• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nọ vừa nói vừa lao đến như gió, khẽ vươn tay chuẩn bị kéo Sở Lưu Nguyệt ra khỏi Túc Diệp. Nhưng tiếc là tay Túc Diệp vẫn một mực cầm lấy tay Sở Lưu Nguyệt không chịu buông, vậy nên hình thành “trận thế” Sở Lưu Nguyệt bị hai người một trái một phải giữ lấy tay.

Nàng có chút mờ mịt không rõ chuyện gì đang xảy ra, hết nhìn sang phải lại nhìn sang trái, cuối cùng hỏi Yến Tranh:

– Sao ngươi cũng tới?

Mày rậm nhếch lên, trong mắt Yến Tranh xuất hiện sự lạnh lẽo nhưng khi đối mặt với Sở Lưu Nguyệt thì ôn hòa hơn rất nhiều:

– Ta ở trong phủ nghe người ta nói hôm nay ở Hương Minh lâu có cuộc so tài nên chạy tới xem, ai ngờ tên hỗn đản này lại cả gan bắt nạt ngươi. Ngươi đừng sợ, có ta bảo vệ ngươi.

Nếu hỏi trong Kinh thành có người nào không sợ Túc Diệp thì đáp án chính là Yến Tranh rồi. Tuy rằng Yến Tranh ngang bướng bất tuân nhưng năng lực lại không tồi, hơn nữa thế lực của Vũ Ninh hầu phủ cũng không nhỏ, vậy nên lúc bình thường Yến Tranh và Túc Diệp đều nước sông không phạm nước giếng, sống trong hòa bình.

Tuy rằng hai người đều là nhân vật khiến người Kinh thành phải đau đầu nhưng bọn họ cũng chưa từng xảy ra xung đột. Nhưng không ngờ hôm nay vì một nữ tử mà xảy ra bất hòa. Có sự tham gia của Yến Tranh, sự việc càng trở nên thú vị, những người vừa bị Ninh Vương hạ lệnh giải tán lại túm tụm cùng nhau để quan sát sự tình tiếp theo.

Ai cũng không ngờ rằng vị đích nữ của phủ Sở Quốc Công chẳng những có quan hệ với Túc Diệp mà còn có quan hệ rất tốt với Yến Thế tử của Vũ Ninh hầu phủ, nữ nhân này thật không đơn giản a.

Yến Tranh nói xong với Sở Lưu Nguyệt thì lập tức quay ra nói với Túc Diệp:

– Ngươi buông ra, một đại nam nhân như ngươi mà bắt nạt một nữ tử yếu đuối có phải quá đáng hay không?

– Qúa đáng?

Ánh mắt Túc Diệp lạnh thấu xương, gian mày xuất hiện sự ngoan lệ.

– Lúc trước khi nàng muốn Tuyết Sơn Xích Long Quả, Bản Thế tử đã nói với nàng, lấy Xích Long quả chính là trở thành người của Bản Thế tử. Đã đáp ứng thì phải giữ lời, Bản Thế tử đối với nàng thế nào cũng là việc nhà của Bản Thế tử, Yến Tranh ngươi dường như không có tư cách nhúng tay vào a.

Túc Diệp nói xong tay nắm càng chặt, không có ý định buông Sở Lưu Nguyệt ra.

Sở Lưu Nguyệt nhịn không được nhíu mày, lời của hắn nàng nghe cảm thấy vô cùng khó chịu. Cái gì mà người của hắn? Cái gì gọi là chuyện trong nhà mình?

Nàng chưa kịp phản bác thì Yến Tranh đã mở miệng:

– Nói đi, ngươi ra giá, coi như Bản Thế tử mua Tuyết Sơn Xích Long Quả của ngươi, sau này ngươi đừng quấy rầy Tiểu Nguyệt Nhi nữa.

– Yến Tranh, ngươi mạnh miệng thật.

Túc Diệp nhíu mày rồi chợt nở nụ cười cổ quái, sau đó lạnh lùng nói:

– Được rồi, năm vạn lượng.

Túc Diệp vừa nói xong, mấy người ở đây thiếu chút nữa rơi mất cằm. Đây đúng là công phu sư tử ngoạm, một Qủa Tuyết Sơn Xích Long mà há miệng cái là đòi năm vạn lượng, đây là cướp giật trắng trợn a.

Sắc mặt Yến Tranh trở nên khó coi, hắn gầm lên với Túc Diệp:

– Ngươi rõ ràng là dùng công phu sư tử ngoạm.

– Vậy thì sao? Không phải ngươi nói rất hùng hồn sao? Bây giờ lấy ra ngân phiếu năm vạn lượng thì Bản Thế tử lập tức để tiểu nha đầu lại, sau này nàng cũng không phải người của Bản Thế tử mà là người của ngươi rồi.

Lời nói của Túc Diệp khiến Sở Lưu Nguyệt xúc động muốn đánh hắn một trận nhừ tử, lời nói bình thường tại sao đến miệng hắn lại thay đổi ý nghĩa như vậy? Nam nhân chết tiệt này thật sự khiến người khác căm hận, nếu không rút lại được lợi ích từ trên người hắn thì nàng khó mà tiêu được cơn tức này.

Ánh mắt Sở Lưu Nguyệt nhanh chóng rời xuống bàn tay Túc Diệp đang nắm tay nàng, bàn tay kia như một tác phẩm nghệ thuật, đốt ngón tay rõ ràng, trắng như bạch ngọc, ngay cả móng tay đều ánh lên màu hồng nhạt, cả bàn tay không tìm được một tỳ vết. Không chỉ như thế, tay của hắn hoàn toàn không giống người hắn, luôn làm cho người ta cảm thấy hung lệ, lạnh lẽo mà ngược lại tản ra sự ấm áp. Từ đầu ngón tay tiếp xúc với tay nàng khiến cả thể xác là tâm hồn nàng đều cảm nhận được sự ấm áp. Nhưng đây cũng chỉ là ý niệm trong nháy mắt, Sở Lưu Nguyệt cũng không quên những việc xấu xa mà nam nhân này làm. Nghĩ vậy ánh mắt Sở Lưu Nguyệt chợt trở nên lạnh lẽo, u ám trừng mắt bàn tay kia. Không phải ngươi thích nắm sao? Nắm đi, nắm đi, nắm chết ngươi đi.

Trong khi Sở Lưu Nguyệt đang suy tính xem phải làm thế nào xử lý Túc Diệp thì Túc Diệp vẫn luôn nắm chặt tay nàng chợt cử động. Quanh thân hắn dâng lên tầng khí thế mạnh mẽ ngưng tụ trong lòng bàn tay nhắm ngay bàn tay Yến Tranh đang nắm lấy tay Sở Lưu Nguyệt. Một chưởng đánh ra, lòng bàn tay ngưng tụ một luồng khói đen như mây, tràn đầy sát khí. Nếu như chưởng này đánh trúng chỉ sợ Yến Tranh hỏng mất.

Sở Lưu Nguyệt nhịn không được kêu lên với Yến Tranh:

– Mau buông tay.

Tuy rằng võ công của nàng không tinh diệu nhưng cũng biết chưởng này của Túc Diệp nếu đánh xuống thì Yến Tranh không chết cũng bị thương nặng.

Trong lòng Yến Tranh tất nhiên biết rõ nên thấy chưởng lực của Túc Diệp đập đến thì hắn đành thả tay Sở Lưu Nguyệt ra, lùi lại ba bước, tránh ra.

Một chưởng của Túc Diệp đánh hụt nhưng hắn chẳng quan tâm, thu lại sát khí, sắc mặt như thường nắm tay Sở Lưu Nguyệt.

Một chưởng này của hắn cũng không muốn giết chết Yến Tranh mà chỉ bức hắn ta buông tay. Sau lưng Yến Tranh có Vũ Ninh hầu phủ, hắn còn chưa có dự định đối đầu với Vũ Ninh hầu phủ.

Nhưng Yến Tranh không thể lạnh nhạt giống Túc Diệp, sắc mặt hắn lạnh xuống vô cùng khó coi, kêu lên với Túc Diệp:

– Túc Diệp, không nghĩ tới ngươi động thủ với ta, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Người khác sợ ngươi nhưng Bản Thế tử không sợ.

Lời nói vừa rơi xuống đã phi người lao thẳng đến phía Túc Diệp. Hai thủ hạ Tuyết Trinh và Tát Nhan Đồ của Yến Tranh thấy chủ nhân mình đánh nhau với người khác thì há có thể lui về phía sau? Vậy nên cũng nhảy ra, xông tới người của Túc Vương phủ.

Hai người Túc Tùng và Túc Trúc của Túc Vương phủ thấy Yến Tranh nhào đến muốn đánh chủ nhân nhà mình thì sắc mặt đã sớm lạnh xuống, vung tay dẫn vài tên thủ hạ ra nghênh đón.

Trong lúc nhất thời, trước cửa Hương Minh lâu loạn thành đoàn.

