Buổi sáng, trên một trong những con đường dẫn vào Tây Nghiệp Sơn, gần hai trăm đứa trẻ đứng yên lặng chờ đợi. Trên tảng đá cách đó không xa, Hứa Tuấn cùng với mấy giáo đầu của các võ quán khác trong thành, thái độ cung kính đứng phía sau một lão già tóc bạc mặc trang phục Trưởng lão của Côn Sơn Kiếm Phái, lưng đeo một thanh trường kiếm điêu khắc họa tiết hình hoa sen.
- Dương trưởng lão, “Đông Săn” cũng không phải trong một chốc một lát có thể xong, hiếm khi Dương trưởng lão tới thành Vị Nghiệp này, tại hạ mạn phép mời Dương trưởng hạ cố đến Thiết Huyết võ đường nghỉ ngơi để Thiết Huyết võ đường chúng ta có thể tận lòng hiếu khách - Người đàn ông mặc chiếc áo làm từ vải thô rộng to lớn, để trần hai tay, lộ ra làn da màu đồng đỏ, thô ráp, đứng cạnh Hứa Tuấn, cất lời.
- Dương trưởng lão có điều không biết, Thiết Huyết võ đường từ xưa đã nổi tiếng thô kệch man rợ, theo ý của tại hạ, Dương trưởng lão nên nghỉ lại tại Thanh Phong võ quán chúng ta. – Hứa Tuấn không để ý tới sự giận dữ của người đàn ông da màu nâu đồng, tươi cười nhìn lão già tóc bạc.
- Hứa Tuấn ngươi nói ai thô kệch, man rợ? Hãy nhìn lại “Đông Săn” mấy năm nay, Thanh Phong võ quán của người thắng Thiết Huyết võ đường chúng ta được mấy lần hãy mạnh miệng.
- Đặng Thiết, ngươi cứ giương mắt đợi xem, Đông Săn năm nay Thanh Phong võ quán của ta hay Thiết Huyết võ đường của ngươi đạt được vị trí thứ nhất. – Hứa Tuấn không nhún nhường, cười lạnh.
- Được rồi hai vị. – Dương trưởng lão mỉm cười hòa giải. – Đa tạ nhã ý của các vị đường chủ, nhưng lão phu còn có công việc của môn phái trên người, không ở lại nơi này được lâu. Chỉ có thể phụ lòng tốt của các vị đường chủ.
- Đâu dám, đâu dám!
- Dương trưởng lão đừng khách khí! – Mấy vị chủ sự của các võ quán vội vàng lắc đầu, không dám nhận câu đa tạ của Dương trưởng lão.
…
Đám đệ tử tham gia “Đông Săn” chia làm mấy nhóm nhỏ đứng ở hẻm núi, trước lối vào Tây Nghiệp Sơn. Tại vị trí của Thanh Phong võ quán, Trương Thủy Nguyệt đứng ở trung tâm, hưởng thụ những lời nịnh nọt của mấy đồng môn xung quanh. Nàng thích cảm giác được vạn người chú ý, được người khác sùng bái. Bởi vì đối với Trương Thủy Nguyệt, bất kể là gia thế hay thiên phú luyện võ, nàng đều có đủ tư cách để hưởng thụ sự ngưỡng vọng đó của mọi người. Nhưng khi nhìn tới đứa trẻ đứng riêng rẽ, tách biết khỏi đám đông phía xa, bàn tay Trương Thủy Nguyệt không tự chủ siết chặt lại, chính con bé đáng ghét đó đã làm nàng mất mặt trước mọi người, nó có tư cách gì mà dám chống lại nàng? Nhất định nó sẽ phải hối hận!
- Hoàng Tư Yên, cậu có muốn biết vì sao Đoàn Kinh Thiên không tham dự “Đông Săn” lần này không? – Hàn Ninh vác thân hình ục ịch của mình đi tới bên cạnh Hoàng Tư Yên, học theo điệu bộ thường ngày lúc huấn luyện của Hứa Tuấn, hai tay bắt sau lưng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nói.
- Đoàn Kinh Thiên có tham dự “Đông Săn” hay không đó là việc của hắn, không liên quan đến ta, ta quan tâm làm gì? – Hoàng Tư Yên liếc mắt nhìn Hàn Ninh, không để ý đến hắn, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao chỉ còn chưa đầy một khắc nữa là bắt đầu “Đông Săn”.
- Ngươi hẳn là biết Đoàn Kinh Thiên là thiếu gia của Vạn Phú thương hội rồi, mà Vạn Phú thương hội lại có mối quan hệ rất tốt với Cuồng Đao môn, ta nghe nói Đoàn Kinh Thiên đã được một vị trưởng lão của Cuồng Đao môn chú ý tới, chỉ đợi kỳ tuyển nhận đệ tử của Cuồng Đao môn vào tháng sau sẽ trở thành đồ đệ của vị trưởng lão đó. Thật là may mắn. – Hàn Ninh mặc kệ Hoàng Tư Yên có hứng thú hay không, cảm thán. – Đâu như chúng ta, muốn trở thành đệ tử của một môn phái còn phải mạo hiểm cả tính mạng đi săn giết hung thú. Thật đúng là bất công mà.
- Mà này, ngươi nhìn thấy hắn ta không? – Hàn Ninh chỉ tay về phía một đứa trẻ bên phía vị trí đứng của Thiết Huyết võ đường. – Gặp phải hắn ta, nếu không phải tình huống bất khả kháng, tốt nhất đừng giao thủ cùng hắn.
- Tại sao? – Hoàng Tư Yên nghiêng đầu nhìn sang, hỏi.
- Hắn tên là Đặng Lãnh, con trai của đường chủ Thiết Huyết võ đường Đặng Thiết, là thủ lĩnh của các đệ tử Thiết Huyết võ đường tham dự “Đông Săn” lần này. – Hàn Ninh trở nên thận trọng, nhỏ giọng. – Nghe nói hắn đã tu luyện đến Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ mười viên mãn, hơn nữa còn không chỉ là tầng thứ mười thông thường…
- Ngươi có vẽ biết rất nhiều tin tức? - Hoàng Tư Yên có chút ngạc nhiên, nhìn Hàn Ninh.
- Đó là tất nhiên. - Hàn Ninh ưỡn thẳng lưng, tự đắc nói. - Sao, thấy ta lợi hại không…
Viên “hỏa châu” được lão già tóc bạc phóng lên cắt ngang câu nói của Hàn Ninh, gần hai trăm đứa trẻ nhìn chùm sáng trên bầu trời, bắt đầu theo con đường nhỏ tiến vào Tây Nghiệp Sơn, chính thức bắt đầu lễ hội săn bắn mùa đông - Đông Săn.
…
Bên trên một gò đất trong Tây Nghiệp Sơn, có năm người mặc quần áo Thiết Huyết võ đường đang đứng, trên mặt đất phía trước năm người là thi thể một con Ngân Giác Lang đã bị biến dạng phần đầu.
- Ngân Giác Lang mặc dù da dày xương cứng nhưng cũng không chịu nổi sức mạnh từ nắm đấm của Lãnh sư huynh? - Một đứa trẻ trong năm người nhìn thi thể không toàn vẹn của Ngân Giác Lang, sau đó nhìn về phía Đặng Lãnh, vẻ mặt sùng bái, nịnh nọt nói.
- Đúng vậy, lấy sức mạnh vượt trội của Lãnh sư huynh, Đoàn Kinh Thiên của Thanh Phong võ quán lại không tham gia “Đông Săn”, cuộc thi lần này ai dám cùng Lãnh sư huynh tranh giành vị trí thứ nhất?
- Hừ, Đoàn Kinh Thiên thì đã làm sao? Theo ta thấy cho dù Đoàn Kinh Thiên tham gia “Đông Săn” lần này cũng chỉ có thể làm đá kê chân cho sư huynh mà thôi - Một đứa trẻ trong nhóm, hừ một tiếng, không đồng tình với ý kiến của đồng bạn, nói.
- Được rồi, Đỗ Lương, mau thu lấy sừng của Ngân Giác Lang, sau đó chúng ta mau chóng rời đi. Ngân Giác Lang rất mẫn cảm với máu của đồng loại, nếu ở lâu rất có thể sẽ bị bầy Ngân Giác Lang ở gần đây vây công. - Đặng Lãnh không để ý đến mấy lời nịnh nọt của đồng bạn, khuôn mặt hắn lạnh lùng, hạ lệnh.
Đứa trẻ tên Đỗ Lương vốn còn muốn nói thêm mấy câu lấy lòng nhưng nó nhìn nét mặt của Đặng Lãnh, lời chuẩn bị nói ra đành nuốt ngược trở lại, vội vàng đi tới bên cạnh thi thể Ngân Giác Lang, lấy con dao găm giắt trong ngươi cắt lấy chiếc sừng dài cỡ một ngón tay mọc trên chán của Ngân Giác Lang.
- Lãnh sư huynh, chiếc sừng này sử lý như… - Đỗ Lương cầm lấy chiếc sừng vừa cắt trên thi thể Ngân Giác Lang, không biết xử lý thế nào, đành phải nhìn về phía Đặng Lãnh, trưng cầu ý kiến.
- Nếu đã để cho ngươi cắt xuống thì ngươi cứ giữ lấy đi. - Đặng Lãnh nhìn sừng Ngân Giác Lang trong tay Đỗ Lương, sau đó quay sang nhìn mấy đứa trẻ còn lại trong nhóm, lạnh lùng nói. - Các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ai cũng sẽ có phần.
- Sư huynh, huynh là người xuất lực nhiều nhất, đáng lẽ chiếc sừng Ngân Giác Lang này thuộc về huynh mới phải.
- Đúng đấy…
- “Đông Săn” chỉ vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều Ngân Giác Lang cho ta thu hoạch, các ngươi không cần lo. - Đặng Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía sâu bên Tây Nghiệp Sơn, khóe miệng nhếch lên, tàn nhẫn nói. - Ta không những muốn xếp hạng thứ nhất lần Đông Săn này, mà còn muốn không có một người nào của Thanh Phong võ quán có thể vào mười thứ hạng đầu. Ta muốn Thanh Phong võ quán triệt để thất bại trong lần cuộc thi săn lần này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK