Chương 1389 Tâm nguyện của Khổng Tước Đại Đế
Giang Trần sờ lên mũi:
- Bệ hạ không sợ ta thua trận chiến này, sẽ ảnh hưởng số mệnh của Khổng Tước Thánh Sơn ngươi sao?
Khổng Tước Đại Đế tiêu sái cười cười:
- Ta có thể nhìn số mệnh, thì số mệnh sao có thể bị ảnh hưởng? Dùng pháp nhãn của ta xem, số mệnh của Khổng Tước Thánh Sơn này, là hiện ra xu thế gió lốc mà lên. Trận chiến này, ta cơ hồ nhìn không tới khả năng thua.
- Bệ hạ có lòng tin với ta như vậy?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Lúc đó chẳng phải ngươi đối với mình càng có lòng tin sao?
Khổng Tước Đại Đế cười ha ha nói.
Đúng như Khổng Tước Đại Đế nói, Giang Trần đối với trận chiến này, thật sự là làm được tâm như mặt nước phẳng lặng, không hề có gợn sóng.
Không phải hắn tự tin, mà là hắn căn bản không có suy nghĩ qua vấn đề thắng bại trong chuyện này.
- Đúng rồi, bệ hạ, nghe nói đội ngũ của Đan Hỏa Thành đã nhập cảnh?
- Đúng, đã vào Lưu Ly Vương Thành. Ta cùng với Đan Cực Đại Đế cũng đã gặp mặt.
- A?
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động.
- Chắc hẳn, loại cục diện này nhất định rất đặc sắc a? Hai Đại Đế chạm mặt, tất nhiên là hỏa hoa văng khắp nơi?
Khổng Tước Đại Đế nở nụ cười:
- Nơi nào đến hỏa hoa gì? Đã đến cấp bậc như chúng ta, giằng co bên ngoài, chỉ là tiểu nháo, sẽ không đến mức bởi vì chút chuyện như vậy, liền giương cung bạt kiếm. Tiểu hữu, cường giả Đại Đế trừ khi sinh tử lợi ích, nếu không, sẽ không dễ dàng đối kháng.
Giang Trần cười cười, lại không nói cái gì nữa.
Ngược lại là Khổng Tước Đại Đế, Thần Mục sáng ngời có quang, nhìn về phía Giang Trần, đột nhiên hỏi:
- Tiểu hữu, thân phận của ngươi, sau trận chiến này, có ý định công khai không?
Giang Trần lại không nghĩ rằng, Khổng Tước Đại Đế sẽ có câu hỏi như thế.
Nghĩ chỉ chốc lát, Giang Trần vẫn dứt khoát lắc đầu:
- Cha ta cùng đồng môn đều phiêu bạt ở bên ngoài, ta lo lắng công bố thân phận, sẽ bất lợi đối với hắn.
Dùng địa vị của Giang Trần ở Lưu Ly Vương Thành hôm nay, công bố thân phận có lẽ sẽ có chút nguy hiểm. Nhưng mà sau trận chiến này, nếu như thắng Đan Hỏa Thành, coi như là Bất Diệt Thiên Đô, cũng quả quyết không dám tới giương oai.
Thế nhưng mà, Giang Trần vẫn quyết định tạm thời giấu thân phận.
Có lẽ những người kia không có cách nào đến Lưu Ly Vương Thành đối phó hắn, nhưng có thể âm thầm đối phó những người khác.
Thử nghĩ thoáng một phát, nếu như phụ thân Giang Phong nghe được tên tuổi của mình, hoặc là đồng môn Đan Càn Cung nghe được tên tuổi của mình, tất sẽ từ bốn phương tám hướng đến đầu nhập vào.
Như vậy, không thể nghi ngờ để cho những thế lực kia tìm được cơ hội hạ thủ.
Giang Trần tình nguyện âm thầm điều tra, cũng không muốn gióng trống khua chiêng như vậy. Vạn nhất bị địch nhân nắm lấy cơ hội, hắn nhất định hối hận suốt đời.
- Chỉ cần ngươi nguyện ý công khai, tùy thời tìm ta. Lưu Ly Vương Thành ta, sẽ cho ngươi bảo hộ cao nhất, cho dù là Bất Diệt Thiên Đô, cũng không dám tới giương oai.
Lập trường của Khổng Tước Đại Đế, ngược lại là vô cùng tươi sáng rõ nét.
Giang Trần cảm động, mặc kệ như thế nào, Khổng Tước Đại Đế đối với mình, thật đúng là rất tốt.
- Ân tình của Bệ hạ, Giang Trần khắc sâu trong tâm. Trận chiến này, ta tất sẽ vì Khổng Tước Thánh Sơn lưu lại Vạn Thọ Đan, để cho Đan Hỏa Thành sát vũ mà về!
Giang Trần cũng cấp ra thái độ của mình.
Khổng Tước Đại Đế cười ha ha:
- Ha ha, quả nhiên là để cho người chờ mong. Đan Cực Đại Đế đối với Đan Vương của Khổng Tước Thánh Sơn ta, là chẳng thèm ngó tới. Trên thực tế, Đan Vương của Khổng Tước Thánh Sơn ta, cùng Đan Hỏa Thành của hắn có chênh lệch nhất định. Bất quá lần này ta cảm thấy, Đan Cực Đại Đế tính toán không bỏ sót, chỉ sợ sẽ ở Khổng Tước Thánh Sơn ta ăn thua lỗ. Thần Thoại bất bại ở lĩnh vực Đan dược của Đan Hỏa Thành, sợ rằng lần này cũng phải gãy cánh rồi. Ngẫm lại cũng làm người chờ mong a.
- Vạn Thọ Đan là của ta, ta không có cho Đan Hỏa Thành, bọn hắn cũng đừng nghĩ cưỡng chiếm. Bằng không mà nói, ngày khác nhìn thấy sư tôn, cũng không mặt mũi nào đối mặt.
- Ai! Lệnh sư rốt cuộc là hạng thế ngoại cao nhân gì, chỉ mười năm, lại có thể dạy dỗ ra thiên tài như vậy. Ta ở Lưu Ly Vương Thành tung hoành ba ngàn năm, thiên tài như cá diếc sang sông, không biết thấy bao nhiêu, thế nhưng mà chưa bao giờ có một người tuổi trẻ, làm cho lão phu động tâm như thế. Tiểu hữu, nếu không phải cố kỵ lệnh sư, lão phu thật sự là muốn cường lưu ngươi ở lại Lưu Ly Vương Thành.
Ngữ khí của Khổng Tước Đại Đế nghe như nói giỡn, nhưng chưa hẳn không phải lời tâm huyết?
Dùng ánh mắt quan sát số mệnh của hắn, ngày đó Giang Trần ở Bảo Thụ Tông phát ra Thiên Địa dị tượng làm thiên địa chấn kinh, đối với tâm lý của Khổng Tước Đại Đế có trùng kích rất lớn.
Mặc dù là hắn năm đó tấn chức cảnh giới Đại Đế, cũng không có dẫn động Thiên Địa dị tượng khoa trương như vậy a.
Mà hôm nay tận mắt nhìn thấy Giang Trần, chứng kiến số mệnh ở trên người Giang Trần, càng là khoa trương đến hắn chưa từng bái kiến.
Thiên tài như vậy, Khổng Tước Đại Đế không động tâm mới là lạ.
Hắn cưỡng ép áp chế mình cảm ngộ Thiên Đạo, không có ly khai Lưu Ly Vương Thành, chờ chính là một người có được Đại Khí Vận, đại thiên phú kế nhiệm.
Ở hắn xem ra, Giang Trần là lựa chọn thích hợp nhất.
Cho nên, những ngày này, hắn một mực đều không có buông tha qua.
Giang Trần cùng Khổng Tước Đại Đế cũng thập phần hợp ý. Chỉ là, muốn hắn bái Khổng Tước Đại Đế làm sư, điểm này, Giang Trần vẫn còn có chút không tiếp thụ được.
Dù sao, trí nhớ kiếp trước không thể xóa nhòa. Ở trong trí nhớ kiếp trước của hắn, người có thể trở thành lão sư của hắn, ngoại trừ Thiên Đế phụ thân ra, Giang Trần căn bản không có nghĩ tới người thứ hai.
Diệp Trọng Lâu cũng tốt, Đan Trì cung chủ cũng tốt, Giang Trần đều coi bọn họ là bạn vong niên kiếp nầy, coi là trưởng bối tông môn.
Lại chưa từng có ý nghĩ bái sư.
Vãn bối là theo như bối phận kiếp này đến tính toán, dùng tuổi thọ cùng địa vị của hắn kiếp này, đích thật là vãn bối.
Bất quá, đệ tử, kia chính là liên quan đến quan hệ thầy trò, là một loại quan hệ phi thường nghiêm túc. Giang Trần tự nhiên không muốn bái một cường giả ở vị diện thế tục làm thầy.
Dù sao, tại Thần Uyên Đại Lục, người có thể ở trên võ đạo chỉ điểm hắn, tuyệt đối không có khả năng tồn tại.
Không hề nghi ngờ, thực lực của Khổng Tước Đại Đế cường hoành, là gấp mười gấp trăm lần hắn. Ít nhất tới trước mắt, Khổng Tước Đại Đế muốn làm lão sư của hắn, tuyệt đối là có trăm lợi mà không một hại.
Hơn nữa, ở trong thực chiến, Khổng Tước Đại Đế cũng có thể truyền thừa cho hắn không ít đồ vật.
Thế nhưng mà, cánh cửa trong nội tâm Giang Trần kia, vẫn qua không được. Cảm thấy muốn nói đến quan hệ thầy trò, cảm giác luôn kém một chút như vậy.
Khá tốt, mình có một Lão sư hư cấu làm tấm mộc, kể từ đó, cự tuyệt Khổng Tước Đại Đế ngược lại không có vẻ quá khó khăn.