Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: wildcatgvn
Trong bóng tối, có rất nhiều ánh mắt nhìn vào chỗ Ngải Huy bế quan, nhưng không ai biết rằng con sa ngẫu luôn đi theo Ngải Huy đã biến mất.
Ngay cả Cung Bội Dao (Cung Dao Dao)* rất yêu thích Lâu Lan cũng bị tin tức Đại trưởng lão hút hết tâm trí, quên luôn cả việc tìm Lâu Lan chơi đùa.
Trong một bụi cỏ vắng người của Thanh Thủy Thành bỗng có âm thanh sàn sạt.
Một lát sau, một giọng nói vui vẻ nhưng yếu ớt từ trong bụi cỏ vang lên.
“Ngõ nhỏ bên trái không có ai.”
“Ngõ nhỏ bên phải không có ai.”
Một lát sau, mấy Tiểu Lâu Lan chỉ to chừng đầu ngón tay từ trong bụi cỏ chui ra.
“Lâu Lan đi phòng đỉnh canh gác!”
“Lâu Lan đi đầu hẻm canh gác!”
“Lâu Lan trông coi bên trái.”
“Lâu Lan trông coi bên phải.”
Mấy tiểu Lâu Lan ngươi một lời ta một lời, sau đó cùng xoay người, phần phật chạy đi. Một con nhảy lên nóc nhà, trốn ở khe mái ngói. Hai con chạy ra đầu hẻm, một con ngó trái, một con ngó phải.
“Lâu Lan đến rồi!”
“Lâu Lan đến rồi!”
…
Chúng líu ríu vui vẻ kêu lên, lại thêm từng con Lâu Lan nhỏ từ trong bụi cỏ chạy ra. Bọn chúng vui sướng chạy tới nhập vào nhau, hợp lại trở thành Đại Lâu Lan.
Lâu Lan khôi phục hình dáng cũ, đôi mắt đỏ không ngừng lấp lóe, xử lý tin tức do các Lâu Lan nhỏ gởi về, một lúc sau mới làu bàu: “Khu này không có. Vậy sang khu kế tiếp. Lâu Lan, xuất phát!”
Cách làm Lâu Lan dùng không có gì xảo diệu, mà khá là ngốc nghếch.
Nó chia Thanh Thủy Thành thành nhiều khu, mỗi khi tới khu nào, lại phân tán cơ thể ra thành nhiều Lâu Lan nhỏ chui rúc vào các nơi trong khu đó. Mỗi tiểu Lâu Lan đều nghe ngóng tin tức, nhận diện con người, sau đó trở về tập hợp lại với nhau.
Bình thường với lượng thông tin lớn như vậy, Sa Ngẫu sẽ bị căng nứt ra. Nhưng Lâu Lan có sa hạch 【 Tử Dạ 】, xử lý lượng thông tin ấy lại chẳng tốn chút sức nào.
Nếu xuất hiện mục tiêu khả nghi, Lâu Lan sẽ cho một Tiểu Lâu Lan bám theo chờ đợi. Chẳng ai để ý trong góc nhà, trong lỗ gạch, hay dưới khe gầm giường, trên mối xà ngang trần nhà có thêm một tí cát vàng bao giờ.
Vì chưa từng có con Sa Ngẫu nào như vậy cả.
Theo kiến thức thông thường, năng lực của Sa Ngẫu tỉ lệ thuận với kích cỡ của nó. Sa Ngẫu càng to, thì thường càng mạnh, tỷ như Sa Tôn Giả. Vì cơ thể nó lớn, thì năng lượng trong sa hạch mới đủ lớn.
Sa Ngẫu không thích hợp để làm trinh sát, vì tốc độ của nó không đủ nhanh, đầu óc không đủ thông minh, khả năng ngụy trang không đủ tốt. Hồi Sa Ngẫu mới được phát minh, người ta còn thường bị lừa, nhưng tới bây giờ, nếu thấy bỗng có một bãi cát hơi to, người ta đều trở nên cảnh giác.
Vì thế không ai dùng Sa Ngẫu để làm nhiệm vụ trinh sát, trừ phi trong đội không có Thổ tu.
Lâu Lan là hoàn toàn dựa vào tính năng cường hãn của 【 Tử Dạ 】, không thể gọi là xảo diệu nhưng lại cực kì hữu hiệu.
Thanh Thủy Thành diện tích không lớn, đây là một nguyên nhân chính. Chứ ví dụ gặp phải thành phố lớn như Ngân Thành, Lâu Lan muốn dùng cách này, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới kiểm tra được hết.
Đi tới một khu khác, Lâu Lan giở lại trò cũ.
Lần này, Lâu Lan có phát hiện.
Tĩnh thất dưới đất của phủ thành chủ được Kiều Mỹ Kỳ tốn một số tiền lớn mới chế tạo thành. Không chỉ ngăn cách âm thanh, nó còn được Thổ Nguyên đại sư cường hóa, kiên cố như tinh cương, dù có chơi mạnh tới cỡ nào cũng không sợ phá hư tĩnh thất.
Hiện bên trong tĩnh thất, không ngừng vang lên tiếng phanh phanh.
Toàn thân Ngải Huy đỏ đậm, tinh lực cuồn cuộn, đỉnh đầu bốc ra nhiệt khí, như từ trong lò hơi chui ra.
Hắn xách Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, đi chân đất, trong tĩnh thất đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại huy động Lãnh Ngọc Tiểu Nhận trên tay. Từng đạo ánh kiếm bay ra, bắn vào vách tĩnh thất, tóe lên những tia ánh sáng.
Nguyên lực trong người Ngải Huy sôi lên, chúng đang bị mất khống chế.
Xuất chiêu【 Hồng Trần 】 đối với Ngải Huy rất là miễn cưỡng. Hàn Lạp phán đoán không sai, dưới đại sư không thể nào phá được Âm Dương Ngư kiếm trận của hắn ta.
Kiếm chiêu 【 Hồng Trần 】, trên thực tế là kiếm chiêu của cấp bậc đại sư. Đây là lần đầu tiên Ngải Huy dùng tới nó.
Ngải Huy phán đoán cũng rất tinh chuẩn, khi hắn nhìn thấy Âm Dương Ngư kiếm trận của Hàn Lạp, hắn liền biết chiêu thức bình thường là vô hiệu, muốn phá được, chỉ có 【 Hồng Trần 】.
Nhưng chưa bước vào Đại Sư, lại dùng kiếm chiêu cấp bậc đại sư, làm sao mà không phải trả giá!
Nguyên lực trong người hắn hỗn loạn chính vì hắn miễn cưỡng triển khai 【 Hồng Trần 】. Nếu hắn không bình ổn lại được, Ngũ phủ tám Cung sẽ bị Nguyên lực mất khống chế khiến cho tổn thương, nếu nghiêm trọng sẽ làm cảnh giới thụt lùi.
Nhưng làm sao mới khiến Nguyên lực trong cơ thể bình ổn lại được?
Ngải Huy đã thử vận chuyển Chu Thiên, nhưng không có hiệu quả.
Hắn lại thử dùng cho hết sạch nguyên lực, nhưng cũng không thành công. Nguyên lực mới sinh ra vẫn tiếp tục rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Làm sao bây giờ?
Ngải Huy vừa thở hổn hển, vừa cố gắng suy nghĩ.
Hắn bỗng nhớ tới một quyển ghi chú đã từng được xem trong điển tịch viện của Mục Thủ Hội. Lúc đọc nó, Ngải Huy chỉ coi nó là đồ cũ được người ta giữ lại giống như kiếm điển lưu lại từ thời tu chân.
Trong ghi chú đó, có miêu tả tới tình huống rối loạn nguyên lực, giống hệt tình hình của hắn hiện giờ.
Vị tiền bối kia đã giải quyết thế nào nhỉ?
Ngải Huy vắt hết óc, hận không thể gõ một cái bổ đầu mình ra. Nhưng lúc đó hắn chỉ đọc lướt qua mà thôi, bây giờ nó là nhánh cỏ cứu mạng, phải cố mà nhớ lại.
Khổ sở cố gắng nhớ nửa ngày, Ngải Huy rốt cục cũng nhớ ra nội dung đại khái.
Hắn nhớ được ghi chép này, vì vị tiền bối kia đã mô tả rất là tỉ mỉ. Cách giải quyết, vị tiền bối kia không đề cập, chỉ bảo ngay đêm trước khi ông ta đột phá đại sư gặp phải tình huống ấy mà thôi.
Chờ chút, đêm trước khi đột phá đại sư?
Ngải Huy giật bắn, không lẽ… mình sắp đột phá?
Nghĩ như vậy, sự căng thẳng trong lòng giảm đi không ít, Ngải Huy cảm giác toàn thân đều căng lên. Hắn cố gắng tập trung suy nghĩ.
Nếu như đây là điềm báo đột phá thì sao? Mình phải làm thế nào?
Trở thành đại sư có hai điều kiện, một là Nguyên lực cảnh giới, hai là khai sáng tuyệt học của bản thân. Nguyên lực cảnh giới thì ổn rồi, nhưng sáng tạo tuyệt học của bản thân?
Đột nhiên, Ngải Huy cảm thấy sự hiểu biết của mình về cấp bậc đại sư hình như thiêu thiếu.
Điểm chính của điều kiện thứ hai, có lẽ không phải là “Tuyệt học”, mà là “Thuộc về mình”.
Ngải Huy sửng sốt.
Thuộc về mình…
Hắn phát hiện bản thân xác thực chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hắn nghĩ tới Hàn Lạp. Lựa chọn của Hàn Lạp vừa xem là hiểu ngay, hắn ta lựa chọn con đường “Âm Dương”. Ngải Huy cảm thấy rất không tệ, Âm Dương nhìn tưởng đơn giản, nhưng thực tế sâu sắc ảo diệu khó lường, biến hóa vô cùng.
Vậy còn mình, mình là cái gì?
Ngải Huy chìm vào suy nghĩ, quên luôn tình hình không ổn của bản thân.
Tới nay, hắn đã đọc được không ít tuyệt học. Hắn nhớ tới kiếm điển Côn Luân minh chủ định làm, có thể nói là toàn diện. Ngải Huy càng nghĩ, lại càng mê man.
Mặc kệ đó là loại sức mạnh nào, chỉ cần đủ mạnh, thì uy lực đều kinh người. Loại sức mạnh nào, cũng mê người như nhau.
Hắn đã hiểu, điểm quan trọng để trở thành đại sư chính là tìm ra được con đường đi cho riêng mình. Thế giới này quá lớn, chủng loại sức mạnh cực kì nhiều, mà tinh lực con người thì có hạn. Muốn nắm giữ được chân lí sức mạnh, thì phải lược bỏ, chỉ có tinh chuyên, mới đi được xa.
Chọn loại nào đây?
Cái hắn chọn bây giờ sẽ ảnh hưởng tới cả tương lai của hắn.
Đây là một lựa chọn rất quan trọng.
Ngải Huy nhớ lại vì sao mình muốn làm Nguyên tu, lúc đó suy nghĩ của hắn rất đơn giản, hắn chỉ muốn sống sót. Ở Man Hoang ba năm, trong đội ngũ, khả năng sinh tồn của Nguyên tu cao hơn cu li không biết bao nhiêu lần.
Hồi đó hắn ngây thơ, chỉ muốn được sống sót, sống được là được rồi.
Mãi cho đến khi gặp sư phụ sư nương và sư tỷ.
Trong cuộc sống u ám bắt đầu xuất hiện ánh sáng mặt trời.
Không phải là ánh sáng mặt trời không hề có sự ấm áp khi xuyên qua khe cửa loang lổ lúc Kiếm Tu đạo tràng đóng cửa, hắn ngơ ngác lang thang trên phố nhìn thấy. Đây là ánh nắng mặt trời ấm áp sáng sủa nhè nhẹ chiếu lên người đang làm việc dọn dẹp trước cửa nhà trong buổi sớm yên tĩnh ở Tùng Gian Thành, giữa làn khói bếp lượn lờ.
Tí tách.
Trong tĩnh thất tối tăm tĩnh lặng, vang lên tiếng nước rơi.
Đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt chảy xuống đôi gò má góc cạnh lạnh lẽo.
Hắn đã tìm ra đáp án.
Một hình ảnh trắng đen hiện ra trước mắt.
Một con đường không rộng, làn sóng huyết thú rào rạt như làn thủy triều đỏ rực ào ào tiến tới, một thiếu niên tay cầm kiếm, đứng ngay giữa đường vững như bàn thạch, lâm nguy nhưng bất động.
Thanh trường kiếm sắc bén lạnh lẽo không ngừng chém nát thế giới trước mặt, máu tươi phun trào, tàn chi huyết thú bị chém rời, bắn tung tóe.
Mùi máu tanh nồng nức mũi, như muốn xuyên qua cả không gian thời gian, kéo tới hiện thực.
Hình ảnh trở nên mơ hồ, kiếm trở nên càng ngày càng nặng.
Chỉ còn nhìn thấy một bầu trời mơ hồ, với vô số những ánh sáng bạc lóe lên, rọi sáng thế giới giết chóc tối tăm.
Huyết Thú ngã gục trên mặt đất thất kinh, dòng lũ đỏ với thế không thể đỡ đã biến thành đám bùn đỏ, mơ hồ đâu đó có tiếng hoan hô vang rền như trời long đất lở, rõ là không có thật, nhưng lại thấy an lòng.
Trước mắt lại trở về bóng tối, yên tĩnh tới mức nghe rõ được cả tiếng tim mình đập.
…
“Biết bên ngoài người ta gọi ngươi là cái gì không?”
“Là cái gì?”
“Lôi Đình Kiếm Huy! Kéo vô số sấm chớp từ trên trời giáng xuống, làm cho ai nấy đều phải khiếp sợ, cái tuyệt chiêu chớp giật đó của ngươi, đã làm huyết thú mất đi khả năng phản kháng, mấy người thành chủ cũng kịp thời thừa cơ lấp lại được cửa thành.”
“Lôi Đình Kiếm Huy…”
…
“A Huy, Huyết Thú sợ hãi khí tức Lôi Đình.”
…
“Ừm.”
*, tác giả ghi chú đổi tên Cung Dao Dao thành Cung Bội Dao. Xin được để sóng đôi hai tên Cung Bội Dao (Cung Dao Dao)
Tiện thể xin thông báo Sở Triêu Dương sẽ đổi tên thành Sở Triều Dương