Mục lục
[Dịch]Ngũ Hành Thiên- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Vương Tiểu Sơn rất nhanh. Hai tay gã ấn xuống mặt đất, thổ nguyên lực vươn xúc tu vào trong cửa hàng.

Vài tiếng nổ đồng loạt vang lên bên trong cửa hàng. Cửa hàng nguyên vẹn không sứt mẻ, giống như một cái bánh bích quy giòn tan, ầm ầm sụp đổ.

Bàn tay trắng nõn của Sư Tuyết Mạn vẫy một cái. Tro bụi vừa mới bốc lên bị luồng khí lưu sinh ra từ động tác của nàng quét sạch, tầm nhìn phía trước mặt khôi phục lại bình thường, cửa hàng quả nhiên đã trở thành một đống gạch vụn.

"Thật là lợi hại!" Gương mặt hơi dại đi, Bàn tử há hốc mồm: "Tiểu Sơn ngươi làm thế nào mà được vậy?"

Vương Tiểu Sơn hơi xấu hổ, lắp bắp nói: "Rất đơn giản, căn phòng ốc nào cũng có một vài.... tiết điểm quan trọng nhất. . . ờ, chỉ cần tìm đúng những tiết điểm này, cùng lúc phá vỡ chúng là có thể phá hủy phòng ốc. . . tiếp đó lợi dụng trọng lượng của bản thân phòng ốc. . ."

Vương Tiểu Sơn giải thích hơi lộn xộn, nhưng đến lúc này đã không ai còn coi thường gã nữa.

Phá hủy cửa hàng này không phải là việc khó khăn gì, bất cứ người nào đang có mặt ở đây cũng có thể làm được. Nhưng để làm gọn gàng lẫn trôi chảy đến mức như Vương Tiểu Sơn vừa rồi, vậy thì không có mấy người. Căn phòng vừa đổ sập có vẻ có kết cấu không lớn vừa rồi, nói chính xác ra, đã vỡ thành từng mảnh vụn.

Đôi mắt Sư Tuyết Mạn lóe lên khác thường.

Vào thời điểm tuyển người Ngải Huy lựa chọn Vương Tiểu Sơn lúc trước, nàng đã có điểm quái lạ. Năng lực Vương Tiểu Sơn thật sự quá kém cỏi, cách những người khác một khoảng xa tít tắp. Cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng không kìm được sinh ra ý nghĩ, chẳng lẽ lúc ấy tên kia đã nhìn trúng Vương Tiểu Sơn vì chiêu thức vừa rồi?

Nàng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Thật ra Ngải Huy cũng âm thầm giật mình. Chiêu thức vừa rồi của Vương Tiểu Sơn thực sự rất đẹp! Trình độ chơi bùn đất của anh bạn này có lẽ cao hơn cả mình!

"Làm tốt lắm!"

Ngải Huy giơ ngón cái lên với Vương Tiểu Sơn.

Vương Tiểu Sơn nghe thấy lời tán thưởng của Ngải Huy, mặt lập tức đỏ bừng, kích động đến mức cảm thấy chân tay thừa thãi không biết để vào đâu. Những ngày vừa qua, gã đã phải chịu áp lực cực lớn. Năng lực yếu nhất trong số mọi người, lúc chiến đấu thì chẳng giúp được gì, gan lại nhỏ. Vừa bắt đầu bước vào chiến đấu là gã đã lập tức run rẩy không kìm chế lại được, luôn là đối tượng gây cản trở.

Biểu hiện vụng về của bản thân khiến gã vô cùng uể oải. Gã không hiểu tại sao Ngải Huy lại chọn trúng mình. Cùng lúc với nguy hiểm liên tục tăng cao, gã bắt đầu sợ hãi, sợ mình sẽ bị đồng đội vứt bỏ. Rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm như thế, nếu như không thể thể hiện ra giá trị của mình, nếu như không thể giúp trợ mọi người, sẽ chẳng có ai chiếu cố đến ngươi một cách vô điều kiện.

Lần đầu tiên được Ngải Huy tán thưởng khiến cho gã vô cùng kích động, cứ như vừa mới nốc một hơi rượu mạnh vào thẳng trong bụng.

Biểu hiện vượt quá mong đợi của Vương Tiểu Sơn có trợ giúp rất lớn đối với kế hoạch của Ngải Huy. Ngải Huy vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh: "Bàn tử đi ở phía trước, Vương Tiểu Sơn theo sát phía sau, tiếp tục phá hủy phòng ốc. Tốc độ tiến hành chậm một chút, chú ý tới Huyết Mã Nghĩ."

Sư Tuyết Mạn ngây người ra một thoáng: "Chúng ta phá hủy phòng để lấy đường tiến quân?"

Nàng bị kế hoạch quái lạ này của Ngải Huy làm cho phát ngốc. Không riêng gì nàng, trên mặt những người khác cũng không dấu được niềm khó hiểu.

"Kết cấu phòng ốc phức tạp, thuận lợi cho Huyết Mã Nghĩ ẩn nấp và đánh lén, rất bất lợi đối với chúng ta."Ngải Huy giải thích.

Sư Tuyết Mạn hỏi tiếp: "Vậy tại sao không tiến quân dọc theo đường phố giống như các tiểu đội khác?"

Ngải Huy nhìn Sư Tuyết Mạn như đang thấy một kẻ ngốc: "Như vậy sẽ khiến chúng ta đối địch từ hai phía."

"Có lý, thế nhưng. . ."Sư Tuyết Mạn không biết phải nói cái gì. Nàng thừa nhận, Ngải Huy nói rất có lý. Nhưng phá hủy phòng ốc để lấy đường tiến quân, phương pháp này. . . thật sự mới nghe thấy lần đầu! Nàng chưa từng nhìn thấy có một chiến pháp như thế này trên bất cứ quyển binh thư nào.

Ngải Huy mặc xác nàng, theo sát bên cạnh Vương Tiểu Sơn như hình với bóng. Làm như vậy có quá nhiều điểm tốt, ví dụ như phòng ốc sụp đổ sẽ làm kinh động Huyết Mã Nghĩ, đánh rắn động cỏ, khiến cho chúng bại lộ hành tung. Ví dụ như đối với một đám tay mơ, có thể nói địa hình thông thoáng mới thích hợp để họ phát huy hơn, tuy nhiên Ngải Huy cảm thấy có lẽ là chẳng phát huy ra được cái gì ra hồn.

Một điểm quan trọng nhất, với vai trò là bia đỡ đạn, điều đầu tiên phải nghĩ đến không phải là lập công, mà là làm thế nào để bảo vệ mình trên chiến trường.

Ầm ầm!

Lại là một căn phòng đổ sụp.

Mọi người đạp lên đống gạch vụn tiến lên. Nhưng tốn nhiều thời gian như vậy, mấy tiểu đội phía trước đã kéo dãn cự ly với họ một khoảng lớn, đã không còn thấy bóng dáng.

Đội quân của Ngải Huy vẫn không nhanh không chậm tiến lên. Những nơi họ đi qua chỉ còn lại một đống đổ nát.

Vương Tiểu Sơn càng hành động càng thành thạo. Liên tục như vậy hơn mười phút đồng hồ, số lượng phòng gã phá hủy đã vượt qua cha mình. Gã khống chế càng lúc càng thông thạo chuẩn xác hơn, hiệu quả phá hủy càng xuất sắc thêm.

Nhìn phòng ốc ầm ầm sụp đổ trước mặt, trong lòng gã ngập tràn cảm giác thành tựu.

Viu viu!

Vài cái bóng màu đỏ ảnh đột nhiên lao ra từ trong đám tro bụi, xông thẳng tới đám người Ngải Huy.

Trong đó có một cái bóng đánh vào thuẫn nặng Bàn tử đang cầm, phát ra một tiếng uỳnh nặng nề, thân thể Bàn tử thoáng lung lay. Hai người Bàn tử và Vương Tiểu Sơn đều rất sợ chết. Bàn tử che chắn mình kín mít, Vương Tiểu Sơn trốn riệt ở sau lưng Bàn tử.

"Coi chừng!"

Sư Tuyết Mạn chợt hét lớn, Vân Nhiễm Thiên của nàng ngăn chặn ba con Huyết Mã Nghĩ.

Các học viên hỗn loạn chịu không chịu nổi, kinh hoàng lúng túng, tiếng thét chói tai liên tục vang lên.

Thấy vậy Ngải Huy lắc đầu, nhưng hắn bỏ mặc. Với cường độ như thế này mà còn không thể vượt qua, vậy thì tiếp theo sẽ càng chết thê thảm hơn.

Long Tích Hỏa trong tay hắn đột nhiên đâm xéo ra. Thanh kiếm của hắn phát ra ánh sáng mờ ảo, đâm chính xác vào một con Huyết Mã Nghĩ. Ngải Huy nhìn thấy rõ ràng, cú đâm xéo đó đã tạo ra một vết thương sâu hoắm trên thân thể Huyết Mã Nghĩ.

Tinh thần Ngải Huy chấn động. Lúc trước, nếu không sử dụng Nguyên lực hắn rất khó có thể gây ra vết thương trên cơ thể Huyết Mã Nghĩ.

Niềm tin tăng vọt, hắn không lùi mà tiến. Long Tích Hỏa trong tay lại đâm xéo ra một cú.

Chiêu thức đâm xéo đơn giản, phạm vi tấn công không lớn, nhưng Ngải Huy dùng bộ pháp linh hoạt để bù đắp cho thiếu hụt đó.

Huyết Mã Nghĩ liên tục nhận vài vết thương, động tác trở nên chậm chạp. Nhưng bản tính hung bạo khiến nó vẫn tiếp tục tấn công về phía Ngải Huy.

Thanh kiếm của Ngải Huy dường đã hóa thành đám sương mờ. Một kiếm quang bắn ra từ trong sương mờ.

Yên Thiểm!

Thân thể bị Long Tích Hỏa chém đứt đôi, Huyết Mã Nghĩ ngã rầm xuống đất.

Nhưng ánh mắt Ngải Huy rất nhanh đã bị Đoan Mộc Hoàng Hôn hấp dẫn. Đôi mắt hắn chợt lóe lên niềm kinh ngạc.

Thanh Hoa của Đoan Mộc Hoàng Hôn thay đổi thất thường làm cho người khác hoa mắt, nhưng Ngải Huy vẫn luôn có cảm giác mềm yếu. Hiện giờ, mặc dù Thanh Hoa của Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn thay đổi thất thường, nhưng cảm giác mềm yếu đã biến mất, mà đã biến thành âm u tàn độc một cách quái dị.

Ngay khi quấn vào Huyết Mã Nghĩ, Thanh Hoa đột nhiên mọc ra một cây gai nhọn, đâm vào mắt Huyết Mã Nghĩ. Thân thể Huyết Mã Nghĩ cứng đờ. Màu xanh nổi bật trên nền đỏ, trong chớp mắt dường như đã biến thành một con kiến toàn thân sặc sỡ hoa văn Cát Tường Như Ý.

Ngải Huy thầm cảm thấy run sợ, Thanh Hoa thật sự là ma quái khó lường.

Đoan Mộc Hoàng Hôn không coi ai ra gì thu hồi Thanh Hoa lại, nhếch mép cười với Ngải Huy, trong đôi mắt lộ rõ ý chí tranh đấu, khí thế kinh người. Kể từ sau tâm chí bản thân đã trở nên kiên định, y dường như đã biến thành một người khác, tinh khí thần bừng bừng hẳn lên.

"Ngươi định khi nào trả tiền?"Ngải Huy bất thình lình hỏi.

Nét cười trên mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ, khí thế đóng băng.

"Thói đời bây giờ, đã nợ tiền còn ra vẻ ông tướng như vậy, không hiểu là có còn biết liêm sỉ hay không?"

Ngải Huy lầm bầm, chẳng thèm nhìn tới gương mặt đã nổi gân xanh của Đoan Mộc Hoàng Hôn, quay phắt người bỏ đi, để lại phong thái bí hiểm khó dò cho người nhìn theo.

Hắn hồn nhiên quên mất chính mình còn thiếu nợ tới tám ngàn vạn.

Đáng tiếc chủ nợ hiện giờ còn đang sứt đầu mẻ trán. Trong số năm con Huyết Mã Nghĩ bay ra thì có tới ba con bị Vân Nhiễm Thiên của Sư Tuyết Mạn cuốn đi. Nhưng Sư Tuyết Mạn lại không giải quyết dứt điểm, mà chỉ bắt chúng rồi ném vào giữa đội ngũ.

"Bình tĩnh, không nên sợ!"

"Chú ý giữ khoảng cách!"

"Phối hợp, phối hợp của các ngươi!"

. . .

Mỗi người Sư Tuyết Mạn, Tang Chỉ Quân và Khương Duy chỉ huy một đám người riêng rẽ quần nhau với một con Huyết Mã Nghĩ. Không ai trong số họ tự tay giết chết Huyết Mã Nghĩ, mà để cho đám đệ tử hành động. Sư Tuyết Mạn hiểu rõ, nếu như không thể mau chóng thúc đẩy các học viên này thích ứng với chiến đấu, thương vong của bọn họ nhất định sẽ rất thê thảm và nghiêm trọng.

Nhìn thấy cảnh tượng gà bay chó chạy, Ngải Huy lắc đầu, nhưng không thúc giục, chỉ chuyên tâm luyện kiếm ở bên cạnh.

Vừa mới đánh chết một con Huyết Mã Nghĩ, khí thế chiến đấu trên người vẫn chưa tan hết, nhưng không có nơi phát tiết ra, hắn đành phải luyện kiếm.

Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng chẳng thèm để ý tới, khoanh chân ngồi luôn xuống đất. Thanh Hoa hoa văn hình hoa sen liên tục vận chuyển bên dưới chỗ ngồi, hai mắt y nhắm nghiền.

"Bạn học Chạng Vạng hình như thay đổi rất nhiều ha."Lâu Lan khẽ nói.

"Ừm, trở nên hung ác rồi, thậm chí đối xử hung ác với ngay cả bản thân."Bàn tử sờ cằm, sau đó than thở đầy bùi ngùi: "Nhưng một kẻ có hung ác đến mấy, thiếu tiền cũng chỉ là hổ lạc đồng bằng. Ngươi cứ nhìn ta mà xem, năm xưa Bàn tử ta cũng là một trang hảo hán. Man Hoang, một địa ngục đáng sợ như vậy mà ta còn đường đường xông pha ra được. Kết quả thì sao, trong lúc vô tình, thiếu tiền A Huy, giờ đành phải làm tiểu đệ ăn thèm vác nặng. Cho nên mới nói, tiền là khí khái của bậc anh hùng!"

Đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn, Vương Tiểu Sơn buột miệng nói: "Sư Nữ Thần là người tốt!"

Người nào sáng suốt cũng nhìn ra được, Sư Tuyết Mạn đang hết mình trợ giúp những học viên này thích ứng với chiến đấu.

Cũng may là công sức của nàng không hề uổng phí.

Không khí náo loạn lúc đầu đã dần dần bắt đầu ổn định trở lại. Đám người Hoắc Nguyên Long là những đệ tử ưu tú nhất được sàng lọc ra từ Tùng Gian Viện, năng lực lẫn thiên phú đều không tồi. Thường ngày, số lần đệ tử xếp thứ hạng cao luận bàn tỷ thí đương nhiên không ít. Mặc dù không phải chém giết bằng đao thương thật sự, nhưng cùng với quá trình họ dần dần vượt qua chướng ngại tâm lý, động tác sai lệch đồng thời đã dần trở nên lưu loát, trình độ cũng dần đạt tới mức độ vốn có.

Sư Tuyết Mạn thở phào một hơi, trán đầm đìa mồ hôi. Nàng cảm thấy dẫn dắt đội ngũ còn mệt mỏi hơn so với tự mình chiến đấu.

Nhưng đó là việc nàng không thể không làm. Chiến đấu tiếp theo sẽ càng kịch liệt và tàn khốc hơn. Mấy người bọn họ đã trải qua thời kỳ thích ứng, nhóm đệ tử này cũng cần có kinh nghiệm tương ứng.

Kẻ yếu sẽ bị loại bỏ, không có bất cứ ngoại lệ nào, cho dù là ai cũng không thể nào thay đổi.

Ngải Huy dừng lại, nhìn thoáng qua đám đệ tử không còn thở ra hơi, nói: "Tiếp tục tiến tới!"

"Có thể nghỉ ngơi một chút không?" Trong đám đệ tử trong có người lớn tiếng hỏi.

"Ta không muốn vì tội danh cố tình kháng lệnh mà bị bên trên xử lý bằng quân pháp."Ngải Huy liếc nhìn lên trời.

Mọi người hướng ánh mắt theo, thấy bên trên bầu trời Nguyên Tu đang từ từ bay về phía bên này. Những lời định nói vừa lên tới miệng lập tức bị bọn họ nuốt ngược trở lại.

Sư Tuyết Mạn lên tiếng đầu tiên: "Đi thôi!"

Nàng thừa hiểu, có lẽ bên trên sẽ dễ dàng châm chước cho sự chậm trễ trong quá trình bọn họ thích ứng với chiến đấu, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi cố tình kháng lệnh. Một khi manh nha có hành vi như vậy, bọn họ sẽ bị xử lý bằng quân pháp ngay tại chỗ, giết một người răn đe trăm người.

Dòng người Ngải Huy chầm chậm nhưng kiên định tiến về phía trước.

Sư Tuyết Mạn nhanh chóng nhận ra lợi ích của biện pháp Ngải Huy áp dụng. Số lượng Huyết Mã Nghĩ họ gặp phải không nhiều lắm, chắc là số bị các đội ngũ đi trước tiêu diệt sót. Số lượng Huyết Mã Nghĩ lẻ tẻ dùng để cho đám gà con thích ứng với chiến đấu, là đối tượng không thể tốt hơn. Hơn nữa, vào lúc họ phải rút lui, nếu bị những con Huyết Mã Nghĩ này đánh lén thì đó tuyệt đối là một cơn ác mộng.

Phía trước lại xuất hiện Huyết Mã Nghĩ, nhưng lần này các học viên phản ứng tốt hơn nhiều so với lần trước.

Bọn họ đang dốc hết sức bình sinh để thích ứng với chiến đấu.

Không ai muốn chết cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK