Trong bụng Lý Nam ấm ức lắm lắm, nhưng hắn cũng đành chịu, đan dược gia tăng tu vi này không thể dùng liên tục được, mà bản thân của hắn cũng phải gánh chịu tác dụng phụ nhất định.
Nếu như người hệ khác dùng tới thì nhất định sẽ bị người ta xem thường, chỉ có người của hệ Đan Đạo dùng đan dược do chính mình luyện chế ra thì mới đúng lý hợp tình.
Hắn vốn định dựa vào đan dược này leo thẳng vào top 1000, hai trận trước hắn ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, có cảm giác nở mày nở mặt dữ lắm. Thậm chí lần này hắn cũng nghĩ kỹ rồi, định nhờ việc đánh bại Vương Bảo Nhạc để đưa tiếng tăm của mình lên cao.
Hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần thất bại rồi, theo như hắn thấy, dù có thua thì nhất định cũng là Vương Bảo Nhạc dựa vào sức mạnh cơ bắp để đánh bại mình, nếu vậy thì mình có thể viện cớ là Vương Bảo Nhạc chỉ biết cậy mạnh mà thôi.
Hắn thân là hệ Đan Đạo, dựa vào đan dược là chuyện thường, còn nếu học thủ của hệ Pháp Binh mà không dựa vào pháp binh, lại đi dùng nắm đấm... Bản thân vụ này cũng không sao hết, dù sao thì trong chiến đấu cũng có hạn chế nhất định, nhưng nếu như sau này gặp phải các trận chiến đấu sống còn thì không thể có hạn chế gì, có thể bẻ lái dư luận tạo thành hiệu quả thua rất đáng trong thời gian ngắn, như thế vẫn có thể khiến cho tiếng tăm của mình được tăng lên ngon lành.
Chẳng qua là hắn đã bày kế xong rồi, nao ngờ lần này Vương Bảo Nhạc lại ra chiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, dùng pháp khí phòng hộ vô cùng xảo diệu, tiến hành một trận chiến tuyệt sát có thể liệt vào hàng kinh điển của hệ Pháp Binh đối với hắn!
Lý Nam chỉ có thể nhận thua, sau khi trận chiến kết thúc, trên linh võng của đạo viện Phiêu Miễu cũng phát ra rất nhiều tiếng bàn luận, mấy bài viết có nội dung liên quan đến nó đã nhiều gấp mấy lần những trận khác.
- Vương Bảo Nhạc này vô sỉ thật đấy, hệ Đan Đạo bọn ta không phục!
- Đúng đó, nếu như hắn dùng bản lĩnh thật thì không nói làm gì, nhưng đi nhốt hệ Đan Đạo bọn ta như thế thì hay ho gì, hắn tưởng mình là hệ Trận Pháp chắc!
Rất nhiều người của hệ Đan Đạo đều đứng ra chi trích Vương Bảo Nhạc vô sỉ, thật ra thì trận này của Vương Bảo Nhạc khiến cho đám bên hệ Đan Đạo thấy rợn gáy, cảm thấy sợ gần chết, đây rõ là vẽ ra một con đường cho hệ của hắn đối phó với hệ Đan Đạo mà.
Còn đám học sinh của hệ Pháp Binh đều vô cùng hưng phấn, lục tục cự lại hệ Đan Đạo. Dù sao thì dùng ngược pháp khí phòng hộ nghe thì cũng thường thôi, dù cho trước kia cũng có người đưa ra quan điểm tương tự, nhưng cái nhận thức đồ phòng hộ thì phải dùng để bảo vệ bản thân đã ăn sâu vào máu rồi, việc nhanh chóng thay đổi tư duy áp dụng vào trong trận chiến như thế tuyệt đối không đơn giản như thế.
- Học thủ nhà bọn ta dùng pháp khí để thắng hệ Đan Đạo một cách quang minh chính đại như thế còn gì!
- Ai nói với các ngươi là pháp khí phòng hộ chỉ có thể dùng cho bản thân hả, các ngươi gặp may vì đây là so tài trong đạo viện đấy nhé. Để cho các ngươi biết ưu điểm của việc dùng ngược, nếu như là trong mấy cuộc chiến sống còn thì các ngươi chẳng có thời gian để mà ý kiến ý cò đâu!
- Nực cười, từ xưa tới nay ta chưa bao giờ nghe nói vì có người dùng pháp khí khéo léo để thắng đối thủ nên bị mắng thế này, đan dược của đạo Đan Hệ các ngươi không được thì lại ăn vạ à!!
Thấy nhiều học sinh của hệ Pháp Binh đứng ra nói giúp cho mình như thế, Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng vui vẻ, hắn cảm giác mình cũng được lòng người lắm đấy chứ, vậy nên hắn ngồi vỗ bụng trong động phủ, vô cùng hí hửng.
- Sự ủng hộ của mọi người chính là lời khen tốt nhất dành cho học thủ ta đây.
Trong lúc hai phe tranh cãi ngày càng dữ dội hơn thì trận đấu thứ tư của lần giành ghế tham gia bí cảnh đã đến!
Trận này, chiến trường của Vương Bảo Nhạc chính là... hệ Ngộ Đạo!
Khi bóng dáng của hắn vừa xuất hiện ở hệ Ngộ Đạo thì lập tức khiến cho toàn hệ bùng nổ, chẳng ai thèm ngó ngàng đến mấy lôi đài khác ở hệ Ngộ Đạo nữa. Gần như tất cả học sinh của hệ Ngộ Đạo đều ùa về lôi đài của Vương Bảo Nhạc, cả đám khoanh chân ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc, bắt đầu ngộ đạo.
Vương Bảo Nhạc vờ như không thấy đám học sinh hệ Ngộ Đạo đó, đối thủ trận này của hắn cũng nhanh chóng xuất hiện.
Người này cao to lực lưỡng như một ngọn núi nhỏ, lại có một cỗ khí tức tạo thành uy áp rất khó tả, khiến cho xung quanh hăn giống như đều sinh ra cảm giác bị đè nén sau mỗi bước chân của hắn.
- Học thủ lực lượng học đường hệ Chiến Võ, Tống Phẩm Long, xin được chỉ giáo!
Thanh niên cao to này đanh mặt bước lên lôi đài, sau đó ôm quyền trầm giọng mở miệng.
Hắn vừa cất lời thì khí tức vô cùng áp bách quanh người hắn tựa như bị thu hồi lại ngay lập tức, biến mất không còn sót lại chút gì. Nhưng như thế lại khiến cho người ta có cảm giác tên Tống Phẩm Long này thâm sâu khó dò, như sắp có mưa gió kéo tới, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc cũng giống một con mặt hồ sâu thẳm.
Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm gặp, đè cảm giác khó chịu xuất hiện khi bước vào hệ Ngộ Đạo xuống. Hắn có thể cảm giác được gã Tống Phẩm Long trước mắt không hề tầm thường, một thân tu vi Bổ Mạch đỉnh phong khiến cho hắn đã vượt xa tất cả những đối thủ mà hắn gặp phải ở cuộc so tài này.
Thậm chí có thể nói dù người này không bằng lão già thủ lĩnh băng áo đen mình gặp phải ở rừng mưa Trì Vân, nhưng lại mạnh hơn mấy tên Bổ Mạch đỉnh phong dưới trướng lão ta nhiều.
Hoặc nên nói đám Bổ Mạch đỉnh phong ở trong rừng mưa Trì Vân phần lớn là xuất thân nghiệp dư, còn tên Tống Phẩm Long ở trước mặt này lại là học thủ của hệ Chiến Võ, có thể thấy được từ tư chất đến rèn luyện của hắn đều được trui rèn một cách hoàn mỹ.
- Học thủ hệ Pháp Binh, Vương Bảo Nhạc, xin được chỉ giáo!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cũng ôm quyền mở miệng.
- Đã nghe nói Vương Bảo Nhạc học thủ chẳng những có bản lĩnh chế tạo pháp khí phi phàm, mà chiến lực cũng vô cùng kinh người... Hôm nay Tống mỗ muốn khiêu chiến với chiến lực của bạn học Vương thử xem, không biết ngươi có thể đừng dùng pháp khí, hai chúng ta chỉ dùng nắm đấm đánh một trận được không?
Tống Phẩm Long nói xong thì toàn thân tựa như hóa thành một thanh trọng kiếm sắp ra khỏi vỏ, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, thân thể bước lên. Liên tục bảy bước, sải chân mỗi bước lại càng lớn hơn, lôi đài cũng rung lắc, đám học sinh hệ Ngộ Đạo ở xung quanh cũng nín thở, tâm thần chấn động dữ dội.
Khí thế của Tống Phẩm Long ngày càng tăng mạnh theo từng bước chân, đến cuối cùng, khí huyết toàn thân hắn phóng thảng lên trời, thân thể nhìn như bìnhh thường, nhưng lại có cảm giác như sắp hóa thành khổng lồ, bộc phát bất ngờ như một cơn lũ quét ập tới chỗ Vương Bảo Nhạc, sau đó đột nhiên đánh ra một quyền.
- Sơn Hồng Bạo!
Sau lưng của hắn lập tức huyễn hóa ra mặt biển mênh mông, tựa như một quyền này đánh ra có ngưng tụ sức mạnh của biển sâu, vô cùng kinh thiên động địa, ngay cả lão sư ở bên cạnh cũng giật mình ngẩn ra.
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lập tức lóe sáng, chiến ý bừng lên. Ba trận trước chẳng thể xem là khởi động, bây giờ rốt cuộc cũng gặp được một cường giả, hắn không chút sợ hãi lui bước, cũng không dùng tới pháp khí mà chỉ bước lên một bước.
- Được!
Hắn nói xong thì giơ nắm đấm tay phải lên, nháy mắt khi Tống Phẩm Long đánh tới thì hắn cũng tung ra một quyền!
Hai mắt Tống Phẩm Long lóe lên, sức mạnh tăng thêm ba phần, toàn lực ứng phó. Hai người nháy mắt đã va chạm với nhau, một tiếng nổ mạnh kinh người vang vọng khắp bốn phương. Mặt đất chỗ hai người đứng đều nứt ra, có vô số đất đá văng tứ tung, sắc mặt của Tống Phẩm Long cũng thay đổi. Hắn chỉ cảm thấy có một lực xung kích cực mạnh lan ra kháp toàn thân, hắn bị đánh lùi về sau hơn mười bước, lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì trong mắt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Mạnh quá!!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn.
Vương Bảo Nhạc cũng lùi về sau, nhưng chỉ có vài bước là ngừng lại được. Hắn ngẩng đầu lên đối mắt với Tống Phẩm Long, nhếch miệng mỉm cười, chiến ý trong mắt càng rõ ràng hơn, hắn nhảy lên, tốc độ bộc phát, bắt đầu phản kích.
Tống Phẩm Long ngửa mặt lên trời cười lớn, chẳng những không hề lùi lại mà chiến ý còn dâng cao hơn. Hắn cũng lao tới, hai người lập tức lao vào quần lấy nhau, tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, trong vòng mười giây ngắn ngủi mà bọn họ đã tung ra hơn cả trăm quyền!
Dù là bị đánh lùi lại thì cũng sẽ lao lên tiếp, trực tiếp triển khai một trận đấu chẳng khác gì cuộc chiến của hệ Chiến Võ!
Mọi người xung quanh cũng phải giật mình hoảng sợ, ngoài học sinh của hệ Ngộ Đạo ra thì chỗ này cũng có học sinh của hệ khác đứng xem. Lúc này ai nấy đều trợn mắt há mồm, cho dù các tin đồn đều nói chiến lực của Vương Bảo Nhạc rất mạnh, nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phải hệ Pháp Binh nên không biết gì nhiều. Giờ được tận mắt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ra tay, tâm thần ai nấy đều chấn động không thôi!
- Tên Vương Bảo Nhạc này... Lại mạnh đến vậy!
- Không cần dùng tới pháp bảo, chỉ riêng chiến lực thôi mà đã có thể áp chế cả hệ Chiến Võ!
- Rốt cuộc hắn là hệ Chiến Võ hay là hệ Pháp Binh đây...
Lúc này... Tống Phẩm Long, học thủ của lực lượng học đường trong hệ Chiến Võ đã so hơn một trăm quyền với Vương Bảo Nhạc rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, có thể thấy khóe miệng hắn đã rỉ máu, còn Vương Bảo Nhạc thì vẫn nguyên xi không bị gì.
Trong lúc mọi người liên tục hít mạnh thì Tống Phẩm Long gầm lên một tiếng, tốc độ tăng nhanh, rõ ràng hắn phát hiện sức của mình không đủ nên dùng tới bí pháp để tăng tốc độ, từ đó tăng thêm sức mạnh của bản thân, còn đưa tay đánh khắp người, khiến cho tốc độ nhanh hơn, màu da đỏ bừng, hắn gào lên bổ nhào tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Nhìn từ xa thì giống như một con chim ưng lao tới!
- Tốc độ à?
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, tu vi của hắn đề cao là dựa vào Thái Hư Phệ Khí quyết, hấp thu linh chi, trước đó hắn cũng đã phát hiện ra mình tu luyện theo cách này thì thân thể dường như cũng mạnh hơn những kẻ cùng cảnh giới khá nhiều.
Bây giờ hắn không dùng tới mầm mống thôn phệ, càng không xuất Cầm Nã thuật, nếu như đối phương đã muốn hắn chỉ dựa vào thân thể thì Vương Bảo Nhạc cũng muốn xem thử Bổ Mạch của mình rốt cuộc đến được trình độ cỡ nào!
Lúc này hắn hít sâu một hơi, tốc độ cũng bộc phát, lao ra thật nhanh, lần này hắn không dùng quyền nữa mà là nhảy lên quét một cước về phía Tống Phẩm Long!
Một tiếng nổ mạnh mẽ vang dội hơn hẳn đột nhiên vang lên, Tống Phẩm Long phun máu tươi, thân thể bị đẩy lùi thật mạnh, trực tiếp lùi đến lúc văng ra khỏi lôi đài gần mười trượng thì mới dừng lại. Mặt mày hắn ta tái nhợt, hộc máu thêm lần nữa, nhưng ánh mắt sáng ngời, ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc đang đứng trên lôi đài.
- Đúng là không hổ danh, tại hạ bái phục, Vương Bảo Nhạc, sau khi tới Chân Tức ta sẽ đánh thêm một trận với ngươi!
Nói xong thì hắn xoay người rời đi.
Vương Bảo Nhạc đứng trên lôi đài nhìn bóng lưng của Tống Phẩm Long, trong mắt lộ rõ vẻ tôn trọng, hắn có thể nhìn ra được Tống Phẩm Long này là một người si mê cổ võ.
- Đối thủ càng lúc càng mạnh, không biết trận cuối cùng này ta sẽ gặp được ai đây!!
Vương Bảo Nhạc thả lòng toàn thân, cũng xoay người rời khỏi hệ Ngộ Đạo.