Mục lục
[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thi thể đã được Triệu Nhã Mộng đưa đi, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn, mặc dù người đưa thi thể ra ngoài giao cho đạo viện là Triệu Nhã Mộng, nhưng Vương Bảo Nhạc tin chắc rằng với sự công bằng liêm chính của đạo viện và nhân phẩm của Triệu Nhã Mộng thì công lao của mình sẽ không bị mất đi.

Dù sao thì theo như Vương Bảo Nhạc thấy, nếu cuối cùng không phải nhờ có hắn thì chưa biết được thi thể này sẽ rơi vào tay ai. Lúc này nghĩ đến chuyện còn chưa ra ngoài đã lập được một phần công lao không nhỏ, Vương Bảo Nhạc lập tức thấy hí hửng, quay đầu nhìn về phía mọi người, sau đó ánh mắt của hắn co rụt lại.

Rõ ràng đám người này đều đang nổi xung, bộ dạng hung hãn.

- Khụ khụ... Ban nãy gấp quá nên chưa chào hỏi mọi người, chắc là các ngươi chưa biết ta đâu nhỉ, ta tự giới thiệu nhé, ta tên là Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, liếng thoắng cho qua, vừa nói vừa đi đến định đỡ gã to con cầm thuận bị mình đánh bay kia dậy.

Gã kia trừng mắt tức giận nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó hất tay ra.

- Tất cả mọi người đều vì đạo viện nhà mình cả mà. Dù sao thì ta cũng là người của đạo viện Phiêu Miểu, sao có thể thấy mà không giúp được chứ, vậy thì kỳ lắm, các ngươi nói đúng không. Huống hồ gì ta cũng không có xài tuyệt chiêu để đối phó với các ngươi mà, cần gì phải giận thế chứ.

Vương Bảo Nhạc thở dài nhìn bọn họ.

Lúc này bọn họ đều thoát khỏi khôi lỗi, dù sao thì đám khôi lỗi này chỉ ở trình độ Cổ Võ, bọn họ thân là Chân Tức, bị quấn lấy vài giây thì được, chứ muốn nhốt được lâu thì không thể nào.

Sau khi trốn thoát, bọn họ vô cùng hậm hực, nhất là Lý Di, Ngô Phần và gã thanh niên mặt đen kia.

Bọn họ phát hiện Vương Bảo Nhạc cứ như khắc tinh của họ vậy, mỗi lần tranh đoạt với hắn là đều thất bại, lúc này tất cả nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ tức giận và chiến ý kiểu nếu không xả ra hì nhất định sẽ nghẹn chết.

Vương Bảo Nhạc cảnh giác hơn hẳn, thở dài, bước lên lấy mớ khôi lỗi bị hư hao kia về.

- Sau khi quay về nhất định phải cải tạo thăng cấp mớ khôi lỗi này lại mới được, không thì sau này sẽ khó mà dùng được.

Sau khi thu hết lại, Vương Bảo Nhạc phát hiện đám người Lý Di đang nghiến răng và tức giận với mình, thế là hắn quay sang nhìn.

- Các vị, nếu muốn chiêm ngưỡng tuyệt chiêu của ta thì cứ ra tay đi, nhưng chúng ta thương lượng cái đi, có thể đừng nhìn ta chằm chằm như vậy được không, các ngươi nhìn nè... Người ta xấu hổ lắm á.

Vương Bảo Nhạc cúi đầu, õng ẹo mở miệng.

Hắn vừa nói xong thì sắc mặt của tất cả mọi người lập tức khó xem hơn, nhất là Lý Di, cô ta trừng mắt, ngiến răng nghiến lợi, cảm thấy cái tên béo chết giẫm này đúng là không biết xấu hổ gì hết.

- Đánh hắn! Đánh hắn bất tỉnh rồi cởi hết đồ ra, để hắn phải xấu hổ lúc bị đẩy ra ngoài!

Lý Di vừa nói xong thì thân thể đột nhiên vọt lên, hỏa linh thể trời sinh như cô ta, dù vừa tấn chức Chân Tức, còn chưa từng học thuật pháp, nhưng dựa vào đặc thù của hảo linh thể, ngay khi lao ra thì lửa trên người đột nhiên bộc phát, mặc dù không phải lan thành biển lửa, nhưng bao quanh toàn thân cũng giống hệt như một người lửa.

Trong tay của cô ta lại xuất hiện một quả cầu lửa, tách ra từ trong ngọn lửa trên người cô ta, lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc, nơi nó đi qua, không khí giống như bị nung cháy, sóng nhiệt phả vào mặt, khí thế vô cùng kinh người.

Ngay khi Lý Di lao lên, hai mắt của gã thanh niên mặt đen nọ cũng sáng lên.

- Đúng đó, cách này hay lắm!

Hắn cảm thấy đây là cách tốt, vậy nên hai tay đặt lên la bàn, lập tức có một cỗ linh uy phát ra từ trên người hắn, lan khắp bốn phương, hóa thành vô số tầng trận pháp, đổ ập về phía Vương Bảo Nhạc.

Cả Ngô Phần cũng cảm thấy cô gái Lý Di này đúng là hung tàn, nhưng lúc này hắn lại rất thích chủ ý của đối phương, cho nên nhanh chóng móc ra bốn viên đan dược.

Thực ra đan dược mới là thế mạnh của hắn, mà cách dùng khí huyết trước đó cũng là do hắn nuốt đan dược mà thành, lúc này suy nghĩ nện cho Vương Bảo Nhạc một trận quá mãnh liệt cho nên hắn nuốt trọn bốn viên đan dược kia vào.

Sau đó miệng hắn phát ra tiếng gầm gừ, toàn thân đỏ bừng lên, vết nứt trên trán lại xuất hiện đến bốn đạo, mỗi đạo nhìn mà rợn người, khí tức cũng bộc phát phóng thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.

Những người khác cũng như thế, ai nấy đều thi triển tuyệt chiêu, dù có vài người đã xuất hiện ánh sáng từ lực và bị đẩy ra, nhưng bọn họ vẫn cứ ra tay, rõ ràng đang rất cay cú Vương Bảo Nhạc, quyết tâm phải đánh ngất hắn rồi lột sạch, để hắn xấu hổ khi bị đấy ra. - Độc ác như vậy sao!! Lý Di, cô ác thế!

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hậu quả kiểu này quá nghiêm trọng, khiến cho hắn không dám chủ quan. mm trong cơ thể đột nhiên bừng lên, tạo thành lực hút cực mạnh bao phủ bốn phương. Cưỡng chế hút mạnh thân thể, pháp khí và cả thuật pháp của bọn họ, thay đổi quỹ tích, khiến cho bọn họ đột nhiên biến sắc.

Ngay khi bọn họ bị hút đổi hướng thì linh lực của Vương Bảo Nhạc đột nheien vận chuyển, tăng tốc lao vun vút về phía trước, tốc độ của nó hơn hẳn những Chân Tức bình thường một chút, trực tiếp tránh thoát quả cầu lửa của Lý Di, xuất hiện trước mặt gã thanh niên mặt đen nọ, siết chặt nắm đấm tay phải tung ra một cú.

- Cút!

Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ một tiếng.

Trong tiếng nổ mạnh, gã thanh niên mặt đen am hiểu trận pháp này vẫn bị một quyền của Vương Bảo Nhạc đánh trúng bụng, không thể nào tránh né. Sức mạnh của Vương Bảo Nhạc quá lớn, gã thanh niên mặt đen đó cảm giác như mình bị một đoàn tàu cao tốc đâm phải, miệng phun máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài hôn mê bất tỉnh.

Không đợi hắn rơi xuống đất, Vương Bảo Nhạc khoát tay lên, lậ tức có ba khôi lỗi có bộ dạng của học sinh hệ Ngộ Đạo trong đạo viện Phiêu Miểu xuất hiện ôm cứng lấy gã hanh niên đó. Vương Bảo Nhạc xoay người giẫm mạnh, tránh thoát mấy món linh bảo mà đám người khác ném tới, trực tiếp đi tới trước mặt Ngô Phần, ngay khi Ngô Phần biến sắc thì cũng bị hắn tương cho một quyền.

- Ngươi cũng cút!

Mặc cho Ngô Phần giãy dụa cỡ nào, thậm chí còn lấy cả linh bảo ra, nhưng đều công cốc. Một quyền này của Vương Bảo Nhạc, thế như chẻ tre, đánh thẳng một quyền cực mạnh vào bụng của Ngô Phần.

Ngô Phần phuc máu, lập tức hôn mê, sau đó cũng bị vài khôi lỗi ôm cứng ngắc.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đám người xung quanh đều biến sắc. Trong mắt Lý Di lộ ra vẻ hung ác, vô ta đã đến gần Vương Bảo Nhạc, hai tay bấm niệm pháp quyết khẽ quát một tiếng, ngọn lửa trên người lập tức bộc phát, hóa thành một cái miệng đỏ rực muốn tợp Vương Bảo Nhạc.

- Ta sợ ngươi à?

Vương Bảo Nhạc đột nhiên quay đầu lại, trong tay đã xuất hiện một cái loa lớn, hắn kề lên miệng hét to một tiếng, tiếng hét này tựa như sấm nổ vang, sau khi được cái loa tăng âm lượng lên thì lại càng vô cùng bá đạo, tạo thành gió lốc quét ngang về phía bọn lửa kia.

Ngọn lửa lập tức vặn vẹo, nháy mắt đã bị sóng âm cuồng bạo này đánh tan, lộ ra Lý Di bị sóng âm tấn công nên đang kêu la thảm thiết định quay đầu bỏ chạy ở sau màn lửa.

Vương Bảo Nhạc đắc ý nhanh chóng đuổi theo, sau khi tới gần thì không hề thương hoa tiếc ngọc, cũng một quyền đánh cho cô ta bất tỉnh rồi ném mấy con khôi lỗi ra ôm thật chặt. Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn về phía mấy kẻ đang run như cầy sấy ở sau lưng.

- Các ngươi định làm gì hả?

- Vương Bảo Nhạc, ngươi ra tay như tthế thì độc ác quá!

- Đúng đó, ngươi lấy khôi lỗi ôm cứng bọn họ lại là để làm gì hả!!

Mấy kẻ kia lập tức lùi lại một bước, cuối cùng gã to con kia mới tức giận mở miệng.

Nhưng hắn vừa mới nói xong thì trên người Ngô Phần đang hôn mê ở một bên đã có ánh sáng từ lực lóe lên, bởi vì đang hôn mê nên hắn không thể nào chống cự được, chỉ có thể mặc cho ánh sáng nâng lên, bay về phía lối ra, tiếc rằng... Lúc này trên người hắn còn bám dính ba con khôi lỗi với tư thế vô cùng tiêu hồn, ba khôi lỗi này ôm cứng ngắc, cho nên cũng bay ra ngoài theo Ngô Phần.

Cảnh này lập tức khiến cho mọi người biến sắc, Vương Bảo Nhạc thì ho nhẹ một tiếng, phát hiện trên người của gã thanh niên mặt đen kia cũng bắt đầu xuất hiện ánh sáng từ lực thì hắn giật góc áo viết lên một hàng chữ rồi nhét vào trên người của hắn ta.

Sau khi làm xong thì Vương Bảo Nhạc mới quay đầu lại, cười như không cười nhìn những kẻ khác.

- Bây giờ đã biết rõ rồi chứ.

Sau khi thấy rõ mọi việc, bao gồm cả gã to con kia cũng biến sắc, hít sâu một hơi, thật sự là chiêu này của Vương Bảo Nhạc cũng y hệt chủ ý của Lý Di. Vùi dập dìm hàng đối phương không thương tiếc, một khi bọn họ bị đưa ra ngoài trong tư thế hôn mê quấn chặt lấy mấy con khôi lỗi như thế, sợ là tất cả mọi người ở bên ngoài đều sẽ thấy rõ cảnh tượng chật vật của bọn họ, thậm chí rất có thể sẽ trở thành vết nhơ cuộc đời của bọn họ.

Dù sao thì tất cả mọi người đều là dạng có tên tuổi trong đạo viện của mình, mặt mũi rất quan trọng, vậy nên bọn họ lập tức vắt giò bỏ chạy, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng tất cả đã qúa muộn, cái tên Vương Bảo Nhạc này có tật nhớ dai thù vặt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK