• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian sau đó, mọi truyện diễn ra hết sức bình thường trừ việc Trấn Thiên vẫn luôn bất tỉnh ra thì không còn chuyện gì đáng nói cả. Khoảng một năm sau thì...

Trong một căn nhà xa hoa dưới đáy đại dương, trên một chiếc giừơng có một người thanh niên đang nằm bất động. Người này trông khá trẻ, chỉ khoảng 13~14 tuỗi mà thôi. Đúng vậy, người đang bất tỉnh nằm trên dường chính là Trấn Thiên đã bất tỉnh từ một năm trước sau cuộc đại chiến đó. Đột nhiên, các ngón tay khẽ động, mí mắt khẽ giật rồi từ từ mở ra. Lúc này đây, Trấn Thiên chỉ cảm thấy thật khó chịu, cả người vô lực như không còn sức sống. Xung quanh không có ai, chỉ có mỗi một mình nằm trên chiếc giừơng. Cửa phòng từ từ mở ra, bước vào là một nhân ngư có vẻ là nha hoàn ở đây bởi vì quần áo khá là có vài nét tương đồng với vài cung nữ trong cung. Người vừa bước vào cầm theo một cái khăn. Khi vừa bước vào và nhìn thấy Trấn Thiên đang chằm chằm nhìn mình thì cung nữ kia hốt hoảng đến làm rơi cả chiếc khăn mặt, ngay sau đó là chạy ra ngoài. Một lúc sau thì có thêm một vài nhân ngư tới nơi này. Một người nhân ngư khá trẻ bơi đến trước mặt Trấn Thiên.

"Ngươi tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không? Cảm thấy cơ thể thế nào?"

"Đa tạ, ta không sao. Đây là dưới đáy biển p?" Đáp lại nhân ngư kia là một giong nói ồm ồm của kẻ còn đang bệnh.

"Ngươi được một vị cường giả đưa đến đây để nhờ bọn ta chăm sóc. Ta là nhị công chúa làm chức vụ chăm lo cho ngươi. Ngươi tên gì?"

"Ta tên Long Trấn Thiên. Cô nương có thể gọi ta là Trấn Thiên cũng được. Vậy cho hỏi vị cường giả mà cô nói đâu mất rồi?" Chắc là Minh lão rồi

"À, ông ấy nói là muốn đi làm một vài việc trong một thời gian dài nên nhờ chúng tôi tạm thời trông coi anh."

"Vậy đa tạ cô nương giúp đỡ!"

"Không có gì. Vậy ngươi mau nghỉ ngơi sớm đi. Ta sẽ quay lại sau." Dứt lời cũng đi mất tăm.

Năm tháng sau....

Thời gian này Trấn Thiên đã khôi phục hoàn toàn các vết thương. Trừ việc không thể tu luỵôn được nữa nhưng tu vi vẫn giữ được thì ngoài ra các vết thương khác cơ bản đã không thành vấn đề gì nữa rồi. Trong thời gian này, Trấn Thiên cũng học được cách điều khiển nước của người đáy biển. Họ điều khiển một loại nước đặc quánh khác với các loại nước thường. Nước này tấn công cực mạnh nhưng cũng khá khó để điều khiển. Tuy nhiên, dưới sự cố gắng của Trấn Thiên thì đã có thể thao túng goàn toàn loại nước mới này. Nước này có thể coi như một loại nước biến dị mà chỉ người đáy biển mới tạo ra và sở hửu được. Do bây giờ đang trong thời kì chiến tranh nên Trấn Thiên cũng đã ra chiến trường và đã thử nghiệm rất thành công loại nước mới này. Mặc dù thực lực không thể tăng lên nhưng cũng coi như là đang tích lũy kinh nghiệm thực chiến đi. Lúc này, Trấn Thiên đang cùng vị tướng quân Lôi Thành thử sức nhưng tất nhiên là Trấn Thiên sẽ không dùng đến thực lực chân chính của mình.

"Hâya..." Một đao bổ xuống thẳng giữa đầu của Trấn Thiên nhưng rất tiếc là đánh không trúng.

Rầm...

Lôi Thành còn chưa kịp nhìn thấy Trấn Thiên đã đi đâu thì từ sau lưng liền truyền tới cảm giác mát lạnh. Nhanh chóng nhảy ra khỏi đó mà không cần suy nghĩ gì cả.

Uỳnh...

Ngay tại chỗ vị tướng quân kia vừa đứng xuất hiện một cái hố sâu và rộng. Lôi Thành hít một hơi thật sâu, nếu như đòn kia mà đánh trúng thì thật là ngay cả các cũng không còn. Chỉ là tập rượt thôi mà, có cần ra tay mạnh như vậy không? Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy đối thủ của mình đâu thì một cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp toàn thân kể thừ cổ. Một thanh kiếm mỏng đã đặt ở đó từ bao giờ. Đang lúc này thì...

"Ngươi khá đấy Trấn Thiên, chỉ hơn một năm mà đã làm được từng ấy thì thật sự là ngươi học hỏi rất nhanh đấy!" Giọng nói này là của cái người sư phụ vô lương đã vất đồ đệ ở một nơi để đi chơi chốn khác đây mà. Còn ai khác ngoài Minh lão chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK