Mục lục
[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hai ngàn nguời này, có tới hơn chín phần là học sinh năm năm, dù là tu vi hay kỹ xảo của bọn họ đều ở đẳng cấp cực cao, rõ ràng những năm tháng sống ở đạo viện đã khiến họ có ưu thế hơn hẳn các học sinh mới.

Nhất là trong số đó có một số trận chiến khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải nghiêm túc quan sát thật kỹ, có vài người hệ Chiến Võ đều nắm giữ một vài bí pháp riêng của họ, loại bí pháp này chỉ có người của hệ Chiến Võ mới có thể học được, có thể tạo thành ảo ảnh ở sau lưng, đó chính là do khí huyết quá nồng đậm được kích phát ra theo cách vận hành riêng biệt nào đó.

Một số thì nắm giữ bí pháp về tốc độ, một khi dùng tới thì có tốc độ vô cùng kinh người, làm cho Vương Bảo Nhạc nhìn thấy thấy mà phải giật mình.

Ngoài một số cường giả của hệ Chiến Võ thì thứ làm cho Vương Bảo Nhạc giật mình không kém chính là cuộc chiến của hai học sinh hệ Đan Đạo và hệ Trận Pháp, hai học sinh này ra tay quá mức quỷ dị.

Vương Bảo Nhạc nhìn vị học sinh cũ của hệ Đan Đạo kia, nếu như đối kháng chính diện với đối thủ hệ Chiến Võ thì hắn ta căn bản không có cửa thắng, nhưng hắn lại am hiểu độc đan nên khiến cho đối thủ của hắn chỉ có thể nhận thua.

Ngoài ra hệ Đan Đạo còn có đan dược cường hoá thể chất, sau khi nuốt vào thì sẽ bộc phát ra sức mạnh vô cùng kinh nguời.

- Hệ Đan Đạo ngoài đan dược khá là đặc biệt ra thì kỹ năng chiến đấu cũng vô cùng kỳ quái, khó mà đề phòng!

Vương Bảo Nhạc phải giật mình không thôi, hệ Trận Pháp cũng khiến hắn cảm thấy đau đầu, thật sự là mỗi khi hệ Trận Pháp ra tay đều tạo thành trận pháp trong khoảng thời gian nhanh nhất, mượn nhờ sức mạnh bốn phương, nếu muốn trấn áp thì hoặc là vây khốn, thậm chí có một trận Vương Bảo Nhạc còn thấy một học sinh của hệ Trận Pháp bố trí một ảo trận nữa!

Còn đối thủ thì từ đầu đến cuối không thể thoát ra khỏi trận pháp, loay hoay mãi bên trong rồi đầu hang vì đuối sức.

Ngoại trừ hai hệ này ra thì các hệ khác như hệ Cơ Quan cũng không hề tầm thuờng, trong khoảng thời gian này chỉ quan sát các cuộc chiến cũng đã làm cho Vương Bảo Nhạc có nhận thức sâu sắc về toàn bộ các hệ của đạo viện Phiêu Miễu.

Sau khi chọn ra được hai ngàn người từ trong số hơn năm vạn người kia thì tất cả các học thủ đã ghi danh tham dự cũng bắt đầu gia nhập, tiến vào gaii đoạn thứ hai của kỳ thi lần này, xét theo một góc độ nào đó thì cũng có thể nói đây chính là giai đoạn quyết định nhất!

Đối với các học sinh đang theo dõi cuộc thi thì giai đoạn hai này có độ hấp dẫn ăn đứt giai đoạn đầu, thậm chí cả những lão sư cũng cảm thấy hứng khởi hơn hẳn, tổ trọng tài trong trận đấu ở vòng này cũng tăng lên ba nguời!

Phải biết rằng hơn hai ngàn học sinh này đều là tinh anh của đạo viện Phiêu Miễuđạo viện, thậm chí có thể khẳng định từ một khía cạnh nào đó, hai ngàn người đã lăn lộn ra được từ trong hơn năm vạn người này phần lớn đều có thể trở thành Chân TứcChân Tức cảnh!

Cho dù là một ngàn nguời bị loại sau cùng cũng có thể tại đạo việnđạt được tạo hoá trở thành Chân Tức trong bí cảnh của đạo viện

Cho nên đạo viện cực kỳ coi trong hai ngàn nguời này, không cho phép khảo hạch xuất hiện sự cố thương vọng nào!

Thậm chí đảo Thượng Viện cũng đã điều động người tới đây để đề phòng bất trắc, từ đó có thể thấy đợt khảo hạch của hơn hai ngàn người này có tầm quan trọng cỡ nào, ngay cả đạo viện Phiêu Miễu cũng vô cùng quan tâm tới nó.đạo viện

Trong lúc vô số học sinh chú ý theo dõi sát sao thì Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo bắt đầu rút thăm lựa chọn trận đấu đầu tiên và chiến trường của mình!

Không cần phải tự mình việc rút thăm có thể tiến hành thông qua linh võng. Lúc này Vương Bảo Nhạc đang khoanh chân ngồi trong động phủ, sau khi uống một hớp nước băng linh thì hắn lau miệng mở linh võng lên xem.

- Trận đầu tiên sẽ đấu với hệ nào đây?

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lập tức bắt đầu rút thăm, kết quả nhanh chóng xuát hiện, nhưng chỉ có thời gian và địa điểm diễn ra trận đấu thôi chứ không hề cho biết đối thủ là ai.

Địa điểm là lôi đài số ba của hệ Pháp Binh, thời gian là một giờ sau.

Vương Bảo Nhạc có phần kinh ngạc, dù sao thì đây cũng là lần đầu hán rút thăm, cứ tuởng có thể nhìn thấy thông tin về thân phận của đối thủ, lúc này hắngãi đầu lên linh võng thăm dò thử xem, hoá ra cũng có không ít nguời nghi hoặc y như hắn, cuối cùng suy ngẫm một lúc thì cũng đoán ra được đáp án.

- Chắc là sợ biết thân phận đối phuơng trước thì sẽ xuất hiện tình trạng gian lận cho nên chỉ thông báo thời gian và địa điểm thôi, chỉ khi nào đến lôi đài thì mới biết đối thủ là ai. Đạo viện cũng ma giáo phết

Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, thấy thời gian cũng không còn nhiều nên hắn tranh thủ ngồi xuống điều chỉnh nội tức.

Cho đến khi điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất thì Vương Bảo Nhạc mới thở phào một hơi, cũng đã gần tới thời gian uớc định rồi, cho nên hắn ra khỏi động phủ rồi đi thẳng tới lôi đài số ba.

hệ Pháp Binh tổng cộng có muời lôi đài, mà lôi đài số ba ở cách linh thạch học đuờng không xa lắm, lúc này đã có ba vị lão sư ngồi sẵn ở chỗ lôi đài chờ hai thí sinh tham gia trận đấu này tới, xung quanh cũng có không ít nguời tới xem.

Nhưng mặc dù học sinh tới xem không biết cụ thể tuyển thủ của trận này là ai, nhưng có thể đi vào hàng ngũ hai ngàn nguời thì không có ai là kẻ yếu cả, cho nên đối với đám học sinh đến xem mà nói thì trừ phi là một số người có tiếng tăm lẫy lừng hoặc trận đấu do chính mình chọn hóng riêng ra thì xem trận nào cũng như nhau.

- Chẳng biết trận tỷ thí này có nguời của hệ Pháp Binh chúng ta tham gia không nhỉ?

- Mọi nguời nhìn trên linh võng kìa, có tin tức được công bố rồi đấy, ta muốn đi xem trận của Vương Bảo Nhạc!!

- Ta thấy Triệu Nhã Mộng đáng xem hơn, dù sao thì cô ấy cũng chính là học bá có thể thi vào đạo viện Bạch Lộc mà!

Bốn phía vang lên vô số tiếng nghị luận của mọi người, đột nhiên lại có tiếng kinh hô truyền ra, mọi nguời nhanh chóng tản ra, chỉ thấy có một thanh niên mặc đạo bào, thân thể cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng mang theo một phần ngạo nghễ đi tới từ giữa đám người, sau đó trực tiếp nhảy lên lôi đài.

Hắn ta đứng ở đó, hất tay áo lên, nhìn lên trời với vẻ mặt lạnh lùng.

- Là Ngô Hải Sâm! Hắn là học sinh cũ năm thứ năm rồi, đánh thẳng một đường từ năm vạn học sinh vào được tới đây đấy, nghe nói uy lực của pháp bảo do hắn luyện chế không hề tầm thuờng chút nào!

- Không ngờ trận đấu này lại có thể nhìn thấy cường giả của hệ Pháp Binh chúng ta, không biết đối thủ của hắn là người hệ nào nhỉ?

Mọi người đều vô cùng hưng phấn bàn tán với nhau, Ngô Hải Sâm đứng trên lôi đài nhìn đồng hồ xong, vừa mới lộ ra vẻ bực bội thì đột nhiên trong đám người lại phát ra tiếng xôn xao còn vang dội hơn!

Nhìn về phía phát ra tiếng vang thì thấy bóng dáng Vương Bảo Nhạc đang chạy đến, tốc độ ực nhanh, trực tiếp nhảy vọt lên trên lôi đài, thân thể béo tròn giáng xuống một phát khiến cho đám người xung quanh đều ồ lên.

- Là Vương Bảo Nhạc!

- Hắn lên lôi đài thế kia, lẽ nào...

- Má ơi, đối thủ của Ngô Hải Sâm lại là Vương Bảo Nhạc!

Mọi người xung quanh đều hít mạnh một hơi, vừa bàn tán vừa nhìn Ngô Hải Sâm với vẻ đồng tình.

Vương Bảo Nhạc thân là tam bảng học thủ của hệ Pháp Binh, thực lực đã sớm được mọi người công nhận, hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng đầu trong hệ Pháp Binh, huống hồ gì... Thân phận của hắn còn rành rành ra đó, thà hệ khác còn dễ nói, nhưng trong hệ của mình thế này... Ai mà dám ra tay với hắn!

Vương Bảo Nhạc vội ho khan một tiếng, cũng cảm thấy khá dị, hắn không ngờ đối thủ đầu tiên của mình lại cùng hệ thế này. Bây giờ trong lòng thấy sướng rơn, cười lớn ôm quyền với mọi người xong thì lại nghiêm mặt nhìn nd.

- Bạn học, à chớ có băn khoăn tới thân phận học thủ của ta làm gì, cứ lấy pháp khí lợi hại nhất của ngươi ra đi, cứ yên tâm mà đánh, tuy ta là tam bảng học thủ, nhưng tuyệt đối sẽ không trả thù gì ngươi đâu!

Lúc này Vương Bảo Nhạc vừa xuất hiện thì Ngô Hải Sâm ban nãy hãy còn kiêu ngạo cũng phải giật thót, sắc mặt đột nhiên đại biến, hắn hít sâu một hơi rồi lùi lại vài bước, sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì hắn đã khóc thầm ở trong bụng.

- Có chết không kia chứ, xúi quẩy quá đi mất, sao tự dưng lại gặp phải hắn thế này!

Trong lòng Ngô Hải Sâm vô cùng buồn bực, trong mắt người khác thì hắn là cường giả có thể đánh thẳng vào hai ngàn, nhưng hắn cũng tự hiểu mình vào được đến đây là do may mắn, nếu như lúc này đối thủ là hệ khác thì hắn còn dám tự tin đánh được một trận. Nhưng cứ nghĩ tới đối thủ là Vương Bảo Nhạc thì Ngô Hải Sâm lập tức cười khổ, hắn đã từng nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ra tay, biết rõ chiến lực của đối phương vô cùng kinh người, nhất là cầm nã thuật với tuyệt chiêu đá hạ bộ kia lại càng khiến hắn nhũn hết cả giò.

Ngaoì ra mặc dù Vương Bảo Nhạc luôn miệng bảo hắn đừng có lo lắng gì về thân phận học thủ của hắn, nhưng theo như Ngô Hải Sâm thấy thì đây rõ là đang nhắc khéo, sao mà không quan tâm cho được...

- Tất cả những kẻ dám đối đầu với người này đều có kết cục vô cùng thê thảm, còn bảo sẽ không trả thù, cái con khỉ, ta có ngu mới tin!

Trong lúc Ngô Hải Sâm đang mắng thầm thì ba vị lão sư ở bên cạnh cũng đã nói quy tắc xong và tuyên bố khai chiến!

Gần như trong nháy mắt khi tiếng tuyên bố khai chiến vang lên thì Vương Bảo Nhạc cũng hét lớn một tiếng, đang định nhào lên thì Ngô Hải Sâm tự dưng lại lùi ra sau, vội hét to.

- Ta xin thua, xin thua!

Nói xong hắn ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc một cái rồi lập tức cắp mông bỏ đi thật nhanh, trong lòng vừa buồn bực vừa cảm thấy mình chọn lựa quá mức sáng suốt. Dù sao thì ai có thể đảm bảo đánh xong trận này thì hắn vừa bước xuống khỏi lôi đài thì sẽ không có một đám đốc tra nhào lên túm cổ hắn chứ?

Cứ coi như bỏ quách trận này để còn dành sức mà đánh tiếp trận sau, làm như thế đúng là vẹn cả đôi đường...

Tất cả mọi người xì một tiếng trước quyết định của Ngô Hải Sâm, nhưng trong lòng cũng tán thành và hiểu cho hắn, dù sao thì nếu đổi lại là họ cũng sẽ nhận thua mà thôi.

- Đây chính là học thủ duy nhất nắm quyền cực lớn đấy, nhận thua là đúng rồi!

- Đừng nói tới chuyện thật sự đánh không lại, cho dù có đánh thắng được thì cũng phải cân nhắc tới nguy hiểm khi đắc tội với Vương Bảo Nhạc chứ!

Thấy không cần tốn bao nhiêu sức lực mà thắng được một trận như thế, Vương Bảo Nhạc cũng thấy vô cùng vui vẻ, hắn cảm giác mình đã đến được cảnh giới cao thủ mà tự truyện quan lớn hay nói rồi.

- Người ta hay nói mấy người đẹp trai sẽ được mọi người đối xử tốt, bây giờ ta đã đến cảnh giới có thể liếc nhìn một cái là khiến người ta nhận thua, nhìn khắp đạo viện này liệu có mấy ai làm được như thế chứ? Không hề có ai nhé!

Vương Bảo Nhạc bắt đầu tự sướng, sờ lên mặt mình, cúi đầu nhìn dáng người tròn vo của mình, đắc ý cứ gọi là vểnh hết cả mũi lên trời.

- Vương Bảo Nhạc ơi là Vương Bảo Nhạc, ngươi đúng là đơn giản mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK