• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng mụ mụ đứng ở hành lang trong chốc lát rồi quay người chuẩn bị về ngủ tiếp, nhưng bà chưa đi được hai bước đã nghe thấy có người gõ cửa Đào Viện.

Tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên khiến sắc mặt Đổng mụ mụ trầm xuống, bà nhìn ra cửa thấy một người đang đi mở cửa, đó đúng là Tiểu Hà. Tiểu Hà vừa mở cửa, Thủy Tiên dẫn theo hai bà vú đi đến, vừa đến đã vội kêu lên:

- Nhị tiểu thư đâu rồi? Mau gọi Nhị tiểu thư.

Đổng mụ mụ vội vàng ra đón:

- Thủy Tiên cô nương, xảy ra chuyện gì vậy?

Thủy Tiên trợn mắt liếc Đổng mụ mụ, lạnh lùng nói:

- Đại tiểu thư dùng Tuyết Sơn Xích Long Quả thì gương mặt bị hủy hoại, bây giờ Túc Vương Thế Tử đã đến, người yêu cầu chúng ta đến đưa Nhị tiểu thư qua đó.

Đổng mụ mụ nghe xong lòng liền trầm xuống, chẳng lẽ đây là mưu kế của Phu Nhân dùng để hãm hại tiểu thư của mình?

Kỳ thật Đổng mụ mụ không biết Sở Lưu Nguyệt quả thật có động tay động chân trên Tuyết Sơn Xích Long Quả, nên mới khiến Sở Lưu Liên bị hủy dung khi dùng nó.

Mấy người Thủy Tiên cũng không để ý tới Đổng mụ mụ cùng Tiểu Hà, nàng ta trực tiếp dẫn người đi vào trong. Đổng mụ mụ vội kêu lên:

- Thủy Tiên cô nương, để ta vào gọi tiểu thư của ta.

Nhưng Thủy Tiên không để ý đến lời bà mà chuẩn bị dẫn người xông vào, nhưng rèm cửa khẽ động, Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu đã đi ra.

Kỳ thật lúc có người gõ cửa Sở Lưu Nguyệt đã bị đánh thức, nàng đoán Sở Lưu Liên đã sử dụng Tuyết Sơn Xích Long Quả nên gương mặt xảy ra vấn đề rồi.

Nhưng mà độc hủy dung nàng dùng không mạnh, vì trong tay nàng lúc này không có loại kịch độc nên Sở Lưu Liên chỉ bị hủy dung trong một thời gian ngắn, mười ngày, nửa tháng sau sẽ tốt lại. Chẳng qua là Sở Lưu Liên không biết việc này, chỉ sợ giờ phút này nàng ta đang sợ hãi muốn chết rồi. Sở Lưu Nguyệt khẽ cười, hỏi Thủy Tiên:

- Thủy Tiên cô nương làm gì vậy? Hơn nửa đêm không ngủ được chạy đến Đào Viện hùng hùng hổ hổ như vậy, chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép bắt người sao?

Ánh mắt Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng như băng bắn thẳng về phía Thủy Tiên.

Thủy Tiên sững sờ, lúc trước quả thật nàng muốn đến đây bắt người nhưng bây giờ đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Sở Lưu Nguyệt thì sợ hãi, lắc đầu phủ nhận:

- Nô tỳ chỉ phụng lệnh Túc Vương Thế Tử đến đây mời Nhị tiểu thư quá Liên Viện một chuyến thôi ạ.

Sở Lưu Nguyệt chớp mắt, khóe môi nhếch lên, không ngờ Túc Diệp đã đến rồi, xem ra nàng phải cẩn thận một chút rồi.

Tuy thời gian nàng tiếp xúc với Túc Diệp không nhiều lắm nhưng nàng biết rõ người này tuyệt đối không thể khinh thường, vì vậy vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn.

- Đi thôi.

Sở Lưu Nguyệt bước qua Thủy Tiên đi ra ngoài, Thạch Lựu theo sát phía sau nàng. Mấy người bên Thủy Tiên thở dài một hơi, thần sắc lúc trước của Sở Lưu Nguyệt quả thật khiến cho người ta sợ hãi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước Nhị tiểu thư đâu có thần thái sắc sảo như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự bị nghiệp chướng quấn thân rồi? Xem ra đây đúng là sự thật rồi.

Đoàn người nhanh chóng đi xuyên qua hành lang, thẳng tiến đến Liên Viện.

Trong phòng Sở Lưu Liên lúc này ngồi khá nhiều người, trừ Sở Lưu Liên trên giường thì còn có Sở Thiên Hạo, Diệp Thị và một đại nhân vật không ai dám bỏ qua là Túc Vương Phủ Thế Tử Túc Diệp đang ngồi. Sau lưng Túc Diệp vẫn có hai thủ hạ đứng như thường lệ, một người đúng là Túc Tùng, người mang Tuyết Sơn Xích Long Quả tới Sở Phủ. Túc Tùng vừa nhìn thấy Sở Lưu Nguyệt tới đã hướng nàng nở một nụ cười đầy thâm ý.

Ánh mắt Sở Lưu Nguyệt tối lại, bất động thanh sắc nhìn về phía Sở Lưu Liên đang nằm trên giường. Nữ nhân này giờ đang dùng hai tay che lấy gương mặt mình, đôi mắt to xinh đẹp giờ tràn đầy hoang mang, sợ hãi, còn ẩn một tia cảm xúc khó nói, tựa như đang ái mộ. Sở Lưu Nguyệt nhịn không được nheo mắt, nàng đang nghi ngờ suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình, Sở Lưu Liên không phải muốn gả cho Tĩnh Vương sao? Tại sao lại có ánh mắt ái mộ với Túc Diệp, đây là ý gì?

Việc này Sở Lưu Nguyệt nghĩ mãi không ra nên tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, ánh mắt nàng dời về phía Sở Thiên Hạo đang ngồi trong phòng, thi lễ:

- Lưu Nguyệt bái kiến phụ thân, mẫu thân.

Sở Thiên Hạo liếc mắt nhìn nàng sau đó phất tay ý bảo nàng đứng dậy. Diệp Thị trừng mắt nhìn Sở Lưu Nguyệt, trong mắt chứa đầy sự tức giận sau đó xoay người mở miệng:

- Sở Lưu Nguyệt, rốt cuộc ngươi đã làm gì tỷ tỷ của ngươi, vì sao Liên Nhi ăn xong Tuyết Sơn Xích Long Quả thì mặt lại thành như vậy?

Sở Lưu Nguyệt quan sát Diệp Thị, cười nói:

- Có phải mẫu thân hỏi nhầm người rồi không? Tuyết Sơn Xích Long Quả này cũng không phải vật của ta.

Ý của nàng rất rõ ràng, đồ này của Túc Vương Thế Tử, Sở Lưu Liên bị hủy dung cũng là chuyện của Túc Diệp.

Cho dù thế nào Diệp Thị cũng không dám nghi ngờ Túc Diệp hãm hại nữ nhi của mình, hơn nữa gần đây Túc Diệp đâu có gặp gỡ Liên Nhi, làm sao có thể ra tay với nữ nhi của mình?

Diệp Thị vừa nghĩ, còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy Sở Lưu Liên ở trên giường mở miệng:

- Túc Thế Tử làm sao có thể làm việc hãm hại sau lưng người khác được, Lưu Liên tin chuyện này nhất định không liên quan đến Thế Tử.

Sở Lưu Liên nói đến đây thì dừng lại sau đó nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt, nước mắt thi nhau rơi xuống, đôi vai run lên giống như không chịu nổi đả kích, run run môi nói:

- Muội muội, sao ngươi có thể đối xử với tỷ như vậy?

Sở Lưu Liên nói xong cũng không nói thêm gì nữa mà bắt đầu nghẹn ngào.

Chẳng qua ý tứ trong lời nói của nàng đã rất rõ ràng, một câu ngắn gọn đã buộc tội Sở Lưu Nguyệt.

Sở Lưu Nguyệt nhìn về phía Sở Lưu Liên, khóe môi giật giật, nữ nhân này lại bắt đầu diễn rồi. Nàng phát hiện ra một việc, Sở Lưu Liên đặc biệt thích giả dạng nhu nhược trước mặt người ngoài, tự biến mình thành người vô tội, dùng sự nhu nhược của mình đả động đến người khác. Nhất là trước mặt những nam nhân kiệt xuất, nàng ta càng ưa thích sắm vai này, vậy nên những nam nhân mếm mộ nàng trong Kinh Thành đều bị dáng vẻ nhu nhược, bất lực của nàng làm cho rung động.

Sở Lưu Nguyệt nhíu mày nhìn Sở Lưu Liên sau đó nhìn về phía Túc Diệp ngồi bên cạnh.

Bây giờ nàng lại muốn xem người mà thiên hạ vẫn đồn là Diêm Vương lãnh huyết* có bị Sở Lưu Liên mê hoặc hay không.

*Diêm Vương lãnh huyết: Diêm Vương máu lạnh.

Tuy dung nhan bị hủy rồi nhưng Sở Lưu Liên đã dùng tay bưng kín mặt khiến người khác không nhìn được gương mặt xấu xí của mình, mà dáng vẻ lê hoa đái vũ* lúc này của nàng ta thật sự dễ dàng khiến cho người khác thương tiếc.

* lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa ( nguồn trích dẫn: https://leosansutu.wordpress.com/*cum-tu-bon-chu*/)

Chỉ là Sở Lưu Nguyệt bắt gặp gương mặt hoàn mỹ của Túc Diệp vẫn như thường, không hề có thay đổi gì mà ngược lại trong đôi đồng tử đen láy, sâu thẳm kia dường như đang bị bão tố bao phủ, sát khí bắn ra bốn phía. Hắn không nhìn Sở Lưu Liên mà đang chăm chú nhìn nàng. Trong lòng Sở Lưu Nguyệt khẽ động, chẳng lẽ Túc Diệp biết nàng làm chuyện này rồi? Trong lòng bất an nhưng thần sắc nàng vẫn bình tĩnh, thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía Sở Lưu Liên, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ chớ suy nghĩ nhiều, Lưu Nguyệt làm sao có thể hãm hại Đại tỷ được? Đại tỷ đối với ta rất tốt, vẫn luôn che chở Lưu Nguyệt, chỉ là những nô tài gian xảo kia quá hống hách, ngay cả Đại tỷ cũng không thèm nể mặt, vẫn ức hiếp Lưu Nguyệt. Mẫu thân, người phải trừng trị đám nô tài xấu xa kia, bây giờ chúng có thể ức hiếp Lưu Nguyệt, không chừng ngày sau có thể ức hiếp đến Đại tỷ.

Sắc mặt Diệp Thị lập tức khó coi, những lời này của Sở Lưu Nguyệt nói rất chu toàn nhưng người sáng suốt đều nghe hiểu ý tứ bên trong lời của nàng. Rõ ràng nàng đang nói nữ nhi của mình giả bộ che chở nàng, bằng không vì sao có Lưu Liên che chở mà nàng vẫn bị đám nô tài xảo trá kia ức hiếp. Tuy lý là như vậy nhưng bây giờ nữ nhi của bà cũng bị hủy hoại rồi.

Diệp Thị không muốn nhiều lời với Sở Lưu Nguyệt, bà ta phát hiện sau khi nữ nhân này thoát chết muốn chiếm được lợi từ trên người nàng căn bản là không có khả năng, cuối cùng chỉ khiến bản thân tức chết mà thôi.

Diệp Thị thò tay đẩy nhẹ Sở Thiên Hạo, Sở Thiên Hạo mới phục hồi tinh thần lại, bây giờ gương mặt của Lưu Liên đã bị hủy, những chuyện khác để sau này xử lý.

Lúc trước về Phủ ông đã nghe được chuyện xảy ra trong Cung hôm nay nên đến phòng Diệp Thị răn dạy một hồi, không ngờ đột nhiên nghe thấy động tĩnh truyền đến từ Liên Viện, mặt Lưu Liên bị hủy, trên gương mặt xinh đẹp bị sưng tấy, rồi giống như bị thối rữa. Nếu mặt Lưu Liên bị hủy, đối với một nữ nhân, việc này chẳng khác nào lấy mạng của nàng nên Sở Thiên Hạo mới sai người đến Túc Vương Phủ mời Túc Diệp tới.

Không ngờ Túc Diệp tới lại bắt ông cho mời Sở Lưu Nguyệt.

Túc Diệp hành động như vậy tất nhiên sẽ khiến người ta nghĩ việc này liên quan đến Lưu Nguyệt, mặc dù không quá tin tưởng nhưng tốt xấu gì cũng nên làm hết trách nhiệm hỏi một câu:

- Lưu Nguyệt, ngươi nói cho phụ thân, việc tỷ tỷ ngươi bị hủy dung có liên quan đến ngươi không?

Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu cười nhẹ với Sở Thiên Hạo, sau đó chân thành, tha thiết nói:

- Phụ thân, chẳng lẽ người đang nghi ngờ nữ nhỉ? Tình cảm giữa con và đại tỷ vẫn luôn rất tốt, hẳn là phụ thân vẫn biết thường ngày tỷ tỷ vẫn luôn che chở con, làm sao con có thể hãm hại Đại tỷ được đây? Chuyện này phải hỏi Túc Thế Tử a, Tuyết Sơn Xích Long Quả là do hắn cho người đưa tới Sở phủ, Lưu Nguyệt không dám trì hoãn đã sai người mang tới Liên Viện.

Lời nói của Sở Lưu Nguyệt rơi vào tai Diệp Thị giống như đang châm chọc, cái gì mà nàng cùng Đại tỷ tình cảm rất tốt, tiểu tiện nhân này rõ ràng đang cố ý, bà không tin bây giờ nàng còn khờ khạo giống như lúc trước.

Nếu thật sự khờ khạo thì làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK