• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Cảnh Hàn nhìn thấy đối phương coi mình như không tồn tại, liền vuốt nhẹ mũi của mình, ho nhẹ một tiếng, cũng không khách khí mà ngồi quỳ xuống chiếc bồ đoàn phía còn lại của bàn gỗ, vươn tay nhấc ấm trà rót ra một chiếc chén ngọc khác, đưa lên miệng thưởng thức, cảm thán nói.

- Trà ngon!

- Mấy năm nay ngươi lang thang khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ dạy những đứa trẻ nghèo kinh thư, lễ nghĩa, nhưng dường như không có ai dạy ngươi thế nào là khách khí? –Dư Thanh ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt non nớt của mình, nhìn về phía Ngô Cảnh Hàn, nhếch môi nói.

Thiếu niên còn rất trẻ, vẻ ngoài chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, còn trẻ hơn cả Ngô Cảnh Hàn, nhưng mái tóc dài đã bạc trắng, hai khóe mắt bắt đầu có nếp nhăn, trông rất kỳ dị.

- Khách khí với ai cũng không khách khí với ngươi! – Ngô Cảnh Hàn bĩu môi khinh thường, sau đó quan sát đối phương một lúc lâu, chậc chậc miệng, nói. – Mới gần hai năm không gặp, sao tóc ngươi đã bạc trắng rồi, lẽ nào lại thất tình mà suy nghĩ đến bạc đầu?

- Ngươi từ Côn Sơn Kiếm Phái đến đây chỉ vì muốn nói vấn đề này? – Dư Thanh không kiên nhẫn, nói.


- Ta quả thật rất hoài nghi, Huyền Thủy nhất mạch của các ngươi có phải có truyền thống thất tình không, sư phụ của ngươi Hàn Thủy Đạo nhân vì một người con gái mà một đêm tóc bạc trắng, giờ đến truyền nhân là ngươi, còn chưa đến hai năm tuổi mà tóc cũng bạc trắng rồi! – Ngô Cảnh Hàn dường như rất hứng thú với vấn đề này, ngón tay gõ xuống bàn gỗ, nói tiếp. - Không phải ngươi thất tình đau khổ đến bạc tóc thật chứ? Ta nói với ngươi, chúng ta người luyện võ mục đích đầu tiên để rèn luyện sức khỏe, kéo dài tuổi thọ; người mặc dù thiên tư võ học rất tốt, còn trẻ đã luyện được một thân võ nghệ cao thâm nhưng cũng không thể vì vậy mà sao nhãng tu luyện, không chuyên tâm luyện võ lại đi nghĩ chuyện yêu đương, để giờ thất tình lại tự làm khổ bản thân mình đến bạc đầu, đáng sao?

- Ngô Cảnh Hàn, ngươi có thôi nói nhảm không? – Dư Thanh biết Ngô Cảnh Hàn là người thích buôn chuyện trong thiên hạ, nếu cứ để đối phương suy diễn không biết sẽ đưa câu chuyện đi đâu, lúc này mới không thể mở miệng giải thích. – Ta nói cho ngươi biết, việc ta hay sư phụ của ta bạc đầu là do đặc thù công pháp của Huyền Thủy nhất mạch chúng ta, không liên quan đến thất tình hay không thất tình.

- Ồ, là vậy sao? Nếu không ta thực hoài nghi nhất mạch của các ngươi không phải Huyền Thủy nhất mạch mà là Thất tình nhất mạch đấy. – Ngô Cảnh Hàn ồ lên một tiếng, không quên tận dụng cơ hội chế giễu đối phương.

- Nói đi, ngươi và Lâm Hiền Minh lựa chọn luận võ thì cũng thôi, đó là chuyện giữa hai người các ngươi, nhưng tại sao lại chọn hồ Hoàng Đình làm nơi quyết chiến? - Dư Thanh không để ý tới thái độ chế giễu của đối phương, đổi đề tài, nói.

- Cái này ngươi hỏi ta cũng vô dụng, tất cả mấy cái này đều là ý tứ của Lâm Hiền Minh. – Ngô Cảnh Hàn nghiêng đầu nhìn hồ nước bao quanh, sau đó nhìn về phía Dư Thanh ở đối diện, giang hai tay, vẻ mặt vô tội, nói tiếp. – Có lẽ là Lâm Hiền Minh muốn tiện đường thưởng thức Hoàng Đình trà của Huyền Thủy nhất mạch các ngươi chăng!

- Ta mặc kệ các ngươi vì lí do gì, nhưng phải biết mấy hôm nay rất nhiều người đi đến trấn Hoàng Đình làm bầu không khí của toàn bộ Hoàng Đình Sơn ngột ngạt, “uế khí” không chịu nổi. – Dư Thanh lắc đầu, thở dài đáp.

- Ta cũng biết sẽ gây phiền toái cho ngươi, nhưng Lâm Hiền Minh nhất quyết chọn nơi này, ta còn có thể thế nào? – Ngô Cảnh Hàn thở dài, lắc cốc trà trên tay, tấm tắc nói. – Nghe nói bí cảnh bên trong Hoàng Đình Sơn có trồng một gốc Hoàng Đình trà thụ, đã có tuổi đời mấy trăm năm, lá trà là nguyên liệu tuyệt hảo để pha chế Hoàng Đình trà. Thứ trân quý như vậy, sư phụ ngươi cũng nỡ để cho ngươi uống à?

- Sư phụ phụ ta quả thật rất quý trọng gốc Hoàng Đình trà thụ này, nhưng ta dù sao cũng là thân truyền đệ tử duy nhất của ông ấy, ta mà còn không được uống chẳng lẽ để cho Ngô Cảnh Hàn ngươi? – Tính tình của Dư Thanh vốn rất hòa đồng, cũng giống như công pháp Huyền Thủy Chân Quyết của hắn, tuy nhiên liên tiếp phải nghe mấy câu nói nhảm của Ngô Cảnh Hàn, Dư Thanh rốt cuộc có chút không nhịn được. - Hơn nữa, đầu năm nay, sư phụ đã rời núi đi ngao du thiên hạ, giờ trên Hoàng Đình sơn chỉ còn một mình ta ở lại.

- Dư Thanh, ngươi nổi nóng rồi? Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, tình như “thủ túc”, vậy mà giờ ngươi nổi nóng với ta? - Ngô Cảnh Hàn dùng ánh mắt khó tin nhìn Dư Thành, thở dài, đau lòng nói. - Tất cả cũng là do Lâm Hiên Minh gây nên…

- Ngô Cảnh Hàn, ngươi dù gì cũng là Đại đệ tử thế hệ này của Côn Sơn Kiếm Phái, liên tiếp hắt nước bẩn lên người ta, ngươi không mất mặt nhưng ta cũng mất mặt thay ngươi đấy! - Trên mặt hồ, một con thuyền gỗ lướt nhẹ trên mặt nước tiến về phía đình cổ, Lâm Hiền Minh treo đao sau lưng, đứng trên thuyền nhìn hai người trong đình, cuối cùng dừng lại trên người Dư Thanh, bất đắc dĩ nói. - Trận luận võ này quả thật là do ta đề xuất, nhưng địa điểm là do Ngô Cảnh Hàn lựa chọn, còn đặc biệt báo với ta nếu không diễn ra ở hồ Hoàng Đình thì sẽ không chấp nhận luận võ.

- Lâm Hiền Minh, là ngươi nhất định muốn luận võ, ta mới miễn cưỡng chọn nơi này, nếu không ngươi nghĩ ta rảnh lắm sao? - Ngô Cảnh Hàn cầm ấm trà rót ra một chiếc cốc mới đẩy về phía Lâm Hiền Minh, sau đó rót thêm trà vào chén của mình, thản nhiên nói.

Được rồi, không cần bày trò trước mặt ta làm gì, nói mục đích thật sự của hai người các ngươi đi? – Dư Thanh im lặng trong chốc lát, cuối cùng lên tiếng.

- Dư Thanh ngươi hẳn là cũng nghe đến nguyên nhân của trận luận võ này. Cuồng Đao Môn và Côn Sơn Kiếm Phái đều là đại phái trong võ lâm, nhân số đông đảo, nên khó tránh khỏi sẽ xảy ra va chạm, xung đột. Không nói đến lịch sử mấy trăm năm của hai phái, chỉ tính trong vòng hai, ba mươi năm nay, cũng đã xảy ra mấy chục lần đệ tử hai phái va chạm, thậm chí còn xảy ra án mạng. Nhưng lần xung đột gần đây lại có điểm kì lạ, vốn chỉ là một trận ẩu đả cá nhân của hai đệ tử ngoại môn của hai phái, vậy mà chỉ trong một tuần đã kéo theo gần chục cuộc xung đột giữa đệ tử hai phái, thậm chí một vị Đà chủ phân bộ thành Kiến An của Cuồng Đao Môn ta cũng ở trong xung đột mà tử vong, đẩy không khí giữa hai phái trở nên căng thẳng tột độ, có thể toàn diện khai chiến bất cứ lúc nào. - Lâm Hiền Minh nhấc lên chén ngọc Ngô Cảnh Hàn đưa tới, hơi lắc nhẹ nước trà trong chén, trầm ngâm nói. - Ta cảm thấy bên trong việc này ắt có điều bất thường, bèn cho người điều tra, quả nhiên phát hiện có bàn tay của Ma giáo ẩn giấu phía sau “góp gió thổi lửa” muốn hai đại phái trong võ lâm chính đạo toàn diện khai chiến.

- Cho nên hai các ngươi liên hợp bày ra trận thế này chính là muốn dụ cho Ma giáo xuất đầu lộ diện? - Dư Thanh lúc này cũng đã đã đoán ra ý đồ của hai người Lâm Hiền Minh, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi vô cùng. - Mẹ nó, ta nói các ngươi dùng kế “điệu hổ ly sơn” thì cũng kệ các ngươi, làm sao lại chọn luận võ trên địa bàn của ta, chẳng phải là dụ Ma giáo vào nhà ta à? Các ngươi là đại phái trong “thiên hạ ngũ tông” có thể không sợ Ma giáo, nhưng ta là tán tu, trực tiếp đối nghịch với Ma giáo không phải là tự tìm chết à? Bọn ngươi hai thằng chết tiệt này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK