Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu Bắp
Văn Vĩnh Dân chủ động lại gần, vô cùng lễ phép nói: "Chào ngài! Ta là Văn Vĩnh Dân, người đưa tin của thông tin xã Nguyên Giới, có thể hỏi ngài mấy câu không?"
Cố Hiên vừa nghe thấy nhắc đến Nguyên Giới, hai mắt lập tức sáng lên, trước kia lão thường xuyên mua hạt đậu lưu ảnh của Nguyên Giới. Nhưng khi nghe hết câu, lão lập tức tỏ vẻ cảnh giác: "Ngươi có thể hỏi, nhưng ta đảm bảo sẽ không trả lời những nội dung có liên quan đến bảo mật."
"Không vấn đề gì!" Văn Vĩnh Dân thốt lên. Lão bắt đầu đặt câu hỏi: "Xin hỏi tên họ của ngài cùng chức danh? Hai điều này có cần bảo mật không?"
Cố Hiên ngẫm nghĩ, điều này chẳng cần phải bảo mật, vậy là thẳng thắn trả lời: "Ta là Cố Hiên, Kiếm Tu, phó bộ thủ của Lôi Đình Chi Kiếm."
Đầu óc Văn Vĩnh Dân chấn động, bắt được một con cá lớn đây!
Tùng Gian Cốc đặc biệt thần bí, bên ngoài biết rất ít thông tin về nó, chỉ biết nó có hai Chiến bộ, một là Trọng Vân Chi Thương do Sư Tuyết Mạn chỉ huy, chiến bộ còn lại là Lôi Đình Chi Kiếm do Ngải Huy đích thân chỉ huy.
Nghe nói, nòng cốt của phái Tùng Gian hầu như tập trung hết tại Trọng Vân Chi Thương, bởi vậy đã khiến cho bên ngoài tương đối coi trọng Trọng Vân Chi Thương ngay từ lúc ban đầu. Sư Tuyết Mạn dẫn Trọng Vân Chi Thương giành được thắng lợi giống kỳ tích, chứng minh mọi người vẫn còn đánh giá thấp năng lực của họ.
Chiến bộ còn lại là Lôi Đình Chi Kiếm thì đặc biệt thần bí.
Văn Vĩnh Dân kinh nghiệm đầy mình, chủ động dẫn dắt câu chuyện: "Nó được gọi Phong Xa Kiếm sao? Ngài có thể giới thiệu sơ qua Phong Xa Kiếm không? Không cần nói đến những nội dung có liên quan đến bảo mật."
Cố Hiên ngẫm nghĩ một lát: "Phong Xa Kiếm là sáng chế của bộ thủ chúng ta."
Hai mắt Văn Vĩnh Dân sáng ngời: "Là đại nhân Ngải Huy sao?"
Cố Hiên hết sức vừa lòng với cách xưng hô kính trọng dành cho Ngải Huy của Văn Vĩnh Dân, gật đầu: "Đúng vậy!"
Văn Vĩnh Dân lập tức âm thầm đánh giá Phong Xa Kiếm cao hơn một cấp bậc. Những sản phẩm do Ngải Huy làm ra luôn có khả năng khiến người khác phải choáng ngợp.
Văn Vĩnh Dân hỏi tiếp: "Tháp pháo cũng do đại nhân Ngải Huy sáng chế ra?"
Cố Hiên suy nghĩ một lát, điều này không cần phải bí mật, bèn gật đầu: "Đúng vậy!"
"Tuyết Dung Nham cũng do một tay đại nhân Ngải Huy làm ra?"
Điều này lại càng chẳng cần phải giữ bí mất làm gì, Cố Hiên đáp gọn lỏn: "Đúng!"
Văn Vĩnh Dân âm thầm kích động mất một lúc. Đây là lần đầu tiên bên phía Tùng Gian Cốc chính thức đưa là lời xác nhận, tháp pháo và Tuyết Dung Nham đều do chính tay Ngải Huy tạo ra. Còn trước kia, tất cả mọi người chỉ tự suy đoán.
Văn Vĩnh Dân tán thưởng từ tận đáy lòng: "Có thể sáng chế ra nhiều thứ mới như vậy, đại nhân Ngải Huy thật sự là thiên tài!"
Được lây nhiễm Cố Hiên vẻ mặt cùng có quang vinh ở đó dáng vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Đúng thế, trên phương diện này có lẽ không có mấy người giỏi hơn đại nhân."
"Lôi Đình Chi Kiếm chúng ta đều là Kiếm Tu hay sao?"
Cố Hiên do dự một lát: "Đúng vậy. Rất nhiều trước kia không phải, giờ cũng là kiếm tu."
Trong lòng có coi những người đó là Kiếm Tu hay không, lão thực sự không chắc chắn cho lắm, bởi cảm thấy họ khác hẳn với Kiếm Tu truyền thống về mặt bản chất. Thế nhưng, nếu như không phải là Kiếm Tu, vậy thì là gì?
Được rồi, là tân Kiếm Tu.
Văn Vĩnh Dân hỏi tiếp: "Phong Xa Kiếm dùng cái gì để làm năng lượng hoạt động? Tinh Nguyên Đậu chăng?"
Cố Hiên lại một lần nữa do dự mất một lúc. Nhưng chợt nghĩ ra, đến giờ Tuyết Dung Nham chẳng còn phải là thứ cần phải bảo mật gì cả, lão thẳng thắn nói: "Là Tuyết Dung Nham."
Trong đầu như bị sét chạy qua, Văn Vĩnh Dân trợn tròn mắt: "Tuyết Dung Nham?"
Cố Hiên đáp: "Đúng vậy."
Văn Vĩnh Dân khó có thể nói rõ lúc này mình khiếp sợ đến nhường nào. Dùng Tuyết Dung Nham để làm năng lượng hoạt động, dường như là một lẽ dĩ nhiên đối với Tùng Gian Cốc đang nắm giữ phương pháp luyện chế Tuyết Dung Nham trong tay.
Nhưng Văn Vĩnh Dân lại thấy được, sau này nguyên lý hoạt động này sẽ có ảnh hưởng sâu rộng ra sao đối với thời đại này.
Tháp pháo trở nên thịnh hành, cùng với Phong Xa Kiếm mới xuất hiện, tất cả đều cho thấy rõ ràng, tương lai Tuyết Dung Nham sẽ được sử dụng rộng rãi hơn rất nhiều so với suy nghĩ của mọi người.
Bản thân là thế lực duy nhất nắm giữ cách luyện chế Tuyết Dung Nham, Tùng Gian Cốc chỉ cần bảo vệ được mình là sẽ có một tương lai ngời sáng. Nhưng là người quen thuộc với tác phong hành sự của các thế lực khắp mọi nơi, Văn Vĩnh Dân thừa hiểu, sẽ có rất nhiều người đỏ mắt. Lão chợt hiểu ra vì sao Ngải Huy lại đột nhiên triệu tập người đưa tin.
Chẳng lẽ Ngải Huy cũng nghĩ ra điều đó?
Văn Vĩnh Dân lại trở nên kích động. Cho dù Ngải Huy lựa chọn như thế nào, sau này cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng sâu rộng tới thời đại này.
Không, tầm ảnh hưởng tới thời đại này của Ngải Huy đã sớm được hiển hiện ra.
Có thể tận mắt chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử, đối với một vị người đưa tin, có thể nói là một cơ hội quý giá đến nhường nào.
Cố kìm nén kích động trong lòng, Văn Vĩnh Dân hỏi: "Giờ chúng ta đang tới Tùng Gian Cốc phải không?"
"Không." Cố Hiên lắc đầu: "Chúng ta tới thành Ngư Bối."
"Thành Ngư Bối?"
"Đúng vậy, là ngôi thành do một mình đại sư Vương Tiểu Sơn xây dựng lên ngay tại nơi bản thân ngộ đạo."
Văn Vĩnh Dân lại một lần nữa há hốc mồm, vẻ khó tin hiện rõ trên gương mặt: "Ngôi thành được xây dựng chỉ bằng sức lực của một cá nhân?"Lúc này, họ đang phi hành về phía cuối chân trời. Ở nơi giao hòa giữa trời và đất bắt đầu hiện lên ánh hào quang, họ đang phi hành tới đường ranh giới giữa ngày và đêm.
Trên Phong Xa Kiếm, đám người Văn Vĩnh Dân đang thưởng thức cảnh mặt trời bắt đầu mọc lên từ đường chân trời, mà đâu có hay ở những nơi hẻo lánh khác của Thiên Ngoại Thiên, bão táp đang bắt đầu hình thành.
Mặt trời vừa ló dạng ra khỏi đường chân trời, ánh sáng lập tức xua tan đi bóng tối, thành thị tỉnh dậy sau giấc ngủ say. Mặc dù hiện nay thành thị không còn được rộng rãi như thời kỳ Ngũ Hành Thiên, không có nhiều những công trình kiến trúc cao vút trời mây, cũng không có tiếng Tam Diệp Đằng Xa phi hành vèo vèo, cảnh tượng Hỏa Phù Vân che kín bầu trời cũng không bao giờ còn được nhìn thấy nữa, nhưng có một loại thứ mà cho tới tận bây giờ vẫn không có bất cứ thay đổi nào. Chỉ cần là nơi có con người sinh sống, nó sẽ lặng yên không một tiếng động tỏa ra, đó chính là hơi thở của "cuộc sống thường ngày".
Tiệm bán bán bao đầu đường, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm lừng, thu hút ánh mắt của những người đi đường vội vã ngang qua. Đói cả một đêm bụng rỗng tuếch, lúc này một chén sữa đậu nành nóng bỏng kèm với bánh quẩy hoặc bánh bao, là cách chiêu đãi tốt nhất đối với chính mình.
Cho dù thời đại có thay đổi như thế nào, thuỷ triều lên xuống ra sao, Tam Diệp Đằng Xa và Hỏa Phù Vân có thể sẽ biến mất trong cuộc sống của mọi người, nhưng "cuộc sống thường ngày" sẽ vĩnh viễn không bao giờ đình chỉ. Cũng giống như mặt trời mọc lên rồi lặn xuống mỗi ngày vậy, nó chưa từng ngừng lại.
Nhưng hiện giờ nhất định không phải là buổi sớm bình thường.
"Toàn bộ quá trình Trọng Vân Chi Thương đánh bại Liệt Hoa Huyết Bộ đây!"
"Thảm thiết! Thảm thiết! Thảm thiết! Người yếu bóng vía chớ coi!"
"Thiếu nữ Bắc Hải mồ côi, bậc cân quắc không thua đấng mày râu!"
"Chiến trường ngộ đạo, vị đại sự tháp pháo đầu tiên phóng ra ngọn lửa chói lòa chết chóc!"
...
Cửa tiệm bán hạt đậu lưu ảnh, đám tiểu nhị liên tục gào đến mức khan cả tiếng, đỏ bừng cả mặt mũi. Cảnh tượng như vậy cùng xuất hiện ở mỗi cửa tiệm bán hạt đậu lưu ảnh, xuất hiện ở mỗi thành thị khác nhau.
Người đi đường đua nhau dừng lại, những tiếng gào đó giống như có ma lực, hấp dẫn họ đi tới chỗ đó.
"Mua một hạt!"
"Bán cho ta một hạt!"
Mọi người hết sức tò mò, đồng thời cũng vô cùng kích động. Một thời gian trước, trận đại thắng của Trọng Vân Chi Thương đã được tuyên truyền rầm rộ, nhưng chi tiết trận thắng lợi này ra sao thì không được công bố quá nhiều.
Hôm nay đột nhiên công bố chi tiết quá trình chiến đấu, lập tức gợi lên niềm hứng thú của mọi người. Sự nhiệt tình của mọi người đã vượt quá dự đoán của các thông tin xã. Chưa đến buổi chiều, tất cả các tiệm hạt đậu lưu ảnh đều tuyên bố đã bán hết hàng. Thông tin xã không thể không gấp rút luyện chế ra hạt đậu lưu ảnh mới.
Hà Mẫn năm nay 14 tuổi, là đệ tử của đạo trường Hải Đức. Đạo trường Hải Đức có quy mô không được coi là lớn, nhưng trên phương diện bồi dưỡng thế hệ trẻ lại rất nổi tiếng. Có một vài thanh niên có thiên phú đã từng học ở đạo trường này, thậm chí người xuất sắc nhất trong đó đã trở thành phó bộ thủ của chiến bộ Phong Tín. Chính bởi mối quan hệ này, Hải Đức đã trở thành đạo trường liên kết của chiến bộ Phong Tín. Hàng năm, chiến bộ Phong Tín sẽ đến đạo trường Hải Đức, chọn lựa những đệ tử có năng lực để bổ sung cho thành phần chủ chốt.
Giờ đang là thời kỳ loạn lạc, trúng tuyển vào Chiến bộ là một trong những đường ra tốt nhất.
Sau khi trở thành đạo trường liên kết của chiến bộ Phong Tín, nội dung giảng dạy của đạo trường Hải Đức đã dần tự động biến đổi theo thời gian. Thời đại này không có thời gian để ngươi thong thả dạy dỗ đệ tử. Nếu như không thể nhanh chóng thích ứng với yêu cầu của Chiến bộ, tương lai sẽ trở nên vô cùng ảm đạm, còn đạo trường sẽ bị mọi người hoàn toàn chối bỏ, không có ai muốn đến học. Hàng năm có bao nhiêu đệ tử có thể được Chiến bộ địa phương tuyển chọn, có thể nói giống như một cuộc sát hạch quan trọng hàng năm đối với đạo trường vậy. Nếu như có đệ tử trúng tuyển vào một số Chiến bộ nổi danh, danh tiếng của đạo trường sẽ lan xa.
Hà Mẫn đi vào đạo trường như mọi ngày, phát hiện ra gương mặt mọi người tràn đầy phấn khích, họ túm lại với nhau, không ngừng bàn luận ầm ĩ.
Hắn không quá thích tham gia hội hè, chưa bao giờ từng tham gia lần nào.
Hắn thay trang phục tu luyện, ôn tập lại kỹ lưỡng những nội dung phu tử giảng dạy ngày hôm qua vài lần. Hắn rất chuyên chú, chẳng bao lâu sau đã đầm đìa mồ hôi. Gia cảnh của hắn rất bình thường. Trước khi Huyết Tai xảy ra, nhà hắn mở một tiệm nhỏ, cuộc sống không đến nỗi tệ. Nhưng kể từ khi Huyết Tai bùng phát, cả nhà hắn đã theo mọi người đi vào Man Hoang, bắt đầu lại từ con số không, cuộc sống túng quẫn.
Rất may là cả nhà hắn đều còn sống, cũng không bị ly tán, coi như may mắn trong bất hạnh.
Trong suốt chuyến di cư đó, Hà Mẫn đã trải qua vô số lần nguy hiểm, nhiều lần gặp phải Hoang Thú tấn công. Từ nhỏ hắn đã rất hiểu chuyện, mục tiêu của hắn chính là trúng tuyển vào Chiến bộ. Điều kiện tu luyện hiện nay khác hẳn với trước kia, đặc biệt là đối với những đệ tử có gia cảnh bần hàn như hắn. Nếu như không được Chiến bộ tuyển chọn, điều đó có nghĩa là từ đó về sau con đường tu luyện đã bị đứt đoạn.
Chỉ có Chiến bộ mới cung ứng vật tư tu luyện đều đặn.
Tính thời gian đã sắp vào giờ học, Hà Mẫn ngừng ôn tập, lau sạch mồ hôi trên mặt.
Phu tử tới như thường lệ, tuy nhiên có vẻ vui vẻ hơn bình thường một chút, trên tay cầm hạt đậu lưu ảnh.
"Hôm nay, trước khi tu luyện, chúng ta sẽ xem một một đoạn hình ảnh ngắn. Những người xuất sắc nhất trong các ngươi, sau này toàn bộ sẽ trúng tuyển vào Chiến bộ. Nếu đã trúng tuyển vào Chiến bộ thì sẽ bắt buộc phải tham gia chiến đấu. Nói đến đây lại thấy hổ thẹn, phu tử chưa bao giờ xông pha chiến trường, không có kinh nghiệm gì phương diện này để truyền thụ cho các ngươi. Đoạn hình ảnh ngắn mà lát nữa sẽ trình chiếu cho các ngươi xem, là một trận chiến đấu thực sự."
Các học viên trở nên náo động, một vào học viên thậm chí kích động đến mức hét ầm lên.
Gương mặt Hà Mẫn đầy kinh ngạc, hắn không hiểu rõ ràng cho lắm.
Phu tử thường ngày luôn nghiêm khắc nhưng lúc này rõ ràng không có vẻ gì là tức giận, nụ cười vẫn thường trực trên môi, cảnh tượng này khiến cho Hà Mẫn cảm thấy cực kỳ quái lạ.
"Xem ra rất nhiều bạn học đã đoán được! Đúng vậy, hình ảnh lát nữa mọi người được xem chính là chiến dịch bộ thủ Sư Tuyết Mạn chỉ huy Trọng Vân Chi Thương đánh bại Liệt Hoa Huyết Bộ kinh điển!"
Hà Mẫn chấn động toàn thân, hắn cứ ngỡ hai tai mình đã nghe lầm.
Các học viên sôi trào.
"Phu tử thật tài giỏi! Vậy mà mua được!"
"Nghe bảo ở đâu cũng cháy hàng!"
"Phu tử nhanh tay thật!"
...
Trong lòng đắc ý nhưng Phu tử lại cố tỏ ra trang nghiêm: "Yên lặng! Tất cả quan sát kỹ vào cho ta. Không thể để các ngươi xem miễn phí được, tuần này mỗi người phải nộp một quyển ghi cảm tưởng cá nhân sau khi xem xong."
Vừa mới còn hưng phấn nhảy nhót, các học viên lập tức cất tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Nhưng khi hình ảnh bắt đầu phát ra, tất cả mọi người tự động ngồi ngay ngắn lại.