Sở Lưu Nguyệt mở trừng hai mắt, có chút không biết phản ứng thế nào. Người ta vẫn nói hồng nhan họa thủy, nàng tự nhận không phải tuyệt sắc hồng nhan, vậy mà hôm nay cũng có người vì nàng mà đánh nhau, bây giờ nàng có nên vỗ tay hoan hô không?

Nhưng xét thấy Yến Tranh là bằng hữu của nàng, Sở Lưu Nguyệt không hi vọng hắn chịu thiệt thòi nên không nhịn được kêu lên:

– Yến Tranh, đừng đánh nữa.

Nàng cũng không hy vọng mình trở thành hồng nhan họa thủy.

Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong thì mắt Túc Diệp nheo lại, một tia sáng lạnh lẽo lên, âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên:

– Ngươi thật quan tâm hắn, chỉ tiếc hắn không lấy ra năm vạn lượng ngân phiếu cho nên ngươi chỉ có thể là người của Bản Thế tử.

Tiếng nói của Túc Diệp không lớn không nhỏ lại đủ để Yến Tranh nghe được, làm hắn hoàn toàn bị chọc giận, tóc trên đầu muốn dựng ngược. Một tay Yến Tranh tàn nhẫn tấn công đến Túc Tùng, một bên kêu lên với Túc Diệp:

– Túc Diệp, ngươi là đồ vô sỉ, ai nói Bản Thế tử không lấy ra được năm vạn lượng ngân phiếu.

Yến Tranh vừa nói, Túc Diệp vung tay lên, mấy thủ hạ của Túc Diệp liền lui lại phía sau.

Túc Diệp dương mắt lên, thần thái sinh động quét đi vẻ tàn khốc hung ác vừa rồi, nhìn qua ôn dung hơn rất nhiều, khóe môi còn nhếch lên vui vẻ làm hắn như khoác lên tầng hào quang.

Mắt phượng lưu chuyển đủ loại màu sắc cảm xúc nhưng từ đầu đến cuối không hề che dấu sự khinh thường của mình, khóe môi hơi cong, khoan thai mở miệng:

– Yến Thế tử đã có thể bỏ ra năm vạn lượng thì Bản thế tử cũng không làm khó dễ ngươi, Yến Thế tử giao ngân phiếu luôn hay là bạc trắng?

Thái độ của Túc Diệp đã thật sự chọc giận Yến Tranh, khuôn mặt cương nghị của hắn trầm xuống, vụt một cái đi tới chỉ vào bàn tay nắm Sở Lưu Nguyệt của Túc Diệp hung hăng nói.

– Buông Tiểu Nguyệt Nhi ra, Bản thế tử lập tức đi lấy năm vạn lượng đưa ngươi, ngươi phái người đi cùng ta một chuyến.

Yến Tranh dứt lời, mấy người bên cạnh lập tức ngạc nhiên, không hiểu sao chuyện lại dẫn đến năm vạn lượng ngân phiếu rồi? Hơn nữa hai người này vẫn vì một tiểu nha đầu, nha đầu kia đáng giá năm vạn lượng ngân phiếu sao?

Tam Hoàng tử Phượng Trinh chớp mắt, trong mắt một mảnh thâm trầm như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt, đồng tử lóe lên ánh hào quang, cân nhắc giá trị của Sở Lưu Nguyệt.

Phải biết rằng Túc Thế tử không làm chuyện lỗ vốn, hắn luôn theo suy nghĩ của thương nhân, loại suy tính này đã ăn sâu vào con người hắn và trở thành bản chất.

Phượng Trinh muốn lôi kéo Túc Diệp nhưng vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt nào, người này căn bản không có điểm yếu, nhưng tình huống trước mắt này là sao?

Trong lúc Phượng Trinh lâm vào trầm tư, Cơ Trần như trích tiên đứng bên cạnh hắn vẫn ôn hòa ưu nhã như cũ, thỉnh thoảng ho khan một tiếng. Tuy rằng hắn cũng có ý nghĩ giúp Sở Lưu Nguyệt một tay những biết Túc Diệp là một kẻ kiêu ngạo lãnh khốc. Lúc trước hắn lên tiếng cũng không giúp được nàng thì có nói nữa cũng uổng công nên chỉ lặng yên theo dõi diễn biến.

Sở Lưu Nguyệt nghe Yến Tranh nói tuy rằng cảm động, cũng cảm thấy kết giao bằng hữu với hắn thật đáng giá nhưng năm vạn lượng ngân phiếu không phải số lượng nhỏ, có thể tưởng tượng được việc này sẽ làm Vũ Ninh Hậu phủ nổi lên nhiều việc. Đến lúc đó nhất định Yến Tranh sẽ làm cha mẹ hắn tức giận, chuyện của nàng không thể liên lụy đến hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK