Editor: Mạc Tuyết Y
Thái Hậu nghe xong lời Hiền Phi nói, ánh mắt rơi xuống trên người Hiền Phi, đôi mắt tinh tường lộ ra sự không vui, lạnh lùng nói:
- Quốc Công Phủ càng ngày càng không có quy củ, tuyệt không biết giữ thể diện cho Hiền Phi, xem ra gần đây Hiền Phi có chút xao nhãng rồi.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hiền Phi tối đi, không dám nói thêm một lời.
Đây là Thái Hậu nương nương giận chó đánh mèo lên người nàng, Hiền Phi biết rõ bình thường Thái Hậu nương nương luôn là người hòa nhã dễ gần, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của bà, hơn nữa còn có Túc lão Vương Phi vẫn đối đầu với bà ở đây, tình huống hiện tại quả thật đã làm cho bà mất hết mặt mũi, bà tức giận là chuyện đương nhiên.
Bên dưới, sắc mặt Tần Thị cùng Diệp Thị càng tái đi, xem ra Thái Hậu đã rất tức giận rồi.
Trên yến tiệc không ai dám mở miệng nói chuyện, cuối cùng Lục Hoàng Tử Huệ Vương tiến tới bên người Thái Hậu nương nương, ôn hòa nói:
- Hoàng tổ mẫu đừng nóng giận, hôm nay là ngày vui, người xem, người tức giận thì tất cả mọi người đều không dám nói tiếp nữa.
Tuy Thái Hậu không quá ưa thích Hiền Phi nhưng bà vẫn rất coi trọng Lục Hoàng Tử, bởi vì bình thường Phượng Trác rất thân cận với bà, hơn nữa lại là người rất hiểu lòng người, luôn hợp ý bà. Vì vậy khi nghe Lục Hoàng Tử nói Thái Hậu liền quét mắt xuống yến hội, quả nhiên bắt gặp gương mặt khẩn trương của mọi người, ngay cả Hoàng Thượng cũng trầm mặc. Ngẫm lại thì thấy một yến hội tốt đẹp đã bị phá hủy, thật sự là không còn tâm tình gì nữa, bây giờ bà cũng lười không muốn tức giận nữa. Thái Hậu phất tay:
- Ai Gia mệt mỏi, về tẩm cung nghỉ ngơi trước, mọi người cứ tiếp tục, sau khi yến hội kết thúc có thể dạo chơi trong Cảnh Ninh Cung rồi tự mình ra về.
Thái Hậu nói xong đứng lên, Đức Phi nương nương vội vàng đỡ bà. Minh Nghiêu Đế cùng tất cả mọi người đều đứng lên cung kính tiễn Thái Hậu rời đi.
Khi đi qua Tần Thị, Thái Hậu hơi dừng bước, nói một câu đầy thâm ý:
- Tần Thị, là Phu Nhân của Quốc Công Phủ thì trọng trách không thể nhẹ.
Tần Thị cuống quýt dập đầu lĩnh mệnh, quanh thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quần áo đều đã dính trên người, một chút cũng không dám khinh thường.
Sau khi Thái Hậu rời đi, Hoàng Đế cùng dẫn người rời đi, cuối cùng mọi người trên yến tiệc cũng không còn tâm tình tiếp tục thưởng thức mỹ vị, nhao nhao đứng dậy, có người cảm thấy mệt mỏi liền xuất cung trở về, một số ít người ở lại dạo chơi trong Cảnh Ninh Cung. Về phần Diệp Thị cùng Tần Thị, kể cả Sở Tiêm Tiêm vừa bị đánh hai mươi trượng đều bị Hiền Phi đưa đi, Hiền Phi muốn cảnh cáo Diệp Thị cùng Tần Thị.
Nhất là Sở Tiêm Tiêm chẳng những bị đánh mà còn bị phát lệnh cấm, Hiền Phi nương nương trực tiếp ra lệnh, từ nay về sau không có sự đồng ý của người thì Sở Tiêm Tiêm không được tiến Cung để tránh nàng gây chuyện.
Sở Tiêm Tiêm nghe xong lời này không khỏi khóc lên thất thanh, lệnh cấm này so với bị đánh còn khiến nàng đau khổ hơn.
Nàng đã đến tuổi lập gia thất, sau chuyện hôm nay thì ai còn muốn đến Quốc Công Phủ cầu hôn nàng đây? Bây giờ Hiền Phi nương nương còn không cho nàng tiến Cung, nàng càng không có cơ hội, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng chỉ biết mắng chửi Sở Lưu Nguyệt trăm ngàn lần ở trong lòng.
Tiểu tiện nhân kia nhất định là bị quỷ nhập vào người rồi, không ngờ lại hại nàng phải chịu tội lớn như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để yên cho nàng ta.
Lúc này hai chủ tớ Sở Lưu Nguyệt đang đi dạo trong Cảnh Ninh Cung.
Vốn là nàng muốn xuất Cung hồi phủ nhưng lại không tìm được Hoàng công công. Vì lúc Hoàng công công đưa nàng trước tiến Cung, bây giờ nàng không có xe ngựa để xuất Cung, hơn nữa lại không tìm được đường ra nên chỉ có cách dạo chơi trong Cảnh Ninh Cung, đến khi tìm được thái giám thì hỏi một chút xem Hoàng công công ở đâu, để Hoàng công công đưa hai người rời Cung.
Hoa viên Cảnh Ninh Cung rất lớn, ngàn hoa đua nhau khoe sắc, cánh hoa rung động, gió nhẹ thổi qua làm hương thơm mát hoa lan tỏa ra tứ phía.
Cách đó không xa, mơ hồ thấy tốp năm, tốp ba người đang đi dạo, những người kia đều là quý phụ ở Kinh Thành của Nam Ly Quốc. Sở Lưu Nguyệt tự nhận mình cùng những người này không cùng một đường nên chủ tớ hai người đều cố gắng tránh những người này, đi đến nơi yên tĩnh hơn.
Thạch Lựu đi theo sau lưng thấy xung quanh không còn người mới đưa tay lau mồ hôi trên đầu:
- Tiểu thư, hôm nay nô tỳ sợ hãi muốn chết, thật sự là nguy hiểm a.
- Ngươi a, lá gan thật quá nhỏ.
Sở Lưu Nguyệt nhìn gương mặt tiểu nha hoàn như mất hết khí lực thì không khỏi cười rộ lên, nhưng mà ngẫm lại lúc trước bản thân nàng cũng cảm thấy bất an, may mà mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhưng Thạch Lựu lại nghĩ đến chuyện khác.
- Tiểu thư, bây giờ chúng ta đã đắc tội với Sở Tiêm Tiêm và Phu Nhân, người nói xem, cuộc sống sau này của chúng ta có phải sẽ càng cực khổ hay không?
Sở Lưu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
- Sẽ không, sắp tới họ sẽ không dám trêu chọc ta quá mức, bởi vì nếu ta xảy ra chuyện gì thì tất cả người trong Kinh Thành sẽ khẳng định là do họ làm, chỉ cần mỗi quý phu nhân nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể nhấn chìm ba người họ.
- Chẳng lẽ từ nay về sau chúng ta sẽ không có việc gì rồi?
Thạch Lựu nghi hoặc, nàng cảm thấy chuyện này rất khó có khả năng.
Sở Lưu Nguyệt lại lắc đầu:
- Tất nhiên là không có khả năng, nhưng mà sau này họ nhất định sẽ không dám ra tay ngoài sáng, mà chuyển thành hạ độc thủ, hơn nữa họ sẽ hủy diệt danh tiếng ta dựng lên hôm nay đi, như vậy mới đạt được lợi ích, ngày sau ta có xảy ra chuyện thì người khác cũng không bàn tán gì.
Thạch Lựu nghe Sở Lưu Nguyệt phân tích tình huống, câu hiểu câu không, cái gì mà ngoài sáng trong tối, độc thủ,... cũng chỉ có người thông minh như tiểu thư mới phân tích được tường tận như thế. Nếu là nàng thì căn bản không nghĩ được ra những điều này.
- Tiểu thư, nô tỳ vẫn chưa rõ.
Sở Lưu Nguyệt vươn tay sờ lên đầu Thạch Lựu, nghịch ngợm nói:
- Đáng thương em cô bé ngây thơ, không cần suy nghĩ nữa, đừng làm hỏng đầu óc. Tóm lại, em phải nhớ kỹ, tiểu thư của em không phải ai cũng có thể trêu chọc. Nếu họ đụng đến ta thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.
- Vâng, nô tỳ biết rồi.
Sở Lưu Nguyệt thoả mãn xoay người chuẩn bị dạo chơi tiếp rồi tìm Hoàng công công để hắn đưa hai người trở về Sở Phủ nhưng không ngờ vừa quay lại liền gặp một người chặn ngay trước mặt mình. Người tới đang vô cùng tức giận, ngũ quan của hắn vì tức giận mà trở nên âm trầm, giờ phút này trông hắn có phần giống nữ nhân hơn là nam nhân.
Người chặn trước mặt Sở Lưu Nguyệt chính là người đã bỏ rơi nàng trong ngày đại hôn, Tĩnh Vương Gia Phượng Ngâm. Sở dĩ Phượng Ngâm xuất hiện ở chỗ này chính là do hắn đặc biệt hỏi tiểu thái giám để tìm đến, hắn muốn chất vấn Sở Lưu Nguyệt vì sao lại đối xử với mẫu thân của nàng như thế?
Sở Lưu Nguyệt nhìn gương mặt tức giận của Tĩnh Vương Gia, một đôi đồng tử âm hiểm chưa đầy lửa giận nhìn nàng. Trong lòng nàng biết rõ vì sao vị Vương Gia này lại tức giận như vậy.
Tĩnh Vương Gia thích Sở Lưu Liên, hắn yêu ai yêu cả đường đi, đau lòng vì Diệp Thị nên mới đến trách hỏi nàng.
- Hóa ra là Tĩnh Vương Gia, thật đúng là trùng hợp, không ngờ chúng ta ở hoa viên cũng có thể gặp nhau.
Sở Lưu Nguyệt cười tủm tỉm mở miệng, ai cũng nhìn ra hiện giờ tâm tình nàng không tệ, điều này càng khiến Phượng Ngâm thêm phiền muộn. Nữ nhân này sao có thể làm như vậy, rõ ràng đưa người khác vào chỗ nước sôi lửa bỏng vậy mà còn có tâm tình tốt như vậy, thật là vô cùng đáng giận. Tĩnh Vương nghĩ vậy liền gầm lên:
- Sở Lưu Nguyệt, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy, Diệp Thị là mẫu thân của ngươi, hôm nay ngươi làm như vậy đã đưa mẫu thân mình và Quốc Công Phủ vào hoàn cảnh như thế nào? Người còn không biết ăn năn hối cải?
Phượng Ngâm vừa nói xong, Sở Lưu Nguyệt lập tức tiếp lời:
- Tĩnh Vương nói sai rồi, mẫu thân ta đã sớm qua đời, nếu như người còn sống thì Sở Lưu Nguyệt ta mà phải gầy trơ xương, cơm không đủ no, áo không đủ mặc, ngay cả một nô tài trong phủ đều có thể ức hiếp, đến thứ muội cũng đến đoạt quần áo mới cùng nguyệt ngân* của ta thế này sao?
*nguyệt ngân: bạc hàng tháng.
Sở Lưu Nguyệt liên tiếp truy vấn, nhưng lời của nàng đến tai Phượng Ngân lại biến đổi sang một ý nghĩa khác. Phượng Ngâm trong lòng luôn nghĩ tới bộ dáng thiện lương của Sở Lưu Liên. Sở Lưu Liên luôn đặt mình vào hoàn cảnh của Sở Lưu Nguyệt, khắp nơi che chở bảo vệ Sở Lưu Nguyệt, như vậy liền cảm thấy Sở Lưu Nguyệt có tâm tư thật sự quá ác độc.
- Ngươi thật sự là làm uổng lòng tốt của tỷ tỷ ngươi, nàng luôn che chở bảo vệ ngươi, nghĩ đến ngươi. Nhưng ngươi thì sao? Một lòng muốn hãm hại mẫu nữ các nàng.