Mục lục
[Dịch] Tam Giới Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương1336 Một người cũng không lưu.

- Lão tử hôm nay đoạt nữ nhân của ngươi, đánh mặt ngươi thì thế nào?

- Hồng lão đại, ánh mắt của tiểu tử này tiểu đệ rất không thích. Hay để cho tiểu đệ đi phế đôi mắt chó của hắn trước?

Giang Trần không thèm để ý tới người này mà vỗ vỗ bả vai Trương thống lĩnh:

- Trương thống lĩnh, ngươi mang các huynh đệ lùi lại một chút đi.

Trương thống lĩnh vội la lên:

- Chân Đan Vương, lão Trương ta không phải là người sợ chết. Ngươi là người mà bên trên phái xuống, giao cho ta phải bảo vệ. Cho dù lão Trương ta chết trận cũng phải bảo vệ Đan Vương đại nhân chu toàn.

Tuy rằng không quen biết, thậm chí Trương thống lĩnh này còn có chút ngu trung. Nhưng mà Giang Trần thích nhất là loại nam nhân như vậy.

Hắn cười nhạt một tiếng:

- Trương thống lĩnh, ta muốn giết người, chỉ là lại không thích có người vây xem. Ngươi mang các huynh đệ tránh ra một chút. Một lát nữa rồi lại tới.

- Chuyện này...

- Đi đi...

Giang Trần không để cho Trương thống lĩnh cự tuyệt.

Trương thống lĩnh nhìn thấy Giang Trần kiên trì như vậy, lại thấy thiếu nữ bên cạnh Chân Đan Vương dường như không lo lắng một chsut nào, trong lòng tuy rằng có lo lắng thế nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.

- Chân Đan Vương, nếu như ngươi muốn giúp đỡ thì cứ gọi cho chúng ta, chúng ta sẽ không rời khỏi nơi này quá xa.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, ánh mắt ung dung tập trung vào đám người hán tử một mắt.

- Vừa rồi là kẻ nào muốn phế mắt ta?

Thanh âm của Giang Trần lạnh nhạt, Tà Ác Kim Nhãn nổi lên kim quang nhàn nhạt, như có như không, vọt về phía người vừa mới kêu gào vừa rồi.

Người nọ cũng là cường giả Thánh Cảnh tứ trọng, nhìn thấy Giang Trần nhìn hắn, bên hắn lại nhiều người, lại nhìn qua thấy Giang Trần có vẻ thư sinh yếu đuối, cho nên nào có sợ.

Hắn cười dữ tợn một tiếng, đứng ra, vỗ ngực nói:

- Là lão tử nói, ngươi tới cắn ta sao?

Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu:

- Rất tốt, ngươi bị loại.

Trong khi nói chuyện, Tác Ác Kim Nhãn lập tức được thúc dục, Tác Ác Kim Nhãn tập hợp vô tận uy nghiêm của thiên địa giống như là mặt trời đột nhiên có một đạo quang mang bắn ra.

Sưu.

Trong hư không lập tức vang lên thanh âm hào hùng, tiếng sát phạt không ngừng cuồn cuộn.

Sau một khắc, uy áp thiên địa cường đại kia cùng với lưu quang màu vàng trực tiếp rót vào trong đôi mắt tên hán tử hèn mọn bỉ ổi vừa mới đứng ra kia.

- Ah...

Hai mắt tên hán tử này lập tức bị kim quang ẩn chứa uy áp mười phần bắn vào, hai mắt lập tức ngây ngốc, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai tay che mắt, bắt đầu điên cuồng rống to.

Nhưng mà hắn không có giãy dụa được quá lâu, đột nhiên toàn thân co lại giống như bị giật điện. Sau một khắc, thân thể giống như một bức tượng đá, ầm ầm đổ xuống, tính cả hai tay đang che đôi mắt cũn giữ nguyên, không có gì thay đổi.

Tư thế ngã xuống muốn bao nhiêu cổ quái có bấy nhiêu cổ quái.

- Lão lục, xảy ra chuyện gì vậy?

- Lão lục?

Nhìn thấy hán tử kia ngã xuống, những người khác chấn động. BIến cố bực này hiển nhiên kể cả đại hán chột một mắt kia cũng không chuẩn bị kịp.

Khóe miệng Giang Trần mỉm cười, vẫn lạnh nhạt nhìn về phía đối diện, giống như người vừa mới làm tất cả chuyện này không phải là hắn.

Đại hán chột một mắt kia có phản ứng nhanh nhất, hai mắt nheo lại, quát:

- Tiểu tử, ngươi làm trò quỷ gì vậy?

Ánh mắt của đại hán chột một mắt kia va chạm với ánh mắt của Giang Trần, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác báo động. Mí mắt rũ xuống, hắn vội vàng hô:

- Ánh mắt của tiểu tử này tà môn, mọi người không nên tiếp xúc ánh mắt với hắn.

- Lão đại, lão lục chết rồi, toàn thân cứng ngắc giống như tượng đá vậy.

- Không, cứng rắn giống như là khối sắt vậy.

Đại hán chột một mắt kia nghe vậy sởn hết gai ốc, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ, đồng thời chân lùi lại hai bước, đột nhiên rống to:

- Con mẹ nó, mọi người cùng nhau chơi gia hỏa này, cùng nhau tiến lên, tiêu diệt tiểu tử này.

Giang Trần cười lạnh một tiếng, đột nhiên thúc dục trận bàn U Cổ Thất Sát trận.

Trong nháy mắt cảnh tượng trước mặt biến đổi, biến thành thế giới rừng rậm khôn cùng. Vô số dây leo giống như vô số xúc tu, điên cuồng cuốn quanh tám người còn lại này.

Biến hóa quỷ dị như vậy khiến cho tám người kia rất là giật mình. Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ được, tại sao bỗng nhiên cảnh tượng trước mặt lại triệt để biến đổi.

Trận pháp?

Đợi tới khi bọn họ kịp phản ứng thì liên tục có ba bốn tiếng kêu thảm thiết vang vọng. Đã có ba bốn đồng bạn bị dây leo cuốn lấy.

Dây leo kia chính là dây leo của Băng hỏa yêu liên. Băng Hỏa yêu liên kết hợp với U Cổ thất sát trận, thật sự là lợi khí giết người. Nhất là khi giết võ giả cùng giai quả thực vô cùng dễ dàng giống như cắt lúa mạch vậy.

Những võ giả này trình độ cao thấp không đồng đều, mạnh nhất là đại hán chột một mắt kia là Thánh Cảnh thất tọng. Mấy người còn lại đại bộ phận là Địa Thánh Cảnh, thậm chí còn có hai ba người là Thánh Cảnh tam trọng.

Khoan nói tới việc hiện tại Giang Trần là Địa Thánh Cảnh, coi như khi Giang Trần mới tiến vào Thánh Cảnh lợi dụng trận pháp kết hợp với Băng Hỏa yêu liên cũng có thể dễ dàng giết đám người này.

Thấy đồng bạn không ngừng ngã xuống, đại hán chột một mắt này kinh hãi tới ngây người, chỉ là hắn rất nhanh đã mở miệng nhắc nhở đồng bạn bên cạnh:

- Mọi người dựa sát vào, dựa sát vào. Giữ vững sau lưng dùm người khác.

Dưới sự phân phó của đại hán chột một mắt kia, bốn người còn lại đứng bốn phía, tất cả chiếm lấy một góc, bắt đầu quần nhau với đám dây leo đang bò từ bốn phía tới.

Giang Trần chắp tay mà đứng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Giờ phút này những người này đã có phòng bị, Tà Ác kim nhãn cũng không cần phải thi triển. Chỉ là trong tay hắn lại xuất hiện một cái gương.

Cái gương này hắn mới tế luyện không lâu. Chỉ phát huy được hai ba thành uy lực của nó. Đây chính là một trong những món bảo vật tùy thân của Phi Vũ đại đế - Phi Vũ kính.

Lúc ấy Giang Trần ngăn cản một phủ của đại hán chột một mắt kia, làm cho thế quét ngang của một búa này giảm bớt là do mượn lực của Phi Vũ kính này.

Chiếu từ phía xa xa, quang mang bắn ra giống như là định thân vậy, khiến cho tốc độ của đối thủ đại giảm.

Một tán tu như Phi Vũ đại đế có thể tung hoành cương vực nhân loại là dựa vào vài loại bảo vật thành danh của hắn. Phi Vũ kính này chính là một trong những số đó.

Giờ phút này mặc dù Giang Trần chưa hoàn thành tế luyện hết Phi Vũ kính, uy lực chưa đủ hai ba thành, thế nhưng đối phó với những người này lại dư sức.

Huống chi Giang Trần dùng kính này cũng không cần tới sát thương, hắn chỉ muốn làm cho tốt độ của đám người này chậm lại.

Chỉ cần tốc độ của bọn chúng giảm bớt, trong U Cổ thất sát trận, bọn chúng chính là cừu non đợi thịt. Không có khả năng còn sống.

- Hoàng Nhi, đám súc sinh này dám lớn gan nói năng lỗ mãng với nàng. Bọn chúng tới đây cũng không phải là truy tìm linh thú gì hết. Chúng đuổi theo chúng ta mà tới. Nếu như chúng ta là tu sĩ bình thường rơi vào trong tay chúng, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nàng nói xem trước tiên nên giết kẻ nào trước?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK