• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Hoàng Đình!

Bên trong đình cổ, ba người Lâm Hiền Minh đứng thành hàng, ngẩng đầu nhìn từng đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời.

Trường chém giết vừa diễn ra, bắt đầu rất bất ngờ, kết thúc cũng rất nhanh, nếu không chứng kiến toàn bộ quá trình, chẳng mấy người có thể đoán ra nơi này vừa xảy ra chém giết cả. Hơn một trăm người mặc áo đen đi tới nơi này, ngoại trừ mười mấy người có thể rút lui, còn lại toàn bộ đều đã nằm dưới đáy hồ Hoàng Đình. Có lẽ vài ngày sau, những thi thể dưới hồ sẽ nổi lên mặt nước, nhưng đó cũng không phải là việc mà ba người có thể quan tâm, sẽ có người của hai phái xử lý vấn đề này.

Hồ Hoàng Đình vẫn sẽ là hồ Hoàng Đình, khách nhân phương xa ngưỡng mộ cảnh sắc nơi này vẫn sẽ đến vãn cảnh, không vì trên hồ có thêm mấy chục thi thể mà thay đổi điều gì.

Mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng đây mới thực sự là giang hồ.

Người trong giang hồ nên có, và phải có giác ngộ giết và bị giết, nếu không sẽ chết rất nhanh.

- Đánh cũng đã đánh xong, nhìn thế cuộc này có lẽ Ma giáo sẽ không tiếp tục ra tay, kế tiếp, Dư Thanh ngươi muốn làm gì? Là ở lại hay đi ra ngoài. - Ngô Cảnh Hàn thu hồi ánh nhìn, quay sang phía Dư Thanh, nói.

- Tất nhiên là rời đi rồi. Sư phụ của ta không có ở đây, ta mà còn ở lại không phải sẽ bị Ma giáo tìm đến đánh chết à. - Dư Thanh thở dài, rầu rĩ nói. - Thôi, dù sao thiên hạ có mấy nơi từ lâu ta đã muốn đi, nhân tiện cơ hội lần này đi luôn vậy.

- Ngươi thì sao? - Ngô Cảnh Hàn nhìn về Lâm Hiền Minh, nói tiếp. - Quay về Bạch Lộc Lương Tử sơn hay trở lại Lâm gia?

- Quay về Bạch Lộc Lương Tử sơn, nhưng trước đó có chút chuyện cần phải ghé qua Vị Nghiệp thành một chuyến. - Lâm Hiền Minh nở nụ cười, tiếp lời. - Còn ngươi?

- Ta đã rời khỏi Côn Sơn một thời gian rồi, cũng nên trở về thôi.

***
Thế nhân thường liên hệ sự thay đổi thất thường với tâm trạng của người phụ nữ, nhưng trên thế gian này có những thứ còn khó dự đoán hơn tâm trạng phụ nữ nhiều, điển hình nhất đó là những cơn mưa của thành Vị Nghiệp.

Mưa ở nơi này vẫn luôn rất kì lạ, có những cơn mưa có dấu hiệu báo trước rất rõ ràng, ví dụ như trời âm u, mây đen kéo đến, gió thổi cuồn cuộn, hay sấm chớp đùng đùng; nhưng cũng có khi trời âm u, mây đen kéo đến, gió thổi cuồn cuộn nhưng cuối cùng lại không mưa xuống; hay có khi không có bất cứ một dấu hiệu nào, trời quang mây tạnh, nắng vàng, lại đột ngột có mưa rơi xuống. Chả vậy mà dân cư bản địa của thành Vị Nghiệp có một câu truyền miệng như thế này “Muốn hiểu được tính khí thất thường của phụ nữ trong thiên hạ, hãy đến nhìn mưa của Vị thành”.

Lúc này là buổi chiều, thành Vị Nghiệp đang có mưa, là một cơn mưa bất chợt không có dấu hiệu báo trước, những đã mưa nửa canh giờ và vẫn không có dấu hiệu gì sẽ sớm kết thúc.

Trên ban công lầu hai của quán rượu Cẩm Ngọc, Hàn Ninh nằm trên chiếc ghế gấp bằng trúc, thư thái nhìn cảnh mưa ngoài hiên. Cơn mưa này đã kéo dài nửa canh giờ, Hàn Ninh cũng đã nằm tư thế này nửa canh giờ, nhìn biểu hiện hưởng thụ của nó có thể đoán ra được cho dù mưa tạnh nó vẫn sẽ tiếp tục nằm ở đây, quả thực hình ảnh này nhìn rất giống cảnh mấy con mèo lười nằm phơi nắng trên mái nhà của mấy bà hàng xóm hay buôn chuyện sống ở kế bên của quán rượu.

- Ngươi đã nằm ở đây bao lâu rồi, ngươi không phiền nhưng ta thì có đấy! - Cẩm Lai đi lên đến tầng hai, nhìn thấy biểu cảm hưởng thụ của Hàn Ninh, không khỏi bực giọng nói. - Nếu ngươi nhàn quá thì đi xuống lau dọn quán giúp ta, đừng có nằm ì một chỗ như vậy.

- Lai thúc, cái quán rách mười ngày không có nổi một khách nhân này, quét dọn làm gì, phí công. - Hàn Ninh không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế nằm của mình, lười nhác nói.

- Được rồi, vậy tối nay ngâm nước thuốc, ta sẽ làm thật cẩn thận, để không lãng phí công sức của ngươi. - Cẩm Lai cười lạnh, nói.

- Đừng, đừng, công sức của ta có đáng gì, sức khỏe của Lai thúc mới là đáng quý, thúc đừng bỏ quá nhiều công sức trên người của ta. - Hàn Ninh nghe thấy lời của Cẩm Lai thì toàn thân rùng mình, nó vội vàng ngồi dậy, quay lại cười lấy lòng. - Thời gian còn sớm, để lát nữa ta giúp thúc quét dọn, thế nào?

- Tùy ngươi, dù gì ta cũng không có niềm tin ngươi có thể làm được cái gì ra hồn cả? - Cẩm Lai nhìn phần trán vẫn còn đang buộc băng trắng che vết thương của Hàn Ninh, chế giễu. - Đường đường là người được quản sự đại nhân đặt kì vọng, vậy mà để một người con gái ném bát đến vỡ đầu, sao lúc đó ngươi không chết quách đi rồi, cho đỡ nhục.

- Là đĩa không phải chén! - Hàn Ninh xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng giải thích. - Ta đã nói bao lần rồi, nếu là người khác làm như vậy, ta nhất định sẽ khiến cho đối phương trả cái giá rất đắt; nhưng nàng thì khác, cả thế gian này chỉ có nàng có thể làm vậy với ta, cũng chỉ cho phép một mình nàng làm vậy với ta.

- Ngươi dường như rất quan tâm đến người con gái ở Thanh Phong kia? - Cẩm Lai đi tới ngồi xuống một chiếc ghế đẩu bằng trúc bên cạnh Hàn Ninh, hứng thú nói.

- Quan tâm? Ta không biết liệu đó có phải quan tâm trong lời của thúc hay không, chỉ là ta có thứ gì đó quí giá đều muốn dành cho nàng ấy. - Hàn Ninh suy nghĩ một hồi lâu, hơi chút đắn đo, đáp.

- Thằng nhóc ngươi mới có ba cái tuổi ranh, học hành chính sự thì lười nhác, nhưng bản lĩnh “dại gái” đúng là có số má ở thành Vị Nghiệp này rồi. - Cẩm Lai đột nhiên bật cười, lão vỗ vai Hàn Ninh, khen ngợi.

- Lai thúc, ta có vẫn đề này vẫn luôn suy nghĩ trong đầu mà không tìm được lời giải. - Hàn Ninh nhìn bộ dạng vui vẻ, đắc ý của Cẩm Lai liền chán nản, một lúc sau mới miễn cưỡng mở miệng. - Ta với thúc có phải trước kia có thù hay không, từ khi gặp thúc đến nay ta vẫn luôn cung kính, lấy lễ đối đãi, mà thế nào thúc mỗi khi nói chuyện với ta ra đều tổn thương “tâm” người khác như vậy?

- Ngươi đoán xem? - Lão không trả lời vấn đề của Hàn Ninh mà cười mỉm, hỏi lại.
- Hay là thôi đi, ta cảm thấy hỏi tiếp vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì. - Hàn Ninh nói tiếp. - Lai thúc, thúc có biết kết quả trận chiến trên hồ Hoàng Đình mấy hôm trước không?

- Một trận bố cục của Côn Sơn Kiếm Phái và Cuồng Đao Môn nhằm vào Ma giáo mà thôi. - Cẩm Lai dường như không muốn nhắc nhiều đến vấn đề này, qua loa trả lời. - Giống như mấy con cáo già trên thảo nguyên muốn giết chết đối phương để mở rộng lãnh thổ, nhưng bởi vì quá già đời, tính toán quá sâu, không nắm chắc có thể tiêu diệt được đối phương sẽ không tùy tiện ra tay, cho nên cứ như vậy ai về nhà lấy, không có gì đặc sắc cả.

- Lai thúc, trận chiến hồ Hoàng Đình lần này vậy mà có liên quan đến Ma giáo? - Hàn Ninh biết Cẩm Lai là thuộc hạ thân tín của người đứng đầu Tử Ảnh Vệ, biết rất nhiều tin tức tình báo người thường không biết, vội vàng hỏi.

- Một thằng nhóc còn đang Luyện Thể Trụ Cảnh như ngươi quan tâm đến mấy chuyện võ lâm giang hồ này làm gì. Mau đi xuống quét dọn phòng ốc, nếu không tối nay ngâm nước thuốc, sẽ để ngươi biết thế nào là giang hồ hiểm ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK