Mục lục
[Dịch] Tam Giới Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đan Phi lạnh nhạt nói. Trong thanh âm có một cỗ uy nghiêm khiến cho toàn thân hán tử kia như rơi vào trong hầm băng, nhịn không được run rẩy.

- Ta nói, ta nói... Ở đây hiện tại không gọi là Bảo Thụ tông mà gọi là Thụ Linh tông. Là đội ngũ tán tu tới từ khắp nơi cướp đoạt địa bàn nơi này, thành lập một tông môn. Trong đó có một đội ngũ tán tu có thực lực mạnh nhất là tông chủ Thụ Linh tông và mấy trưởng lão, mấy người này đều là tán tu trong đội ngũ này. Thụ Linh tông này từ khi chiếm giữ tới nay có rất nhiều tán tu không ngừng đầu nhập vào, thanh thế càng lúc càng lớn.

Tên đại hán đầu trọc này thoạt nhìn cao to vạm vỡ, thế nhưng lại là một gia hỏa ngoài mạnh trong yếu. Bị Đan Phi đe dọa như vậy, dọa tới mức tiểu ra quần, giống như triệt để thay đổi, vô cùng ngoan ngoãn nói ra tất cả.

- Một đám ô hợp.

Lông mi Đan Phi nhíu lại, đội ngũ tán tu, chiếm địa bàn người ta, tụ tập một đám gia hỏa liều mạng khác, loại tông môn tạm thời kiến tạo này căn bản không có lực ngưng tụ nào, cũng chưa nói tới độ trung thanh và ủng hộ gì. Nói trắng ra chỉ là tạm thời vì lợi ích mà tụ tập lại một chỗ.

- Vậy người Bảo Thụ tông trước đó đâu rồi?

Đan Phi lạnh nhạt nói.

- Trước... Trước đó sao?

Đại hán đầu trọc lắp bắp nói:

- Trước đó dường như nơi này không có người a. Khi chúng ta tới đây, Bảo Thụ tông này căn bản không có lấy một bóng người. Nghe nói năm đó trước khi Xích Đỉnh trung vực xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, người Bảo Thụ tông trong vòng một đêm biến mất. Cũng không biết đi tới chỗ nào. Từ đó về sau, người Bảo Thụ tông này cũng không xuất hiện nữa.

- Ngươi xác định chứ?

- Ta... Ta cũng chỉ nghe bọn họ nói vậy.

Đại hán đầu trọc cảm nhận khí tức lạnh lùng của Đan Phi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ấp a ấp úng noiS:

- Ta, ta tới muộn, những chuyện trước đó đều là nghe người khác nói.

- Thụ Linh tông?

Trong lòng Đan Phi xuất hiện lửa giận, nói:

- Tu hú chiếm tổ chim thước còn dám sửa tên Bảo Thụ tông? Tông chủ Thụ Linh tông này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

- Hắn... Người này là tán tu trên bát vực, tu vi một thân viễn siêu chúng ta. Chính là tiền bối Thánh Cảnh a.

Tên đại hán đầu trọc kia cảm nhận được sát khí của Đan Phi, toàn thân khẽ run rẩy.

- Thánh Cảnh? Hắn gọi là gì?

- Tiên tử, tất cả mọi người đều gọi hắn là Tần tông chủ. Trên giang hồ dường như còn có tên gọi là Tần Thập Tam.

- Tần Thập Tam? Chưa từng nghe qua.

Đan Phi khẽ lắc đầu.

- Tiên tử, những thứ người hỏi ta đều trả lời rồi. Cầu tiên tử tha cho tiểu nhân một cái mạng a.

Tên đại hán đầu trọc này đau khổ cầu khẩn.

Trong mắt Đan Phi hiện lên hàn mang, ngữ khí lạnh lẽo như băng:

- Nếu như vậy tự cắt đầu lưỡi mình, xéo đi.

- Hả? Tiên tử, tha mạng a.

Tên đại hán đầu trọc kia nghe nói vẫn phải cắt đầu lưỡi, hồn phi phách tán nói.

Nhưng mà khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo khôn cùng của Đan Phi, trong lòng cả kinh, hắn biết rõ nếu như mình không thành thật một chút, chỉ sợ cái mạng nhỏ này khó bảo toàn.

Hắn cắn răng một cái, trực tiếp vung đao lên về phía miệng. Một nửa đầu lưỡi trực tiếp bị cắt xuống. Tên đại hán đầu trọc đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, nắm lửa đầu lưỡi, quay đầu đi, nào còn dám dừng lại một chút nào.

Hắn định lập tức đi cầu y, cái đầu lưỡi này còn có thể nối lại được.

Nếu như chần chờ, đợi tiên tử lạnh lùng như băng này đổi ý, không chỉ có mất đầu lưỡi mà là rơi đầu.

Đối với Đan Phi mà nói, loại tiểu nhân vật như vậy giết một nàng cũng đã hết tức giận. Nàng cũng không thèm nhìn đại hán đầu trọc kia rời khỏi, mà hai hàng lông mi nhíu mày nhìn về phía sơn môn bảo Thụ tông.

- Lão gia tử năm đó ẩn cư ở Thiên Quế vương quốc, thế nhưng trong lòng lại luôn nghĩ về Bảo Thụ tông. Tâm của lão nhân gia vẫn thuộc về Bảo Thụ tông. Hôm nay Bảo Thụ tông này lại do một đám ô hợp chiếm đóng. Nếu như lão gia tử biết được, tất sẽ đau lòng không thôi.

Đan Phi nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời cũng không thu hoạch được gì mà trong lòng lại tràn ngập tức giận, thoáng cái muốn bạo phát ra.

- Vì lão gia tử, vì hắn, Bảo Thụ tông này quyết không thể rơi vào trong tay đám súc sinh thô lỗ này. Vạn nhất có một ngày bọn họ trở về thì sao?

Trong lòng Đan Phi nghĩ vậy, thân ảnh mềm mại hóa thành một đạo quang mang màu xanh phi vào trong Bảo Thụ tông.

Số lần Đan Phi tới Bảo Thụ tông không nhiều, mỗi một lần tới đều là đi theo Diệp lão gia tử, đối với Bảo Thụ tông cũng không thể nói là có cảm tình thâm hậu.

Nhưng mà sau khi tiến vào sơn môn Bảo THụ tông, nhìn thấy bốn phía sơn môn một mảnh chướng khí mù mịt, hoàn toàn không có một chút bộ dáng nào của một trong bốn đại tông môn năm đó.

Từng đám tán tu, đông một đám, tây một đám, bốn phía đều có. Có người uống rượu ăn thịt, có kẻ tầm hoan tác nhạc, có người đang say sưa ngủ.

Đan Phi đứng ở chỗ cao, nhìn từ trên cao xuống, nhìn thấy một màn như vậy, tim phổi đau đớn không thôi.

Đúng lúc này lỗ tai Đan Phi khẽ động, nghe thấy trong một biện viện ở hậu sơn dường như có thanh âm truyền tới, còn có tiếng cười quái dị, tà ác của một đám nam nhân thi thoảng từ phía đó truyền ra.

Đan Phi nhíu mày, phóng mắt nhìn lại.

Nàng thấy được trong biệt viện kia là một đám nữ tử toàn thân không có một mảnh vải, bị một đám hán tử đuổi theo, giống như một đám cừu non bị linh cẩu đuổi theo, thi thoảng phát ra tiếng thét khủng bố.

Những tên hán tử kia, tay đều cầm roi da, vung vẩy trên hư không, quất vài cái, khiến cho những nữ tử kia căn bản bất chấp ngượng ngùng, tiếng thét chói tai vang lên tán loạn.

Tình cảnh này giống như một đám gia súc bị người ta xua đuổi vậy.

Đám nữ tử này hơn phân nửa tuổi đều còn rất trẻ, nhìn thế nào cũng đều là người có dáng vẻ không tệ, thậm chí còn vô cùng tốt. Chỉ là trên những thân thể trắng như tuyết kia có vài vết thương đỏ h ồng. Nhìn qua cũng biết được các nàng bị nhốt ở nơi này, làm thứ phát tiết cho đám người tàn ác này, cũng dùng để bọn chúng mua vui.

Những tên hán tử kia cầm roi da không ngừng vung vẩy, chỉ cần nghiêng về phía nào, lập tức sẽ giống như súc sinh, đi làm chuyện hoang dâm, cẩu thả với thiếu nữ bên đó.

Cảnh tượng hỗn loạn khiến cho lông mi Đan Phi nhíu lại.

- Đám súc sinh này.

Đan Phi thân là nữ nhi, nhìn thấy đám súc sinh này chà đạp nữ nhân như vậy, lửa giận của nàng đã tích tụ tới cực hạn.

Thân thể nhoáng lên một cái, Đan Phi lập tức nhảy xuống dưới.

- Ồ? Xảy ra chuyện gì vậy?

Những hán tử kia hiển nhiên đều là cao thủ, hơn nữa thực lực còn không kém. Cả đám cảm thấy hoa mắt, dường như có người xuất hiện trong sân.

Mà có một ít người không để ý, tiếp tục vội vàng đuổi theo những nữ tử khác, miệng cười toe toét, vô cùng phóng túng.

Thân ảnh mềm mại của Đan Phi xông qua, dao găm trong tay giống như cơn gió quét qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK