`Lão Phong, ông nói đi hẳn tức là sẽ đi chết đó hả?´
`Cái mồm ngươi đúng là độc! Nhưng những gì ngươi nói cũng không hoàn toàn sai. Đúng là ta sẽ chết thật. Thường thì mỗi đời linh hồn sẽ ở lại thân thể kiếp sau cho đến một khi đời đó trải qua sự phản kháng của cửu vĩ hồ ly nhưng cũng có trường hợp là tự thân linh hồn thoát ra khi mà thân thể đó đã đủ điều kiện trước dự kiến. Ừm, có thể là sau khi ta đi ngươi sẽ thấy bản thể của mình trở nên nhẹ nhàng hơn chút xíu!´
`Vậy hả?´
`Dĩ nhiên rồi!´ Đoán chắc mi đang nghĩ là ta biến nhanh lên chứ gì?
`Vậy lão đi mạnh giỏi nhá!´ Hừm, đi thì đi nhanh nhanh nó lên. Nhưng mà sống bao nhiêu năm cùng nhau nên cũng có chút tiếc nuối thật.
`Ta đi đây. Nếu có đau lòng thì đốt cho ta ít tiền để tiêu là được!´
Dứt lời, Trấn Thiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, thử gọi lão Phong một tiếng nhưng lão không chả lời, khẳng định là đã đi rồi.
Haizz... Lão Phong à, cho dù ông có chết hay sống thì đối với tôi, ông vẫn mãi ở trong lòng tôi. Bởi vì người chết chỉ có thể sống trong ký ức của người sống nên tôi sẽ không quên ông đâu.
"Hoàng tử, chúng ta đã lấy được khá nhiều đồ tốt rồi. Nếu như không mở được cánh cửa cuối cùng này thì hay là thôi đi."
"Không, ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Cái này đúng khẩu vị của ta, càng cứng rắn thì càng thú vị. Thế nên các ngươi cũng đừng có mà khuyên ta bỏ cuộc."
"Dạ, thuộc hạ có lỗi mong hoàng tử trách phạt." Đồng thời cả hai tên hộ vệ quỳ xuống trước mặt Trấn Thiên
"Thôi, các ngươi cũng không biết tính cách của ta nên có thể tha thứ cũng được."
"Tạ ơn hoàng tử."
"Ư., giờ phải xem cách phá giải cánh cửa này mới được. Ta chắc chắn bên trong có cái gì đó thú vị mà người cất không muốn cho ai biết. Có thể là bảo khí cực phẩm, có thể là công pháp tuyệt kỹ, cũng có thể là đan dược ngàn năm... Ừm, thứ nào cũng hấp dẫn hết! Không biết bên trong có gì nhỉ? Aizzz, ta càng ngày càng muốn vào trong rồi!"
"..."
"..."
Cả hai gã hộ vệ khuôn mặt đều vặn vẹo. Phải biết rằng những thứ đó thật sự rất hiếm. Không, phải nói là cực kỳ hiếm, hiếm đến nỗi mà ngàn năm khó cầu. Nếu mà có trong này cũng đã bị lấy hết sạch sẽ. Nhưng cũng phải kể đến cái đầu của vị hoàng tử này thật đúng là tưởng tượng kinh người thật đấy! Tất nhiên, đây đầu chỉ là suy nghĩ trong lòng hai người chứ không dám nói ra. Nếu dám nói chỉ sợ mất đầu như chơi.
Lúc này, Trấn Thiên đang đi lòng vòng quanh cái cánh cửa để nghiên cứu nên không để ý đến biểu hiện của hai người, chứ nếu mà biết chắc đen thụi mặt mày. Nên biết Trấn Thiên đã làm một đời sát thủ nên việc nhìn nhận và đánh giá suy nghĩ người khác là bình thường.
Đúng lúc này, dị biến sảy ra đã làm cho cả ba người không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy khi Trấn Thiên vừa sờ lên những hoa văn lờ mờ trên cánh cửa tưởng chừng như không thấy của cánh cửa thì một lực hút kéo tuột Trấn Thiên vào bên trong. Do sự việc sảy ra quá nhanh nên hai gã hộ vệ đã không kịp phản ứng và trơ mắt nhìn chủ tử của mình bị hút vào cánh cửa đó.
Bây giờ, Trấn Thiên đang ở trong một vùng không gian tối tăm, cúi xuống không nhìn thấy hai tay đâu. Xung quanh một màu đen lạnh lẽo. Đúng lúc này, một giọng nói uy quền vang lên...