Mục lục
[Dịch]Ngũ Hành Thiên- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Sư Tuyết Mạn nhảy lên ngọn lửa phẫn nộ. Chống đỡ dung nham như mưa xối xả, phóng tới con nhện Dung Nham.

Mình vừa mới tiến vào huyệt động đã bị con nhện Dung Nham chơi cho một vố. Tuy rằng được áo giáp phòng hộ và Ngải Huy trợ giúp, nàng bình yên vô sự, nhưng sự chật vật như thế khiến nàng đặc biệt giận.

Liên tục duy trì chiến đấu cường độ cao, nàng phát triển kinh nghiệm chiến đấu lên rất nhiều, nàng cảm thấy mình bắt đầu trở nên lão luyện.

Không ngờ còn chưa kịp đắc ý, hiện thực đã giáng cho nàng một đòn.

Cùng tiến vào huyệt động với nhau, biểu hiện của Ngải Huy rõ ràng cao hơn nàng một bậc.

Dung nham bùng nổ không ngừng đánh lên thân Vân Nhiễm Thiên của nàng, nhưng không tạo ra gợn sóng gì. Vân Nhiễm thiên trọng lượng kinh người, một khi chuyển động cao tốc, uy thế sinh ra phi thường kinh người. Vân Nhiễm thiên mang theo cuồng phong, lật tung mặt đất trong huyệt động, tiếng gào thét trầm thấp khiến cả tòa huyệt động rung động.

Nó tựa như một con Tọa Vân kình bơi tít cao trên bầu trời, không có gì có thể ngăn cản con đường chúng nó đi tới, mỗi lần thân thể khổng lồ đung đưa đều là nặng thiên quân.

Uy thế cường đại, tất nhiên là tiêu hao rất lớn, Sư Tuyết Mạn đang tiêu hao Nguyên lực với tốc độ kinh người.

Con nhện Dung Nham cũng bị sự hung dữ của Sư Tuyết Mạn làm chấn động, lộ ra vẻ e sợ, vừa điên cuồng phun ra dung nham, vừa chậm rãi triệt thoái về sau, định bị bỏ chạy.

Nhưng Sư Tuyết Mạn làm sao bỏ qua cho nó được?

Tốc độ nàng vọt tới vụt tăng, bạch sắc viên luân biến mất, sải bước một cái, tàn ảnh còn chưa biến mất trên mặt đất, thân hình xinh đẹp đã xuất hiện giữa không trung. Hai tay nắm Vân Nhiễm Thiên giơ qua đỉnh đầu, âm thanh thiếu nữ thở dốc, mắt vụt sáng, Vân Nhiễm Thiên hung hăng nên xuống con nhện Dung Nham trên mặt đất.

Đùng!

Tiếng gào thét trầm trọng tựa như viễn cổ cự nhân vung búa tạ, mang theo luồng khí khiến người ta vô cùng rung động, từ trên trời giáng xuống.

Trong mắt con nhện Dung Nham lộ ra vẻ sợ hãi, nó đột nhiên rít lên.

Âm thanh con nhện Dung Nham rít lên tựa như cái dùi chui vào đầu Ngải Huy. Đầu Ngải Huy bỗng dưng tê rần, ánh mắt dại ra, trong chớp mắt liền khôi phục như thường, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến.

Công kích tâm thần!

Đây là lần đầu tiên Ngải Huy gặp công kích tâm thần.

Hắn từng nghe các tiền bối trong đoàn săn bắn kể lại, một vài hoang thú lợi hại có thể công kích tâm thần. Đến bây giờ hắn còn nhớ khi tiền bối nói tới công kích tâm thần thì con mắt không tự chủ toát ra vẻ sợ hãi. Bình thường dùng nguyên lực tấn công dù cho có lợi hại cũng là có hình có chất. Điểm nguy hiểm nhất của công kích tâm thần là ở chỗ vô hình vô ảnh, có khả năng trúng chiêu bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, con nhện Dung Nham sao lại biết công kích tâm thần? Con nhện Dung Nham tuy rằng rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không có năng lực công kích tinh thần.

Trong nháy mắt tâm thần bị công kích, Vân Nhiễm thiên trên tay Sư Tuyết Mạn đột nhiên phóng ra ánh sáng nhu hòa, bao bọc nàng vào trong.

Sư Tuyết Mạn không bị ảnh hưởng chút nào, Vân Nhiễm thiên tựa như một thanh đại chùy, hung hăng nện lên lưng con nhện Dung Nham.

Bụp!

Toàn bộ huyệt động đều chấn động. Con nhện Dung Nham tựa như cọc gỗ bị đập chìm vào mặt đất.

Lòng Ngải Huy phát lạnh, chỉ đứng bên nhìn hắn cũng cảm thấy con nhện Dung Nham chắc là rất đau. Đầu óc tỉ mỉ nhớ lại, mình hình như không có điểm nào đặc biệt đắc tội Thiết nữu a.

Cơn giận vẫn chưa tiêu, Vân Nhiễm thiên lần thứ hai được vung lên, sử dụng như cây côn đại chùy.

Bụp bụp bụp, một chùy tiếp một chùy, tựa như đóng cọc gỗ, lực đạo đầy đủ.

Ngải Huy mở mắt trừng trừng nhìn mặt đất dưới chân Thiết nữu từng chút từng chút lõm xuống, hắn không khỏi lần thứ ba lục soát lại trí nhớ toàn bộ chi tiết từ khi gặp nhau.

Ừm, không sai. Mình và Thiết nữu không có khúc mắc gì quá lớn.

Ngải Huy thở dài nhẹ nhõm, vậy mà lại có cảm giác nghĩ mà sợ sau khi sống sót qua tai nạn.

Bên trong thân thể thon thả xinh xắn dưới lớp áo giáp tinh xảo kia nhất định cất dấu một con hoang thú tiền sử đáng sợ.

Liên tục đập hơn mười cái, Sư Tuyết Mạn mới thở hổn hển ngừng lại. Con nhện Dung Nham kẹt sâu trong nham thạch, đó là đá hoa cương cứng rắn như sắt thép đấy.

Nhất định rất đau!

Ngải Huy tới gần nhìn thoáng qua nhện Dung Nham khảm sâu trong nham thạch gần nửa trượng, giáp xác màu đen giống như sắt thép phủ đầy vết rạn hình mạng nhện, tràn đầy cảm giác bạo lực, trong lòng Ngải Huy đầy cảm giác đồng cảm và thương hại: "Chết rồi sao?"

"Nhìn thì biết." Sư Tuyết Mạn vân đạm phong khinh, tay thon nhẹ nhàng vén mái tóc dài rủ trước mắt, động tác ôn nhu, nhìn không thấy chút cuồng bạo vừa rồi nào.

Kin kít.

Đầu thương Vân Nhiễm thiên không phí chút sức lực xuyên thủng con nhện Dung Nham.

Sư Tuyết Mạn nhấc Vân Nhiễm thiên lên, giọng như không có gì: "Chết rồi."

Mình thật không đắc tội nàng đâu...

Ngải Huy nhịn không được lại lần nữa thầm hỏi mình, vì sao trong lòng bất an như thế?

Vì vậy hắn quyết định nhắc nhở Sư Tuyết Mạn: "Đừng đâm nát huyết tinh."

"Tự tìm." Sư Tuyết Mạn xách Vân Nhiễm thiên xoay người đi sang một bên, ngồi xuống.

Phẫn nộ biến mất, khôi phục bình tĩnh, lúc này Sư Tuyết Mạn mới cảm thấy vừa rồi nghĩ mà sợ.

Ánh mắt nàng nhìn Vân Nhiễm thiên. Mới rồi nếu không phải có Vân Nhiễm thiên ngăn cản con nhện Dung Nham công kích tâm thần thì mình đã chết rồi. Con nhện Dung Nham tại ngay trước mặt nàng, Ngải Huy ở phía sau căn bản không kịp cứu.

"Tuyết Mạn thật lợi hại!"

Lâu Lan xông lên, rất tán thưởng Sư Tuyết Mạn.

"Lâu Lan, nhanh lại đây thu dọn chiến trường." Ngải Huy đứng ở bên cạnh con nhện Dung Nham cất tiếng gọi, từ khi phát hiện bản lĩnh quét dọn chiến trường của Lâu Lan mạnh hơn cả mình, Ngải Huy liền quyết định giao tất cả cho Lâu Lan.

"Lâu Lan tới đây!"

Lâu Lan luôn luôn hân hoan như vậy.

Nói tới hiệu suất quét dọn chiến trường, Ngải Huy cảm thấy mười đứa mình cũng không bằng Lâu Lan. Mà mới trước đây không lâu, hắn còn cảm thấy mình là nhân sĩ thâm niên về phương diện này.

May mắn là Huyết tinh không bị phá hư, hơn nữa phẩm chất rất tốt.

Có phần đáng tiếc là giáp xác trên lưng con nhện bị Sư Tuyết Mạn đập vỡ rồi. Trình độ thu dọn chiến trường của Lâu Lan xác thực xuất sắc, nó gọn gàng bóc mở bụng con nhện. Lâu Lan nói bên trong bụng con nhện Dung Nham không có cơ quan nội tạng, tác dụng của nó là dùng để chứa đựng dung nham, dùng cho Hỏa tu chế tác túi dung nham thật vô cùng thích hợp, bình thường gọi là nang con nhện.

Đừng thấy nó không lớn, nhưng có thể chứa đựng số lượng dung nham còn nhiều hơn cả cái vại Đại Hỏa trên lưng mập mạp. Sau khi Huyết hóa, chất liệu của nó trở nên xuất sắc hơn vượt xa nang nhện bình thường.

Dung nham của Hỏa tu bá đạo hơn nhiều so với dung nham thiên nhiên, yêu cầu về túi chứa rất cao. Mà túi chứa tốt cũng có nghĩa Hỏa tu có thể điều chế dung nham bá đạo hơn nữa.

Vận khí của Mập mạp không tệ, Ngải Huy cao hứng dùm cho Mập mạp.

Những Huyết thú ẩn đi huyết sắc này, không chỉ có thực lực biến cường, cấp bậc Huyết tinh rất cao, thân thể cũng tăng cường đại biên độ. Ngải Huy suy đoán hẳn phải là do được Huyết linh lực rèn luyện, cường hóa, hiện tại những tài liệu xuất sắc kia cũng thường thường là do nguyên lực rèn luyện.

Ở phương diện tôi rèn thể, ưu thế của Huyết luyện cổ đại phi thường hiển hách.

Luyện chế cương thi, quái vật lợi hại, ngay cả phi kiếm cũng chém không nổi.

Huyết thú cũng thể hiện ra đặc thù giống như thế, thân thể chúng nó cường đại hơn so với trước khi Huyết hóa. Về phần Huyết tu thì đặc điểm phương diện này không rõ ràng. Tuy nhiên Ngải Huy cũng chỉ gặp một vị Huyết tu, khí chất Một Nghìn Đồng giống như quỷ mỵ, thực sự rất khó nghĩ nàng liên quan gì với mình đồng da sắt.

Trong đầu hiện lên cái thân ảnh tuyệt mỹ hồng y phiêu phiêu, khuôn mặt tươi cười kia, lưng Ngải Huy liền cảm thấy lạnh buốt.

Thu thập xong chiến trường, Sư Tuyết Mạn cũng khôi phục thể lực, mọi người tiếp tục đi tới.

Qua việc con nhện Dung Nham, Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn trở nên cẩn thận hơn nữa.

Nhớ lại, con nhện Dung Nham phi thường giảo hoạt. Ngay từ đầu đã dụ dỗ bọn họ tiến vào huyệt động mọc đầy Hỏa San hô, sau đó kích nổ Hỏa San hô.

Nó không ngờ lại gặp phải tên quái thai Ngải Huy này, cho nên ăn thiệt thòi không nhỏ từ tay Ngải Huy.

