Dịch: Cà Rốt
Biên:
Nguồn: Bachngocsach.com
Trác Nhất Phàm nghe tới đây, trong lòng căm uất không tả nổi, gã liếc nhìn Vương Bảo Nhạc đang chế linh thạch tại đương trường, sự bực bội đã tới cực điểm.
"Như vậy là không công bằng!"
"Tại sao đạo quán lại mặc kệ mấy loại sự việc phá vỡ cân bằng như thế này, nếu cứ như vậy thì cái phòng đấu giá này chính là chỗ dành riêng cho hệ Pháp Binh hả?"
Toàn thân Trác Nhất Phàm run rẩy, trong lòng hắn cảm giác vô cùng căm hận và uất ức, chỉ giận không làm sao phát tiết được hết ra ngoài.
Nghe gã nói xong mấy câu, cả đám học sinh cũ ở bên cạnh đều cười khẩy.
"Ngươi đúng là gà mờ quá mức!"
"Người ta có phải là học sinh cá biệt đâu mà bị đạo quán quản. Nhưng mà vừa rồi ngươi nói một câu rất đúng, phòng đấu giá này chính là chỗ dành riêng cho hệ Pháp Binh, ngươi không để ý là khi hắn ra giá thì tất cả đều im miệng hả? Ngươi là ma mới nên không hiểu là phải..."
Một học sinh cũ lên tiếng than thở, cả đám xung quanh cũng cất tiếng đồng tình.
"Người của hệ Pháp Binh chỉ cần xuất hiện ở phòng đấu giá thì đều mặc định được quyền chọn trước, sau khi bọn họ chọn xong mới tới lượt các hệ khác, cũng chả có lựa chọn nào khác, chúng ta thì nai lưng ra kiếm tiền, nếu may mắn thì cướp đoạt được tiền, còn bọn họ tự in tiền luôn..."
"Đúng thế còn gì, thích in ra bao nhiêu tiền thì in, làm sao ta đọ được!" Đám học sinh cũ nói với giọng đầy cảm thán, điều này làm cho Trác Nhất Phàm lại càng điên máu, tự nhiên gã thấy mình biến thành kẻ nghèo túng, thật vô cùng uất ức, vừa nghe được câu nói nãy, hắn hỏi lại ngay:
"Làm thế nào để cướp đoạt được tiền ở đạo quán này?"
Đám học sinh cũ chỉ cười trừ, không đưa ra câu trả lời.
Ngay cả đám học sinh cũ cũng không thèm trả lời mình, Trác Nhất Phàm sầm mặt lại, liếc nhìn Vương Bảo Nhạc bằng ánh mắt tóe lửa, cảm giác không phục chút nào. Gã ước lượng linh thạch của mình nhiều hơn, cứ cho là Vương Bảo Nhạc có thể tự in tiền thì cuối cùng cũng sẽ chậm chân hơn, nhất định gã phải tranh đoạt được. Vậy nên khi đấu giá sư xác nhận giá lần hai, chuẩn bị chốt giá lần ba thì gã quát lớn"
"Ta trả một ngàn bảy linh thạch!"
Vương Bảo Nhạc quay đầu nhìn Trác Nhất Phàm, hai mắt hắn trợn ngược lên, càng nhìn càng thấy thằng này ngứa mắt, gã đã bất chấp mọi giá rồi.
"Ta trả hai ngàn linh thạch!"
Nói xong lời đó, Vương Bảo Nhạc cũng đã vừa luyện xong một viên linh thạch, hắn bắt đầu luyện viên thứ hai. Hắn đã hạ quyết tâm, cùng lắm ngồi ở đây thêm một lúc để luyện hết số linh thạch rỗng mang trong người, dù sẽ bị béo ú ra cũng phải quyết lấy bằng được viên Hóa Thanh Đan kia, với lại cần thể hiện phong độ ngay.
"Ngươi!" Hai mắt Trác Nhất Phàm đỏ ngấu, gã đang muốn mở miệng nói gì đó thì đúng lúc này...Khi Vương Bảo Nhạc chuẩn bị luyện viên linh thạch rỗng thứ hai, đấu giá sư trên sân khấu nở nụ cười gượng, lão đã nhận ra thân phận học sinh đặc chiêu hệ Pháp Binh của hắn, lão cũng nhận thấy giá viên Hóa Thanh Đan đã cao ngất ngưởng rồi, cũng phải tránh đắc tội với hệ Pháp Binh, vì vậy nên lão vội ho to một câu:
"Vị đồng học hệ Pháp Binh ơi, ngươi cần gì phải gấp, người của hệ Pháp Binh chỉ cần viết giấy nợ là có thể lãnh linh thạch ở hội sở Vân Ưng, chỉ cần ngươi quay lại trả nợ đúng hạn là được, cần gì phải vội!"
Nghe được những lời này, tứ phía đều im phăng phắc, những người mới đều hít vào một hơi, không ít kẻ cảm thấy hối hận vì mình đã chọn sai hệ.
"Hả? Còn có vụ này nữa sao?" Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng ngạc nhiên, hai mắt trố lên, có vẻ chưa tin hẳn, sau khi vị đấu giá sư kia gật đầu xác nhận thì hắn mới cảm thấy thực sự kích động, cảm giác mình được mở rộng tầm mắt hơn hẳn, trong phút chốc hắn đã chính thức hiểu rõ một điều...Hệ Pháp Binh! Quả là lợi hại!
Vương Bảo Nhạc thì đang khoái chí, còn Trác Nhất Phàm thì miệng há hốc không ngậm lại được, nếu như mấy câu nói của đám học sinh cũ chỉ như mấy đòn gãi ngứa thì câu nói của lão đấu giá sư giống như một lưỡi lê xuyên thẳng qua tim gã.
Gã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người lảo đảo, cảm giác bất lực, thất bại ngập tràn khắp nơi, liếc nhìn thấy vẻ đắc ý của Vương Bảo Nhạc, gã lại nhớ tới lúc chạy bộ, khi đẩy tạ. Sau đó gã lại thấy ánh mắt khác thường của đám người xung quanh đang nhìn mình, cuối cùng hai mắt càng đỏ ngầu hơn, gá hét lên:
"Vương Bảo Nhạc, ta chính thức khiêu chiến với ngươi!" Gã đã trực diện hạ chiến thư gửi Vương Bảo Nhạc.
Lời này khiến bốn phía lại được trận xôn xao, Vương Bảo Nhạc cũng nhăn mày lại.
Nhìn thấy vẻ chần chờ của Vương Bảo Nhạc, Trác Nhất Phàm cảm giác thoải mái hơn hẳn, thực sự nãy giờ gã bị tức đến phát điên, cảm giác mình nghèo túng hơn đối phương, vậy nên phải dùng vũ lực để khôi phục phong độ.
Gã đã tính kỹ rồi, nếu Vương Bảo Nhạc không chịu tiếp chiến thì gã cũng phải nện cho kẻ này một trận, giờ buông lời khiêu chiến đã, có gì lát sẽ đợi ở ngoài phòng đấu giá.
Nhung đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc cất tiếng hừ, với loại khiêu chiến này, hắn cũng chả có hứng thú gì, với lại hắn cũng không phải kẻ rảnh hơi, mục tiêu của hắn là vị trí học thủ, không thể để loại khiêu chiến nhảm nhí này làm ảnh hưởng được.
Vì vậy hắn chợt nghĩ ra mấy câu nói lúc nãy của lão đấu giá sư, Vương Bảo Nhạc nghe một hiểu ba, lập tức viết một tờ giấy nợ trị giá một trăm linh thạch, sau đó cầm trên tay giơ lên cao giữa phòng đấu giá, nói bằng giọng điệu ngạo nghễ:
"Ai giúp ta xử lí tên kia thì một trăm linh thạch này là của người đó!"
Lời nói của hắn lập tức tạo ra sự hấp dẫn lan ra bốn phía, hành động bất ngờ này nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trác Nhất Phàm thì lại thêm một phen há hốc mồm, gã còn chưa kịp phản ứng gì thì một tên học sinh mới quen lúc nãy đã sáng mắt lên, miệng cười to phi tới giật tờ giấy nợ rồi lao thẳng về phía Trác Nhất Phàm.
"Ta tới đây!"
Cả đám học sinh cũ nhao nhao phấn khởi, nguyên đám lao tới chỗ Trác Nhất Phàm, miệng nói liên tục.
"Là của ta, đừng hòng tranh cướp!"
"Bọn này sao mà nhanh chân thế, bà mịa nó, đây đúng là một món hời ha!"
Chỉ phút chốc đã có mấy chục tên học sinh cũ vây kín Trác Nhất Phàm.
"Chư vị học trưởng..."
Trác Nhất Phàm lúc này đã run như cầy sấy, đang tính chạy trốn nhưng đã quá trễ, gã bị hơn chục người vây công, những tiếng đánh đấm uỳnh uỵch vang lên kèm theo những tiếng kêu rên thê thảm của Trác Nhất Phàm.
"Ta là...học sinh đặc chiêu...các ngươi..."
"Đặc chiêu cơ à, càng phải nện cho một trận!"
Tên học sinh cũ hồi nãy ngồi cạnh Trác Nhất Phàm, lúc này đang phang khí thế luôn, vừa cười vừa giải thích rõ:
"Lúc nãy ngươi hỏi ta, thế nào gọi là cướp đoạt...Đây chính là cướp đoạt tiền đấy!"
Ngay lập tức phòng đấu giá biến thành một nơi hỗn loạn, thậm chí có tên đã rút cả ảnh khí ra, chuẩn bị phát trực tiếp*.
*ảnh khí, phát trực tiếp: như là rút điện thoại ra live streams (lời người dịch)
Trác Nhất Phàm đang rên lên đầy uất ức, thật là vô cùng thê thảm, rất may, một đám rất đông bảo vệ của phòng đấu giá đã kéo tới.
Nếu là người thường đánh nhau thì hội sở Vân Ưng sẽ xử rất nghiêm, tuy nhiên ở đây hai bên tham gia đánh lộn đều là học sinh của đạo viện Phiêu Miểu. Dù cho hội sở Vân Ưng cũng có số có má nhưng cũng không dám đắc tội với cái đạo viện nổi tiếng bảo thủ, bao che chỗ xấu kia, vì vậy nên xử lý đám học sinh này cũng khá nhức đầu, đám này đều như ông nội mình vậy, không thể chọc vào được!
Bởi vậy nên bảo vệ cũng chỉ lôi cả đám ra ngoài và nhẹ nhàng khuyên bảo, lúc này sự việc mới chấm dứt.
Vương Bảo Nhạc ở đằng kia đã mất hút từ lúc nào, dưới sự hướng dẫn của một vị tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp của hội sở, hắn đã viết xong giấy nợ, nhận viên Hóa Thanh Đan và được mời rời khỏi. Toàn bộ quá trình phục vụ đều rất ân cần chu đáo, trước khi chia tay, vị tiểu thư tỷ tỷ xinh đẹp kia còn cố ý lại gần hắn và xin cách liên lạc.
Lúc này Vương Bảo Nhạc đang tự thấy mình thật vĩ đại, hắn nhơn nhơn tự đắc quay về hệ Pháp Binh. Lúc ngồi chễm chễ trong động phủ, khát vọng vươn lên thành học thủ của hắn càng trở nên cháy bỏng.
"Hệ Pháp Binh thấy vậy mà quá bá đạo ha, nếu ta có thể thành học thủ thì coi như đã bắt đầu đặt chân lên con đường danh vọng đỉnh cao của thế gian rồi!"
Vương Bảo Nhạc đang vô cùng khoái chí, hắn đang tính móc viên Hóa Thanh Đan ra, nhưng chợt vỗ trán một cái.
"Không được sớm tự đắc, rất nhiều điển cố trong tự truyện của quan lớn đã nói rõ như vậy, hôm nay ta bị kích động quá rồi, đã thể hiện hơi quá, đáng lý ra ta phải hạ mình hơn mới phải!"
Sau khi tự kiểm điểm một cách sâu sắc, Vương Bảo Nhạc tỉnh táo trở lại sau trạng thái kích động, lúc này hắn mới lấy viên Hóa Thanh Đan ra, ngắm nghía cẩn thận rồi mới bỏ tọt vào miệng rồi nuốt.
Đan dược chui vào bụng liền tan ra ngay, một cỗ nhiệt khí bốc lên từ bụng hắn và lan tỏa khắp toàn thân. Đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc ăn đan dược, hơn nữa Hóa Thanh Đan chứa rất nhiều dược liệu trân quý nên lập tức khiến cho hắn cảm giác chấn động cơ thể.
Vương Bảo Nhạc hít thở ngày càng gấp gáp, mồ hôi vã ra như tắm khắp từ trên xuống dưới, hắn vội lột hết đồ ra, cả người trần truồng ngồi xuống. Hắn thấy các lỗ chân lông đang bài tiết ra những chất thải màu đen nên vội thốt lên kinh ngạc:
"Mạnh dữ ha!"
Tạp chất cặn bã được thải ra, cơ thể hắn có cảm giác cực kỳ thông suốt, thậm chí khí huyết cùng tràn trề hơn trước khá nhiều.
Vương Bảo Nhạc vô cùng mừng rỡ, việc bài tiết chất thải diễn ra trong khoảng ba ngày, sau khi dược liệu tiêu tán thì hắn cũng đã hoàn thành thanh tẩy cơ thể, nhìn thấy cả người béo tròn với làn da bóng lưỡng láng mịn, hắn cất tiếng cười to:
"Đúng là đan dược tốt!"
Ngắm nghía chán chê xong, hắn kết luận rằng mình có một dáng người thật hoàn hảo! Sau khi mặc đồ vào, Vương Bảo Nhạc lấy ra một bình nước băng linh lớn và tu sạch, sau đó còn chén hết một mớ đồ ăn vặt rồi mới bắt đầu công việc luyện linh thạch với vẻ háo hức mong chờ. Hắn muốn nhanh chóng thấy kết quả: Liệu mình có đột phá được bình cảnh bảy thành rưỡi?