• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài miếu đổ, Lâm Hiền Minh cầm đao, không chút nào che giấu cảnh giới “Luyện Nguyên Chân Cảnh” trung kỳ, toàn lực bày ra võ đạo của bản thân.

Cách đó mấy trượng, Trần Bân ngồi dựa vào vào tường, quan sát Lâm Hiền Minh múa đao, thỉnh thoảng lại đưa bầu rượu lên miệng uống một ngụm.

Lâm Hiền Minh xuất đao rất nhanh, chỉ trong vòng thời gian mấy chục hơi thở, hắn đã xuất ra hơn hai trăm đao, đao sau lại nhanh hơn đao trước, uy lực cũng lớn hơn, trên mặt đất đã bị đao khí cắt ra vô số đường rãnh, nông sâu chằng chịt.

Thời gian mấy chục hơi thở nữa trôi qua, Lâm Hiền Minh xuất đao càng lúc càng nhanh, đã đến một tình trạng kinh người, khắp không trung phía trên miếu đổ dày đặc đao ảnh của hắn. Khu vực miếu hoang này vốn không có gió, vậy mà lúc này bị vô số đạo đao phong của Lâm Hiền Minh chém ra từng đạo cuồng phong khiến cho cây cối bốn xung quanh miếu đổ nghiêng ngả dữ dội, vài cây nhỏ yếu không chịu được gió lớn đã bật gốc, gãy đổ.

Trần Bân lúc này cũng đã phát hiện ra tình trạng không đúng của Lâm Hiền Minh, lão hơi nhíu mày, thân hình khẽ động, nhanh như chớp đã vượt qua vô số đạo đao ảnh của Lâm Hiền Minh, xuất hiện phía trên đầu hắn, giống như lão có thể đoán được quỹ đạo các đường đao phong của Lâm Hiền Minh, luôn có thể ở trước khi nó chém qua người của mình liền dịch chuyển khỏi vị trí cũ. Trần Bân đứng giữa không trung, hai ngón tay trái khép lại thành chỉ thủ, điểm lên trên huyệt Bách Hội của Lâm Hiền Minh, sau đó lão hơi nhích người, chớp mắt đã xuất hiện phía trước người Lâm Hiền Minh, liên tục điểm ra mười mấy chỉ lên các huyệt vị khắp cơ thể đối phương, sau đó đỡ lấy Lâm Hiền Minh lúc này đã ngất đi.


Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lâm Hiền Minh từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hắn nhìn đống lửa trước mặt mình, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, xác định nơi này là phía bên trong của miếu hoang, lúc này mới thả lỏng một chút.

Hắn kiểm tra thân thể mình, phát hiện gần như toàn bộ chân khí trong cơ thể đã không còn, giờ đây ngay cả cử động thân thể cũng vô cùng khó khăn, hắn không khỏi thở dài một hơi chán chường.

- Ngươi đã tỉnh rồi à? Quả thực có nhanh hơn dự tính của ta, xem ra trụ cột thân thể của ngươi được rèn luyện rất tốt. - Trần Bân từ bên ngoài đi vào trong miếu hoang, trên tay còn cầm theo một con gà đã được làm sạch lông, dùng một cành cây xiên qua; lão nhìn Lâm Hiền Minh đã tỉnh lại, có chút bất ngờ, nói. - Lâm Viễn Hoan đứa nhóc kia mặc dù bình thường rất không đáng tin, nhưng dạy dỗ con mình lại không kém chút nào?

- Sư bá… - Lâm Hiền Minh nhìn thấy Trần Bân đi tới, vội đứng dậy hành lễ, nhưng hắn vừa muốn đứng lên liền cả người vô lực, ngã xuống đất.

- Ta đã nói rồi, gặp ta không cần nhiều quy củ như vậy. Hơn nữa, lúc trước ngươi vận công quá độ, khiến không những chân khí mà ngay cả cơ thể cũng trở nên suy nhược. Nhìn tình trạng này của ngươi có lẽ ít nhất phải đợi đến ngày mai mới có thể miễn cưỡng đi lại được. - Trần Bân phất tay ra hiệu Lâm Hiền Minh không cần hành lễ, sau đó đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống, đặt que xiên gà bên trên ngọn lửa, chỉnh độ cao thích hợp. - Ngươi biết chiều nay lúc ngươi thi triển đao pháp thiếu chút nữa đã mất mạng không?

- Đệ tử cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Lúc đầu đệ tử vận khí xuất đao vẫn rất bình thường, thậm chí là vô cùng thông suốt. Chỉ là càng về sau, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển càng lúc càng nhanh, đã vượt qua phạm trù “Luyện Nguyên Chân Cảnh”, cảm giác nắm giữ sức mạnh to lớn kia khiến đệ tử chìm đắm trong đó, thần trí vậy mà trở nên mơ hồ, mất kiểm soát. - Lâm Hiền Minh nhớ lại tình cảnh buổi chiều của mình, càng nghĩ càng sợ hãi, nếu không phải sư bá kịp thời xuất hiện phá vỡ tình trạng mất kiểm soát kia, vậy lúc này hắn rất có thể đã là một cỗ thi thể rồi.

- “Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết” là công pháp chí cao của Cuồng Đao Môn chúng ta, là một trong những công pháp sát phạt, bá đạo nhất thiên hạ nhưng lại rất ít người có thể luyện, phần lớn đều là các đời Chưởng môn, hoặc các đệ tử chân truyền của Chưởng môn mới có thể tu luyện. Sỡ dĩ như vậy không phải vì các đời Chưởng môn ích kỉ, giữ lại thứ tốt cho mình dùng, mà là bởi vì tu luyện “Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết” quá mức cực đoan, nguy hiểm, không thích hợp cho nhiều người tu luyện. - Trần Bân xoay mặt gà nướng trên lửa, không đợi Lâm Hiền Minh mở lời, bình thản nói tiếp. - Nhìn lại từ khi Cuồng Đao Môn thành lập đến nay đã mấy trăm năm, phần lớn cái chết của người tu luyện Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết không phải chết dưới tay kẻ thủ mà chết do “tẩu hỏa nhập ma” gây ra.

- Sư bá… - Lâm Hiền Minh nghe mấy lời kia của Trần Bân thì lâm vào trầm tư, hắn cũng đã từng nghe được mấy lời tương tự như vậy khi sư phụ truyền “Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết” cho hắn, nhưng lúc đó hắn không quá để tâm bởi vì Lâm Hiền Minh vẫn luôn vô cùng tự tin vào thiên phú võ đạo và ý chí của bản thân, cho rằng bản thân sẽ không mắc phải tai họa ngầm đó. Nhưng sự thật đã chứng minh, hắn có chút ngây thơ rồi.

- Năm xưa, ta và sư phụ Vương Thiên Nhất của ngươi là đồng môn sư huynh đệ, cùng tu luyện “Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết”, cũng đều phát hiện được thiếu sót của bộ công pháp này, cho nên vẫn luôn cố gắng khắc phục sự thiếu sót kia. Tuy nhiên, phương hướng của chúng ta khác nhau, ta muốn dùng cách nâng cao tâm tính, ý chí của người tu luyện để không bị công pháp ảnh hưởng, cho nên mười mấy năm trước, ta đi theo Điều Ngự Giác Hoàng lên Yên Tử sơn tu hành. Còn sư phụ ngươi lại muốn trực tiếp tìm cách sửa đổi công pháp để triệt để xóa bỏ tai hại của công pháp đem lại, cho nên mấy năm nay hắn vẫn luôn bế quan, chính là bởi vậy. - Trần Bân nhìn Lâm Hiền Minh muốn nói điều gì, lão giơ tay ra hiệu ngừng lại, mỉm cười, nói. - Ta biết ngươi muốn nói điều gì, cũng không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là từ khi bước chân trên con đường võ đạo đến nay, ngươi tu hành quá mức thuận lợi, gần như không có “cản trở”, cho nên tâm cảnh của ngươi có chút không theo kịp cảnh giới, sau này cố gắng rèn luyện tâm cảnh bản thân, đi nhiều nơi, gặp nhiều ngươi hơn, phải biết rằng hồng trần là lò luyện tâm cảnh tốt nhất thế gian này.

- Đa tạ sư bá chỉ điểm. - Lâm Hiền Minh vẫn chưa thể đứng lên, hắn ngồi tại chỗ, cúi người thật sâu, cung kính, đáp.

- Nói tới chỉ điểm, ta đã nhìn qua ngươi xuất đao, “Cuồng Thiên Luyện Đao Quyết” ngươi luyện rất không tồi, đã bắt đầu có phong thái riêng của bản thân, ta sẽ không nói nhiều. - Trần Bân nhìn ánh sáng bập bùng của đống lửa, chậm rãi nói. - Chỉ là nếu ngươi muốn tiến xa hơn trên con đường võ đạo của bản thân, không thể không chú ý đến một vài điểm. Được rồi, “Võ đạo ngũ cảnh”, ngươi đã đi được ba cảnh, nói cho ta biết cái nhìn của ngươi về ba cảnh giới đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK