Sau đó toàn bộ linh hồn phảng phất bị một cỗ lực lượng đông cứng, đón lấy, toàn thân cứng ngắc, chỉ một lúc sau, thân thể những võ giả này liền biến thành pho tượng, tựa như đổ đồng nước lên người bọn họ, trông rất sống động.
Giang Trần vung tay lên:
- Đi vào.
Câu Ngọc cùng Hoàng Nhi nhìn nhau, ánh mắt đều có chút kinh hãi. Đây là một nam nhân chính thức tức giận a.
Thần thông như vậy, mặc dù là Hoàng Nhi xuất thân thần bí, cũng hơi có chút kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn cảm giác nhìn không thấu.
Câu Ngọc càng là kinh ngạc không hiểu.
Bất quá hai người lo lắng Giang Trần an nguy, đều không chút do dự vào theo.
- Hiện tại người chủ sự của Dược Sư Điện là ai, lăn ra đây gặp ta.
Thanh âm của Giang Trần, như sấm mùa xuân chợt nổ, chấn động mà ra, lập tức bao trùm toàn bộ Dược Sư Điện, uy thế kinh người, cuồn cuộn không dứt.
- Người nào, lại dám đến Dược Sư Điện giương oai?
- Giết hắn đi.
- A, a…
Hai thanh âm vừa truyền tới, thì có hai đạo thân ảnh lần lượt kêu thảm, nhao nhao ngã xuống đất, hiển nhiên vừa rồi là bọn hắn quát, đã bị Giang Trần diệt.
Giang Trần nhẹ nhàng nâng tay, ngữ khí đạm mạc:
- Ta đếm năm tiếng. Sau năm tiếng, người ở trong Dược Sư Điện, không có xuất hiện trước mắt ta, hết thảy giết không tha.
- Năm…
Giang Trần mở miệng đếm.
- Bốn.
- Ba.
Thanh âm của Giang Trần, không vội không chậm đếm ngược, nhưng uy áp cường đại, lại không ngừng lan đến từng nơi hẻo lánh của Dược Sư Điện.
- Hai.
Thời điểm đếm tới hai, người bên trong Dược Sư Điện, cả đám chịu không được uy áp chấn nhiếp, nhao nhao từ chỗ tối đi ra, đi vào đại sảnh của Dược Sư Điện.
Bọn hắn rất rõ ràng, nếu quả thật ngoan cố không ra, người đến cường đại kia, nhất định sẽ giết sạch Dược Sư Điện.
Tất cả mọi người là Võ Giả, bọn hắn có thể cảm nhận được sau lưng uy áp kia, ẩn chứa lửa giận ngập trời, đây tuyệt đối không phải bọn hắn có thể trốn tránh.
- Một.
Năm ngón tay của Giang Trần hợp lại, đã đếm hết, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, xẹt qua trên mặt những người này.
- Ngươi, đi ra.
Giang Trần chỉ vào một người áo bào màu bạc, thoạt nhìn địa vị không thấp.
Người nọ nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy không thôi. Đối mặt Giang Trần triệu hoán, lại không dám không đi ra, hàm răng nhịn không được run lên.
- Ngươi… ngươi tốt.
Người này ở dưới uy áp cường đại của Giang Trần, lời nói cũng nói không thuận.
- Dược Sư Điện này, hiện tại ngươi chủ trì?
Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc.
- Không. . . Không phải.
Người kia sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu trong quần:
- Là. . . Là Liệt tổng quản chủ trì.
- Hắn ở đâu?
Giang Trần tiếp tục tạo áp lực.
Hàm răng người kia run lên khanh khách, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, dưới uy áp cường đại của Giang Trần, hắn hoàn toàn không cách nào tự kiềm chế, phảng phất nam nhân trẻ tuổi trước mắt, có một loại lực lượng để cho người không thể không bái phục.
- Hắn. . . Hắn không ở trong đại sảnh. Có lẽ không có đi ra.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, thần thức tản ra, tiếp tục tìm tòi.
Thất Khiếu Thông Linh đã đến cấp bậc như Giang Trần, Dược Sư Điện nho nhỏ, tự nhiên không cách nào tránh thoát phạm vi thần trí của hắn bao trùm, rất nhanh, Giang Trần liền điều tra ra, trong chỗ tối của Dược Sư Điện, lại có ba người không đi ra.
Mà Hoàng Nhi bên người Giang Trần, bỗng nhiên mỉm cười, hiển nhiên trong nháy mắt vừa rồi, thần trí của nàng cũng điều tra đến có người không đi ra.
- Giang công tử, Hoàng Nhi cùng Dược Sư Điện này cũng coi như có chút tình hương khói, để ta ra một phần lực a.
Nói xong, hai tay Hoàng Nhi vung lên, trước mặt nhiều ra một cây đàn tranh.
Ngón tay ngọc thon dài của Hoàng Nhi nhẹ nhàng khảy, từng đạo âm luật vang lên.
Cái âm luật này, mới đầu chỉ là sát phạt chi ý nhàn nhạt, không bao lâu, liền hội tụ thành nộ hải triều dâng, nhắm ba nơi mãnh liệt mà đi, đúng là hướng ba gia hỏa tránh né không ra kia.
Chiêu thức ấy của Hoàng Nhi, chỉ là tiểu thí ngưu đao, ngay cả Câu Ngọc, nhất thời cũng không xem hiểu huyền ảo.
Nhưng mà trong lòng Giang Trần lại kinh hãi, chiêu thức ấy nhìn như đơn giản, lại ẩn chứa Huyền Cơ thật lớn. Hoàng Nhi này vậy mà có thể khống chế phương hướng sóng âm, loại khống chế lực trường này, Giang Trần tự hỏi hiện tại cũng không làm được.
Chỉ một lúc sau, trong mấy mật thất, liền truyền đến từng tiếng kêu thảm, ba gia hỏa bịt lấy lỗ tai, gào khóc thảm thiết chạy ra, bộ dạng chật vật kia, phảng phất tùy thời sẽ sụp đổ.
Hoàng Nhi mỉm cười, thấy tốt thì lấy, hiển nhiên không có ý định ra tay quá nặng, mỉm cười:
- Giang công tử, Hoàng Nhi chỉ có chút bổn sự ấy, kế tiếp, phải nhìn ngươi a.
- Đa tạ Hoàng Nhi cô nương trượng nghĩa ra tay.
Giang Trần không phải là không có biện pháp để cho ba gia hỏa này đi ra, nhưng mà, nhẹ nhàng như Hoàng Nhi, trước mắt ngay cả hắn cũng không làm được.
Ba gia hỏa kia, một người bên trong mặc áo bào màu vàng, thoạt nhìn cực kỳ phúc hậu, nhưng giờ phút này lại hốt hoảng chật vật, thập phần không chịu nổi.
- Chắc hẳn, ngươi là Liệt tổng quản gì kia?
Ánh mắt Giang Trần tập trung hắn.
Âm luật biến mất, Liệt tổng quản kia cuối cùng tỉnh táo lại, nhưng trong ánh mắt, lại tràn đầy kiêng kị, nhìn Giang Trần nói:
- Ngươi đến cùng là người nào?
Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu:
- Bây giờ là ta đang hỏi ngươi, tiếp đó, mỗi một vấn đề của ta, nếu ngươi trả lời không thể cho ta thoả mãn, ta sẽ tháo xuống một bộ kiện trên người ngươi.
- Vấn đề thứ nhất, bọn người Tống Thiên Tinh đâu?
Thần thức của Giang Trần khóa chặt người này, tuyệt không cho hắn có nửa câu nói dối.
Liệt tổng quản kia lắp bắp nói:
- Bọn hắn. . . Bọn hắn đều đi ra. Dược Sư Điện là bọn hắn chuyển nhượng cho chúng ta. . . A
Hắn kêu thảm một tiếng, sờ lỗ tai, phát hiện lỗ tai bên trái đã không thấy rồi.
Giang Trần cười đạm mạc:
- Hỏi lại một lần, bọn người Tống Thiên Tinh đâu?
Liệt tổng quản hồn phi phách tán, che tai trái máu chảy như rót, thiếu chút nữa ngất đi:
- Hắn. . . Bọn hắn. . .
Xùy…
Cánh tay của Giang Trần nhấc lên, nhanh như lưu tinh, hóa chưởng thành đao, Kim Nguyên chi lực cường đại hóa thành phong nhận, trực tiếp cắt xuống lỗ tai bên phải.
- A…
Tiếng kêu thảm thiết lại truyền ra lần nữa, đũng quần của Liệt tổng quản này ẩm ướt, bị dọa đái rồi.
- Cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi vẫn không trả lời thật, rơi xuống đất không còn là lỗ tai, mà là đầu của ngươi.
Trong giọng nói của Giang Trần, không mang theo chút tình cảm nào.
- Ta. . . Ta nói, ta nói. Ta toàn bộ nói.
Bất kể ngông nghênh ra sao, ở thời điểm tánh mạng nguy hiểm, Liệt tổng quản này rốt cục vẫn gánh không được. Hiện tại hắn một chút cũng không nghi ngờ sát tinh trước mắt này nói.
- Dược Sư Điện. . . là bị chúng ta chiếm đoạt. Tống Thiên Tinh không phối hợp, bị chúng ta giết.
- Các ngươi?
Giang Trần cười lạnh lùng.
- Chỉ bằng mấy người các ngươi, còn không có khẩu vị lớn như vậy. Sau lưng việc này là ai?