• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mạc Tuyết Y- truyen.org

Beta: Mạc Tuyết Y.

Sở Lưu Nguyệt đang suy nghĩ đến thất thần thì đột nhiên nghe được tiếng quần áo sột soạt bên cạnh, hóa ra những người đứng gần nàng và Thạch Lựu đang tự động tách ra. Sở Lưu Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao tất cả đều lùi ra? Trong lòng còn đang nghi hoặc, trước mắt nàng chợt xuất hiện một đôi giày thêu hình mãng xà màu đen. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đứng ngay trước mặt mình, hai tay ôm trước ngực, đôi đồng tử thâm trầm như nước, khóe môi lộ vẻ châm chọc, nhìn chằm chằm nàng.

Người nhìn chằm chằm nàng đúng là Thế Tử Túc Vương Phủ, Túc Diệp.

Túc Diệp chính là lãnh huyết* Diêm Vương nổi danh khắp kinh thành, trêu chọc hắn chính là tự rước phiền toái, đây là điều mà ai ai cũng biết. Hơn nữa nếu gặp khi tâm tình hắn không tốt mà trêu chọc thì không bị rút gân lột da thì cũng chẳng kém là bao. Chính vì vậy nên khi vừa thấy hắn đi tới, những người đứng ngoài đều theo bản năng lui ra, vì hắn mở ra một đường.

*lãnh huyết: lạnh lùng, tàn nhẫn.

Sở Lưu Nguyệt không khỏi ảo não, lúc trước nàng vẫn còn muốn cùng với nam nhân này duy trì khoảng cách mà, làm sao đang yên đang lành lại bị phát hiện? Yến hội nhiều người như vậy mà hắn có thể liếc mắt một cái nhận ra nàng, nàng thật muốn hỏi hắn, mắt hắn luyện thế nào mà tinh như vậy? Thực ra Sở Lưu Nguyệt không biết, bởi vì có võ công cao cường cho nên sự mẫn cảm của Túc Diệp vượt xa thường nhân. Cho nên lúc trước khi nàng đánh giá Minh Nghiêu Đế cùng bọn họ hắn đã cảm nhận được, vì vậy mới phát hiện nàng.

Trong yến hội, tất cả những người có mặt đều bị kinh động, phải biết rằng bình thường Túc Vương Thế Tử sẽ không để ý tới bất cứ kẻ nào, khó khăn lắm mới thấy một người mà hắn chú ý cho nên mọi người đều hiếu kỳ đánh giá hai chủ tớ Sở Lưu Nguyệt, nhất thời hai người trở thành đích đến của mọi ánh mắt. Trong yến hội rất nhiều người không biết Sở Lưu Nguyệt, thấy bộ dạng hai người cũng bình thường lại nhìn đến y phục vô cùng đơn sơ trên người các nàng thì không khỏi thì thầm nghị luận.

Tuy rằng Sở Lưu Nguyệt một lòng muốn đối phó Diệp Thị nhưng lại không nghĩ tới sự chú ý của Túc Diệp khiến cho mình cùng Thạch Lựu trở thành tâm điểm của yến hội. Thạch Lựu khẩn trương đến mức chân tay luống cuống, một tay theo bản năng vươn lên túm lấy vạt áo sau của Sở Lưu Nguyệt.

Sở Lưu Nguyệt nâng mắt, đồng tử lạnh như băng, tuy nàng không muốn trêu chọc Thế Tử Túc Vương Phủ nhưng không có nghĩa là nàng sợ hắn. Đôi mắt nhìn thẳng Túc Diệp, hai người đều không nói gì, trong ánh mắt tia lửa bắn ra bốn phía.

Không ít người có mặt ở đây bắt đầu hỏi thăm lai lịch của Sở Lưu Nguyệt, xem nàng là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Thế Tử Túc Vương Phủ chú ý?

Sắc mặt hai vị Phu Nhân của Phủ Quốc Công lại khó coi lạ thường, sắc mặt Diệp Thị tái nhợt, sắp đứng không vững.

Nhất thời yên hội một mảnh yên tĩnh, Hoàng Đế nhanh chóng đi đến ghế thượng vị ngồi xuống, Thái Hậu nương nương thấy Túc Diệp nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt Phủ Quốc Công thì không khỏi tò mò mở miệng:

- Diệp Nhi, con biết nha đầu kia sao?

Ngữ khí nói chuyện của Thái Hậu nương nương đối với Túc Diệp vô cùng thân thiết, ở Kinh Thành ai ai cũng biết Thái Hậu rất yêu quý Túc Diệp, sự yêu quý này thậm chí còn hơn cả khi đối với những Hoàng Tôn của bà.

Thái Hậu vừa nói, Ngũ Công Chúa Phượng Bích Vân do Thục Phi nương nương sở sinh khinh thường mở miệng:

- Túc Diệp làm sao có thể biết một người thấp kém như vậy? Thật không biết nàng từ chỗ nào trà trộn vào đây được.

Ngũ Công Chúa Phượng Bích Vân cũng không biết Sở Lưu Nguyệt, chẳng qua là Phượng Bích Vân vẫn luôn thích Túc Diệp, bây giờ thấy lực chú ý của Túc Diệp đặt trên một nha đầu không biết xấu hổ thì hờn giận. Hơn nữa trang phục Sở Lưu Nguyệt mặc thật giống một nữ tử bần cùng, thấp hèn, điều này càng làm cho nàng khinh thường.

Ngũ Công Chúa nói xong liền đi tới, chu miệng lên hờn dỗi:

- Túc Diệp, huynh nhìn nàng làm cái gì, nàng có cái đẹp mắt, thật không biết là nha đầu nhà quê từ nơi nào chạy đến?

Loại lời này cũng chỉ có Ngũ Công Chúa mới dám nói ra khỏi miệng, nếu đổi là người bình thường khác tất nhiên không dám xuất ngôn ngông cuồng như vậy trước mặt Túc Diệp. Ngũ Công Chúa do Thục Phi nương nương sở sinh, lại được Hoàng Thượng yêu thích cho nên bình thường Túc Diệp cũng sẽ nhường nàng ta vài phần, không quá khó xử đối với nàng ta. Chính vì vậy cho nên nữ nhân này liền tự cho là đúng, cho rằng trong lòng Túc Diệp mình có một vị trí đặc biệt hơn xa các nữ tử khác.

Túc Diệp nghe xong Ngũ Công Chúa nói, kéo kéo khóe môi, thản nhiên nói:

- Đây cũng không phải nha đầu nhà quê gì, nàng đường đường là đích nữ của Sở Quốc Công Phủ, vừa bị Thất Hoàng Huynh của ngươi từ hôn, Lưu Nguyệt tiểu thư.

Lời của Túc Diệp vừa rơi xuống, quang mang trong mắt Sở Lưu Nguyệt càng sâu. Không nghĩ tới Túc Diệp lại biết được thân thế của nàng, xem ra là qua ngày ấy hắn đã phái người điều tra nàng, biết được nàng là đích nữ Phủ Quốc Công. Nam nhân này đúng là bụng dạ hẹp hòi, chỉ vì mình nói một câu đắc tội với hắn, hắn liền ghi hận, thật buồn cười.

Lúc này không ít người trong yến hội phát ra tiếng kinh ngạc, sau đó tất cả Cáo Mệnh Phu Nhân ở Thượng Kinh đều nhìn phía Phu Nhân Quốc Công Phủ Tần Thị cùng Diệp Thị, ánh mắt mang theo nhiều hàm ý sâu xa. Thật không ngờ nha đầu này lại là đích nữ Phủ Quốc Công, là Sở Lưu Nguyệt trong tin đồn bị Tĩnh Vương Gia hưu. Càng không ngờ tới nghĩ tới y phục nàng mặc lại sơ sài như thế, ngay cả hạ nhân trong quý phủ của bọn họ cũng không bằng, một kiện trang sức cũng không có. Không phải nghe nói Diệp Thị vẫn luôn ôn nhu, thiện lương sao? Vì sao đích nữ trong phủ lại có bộ dáng như thế này, ngay cả một bộ quần áo tử tế đều không có?

Ngũ Công Chúa Phượng Bích Vân sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới nha đầu ăn mặc đơn sơ này lại là đích nữ Quốc Công Phủ, cũng là người vừa bị Hoàng huynh từ hôn, Sở Lưu Nguyệt. Sở Lưu Nguyệt thân là đích nữ Phủ Quốc Công, tuy rằng thân phận không bằng nàng nhưng cũng không phải thấp kém, nhưng cách ăn mặc của nàng ta lại thể hiện sự thấp kém.

Trong mắt Ngũ Công Chúa chợt lóe tia ngờ vực, sau đó quay đầu nhìn về phía Phu Nhân Quốc Công Phủ Tần Thị:

- Tần Phu Nhân, chẳng lẽ Quốc Công Phủ các ngươi nghèo đến mức ngay cả quần áo cũng không có mà mặc tử tế? Đường đường là đích nữ sao lại mặc khó coi như thế, chẳng lẽ các ngươi không biết hôm nay là ngày mừng thọ Hoàng tổ mẫu hay sao? Các ngươi không đem Hoàng tổ mẫu để vào trong mắt sao?

Phượng Bích Vân ngay tại chỗ chụp mũ tội đại nghịch bất đạo lên người Quốc Công Phủ, trên ghế chủ thượng sắc mặt Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đều vô cùng khó coi, âm trầm nhìn về phía Tần Thị.

Sắc mặt Tần Thị cùng Diệp Thị nháy mắt tái nhợt, nhanh chóng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống.

Lúc này Sở Tiêm Tiêm mới hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, cũng hiểu được mục đích mẫu thân bắt mình đi giúp Sở Lưu Nguyệt tìm bộ y phục mới, trong lòng ảo não, cũng quỳ xuống phía sau mẫu thân.

Tần Thị cùng Diệp Thị đồng thời nói:

- Thái Hậu nương nương, Thần Phụ không biết tại sao nha đầu kia lại tiến Cung.

Ngày trọng đại như vậy làm sao một người như Sở Lưu Nguyệt có thể tiến Cung được? Rốt cuộc là ai đưa nàng tiến Cung, đây không phải là cố tình gây khó dễ Quốc Công Phủ sao?

Sắc mặt Thái hậu lạnh lẽo, hừ lạnh nói:

- Là Ai Gia sai người đón nàng tiến Cung, mấy ngày trước Tĩnh Vương hưu Sở tiểu thư, Ai Gia đón nàng tiến Cung là vì muốn an ủi nàng một phen, chẳng lẽ chuyện này cũng cần hỏi ý kiến các ngươi trước sao?

Sắc mặt Tần Thị cùng Diệp Thị càng trắng, hai người không nghĩ tới người đưa Sở Lưu Nguyệt tiến Cung lại là Thái Hậu, vội vàng lắc đầu, cúi đầu càng sâu.

- Thần Phụ đáng chết, Thái Hậu nương nương luôn là người có tấm lòng nhân từ, ngày vui như vậy mà vẫn không quên tiểu nha đầu kia, đây chính là phúc phận của nàng.

Hai người vội giải thích, mong rằng lời nói của mình có thể làm Thái Hậu dịu đi phần nào, có thể bỏ qua cho hai người.

Tuy rằng từ nay về sau chỉ sợ trong lòng những Phu Nhân ở Thượng Kinh sẽ khinh thường hai người các nàng nhưng ít nhất bây giờ cũng không bị trừng phạt.

Thái Hậu còn không nói gì, Túc Diệp vẫn đứng ở trước mặt Sở Lưu Nguyệt lại bỗng nhiên mở miệng:

- Hoàng cô cô, nói không chừng có người thích mặc quần áo cũ cũng nên.

Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu, rất nhanh liền nhìn đến khóe môi hắn cười như không cười, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Như có thể thấy được ý nghĩ trong lòng của hắn, không phải cùng ta nói vương pháp sao? Cũng không biết người ngươi nói vương pháp là ai.

Sở Lưu Nguyệt thầm nghĩ mắng hắn một tiếng, ngươi chính là tên nam nhân bụng dạ hẹp hòi.

Túc Diệp nói xong cuối cùng cũng buông tha Sở Lưu Nguyệt, xoay người tao nhã hướng thượng vị đi đến, đến bên người Thái Hậu. Thái Hậu liền lôi kéo hắn, ý bảo thái giám ở sau an bài cho Túc Diệp một ghế ngay cạnh mình, đây là chuyện vẫn thường xảy ra nên tất cả mọi người thấy như vậy đều không có ý kiến gì.

Tần Thị cùng Diệp Thị đang quỳ giữa yến hội nghe được Túc Diệp nói vậy thì đôi mắt hiện lên tia sáng, Diệp Thị nhanh chóng tiếp lời nói:

- Đúng vậy, kỳ thật xưa nay Lưu Nguyệt cũng không thích mặc quần áo mới, nàng chỉ thích mặc quần áo cũ, hơn nữa nàng luôn đem quần áo mới đưa cho bọn muội muội, tự mình cũng không để lại bộ quần áo nào tươm tất. Hôm nay nàng không biết quy củ cho nên mới làm ra chuyện như vậy.

Diệp Thị nói xong, ánh mắt mọi người lại dồn về Sở Lưu Nguyệt, rất nhiều người đều hoài nghi, có khả năng này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK