đó cùng Victor ẩn nấp ở hai ngôi mộ liền kề.
Ánh trăng mờ mờ chiếu sáng nơi đây, từ trong không khí chứa đựng hơi sương ẩm ướt của buổi đêm lạnh lẽo. Mấy ngọn cây khẽ nghiêng theo hướng gió rì rầm ngân vang, tiếng "khịt khịt" truyền đến cùng hòa nhịp với âm thanh tự nhiên.
Hai người đang núp phân biệt trái, phải khẽ nín thở mắt nhìn màn hình tai dỏng cao nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lát sau, từ đầu đường bê tông một con chó dài gần ba mét, thân hình khá giống loài người nhưng các đặc trưng của giống nòi vẫn còn giữ nguyên hoàn chỉnh. Con chó lần theo vết máu lúc trước Albert để lại bò tới, ánh mắt đỏ lòm cộng theo dòng nước dãi lòng thòng trên khóe mỏm càng tô đậm vẻ manh động của nó.
Điều đáng chú ý và cũng nổi bật nhất là chiếc sừng màu vàng trên đầu con chó, thứ ấy lấp lóe trông y chang kim loại nhưng khá to lớn tựa như ngà voi, nhìn sơ qua có cảm giác kỳ quái khó nói thành lời. Vẫn nhàn nhã di chuyển, nó không quá quan tâm đến xung quanh mà hoàn toàn đặt tâm chí lên cơ thể người phụ nữ cụt chân nằm dưới đất, miệng há to bắt đầu gặm nhấm bữa ăn do ai đó bày biện giúp mình.
Victor dựa lưng vào tấm bia đá hô hấp trở nên dồn dập khi phát hiện biểu đồ thể hiện sức mạnh của "thú vật" tăng điểm đáng sợ, "Những ngày qua nó ăn gì mà lại thế này?" khẽ lắc lắc đầu, từ tai nghe hắn đeo truyền đến ba tiếng gõ ám hiệu do Albert phát ra chuẩn bị bắt chó.
Con chó này mặc dù có trí tuệ nhưng rõ ràng cũng không quá cao, tuy cẩn thận xem xét mọi thứ vậy mà dưới cơn thèm ăn nó chẳng quản người phía dưới do ai sắp đặt cứ thế hùng hục há mồm cấu xé. Mấy miếng thịt bị hàm răng sắc nhọn nhai ngấu nghiến, bà phụ nữ vẫn còn đang sống sờ sờ, cặp mắt bã trợn lớn muốn gào thét nhưng toàn thân vô lực, chịu đựng khoảng vài phút lập tức quẹo cổ qua một bên chết ngay tại chỗ.
Albert tính toán đôi chút, thấy thời gian cũng tương đối đủ rồi, tay siết chặt sợi dây thừng giật mạnh. Đồng thời Victor hành động không khác biệt lắm, một chiếc lưới bằng kim loại vung ra bao phủ, nhốt con chó vào trong đó.
Con chó sau khi nuốt trúng thuốc tẩm trên làn da cái xác kia dần dần suy kiệt, đầu óc mơ hồ đau đớn cực kỳ. Nước dãi lòng thòng ứa trào ngày càng nhiều, chiếc sừng tỏa sáng ánh vàng khiến nó trở nên điên cuồng gào rú, cào, cắn...làm đủ mọi cách tìm kiếm lối thoát.
Bốn chân quái thú đứng vững dưới mặt đất, nó khá thông mình khi chẳng chịu di chuyển, chỉ cần có một cử động sai lầm đảm bảo thân thể sẽ lơ lửng giữa không trung, lúc ấy mất trụ e rằng số phận chấm dứt.
Victor cầm thanh gỗ dài ở đầu gắn ống xi lanh lớn chứa đựng dung dịch màu tím dùng để gây mê nhằm con chó đâm tới. Thế nhưng biến cố tiếp theo thoáng chốc phá tan mọi kế hoạch ban đâu, quái thú khụy gối đưa móng cào cào xuống nền bê tông tạo thành lỗ nhỏ rồi bò ngồi gần thoát khỏi trói buộc.
Nó dùng chân trước dở tấm lưới lên, cố sức vùng vẫy để mấy thanh sắt đang đâm sâu xuống nền nhúc nhích dần lên, tiếp đó thò mõm ra ngoài rướn cổ ngước nhìn trời hú dài một tiếng.
Albert vọt đến tung chân đạp ngang hông con chó cho nó văng tới gần Victor để hắn chích thuốc gây mê, thế nhưng quái thú lại trở mình hướng chiếc sừng nhọn hoắt tới trước bắt buộc đối phương thu cây gậy lại lùi về sau tránh né. Albert thấy không ổn, dứt khoát vứt bỏ công việc giữ lưới của mình cùng đồng bọn đánh với con chó.
Sức mạnh của quái thú vượt ngoài tầm kiểm soát của hai người, nó khỏe tới nổi trúng phải thuốc đặc chế mà vẫn còn khả năng khó chơi thế này. Tiếng gầm gừ xen lẫn sự điên cuồng kia tạo thành áp lực đè nặng trong tâm trí bọn họ, thậm chí muốn bó tay buông xuôi việc bắt giữ loài vật ấy.
Albert đứng đối diện với con chó, tay cầm thòng lọng cả người tỏa sáng màu tím thẫm kỳ dị, hắn mau chóng quăng ra không chút sai lầm dính ngay cổ nó. Sợi xích giằng co qua lại, đồng thời Victor thận trọng từ phía sau giơ ống tiêm đâm tới.
Các mối xích "leng keng" kêu giữa màn đêm tĩnh lặng, con chó ngoắt đầu ngó thấy kẻ địch cuống cuồng chạy trốn. Quái thú gầm rú như chiếc com-pa lấy bán kính bằng sợi xích di chuyển quanh thân Albert, nó nhe răng lộ hàm nanh sắc nhọn trông rất dữ tợn.
Con chó ngừng giằng co, bốn chi đạp trên mặt đất lấy đà phóng tới, miệng há rộng nhằm bả vai Albert táp vào.
Cơ thể Albert nghiêng ngửa, mặt ngẩng nhìn quái thú đang vọt qua, tiếp đó hắn trở mình vòng sợi xích cột chặt vô thân cây kế bên, tay nhặt cái thòng lọng khác tìm kiếm cơ hội.
Đột nhiên Victor ném kim tiêm cho Albert, thân hình biến thành con vượn khổng lồ, hắn giang cặp tay lông lá dùng tốc độ cực nhanh giữ chặt quái thú. Cả bốn chi bấu víu ghì đầu con chó xuống gần mặt đất, hắn đánh mắt ra hiệu cho đồng đội hành động.
Albert không chút chần chừ, sợi xích quăng tới cổ quái thú, gắng sức kéo buộc vào gốc cây cách đó một đoạn. Con chó bị thòng lọng níu hai đầu đứng im tại chỗ chẳng thể nhúc nhích, bốn chân nó đạp mạnh cái cổ lắc lắc muốn thoát khỏi đôi tay lông lá của vượn.
Mọi chuyện khá thuận lợi, thế nhưng quái thú bỗng chốc gầm lớn, mặc cho ống kim tiêm đâm trúng bụng mình cứ thế cõng con vượn trên lưng phóng vọt thoát. Hai sợi xích buộc vô cây rung rung làm lá rơi rụng khắp nơi, chịu được khoảng vài phút lập tức bứt đứt hoàn thành nghĩa vụ.
Alber vứt ống tiêm qua bên, cả người bùng nổ ánh tím nhảy đến túm lấy cặp chân sau con chó vậy mà không làm gì được, vẻ mặt hắn ngơ ngác bị nó lôi đi.