Sau lại đối diện Sư Tuyết Mạn cuồng bạo, cố ý để Sư Tuyết Mạn tới gần, khoảng cách gần như thế lại thêm công kích tâm thần đã chủ mưu từ lâu, đó tuyệt đối là đòn tất sát.

Đáng tiếc con nhện Dung Nham vận khí không tốt, gặp phải Vân Nhiễm thiên của Sư Tuyết Mạn, công kích tâm thần không tạo được tác dụng, trái lại còn bị giết.

Nhưng nếu một giai đoạn nào giữa hai giai đoạn này xảy ra bất cứ vấn đề gì thì hiện tại hai người họ đã nguy hiểm rồi.

Không ai có thể đảm bảo vận khí lần nào đều tốt như vậy.

Ngải Huy xốc tinh thần, dọc đường không gặp con nhện Dung Nham nào nữa, nhưng Hỏa San hô bị huyết hóa thì khắp nơi đều có. Ngải Huy cảm thấy rất kỳ quái, vì sao nơi đây lại có Hỏa San hô? Hơn nữa tốc độ Hỏa San hô sinh trưởng nhanh như vậy?

Ngải Huy bỗng nhiên dừng lại: "Phải chăng phía dưới này có một con sông dung nham?"

Lâu Lan nghiêng đầu suy nghĩ: "Rất có khả năng, Ngải Huy. Hỏa San hô và con nhện Dung Nham đều là sinh vật sinh sống tại khu vực dung nham, khả năng dưới nền đất có sông dung nham là rất cao."

Ngải Huy hỏi tiếp: "Dung nham hà có sinh vật khác hay không?"

Sư Tuyết Mạn thoáng cái minh bạch ý của Ngải Huy. Đối với thế giới trong lòng đất, sông dung nham có ánh sáng và hơi nóng thì tựa như sông ngòi hồ nước trên mặt đất, đó là nơi sinh vật trong lòng đất tụ tập.

Mỗi một con sông dung nham không chỉ có một loại sinh vật chiếm cứ, dù cho nó có cường đại cỡ nào.

"Khẳng định có, Ngải Huy." Lâu Lan gật đầu.

"Lâu Lan, chú ý mật độ của hỏa nguyên lực ở khu vực phụ cận xem, tận khả năng tìm phương vị đại khái của sông dung nham." Ngải Huy trầm ngâm: "Lúc đóng kim châm, chúng ta chủ yếu phòng bị hỏa nguyên hoang thú, a, là Huyết thú."

"Được, Ngải Huy." Lâu Lan gật đầu.

"Bây giờ chúng ta phải đi về phía nào?" Ngải Huy hỏi tiếp.

Lâu Lan chỉ vào một vách nham thạch: "Phương hướng này, Ngải Huy. Theo hướng này đi tới đại khái bốn trăm mét, chính là vị trí đóng kim châm. Lâu Lan đề nghị, chúng ta trực tiếp đào một đường hầm. Đường hầm hiện nay của Huyệt động rất vòng vèo, hơn nữa rất có khả năng thông tới sông dung nham dưới nền đất, trực tiếp đào một đường hầm khác sẽ an toàn hơn."

"Trực tiếp đào một cái đường hầm?" Ngải Huy thoáng sửng sốt. Hắn nhìn thoáng qua nham thạch, là đá hoa cương cực kì cứng rắn, nếu như bảo hắn đánh nát một miếng, đó là chuyện tiện tay, nhưng đào một đường hầm bốn trăm mét, hơn nữa cân nhắc đến thể tích của kim châm, đường hầm còn cần phải đủ rộng, lượng công việc quá lớn.

"Đúng vậy, Ngải Huy, giao cho Lâu Lan đi." Lâu Lan chủ động ôm đồm lấy công trình to lớn.

Mắt Ngải Huy sáng ngời, công việc với hắn rất trắc trở, với Lâu Lan chỉ là một bữa ăn sáng. Lâu Lan là Sa ngẫu, khống chế thổ nguyên lực tựa như bản năng của nó.

Nội tâm Ngải Huy tràn đầy kiêu ngạo.

Trên đời này còn có chuyện gì mà đại Lâu Lan vạn năng của ta không biết làm không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK