"Ta mà ra thì ngươi phải im miệng nghe chưa. Hét lên là chết với ta."
"Biết rồi, ta sẽ không hét."
"Thế là biết điều đấy."
Tiếp sau đó là một luồng sáng bay ra từ trong chiếc nhẫn mà cô đeo ở cổ. Sau khi luồng sáng biến mất thì hiện ra một nam tử đẹp trai tóc dài (ai muốn biết hình nam chính thế nào làm ơn xem anh bìa. Mình ngaibmiêụ tả lắm).
Oa mĩ nam nha, mặc dù mình đã gặp qua không biết bao nhiêu người nhưng người này quả thật là đặc biệt nha.
Hừm, mắt to, da trắng, khuôn mặt thanh tú. Cũng coi như là đẹp đi.
"Nhìn đủ chưa, nước miếng kìa!" Thấy người khác cứ nhìn chằm chằm mình thật khó chịu nên Trấn Thiên lên tiếng trước.
"A xin lỗi!" Như một bản năng, Mai Linh đưa tay lên quệt nước miếng nhưng nào có đây.
"Ngươi dám lừa bản cô nươna ta?"
"Thấy cô nhìn chăm chú quá nên tôi chọc chút. Sao, thấy tôi đẹp trai nên thèm à."
"Hứ ai thèm chứ bổn cô nương đây không thèm."
"À vậy ai vừa nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống ta thế nhỉ?"
"Hừ không nói nữa. Tại sao ngươi lại ở bên trong chiếc vòng đó vậy?"
"Ta bị nhốt trong đó đến giờ mới ra được. Còn cô, tai sao lại mang nó trên người? Nó không phải rất tầm thường sao?" Tiểu cô nương này thú vị thật vậy mà không sợ ta là người xấu.
"Tại ta thấy nó khá lạ mắt mà lúc ta thấy nó thì nó hình như đang thu thập linh khí thiên địa thì phải."
"À lúc đó là nó giúp ta thu thập linh khí thiên địa."
"Vậy hả, cũng nhờ nó thu thập mà ta cũng có thể đỡ công đi tìm nơi nhiều linh khí thiên địa. Nói đúng ra là ta nên cảm ơn ngươi mới phải."
"Nếu thế thì cảm ơn đi chứ."
"Không đời nào, ta bị ngươi bám trên người lâu như thế nên chúng ta hòa."
"Ê. Thôi khỏi ta chả thèm dây dưa với ngơi nữa, đi đây."
"Ê ê nè nè..."
Lấy xong chiếc vòng là Trấn Thiên chuồn thẳng về lãnh cung của mình.
`Lão Phong, con nha đầu đó là ai vậy?´
`Ngươi toi rồi! Đó là con cháu của Vân gia_ một đứa trẻ lấy sự tực giận của người khác làm thú vui. Cực kì thù dai và nhớ kĩ tên Vân Mai Linh 10 tuổi´
`Nghe ông nói mà tôi rợn cả người´
`Đến ta còn ớn nữa là ngươi. Ai biết tên nàng là không dám chọc vào đâu. Không những là một ma pháp sư mà còn là con cháu của gia tộc hùng mạnh nữa. Tuy nhiên chỉ là hơi quậy phá thôi chứ tính tình khá là tốt.´
`Hừm nghe ông nói vậy tôi cũng đỡ lo.´
`Đừng mơ, chắc chắn nàng đã nhớ kĩ ngươi rồi!´
`...´
`Không sao, chỉ cần không để nàng thấy là được mà. Dù sao thì với bản lĩnh của ngươi cũng dư sức rồi.´
`Ừm nhưng liệu có ổn không?´
`Hazzz ta cũng không chắc.´
"Thôi, quan tâm làm gì việc gì tới thì tới thôi. Tối nay đi thăm tứ muội còn giờ thì ngủ đã. Nhiều ngày luyện tập mệt quá."
Buổi tối trong hoàng cung có một cái bóng đen lao vun vút hướng viện của tứ công chúa mà đi.
"Tứ muội, ta trở về rồi này." Đứng trước cửa phòng hắn khẽ đẩy cửa vào mà không hay biết bên trong còn một người nữa.
"Tứ...." Từ tứ muội mắc nghẹn trong cổ họng vì đứng trước mặt Trấn Thiên là...
"Thiên nhi! Ngươi là Thiên nhi đúng không? Thiên nhi của ta, cuối cùng con cũng về rồi." Giọng nam nhân khoảng gần 52 tuổi vang lên mang theo sự nhớ nhung và ân hận. Đúng đó chính là LongTrấn Thiên, là vua của nước này.
"Thiên ca, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi, huynh làm ta lo chết mất, mấy năm nay huynh đi đâu vậy."
"Nhi thần kính chào phụ hoàng. Xin lỗi đã để muội lo Huyền Băng."
"Cha, Thiên huynh, mọi người vào nhà rồi nói."
"Ừ đúng rồi con mau vào đây, ta có rất nhiều việc muốn hỏi con."
"Làm phiền muội."